Thổ Sen

Chương 73: PN: Kỉ niệm 1 năm ngày Thổ Sen kết thúc



Rạng sáng, sương mù chờn vờn, phủ một lớp lụa trắng lên vùng Hải Đông eo hẹp. Ánh mặt trời phản chiếu từ tấm gương khổng lồ phía dưới, mặt nước lấp lánh tựa kim sa, nhấp nhô không ngừng rồi khẽ va vào tảng đá trồi lên từ đại dương sâu thẳm. Cách đó không xa, một người đàn ông già nua quấn khăn đầu, dưới vận viên lĩnh tối màu, trong là giao lĩnh trắng. Người đàn ông nọ đi chân đất, một tay chống gậy gỗ, một tay dắt theo đứa bé bẩn thỉu, thoạt nhìn vô cùng khắc khổ. Vết nhăn xô lại trên khuôn mặt ông, cả người ông ta gầy còm như một que củi biết đi nhưng vẻ ngoài bần hàn ấy chẳng thể che được vẻ sốt sắng trên khuôn mặt. Ông kéo tay đứa trẻ, bước từng bước chân trần lên ngọn đồi xanh.

Cuối hạ vùng Hải Đông như ba thu tại Hoan Châu, mát mẻ vô cùng. Có lẽ là do nơi ấy sát với biên giới nhà Tống, gió Bắc tràn về, khuấy động biển khơi. Len lỏi qua rừng cây rợp bóng, ngôi nhà tranh đơn sơ ẩn hiện sau làn sương mù dày đặc. Như thấy được hi vọng, người đàn ông mừng rỡ, suýt chút nữa thì vấp phải hòn đá vụn. Chân ông ta thô ráp, khắp bàn chân đều là vết chai cứng như đá, bàn tay ông vẫn nắm chặt lấy tay đứa nhỏ.

Nửa năm trước, đứa nhỏ này nhiễm bệnh, người nhà hết lòng tìm thuốc cứu chữa. Vào khoảnh khắc tưởng chừng như nó không qua khỏi, người nhà đã chuẩn bị hậu sự cho nó đầy đủ, người đó đã xuất hiện. Mái tóc người bạc trắng, buộc lỏng lẻo ngang hông, khuôn mặt người trắng như tuyết, nếp nhăn cũng chẳng thể che khuất vẻ đẹp của người thời niên thiếu. Người khoác một lớp lông bên ngoài, bàn tay thon dài vỗ nhẹ lên đầu đứa trẻ.

Như ánh mặt trời giữa hang động tăm tối, đứa nhỏ bỗng hạ sốt, người đàn ông mừng rỡ không thôi. Người nói đứa nhỏ ấy bị vong linh quấy nhiễu, bản thân nó lại yếu bóng vía. Người sắc thuốc cho đứa nhỏ, thức trắng đêm để lo cho nó.

Ông ta sẽ không bao giờ quên vị ân nhân này. Hiếm có ai lại đi giúp một người không hề quen biết mà không đòi hỏi lợi lộc.

Người nói hướng đất của ngôi nhà có vấn đề, khuyên bọn họ nên chuyển đi. Phải hơn nửa năm sau, ông lão mới nghe ngóng được về ngôi nhà tranh dựng trên đỉnh đồi. Ông mang theo hoa quả thô sơ mà ông trồng được, lại mang theo cả đứa trẻ đến tạ ơn.

Xuyên qua tàng cây đọng sương sớm, ông thấy được người. Ngôi nhà đơn sơ đến nghèo nàn, một mảnh vườn để trồng rau nằm phía góc trái tính từ gian nhà chính và một cái chuồng gà đơn giản gần đó. Người ngồi trên chiếc ghế gỗ trước gian nhà mộc mạc, hai mắt nhắm nghiền lại tưởng như đang ngủ, bàn tay trắng bệch ốm yếu đặt trên thành ghế, cả người quấn một lớp lông dày, giữ cho cơ thể luôn ấm áp. Người rất yếu, già nua và yếu ớt nhưng thật đẹp đẽ. Nốt ruồi lệ bên khoé mắt trái tô điểm cho đường nét đã bị thời gian mài mòn, mái tóc bạc rủ xuống hàng mi dài, trượt trên bờ vai gầy.

