Thổ Sen

Chương 37



Trần Mạnh Hưng bị đánh cho rách một mảnh trán, chấn thương ngoài da trên cơ thể chi chít, buộc phải nằm viện. Chu Đường Lâm bị nhẹ hơn, chỉ khám xem răng miệng có bị tổn thương hay không đồng thời chườm đá các vết bầm tím là xong.

Lúc cậu tỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi.

Trần Mạnh Hưng mơ mơ màng màng, thấy hai thân ảnh một cao một thấp bên giường bệnh, đôi mắt đen láy khép hờ, nửa tỉnh nửa mê.

Cậu nằm trên một chiếc giường phủ ga trắng tinh, từ chăn bông đến gối đầu một màu trùng khớp. Bên cạnh còn có một chiếc bàn làm từ gỗ bên trên để hoa quả vừa mang tới, gần đó là một chai dịch truyền đã hết nhẵn, mùi thuốc nồng nặc trong không khí. Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy, cứ hai ba phút lại có một bóng trắng dọc theo hành lang, lúc thì ngó vào kiểm tra phòng cậu, lúc thì trực tiếp đi thẳng.

- "Tỉnh rồi à?"

Chu Đường Lâm vui vẻ mở miệng, rót cho cậu một cốc nước lọc.

- "Tôi...đang ở đâu?"

- "Trong bệnh viện."

Bấy giờ cậu mới sực tỉnh trên người mình đang mặc quần áo bệnh nhân.

Trần Mạnh Hưng "à" một tiếng, đưa tay xoa xoa miếng băng gạc trắng tinh trên trán, thất thần nhìn ra cửa sổ.

Hoàng hôn rực rỡ, từng tia nắng trở nên yếu ớt, kéo theo gió trời lồng lộng ùa vào phòng, dịu dàng ôm lấy khuôn mặt cậu. Trần Mạnh Hưng ngẩn người, như nhớ ra điều gì đó, đột ngột xoay người:

- "Tôi đã ở đây mấy ngày rồi?!"

- "Hai ngày." Chu Đường Lâm giơ ngón tay: "Cậu ngủ suốt hai ngày."

- "Còn kì thi Tiếng Anh cấp thành phố thì sao?!"

Chu Đường Lâm ngạc nhiên: "Tới bây giờ mà cậu vẫn nghĩ đến nó được à?!"

Không.

Trần Mạnh Hưng ôm đầu, hai hàm răng nghiến chặt, cả thân thể run bần bật, tròng mắt muốn rơi ra ngoài.

Cậu đã rất cố gắng chỉ vì ngày hôm nay, ấy vậy mà chỉ một bước nữa thôi, củi kiếm bao năm thiêu một giờ.

- "Tôi bị loại sao..."

Chu Đường Lâm trầm giọng:

- "Cũng gần như là vậy..."

- "Không thể nào..." đôi mắt Trần Mạnh Hưng ướt nhoè: "Tôi đã làm tất cả chỉ để tham gia kì thi đó..."

Cậu sai rồi, đáng lẽ ra ngay từ đầu, cậu không nên tin tưởng Doãn Tú Kiệt đến thế.

Giải thành phố là một yếu tố quan trọng trong việc xin học bổng, Trần Mạnh Hưng dành cả quãng thanh xuân đổi lấy 3 năm học tại Anh, nhưng nó đã vuột mất rồi.

- "Vẫn còn cơ hội." Bấy giờ, thân ảnh cao lớn đứng phía sau Chu Đường Lâm mới lên tiếng, thanh âm khàn khàn, trầm lắng. Cậu ta cái chừng 1m85, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan hài hoà chỉ có điều, khí chất tỏa ra lại như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

- "Lên lớp 11 còn có thể tham gia, không vội." Người nọ ra nhẹ giọng trấn an Trần Mạnh Hưng. Cậu ngẩng đầu, dò xét hỏi:

- "Đây là...?"

Chu Đường Lâm chỉ tay:

- "Lớp trưởng lớp chúng ta kiêm trưởng ban kỉ luật nhà trường, Huỳnh Nam Phong."

À, là cậu hung thần, giám đốc công ty bảo kê hôm nọ.

Nếu Huỳnh Nam Phong mà biết Trần Mạnh Hưng suy nghĩ lung tung, hắn sẽ ném Chu Đường Lâm từ cửa sổ tầng 5 bệnh viện xuống dưới.

- "Cảm ơn cậu."

- "Không có chi." Huỳnh Nam Phong liếc nhìn con lật đật ngồi bên cạnh, nhẹ giọng: "Chu Đường Lâm đã kể cho tôi nghe chuyện của cậu, tại sao không nói với tôi?"

Chuyện đã kể ở đây không bao gồm chuyện cậu từng hẹn hò với Doãn Tú Kiệt, chỉ nói loáng thoáng ra Trần Mạnh Hưng là gay.