Dường như nghe được tiếng bước chân, người mở mắt, hơi ấm thở ra từ khoang miệng như làn khói thuốc hoà trong không khí lạnh lẽo.

Nguyễn Bảo Uyên tưới cây xong một hồi mới cầm khăn lên lau tay. Cậu thấy một người đàn ông quỳ xuống còn người thì thoáng lúng túng, đưa tay đỡ ông ta dậy. Ông lão hỏi han Triêu Thanh Ty một hồi lâu, lại đẩy đứa cháu trai ra dâng lễ cho người. Đây không phải lần đầu tiên, trước đây Triêu Thanh Ty đã cứu rất nhiều người, khoảng thời gian còn ở Hà Bắc, hầu như ngày nào cũng có người tới dâng lễ.

Người chần chờ một lúc rồi nhận lấy, đặt lên chiếc bàn gỗ mục kê ngoài sân. Người đưa mắt về phía vườn, gọi tên cậu:

"Uyên ơi."

Nguyễn Bảo Uyên hiểu Triêu Thanh Ty muốn nói gì. Cậu vắt khăn lên cửa sổ, bước vào gian chính. Ước chừng 5 phút sau, Nguyễn Bảo Uyên bước ra với một rổ toàn thảo dược, thơm đến ngây người. Cậu nghe thấy Triêu Thanh Ty nói gì đó với ông lão, ông ta gập cả người xuống cảm tạ, nước mắt chảy ra không ngừng.

Cách đây khoảng 2 năm, hai chân người đã không còn sử dụng được nữa. Triêu Thanh Ty rất yếu ớt, từ trước tới giờ vẫn vậy. Trong khi mái tóc cậu mới lốm đốm vài sợi bạc thì cả đầu người đã bạc trắng, người cũng càng ngày càng sợ lạnh, hai chân không thể di chuyển. Nhưng người không hề gục ngã, người nói đây có lẽ là quả báo người gây ra từ kiếp trước và hiện tại người phải trả giá cho điều đó.

Nguyễn Bảo Uyên cụp mắt, đứng bên cạnh Triêu Thanh Ty.

Thật lâu sau, người đàn ông mới nén tiếng khóc, cúi đầu tạm biệt người. Ông lão dắt theo đứa trẻ, biến mất sau tàng cây xanh rờn.

Mặt trời phủ lên hiên nhà một lớp sơn bàng bạc, chẳng chói chang và rực rỡ như nắng hạ. Nguyễn Bảo Uyên mang hết đồng đồ ông lão tặng cất vào trong nhà, gọt một phần hoa quả ra chuẩn bị cho bữa trưa. Tiếng gà gáy vang vọng một góc sân, đánh tan không gian yên tĩnh.

"Em lấy xe lăn cho ta được không?"

"Thầy muốn đi đâu sao?"

Triêu Thanh Ty lắc đầu: "Ta giúp em nấu cơm."

Xe lăn thời ấy không giống với bây giờ. Nó đơn thuần chỉ là một cái ghế gỗ được lắp bánh xe một cách lỏng lẻo vào. Nguyễn Bảo Uyên từng thấy nó năm cậu 17 tuổi, ở một thời đại xa xôi sau này. Để người di chuyển tiện lợi, cậu đã nhờ người lắp thêm bánh xe to vào ghế, không ngờ nó thật sự có tác dụng, khiến bao người học theo.

Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười, khoé mắt xô lại thành nếp nhăn:

"Không cần đâu ạ."

"Em nấu cơm đi, ta gọt hoa quả."

Nghe vậy, cậu không tiếp tục giằng co nữa, đỡ Triêu Thanh Ty lên cái xe lăn đặt ở góc nhà.

Khói trắng bốc lên từ gian bếp phía góc sân, như ngọn giáo đâm thẳng lên trời cao. Ánh lửa chờn vờn trong cơn gió Bắc hiu hiu thổi, sưởi ấm đôi bàn tay chai sạn. Năm Nguyễn Bảo Uyên 19 tuổi, Triêu Thanh Ty 27 tuổi, năm Nguyễn Bảo Uyên 45 tuổi, Triêu Thanh Ty 53 tuổi.

Hai người họ đều già rồi.

Già quá rồi.

Triêu Văn Hải và Hoàng Yến Mị đã không còn ở đây nữa, họ có cuộc đời riêng, có những đứa con hiếu thảo và cháu chắt ríu rít như chim non bên cạnh. 4 người họ đã đi rất nhiều nơi, bằng đôi chân trần lạnh buốt của mình. Từ Hoan Châu tới Thanh Hoá, ngược lên Hoàng Giang, Quốc Oai. Từ Bình Nguyên xuống Vị Long, xuôi xuống Lâm Tây rồi dừng chân tại Châu Phong. Từ Thăng Long ra Hà Bắc, bước tới Lạng Sơn và nghỉ ngơi ở Hải Đông.

Nguyễn Trường Nhất đã sống rất lâu, đủ lâu để nói rằng cậu hiểu vùng đất này hơn bất cứ ai, lạc lõng cô độc trong thế giới của người hiện đại. Một ngày kia cậu tỉnh dậy và phát hiện ra những người mình yêu thương đều đã yên nghỉ từ 1000 năm trước, chỉ còn cậu nhớ đến họ, nhớ đến những khuôn mặt đã bị lịch sử chôn vùi.

Và người đó vẫn ở đây, không có kí ức.

Lúc Nguyễn Bảo Uyên nấu cơm xong, Triêu Thanh Ty cũng gọt hoa quả xong, xếp chúng lên một cái đĩa bằng đồng. Cậu phát hiện ra người đang nhìn cậu, giống như bao lần khác trước bữa ăn, người luôn nhìn cậu bằng đôi mắt bao dung. Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười, ngồi đối diện Triêu Thanh Ty.

"Chiều nay thầy muốn đi đâu?"

Triêu Thanh Ty im lặng một hồi, hỏi:

"Lữ Thị đã khỏe chưa?"

"Nàng ấy đã khỏe rồi thưa thầy."

"Vậy ra biển đi."

"Vâng."

Khoác áo lông rất bất tiện, Triêu Thanh Ty sẽ cởi chúng ra khi ăn. Cơ thể người gầy yếu đến đáng thương, cứ như thể người đã dành phần máu thịt của người cho những kẻ mà người từng cứu, và cho cả bọn họ. Bàn tay trắng bệch như tờ giấy ấy trắng còn mịn màng như trước đây mà sớm nhăn nheo lại như một quả nho khô, sống mũi cao thẳng tắp ẩn hiện dưới lớp tóc bạc màu.

Khi ăn, Nguyễn Bảo Uyên sẽ chủ động gắp cho Triêu Thanh Ty. Người ăn rất ít, hầu như không có hứng thú với việc ăn uống, nếu cậu không ép thì có khi Triêu Thanh Ty sẽ nhịn đói mất. Đổi lại, mỗi lần gọt hoa quả, người sẽ gọt bớt phần bị mục đi rồi ăn miếng bé hơn, để lại cho cậu phần nhiều hơn.

Hai người họ nương tựa lẫn nhau, suốt 30 năm dài đằng đẵng.

Ăn xong, Nguyễn Bảo Uyên đỡ Triêu Thanh Ty về giường ngủ còn mình thì đi rửa bát. Cậu trèo lên giường, nằm rúc bên cạnh người trên chiếc giường chật hẹp. Như cảm nhận được nhịp thở của người bên cạnh, Triêu Thanh Ty vươn tay vòng qua đầu cậu, ôm cả người Nguyễn Bảo Uyên vào lòng.

Người đã từng thấy biển rất nhiều lần, vẫn cái nơi nước đổ về đường chân trời, xa không thấy đáy, vẫn cái múi mặn mà nồng nàn ấy nhưng mỗi ngày người đi ra, có gì đó đã thay đổi. Biển vùng Hải Đông cũng là biển, biển vùng Nam Định cũng là biển, nhưng mỗi nơi một khác.

Xế chiều, Nguyễn Bảo Uyên đưa Triêu Thanh Ty xuống chân đồi, men theo con đường cũ ra bờ biển. Hai bên đường, lồng đèn rực rỡ một góc trời. Mây đen lác đác, che khuất đỉnh núi phía xa. Bão đến, trời cũng tối nhanh hơn thường ngày.