- "Tôi nghĩ..." Trần Mạnh Hưng gãi gãi đầu: "Cậu cũng là con trai, có lẽ sẽ ghê tởm tôi nếu biết người bên cạnh cậu có khả năng đang thầm mến mình...ủa tôi là..."

- "Vậy thì sao?" Huỳnh Nam Phong cắt ngang: "Cứ nói thẳng thắn với họ mình không thích người ta, nam hay nữ không quan trọng."

Trần Mạnh Hưng trố mắt:

- "Cậu không ghét sao?"

- "Tại sao phải ghét? Cậu cũng là con người, không phải súc vật, không phải sâu bọ, không phải mầm bệnh, chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau, tôi không rảnh thù ghét vô lí."

Lúc đó cậu đã nghĩ, trong cả xã hội này chỉ có hai người họ chấp nhận cậu.

Cậu không cô đơn, con đường phía trước vẫn còn nhiều người tốt, có khi còn tuyệt vời hơn tôi rất nhiều.

- "Hơn nữa." Huỳnh Nam Phong bỗng gằn giọng: "Mày bị điên à mà lúc đó không báo thầy cô?! Lao vào đấm nhau với nó làm gì?!"

- "Anh có khác đếch gì đâu?!" Chu Đường Lâm gào: "Anh cũng phi thẳng lên choảng nhau, đánh còn hăng hơn em!"

- "Anh lo cho mày đấy con ranh con! Làm gì có ai nhìn thấy em mình mồm đầy máu, mất một chiếc răng dưới tay một thằng không thân quen mà không điên tiết lên?"

- "Nó đánh bạn em toác đầu chảy máu!"

Huỳnh Nam Phong nghẹn họng: "Em biết em không đánh nổi thằng họ Doãn!"

- "Ai bảo bà đây không đánh nổi? Gọi thằng đấy đến đây xanh chín thêm lần nữa!"

- "Khỏi cần gọi nó, anh có thể cho mày liệt giường hai tháng, không mở được miệng ngay tại đây. Còn có gan đi tìm nó? Đừng mạnh miệng!"

Chu Đường Lâm phồng má một hồi, bỗng đổi giọng ngọt ngào, cười hì hì đáp:

- "Nó đánh em lần nữa thì đại ca đến cứu."

- "Không rảnh."

Có mù cũng nghe thấy cách nói chuyện của hai người này, hiển nhiên là rất thân nhau. Trần Mạnh Hưng ngẩn người một hồi, nhỏ giọng cắt ngang:

- "Hai người là anh em họ?"

- "Không phải. Hồi bé sống gần nhau, cứ coi như anh em họ cũng không sai." Huỳnh Nam Phong đáp.

Chu Đường Lâm làu bàu:

- "Sao em không phải là chị."

- "Cút! Ông đây không có đứa em nào như mày!"

Trần Mạnh Hưng cười ha hả nhìn hai anh em họ, như đột ngột nghĩ đến thứ gì đó, lặng lè hỏi:

- "Doãn Tú Kiệt thế nào rồi?"

- "Đình chỉ học rồi." Huỳnh Nam Phong như sợ cậu uỷ khuất, cố tìm lời lẽ hợp lí: "Cậu biết đấy, vụ việc này mà lộ ra, chất lượng trường sẽ tuột dốc không phanh, là tai tiếng mà bất cứ phụ huynh nào nghe thấy cũng không muốn con em mình vào cái trường dính phải bạo lực học đường."

- "Ý đại ca là, họ đã dấu nhẹm chuyện này."

Trần Mạnh Hưng tựa hồ không ngạc nhiên lắm, gật gật đầu chờ hắn nói tiếp.

- "Doãn Tú Kiệt bị đình chỉ 1 tuần, viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh kí cam kết, hạ hai bậc hạnh kiểm, ghi học ba tội cố ý gây gổ, gây mất hoà đồng trong trường, chuyển sang lớp thấp hơn do không hợp trình độ."

- "Cậu ấy chuyển sang lớp nào?"

- "10A6."

- "Không bị đuổi học sao?"

- "Uy tín mà. Nếu hắn dám lảng vảng quanh cậu, tôi sẽ đánh hắn đến không có chân mà đi."

Quả nhiên là giám đốc công ty bảo kê.

- " Cảm ơn nhiều." Trần Mạnh Hưng thở phào nhẹ nhõm, áy náy nhìn hắn: "Còn cậu..."

- "Tôi không sao." Huỳnh Nam Phong thản nhiên đáp: "Tôi đã giải thích với gia đình, hơn nữa vì không trực tiếp tham gia toàn bộ vụ việc nên không dính dáng nhiều."

- "Ừ, chỉ suýt bị cắt chức thôi." Chu Đường Lâm bĩu môi.