Chiếc xe lăn dừng lại trên bãi cát vàng óng, hướng về phía mặt trời. Quả cầu lửa chìm dần xuống đáy đại dương, cái bóng đỏ rực của nó lay động theo nhịp sóng rì rào, như hàng ngàn chiếc đèn lồng xô về bờ. Xa xa, bóng thuyền dần di chuyển về bờ, lánh khỏi cơn bão sắp tới. Sau lưng, dãy núi hùng vĩ vì cách quá xa mà mờ đục tựa sương mùa, như tấm khiên chắn vững chãi. Gió bắc thổi qua mái tóc lốm đốm bạc của cậu, đưa cậu tới gần hơn với đại dương. Khung cảnh ấy yên bình mà tráng lệ đến lạ.

"Ngày mai, cũng có thể là ngày kia, Văn Hải và Yến Mị sẽ tới đây đấy. Trong nhà chỉ còn gà, hay đi mua gì đó cho hai đứa nó đi."

"Ngày chợ phiên chưa tới, đầu giờ sáng mai có lẽ sẽ có chợ thủy sản, em sẽ cố dậy sớm."

Nghe cậu nói vậy, Triêu Thanh Ty không nói gì nữa. Càng về già, người chỉ muốn ngồi yên một chỗ, ngước mắt lên ngắm nhìn khung cảnh phía xa. Nguyễn Bảo Uyên cũng hướng mắt về phía ánh mặt trời ảm đạm, im lặng trong giây lát. Mùi hương mặn nồng đặc trưng của đại dương tràn trong khoảng phổi, hoà quyện trong không khí.

Cảm giác được có người chạm lên tóc mình, Nguyễn Bảo Uyên theo thói quen cúi xuống. Người kia vén lọn tóc điểm bạc bị gió thổi bay, động tác nhẹ nhàng như nâng một vật gì trân quý lắm. Chẳng biết từ bao giờ, Triêu Thanh Ty đã không còn ngắm biển nữa mà quay sang nhìn cậu.

Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười, nếp nhăn bên khoé mắt càng hằn rõ hơn. Bàn tay người chuyển từ mai tóc cậu xuống gò má trắng ngần rồi vuốt nhẹ mí mắt, Triêu Thanh Ty đưa tay còn lại lên ôm mặt cậu như muốn ngắm nhìn người kia thêm một lúc, ánh mắt cũng trở nên nhu hoà.

Dù là lúc 19 20, dù là khi tóc đã bạc trắng, có một người vẫn luôn là người đẹp nhất trong lòng Triêu Thanh Ty.

Hai người họ đứng đó, tận tới khi tiếng sét đánh vang dội từ chân núi vọng lại, Nguyễn Bảo Uyên mới đưa Triêu Thanh Ty trở về. Càng về già, hai người họ càng ít đi, cũng chẳng còn chủ động xuống núi tìm người cần cứu giúp. Triêu Thanh Ty đã cống hiến cả cuộc đời mình để giúp đỡ người khác, đã đến lúc người cần nghỉ ngơi.

Tối đến, Triêu Thanh Ty ở trong phòng đọc sách còn Nguyễn Bảo Uyên thì nhóm lửa nấu bữa muộn. Tia chớp như ngọn giáo xé toạc bầu trời, biến mất hút sau tầng mây dày. Lông mày cậu thoáng chau lại, cố nấu nhanh trước khi bão tới.

Từng tiếng lộp bộp vang lên trên mái nhà. Ngay sau đó, nhịp điệu ấy nhanh dần, hoá thành cơn bão quét ngang qua làng Thiên Thụy. May mắn thay, Nguyễn Bảo Uyên đã nấu xong, sắp tất cả lên chiếc bàn mục nát kê trong phòng. Cậu cảm giác mình đã quên gì đó, nhưng không thể nào nhớ ra được mình đã quên cái gì.

Thấy cậu không ăn, Triêu Thanh Ty gắp một miếng rau vào bát cậu, hỏi:

"Sao thế?"

"Phải rồi, lũ gà! Mưa thế này không biết chúng có tự biết tránh không?"

Giọng Triêu Thanh Ty trầm ấm:

"Ta lùa chúng vào chuồng rồi, cũng đắp thêm mái che cho chúng, đừng lo."

"May quá." Nguyễn Bảo Uyên thở ra một hơi: "Có lẽ sáng mai em nên dậy sớm đun nước, tiện thể đi chợ luôn."

Nguyễn Bảo Uyên rất quý hai người anh em của mình, cậu muốn lôi tất cả những gì mình có ra tiếp đãi họ. Có lẽ Triêu Văn Hải sẽ dẫn theo cả đám cháu chắt của hắn nữa, cậu nghĩ mình nên luộc thêm một con gà.

"Ta đi với em nhé? Ta muốn mua thêm mực."

"Để em đi cho, thầy ở nhà nghỉ ngơi đi."

Triêu Thanh Ty cười:

"Vận động một chút cũng được mà."

"Nếu mai còn mưa thì thầy không được đi đâu đấy."

Nguyễn Bảo Uyên hiểu tính Triêu Thanh Ty, không tiếp tục từ chối nữa.

Mùi mưa ẩm ướt tới gay mũi, luồn lách qua khe cửa mục nát. Phía góc nhà bị dột một mảng, nước mưa chảy tí tách qua cái lỗ bé xíu trên trần, vươn mình ôm lấy bức tường đơn sơ. Nguyễn Bảo Uyên không có ý định rửa bát ngay lập tức, cậu chất hết đống đĩa vào một cái thúng, đặt ra một góc sân khô ráo. Xong xuôi, Nguyễn Bảo Uyên trở lại gian nhà chính, toan lấy sáo ra thổi thì thấy Triêu Thanh Ty đã lên giường từ bao giờ.

Cơ thể người dựa lên bức tường lạnh lẽo, một tay đặt trên đùi. Người ngoảnh đầu nhìn cậu, vén chăn lên làm ý mời chào.

Nguyễn Bảo Uyên vui vẻ trèo lên giường, thổi tắt nến.

"Cởi tóc đã."

Giọng Triêu Thanh Ty nhẹ như lông hồng, đong đầy vẻ cưng chiều. Không đợi Nguyễn Bảo Uyên đáp lại, người đã vươn tay cởi dây buộc tóc trên đầu cậu, đỡ cậu nằm xuống. Triêu Thanh Ty vươn tay ôm Nguyễn Bảo Uyên vào lòng, vén chăn lên đắp cho hai người.

Tiếng mưa hoà vào tiếng tim đập đều đều, nhịp thở nóng hổi phả lên làn da trắng nõn. Giống như suốt khoảng thời gian 30 năm ấy, mỗi đêm giá rét, người sẽ ôm lấy cậu, sưởi ấm cơ thể cậu trong lớp chăn mỏng manh, tiếng hít thở đều đều của Triêu Thanh Ty là thứ cậu đã nghe trong những năm tháng phiêu bạt khắp chốn. Từng hạt mưa tí tách rơi xuống như sợi kim mát lạnh, đọng thành một vũng trong vườn rau.

Giống như bao ngày mưa khác, bọn họ cũng ở bên nhau.

Lần ấy giông tố tràn về, ba anh em bọn cậu khuyên mãi thầy mới chịu đi ngủ để ba người thay nhau canh xuyên đêm. Không ngờ, canh ba còn chưa tới, ba người họ đã ngủ quên trên sàn nhà từ bao giờ. Người thầy ấy bước từ trong phòng ngủ, cởi tấm áo khoác lông ấm áp của mình ra, đắp cho ba người họ. Trên tay người cầm bấc nến sắp tàn, canh cho ba người ngủ.

Người là vậy, bên ngoài lạnh lẽo tựa băng tuyết, bên trong lại nóng hầm hập như lửa.

Nguyễn Bảo Uyên vòng tay ôm eo Triêu Thanh Ty, nhắm mắt lại.

Thửo ấy, bọn họ sống trong lời hứa hẹn về một ngày mai. Những lời hứa ấy có thể nhỏ nhoi như khi người hứa ngày mai sẽ mua tặng đứa nhỏ nhà Văn Hải một chiếc vòng tay hay khi chúng ta cùng hứa rằng ngày mai sẽ đến được Kiến Xương. Nó cũng có thể to lớn như khi người hứa rằng người sẽ khỏe lên sớm thôi hay chúng ta sẽ không bao giờ rời xa.