- "Không phải nên nói về cái má sưng bằng nắm đấm của mày sao?"

Trần Mạnh Hưng luống cuống, hỏi gấp:

- "Cậu..."

- "Không cần áy náy, tôi ngứa mắt nó lâu rồi, kể cả khi nó không đánh cậu, tôi vẫn sẽ đánh nó." Chu Đường Lâm xoa xoa một bên má, đối diện cậu.

Làm sao mà không áy náy cho được? Khuôn mặt xinh đẹp kia giờ đây băng bó kín một bên, răng cũng mất một chiếc.

Cậu còn nhớ như in khoảnh khắc thấy Chu Đường Lâm nhổ ra một búng máu, cả thân thể cứng đờ, lòng bàn tay đỏ lòm, tanh tưởi.

Tôi vẫn nợ cậu rất nhiều.

Lại một mùa đông nữa sắp tới, đợt gió thu cuối cùng ùa về, lay động cành lá, khiến nó nghiêng ngả, chạm lên khung cửa kính khép hờ, cất cái tiếng xào xạc của nó tạo thành khúc nhạc chào đông vang dội.

Bệnh viện Vân Đàm đã xây dựng từ hồi kháng chiến chống Pháp, sừng sững giữa lòng Hà Nội đón gió về, giang tay chào người đến rồi lại đi.

Trần Mạnh Hưng lặng thinh hồi lâu mới ngả người, thoải mái dựa vào gối nhìn hai người họ:

- "Bao giờ tôi có thể xuất viện?"

- "Cậu gấp làm gì, chi phí nhập viện nhà trường trả, không phải lo."

- "Vậy càng đáng lo hơn mới đúng." Trần Mạnh Hưng cụp mắt: "Tôi không thích tiêu tiền của người khác để rồi phải khép nép mỗi lần đứng cạnh họ, tự thẹn với lương tâm."

Chu Đường Lâm không nhanh không chậm đáp:

- "Thực ra cậu có thể xuất viện ngày hôm nay và chữa thương tại nhà nhưng đại ca đã đề nghị theo dõi thêm thời gian nữa. Chúng tôi bị đánh thì không sao nhưng cậu không thuộc loại thể lực tốt, sức chịu đựng cũng kém, sợ là ảnh hưởng tới cơ thể sau này."

- "Vậy sao..." Trần Mạnh Hưng nhìn hắn, hỏi: "Bố mẹ tôi biết vụ này chưa?"

- "Chưa. Nhà trường chưa thông báo cho họ."

- "Vậy cũng tốt, bố mẹ tôi đang đi công tác, không thể để họ lo lắng." Trần Mạnh Hưng thở ra một hơi: "Không kì thị không có nghĩa là ủng hộ, bố mẹ tôi sẽ không vui gì khi con mình thích một người đàn ông, vả lại...tôi từng tiến tới một cuộc hẹn hò đồng tính và không mang lại kết quả tốt đẹp, bố mẹ sẽ lấy nó ra làm ví dụ, thật sự rất khó khăn."

Huỳnh Nam Phong đương nhiên hiểu cậu muốn biểu đạt cái gì, khoanh tay dựa lưng vào tường, lặng thinh không đáp.

- "Cứ nói với họ là tôi bị xảy chân ngã cầu thang là được. Xu hướng tính dục của tôi, có lẽ sau khi đi du học, tôi sẽ khiến họ...từ từ mà chấp nhận. Muốn tôi thích con gái là điều không thể, hi vọng cha mẹ tôi cũng thoáng như các cậu thì tốt biết mấy."

- "Họ sẽ chấp nhận thôi." Huỳnh Nam Phong giương đôi mắt nâu đậm lên nhìn cậu: "Họ là người đã sinh ra cậu, hiểu cậu hơn bất cứ ai trên đời này, họ sẽ chấp nhận thôi."

Bởi họ là cha là mẹ, là người yêu mình nhất.

Trần Mạnh Hưng cười cười, khẽ đỏ mặt: "Đừng an ủi tôi..."

- "Tôi không an ủi cậu." Huỳnh Nam Phong cứng giọng: "Tôi khẳng định."

- "Vậy thì tốt..."

Lâu lắm rồi, cậu chưa từng nói chuyện với ai lâu đến vậy, và cũng chưa từng có người nào ngoài bố mẹ cậu chịu lắng nghe cậu nói.

- "Tôi có bỏ lỡ bài vở không? Sắp thi học kì rồi."

Sao nhà mi mở mồm ra là học học học vậy?

- "Cậu chỉ bỏ hai ngày, yên tâm, tôi đã chép lại tất cả rồi."

Trần Mạnh Hưng thở phào, nở một nụ cười nhẹ nhõm, híp mắt:

- "Cảm ơn cậu, lớp trưởng."

- "Trách nghiệm của tôi."