Hạnh phúc tới từ những lần đáp ứng nhỏ nhặt nhất.

Tiếc là khi, lời hứa hẹn ấy chỉ là nói suông.

Tờ mờ sáng, ánh mặt trời ấm áp len lỏi qua ô cửa sổ, phủ lên tấm chăn một lớp sơn trắng. Qua một đêm, cơn bão đã vơi đi phần nào, chỉ còn những giọt nước mưa đọng trên mái nhà trượt xuống phiến lá xanh rờn, sương sớm quanh quẩn trên đỉnh đồi tựa tấm màn mỏng giăng khắp làng Thiên Thụy. Tiếng gà gáy vang vọng phía sau nhà, đánh thức người đàn ông đang ngủ say trên giường.

Nguyễn Bảo Uyên mở mắt, lách mình khỏi cái ôm ấy. Từ trước tới giờ, Triêu Thanh Ty chưa từng buông cậu ra, cứ ôm như vậy cả đêm cũng chẳng kêu ca câu nào, như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm cơ thể cậu.

Hai mắt người nhắm lại, hàng mi cong cong tô điểm cho khuôn mặt trắng nõn.

Nhưng cơ thể người không còn ấm nữa rồi.

Nguyễn Bảo Uyên nhổm người dậy, đưa tay lên mũi Triêu Thanh Ty. Trong khoảnh khắc, dường như cậu nghe được tiếng vỡ vụn, rồi đến tiếng bột mịn trào ra từ vách đá. Cậu lật chăn, vươn tay vạch tấm áo giao lĩnh trắng của người trước mặt. Làn da trên ngực người dẫn vỡ ra, biến thành những mảnh vụn nhỏ và nâu như cục đất. Nguyễn Bảo Uyên vạch áo mình, phát hiện làn da trên ngực cậu cũng bắt đầu tan biến thành cát bụi.

Triêu Thanh Ty đã qua đời.

Thổ Sen tới rồi.

Nguyễn Bảo Uyên bỗng bật cười, khoé mắt cong thành hình trăng khuyết, mái tóc điểm bạc rủ lên khuôn mặt người kia. Cậu vươn tay ôm lấy khuôn mặt quen thuộc đã ở bên mình cả một đời, hốc mắt cay xè. Dường như cậu không hề ngạc nhiên cũng chẳng đau buồn chút nào, như thể đang đối mặt với chuyện hiển nhiên sẽ tới.

"Thầy nói hôm nay sẽ xuống chợ mua mực với em mà, sao thầy lại thất hứa."

"Vậy là chúng ta không cùng nhau đón Yến Mị và anh Hải được rồi." Nguyễn Bảo Uyên thở dài, cười tự giễu. Cậu vòng tay qua sau gáy người, áp má lên ngực người như vẫn đang nằm trong lồng ngực ấm áp ấy. Và người sẽ vòng tay ôm lấy cậu.

Nhưng người không làm thế.

Cậu đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu rồi, từ 30 năm trước.

Nhưng cái chết vẫn đau đớn lắm.

"Thầy đã nói rằng chúng ta sẽ đi cùng nhau mà, sao em vẫn ở đây? Ít nhất cũng phải viết di chúc hay nói lời cuối cùng với nhau đã chứ."

"Thầy ơi..."

Nguyễn Bảo Uyên bỗng oà khóc nức nở, cả người run lên bần bật, cổ họng nghẹn ứ. Cậu vùi đầu vào trong ngực người, ôm ghì lấy cơ thể lạnh buốt, gục cả người xuống.

"Thầy ơi..."

Nguyễn Bảo Uyên nỉ non như một đứa trẻ, vành mắt đỏ ửng lên, nước mắt thấm ướt cả vạt áo trắng trên ngực người. Nhưng người không an ủi cậu, hai mắt người vẫn nhắm lại, an tĩnh như đang ngủ. Sợi tóc một trắng một đen hoà vào nhau, như tấm lụa vắt ngang trời.

Ngay cả khi đã biết trước ngày này sẽ đến, trái tim vẫn quặn thắt.

Người sinh ra như bao người khác, bình lặng tới kì lạ và khi rời đi cũng lặng yên như thế.

Người đã cứu rất nhiều người.

Người đã sống cho người khác quá nhiều.

Người đã yêu cậu bằng cả tấm lòng.

Rồi người sẽ tái sinh trong một cơ thể mạnh mẽ hơn, đúng như điều người mong ước.

Nguyễn Bảo Uyên nằm xuống bên cạnh Triêu Thanh Ty, nước mắt cay xè đọng trên khuôn mặt người, và họ lại ở bên nhau, như bao giấc mộng trong những đêm đông giá rét.

Đầu giờ chiều, nắng mặt trời như kim sa đổ xuống mặt biển. Một người đàn ông búi tóc, nửa đầu đã bạc trắng, dưới là đôi chân trần, leo lên đồi. Sau lưng ông là một người phụ nữ trung niên phúc hậu, đẹp như đóa hoa mai. Bọn họ là một gia đình, phía sau lưng còn một đôi nam nữ trẻ, một cô gái búi tóc chuy kế và một bé gái ước chừng 4-5 tuổi, hai má phúng phính. Đôi mắt nó tròn xoe, đen láy như hạt châu.

Trên tay ông ta xách theo một cái lồng, bên trong đựng một con gà trống khỏe khoắn. Người phụ nữ ôm một túi thịt lợn và một bọc trứng mua dưới chợ. Bọn họ tìm kiếm ngôi nhà trên đỉnh đồi, có người đang chờ họ trở về.

Hơn 15 năm rồi.

Xuyên qua rừng cây rợp lá, vén màn lớp sương mù dày đặc, Triêu Văn Hải tới được ngôi nhà đơn sơ trên đỉnh đồi. Tiếng gà gáy vang vọng cả ngôi làng, hướng về phía mặt trời. Tâm trạng hắn đang rất tốt, làm gì có ai lâu ngày không gặp lại người thân mà ghét bỏ cho được, ngay cả Hoàng Yến Mị cũng vậy.

Hai người họ đã gần 50 tuổi, không còn là những đứa trẻ đầy sức sống để có thể háo hức hay kích động được nữa. Dấu vết của thời gian tạo thành những vết nhăn xấu xí trên khuôn mặt họ, và cả trên mái tóc lấm tấm tuyết trắng. Họ không giàu có, có lẽ là do khoảng thời gian sau khi rời khỏi phủ, bốn người bọn họ sống khổ thành quen nên chẳng còn biết than trời oán đất.

"Uyên ơi!"

Triêu Văn Hải gọi tên em trai mình.

Không ai đáp lại hắn.

"Uyên ơi!"

"Chắc anh ấy không ở nhà, chàng cứ vào nghỉ đi."

Hoàng Yến Mị nhỏ giọng khuyên bảo. Triêu Văn Hải hừ một tiếng.

"Không ở nhà cái gì, chắc là đang ngủ nướng thì có."

Nàng cũng không cảm thấy lời hắn nói có gì lạ, để yên cho hắn gọi. Con gái hắn-Triêu Nhạc Mị thả con gà trong lồng vào chuồng, lại sắp trứng ra, đặt trong cái rổ trên mặt bàn mục nát. Từ Cẩm Mị ngước đôi mắt tròn xoe, quan sát con gà con mới nở. Nó nhỏ xíu, vàng óng màu lúa chín, mềm mại tựa cục bông.

Triêu Văn Hải gọi mãi cũng chẳng có ai đáp lại.

Hắn thoáng bực bội nhưng cơn bực ấy cũng chẳng làm vơi đi niềm vui khi hắn được gặp lại người thân. Triêu Văn Hải đã ở với thầy mình từ khi nó còn là một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, người là thầy cũng là cha hắn, cả đời này hắn sẽ không quên công lao người. Hắn bước vào nhà thì chỉ thấy mấy món đồ đạc đơn sơ của thầy và em trai mình xếp ngăn nắp, trông nghèo túng đến lạ. Nhưng người hắn cần tìm không ở đây và cánh cửa phòng ngủ thì vẫn đóng chặt.

Hoàng Yến Mị gọi nhỏ:

"Thầy ơi?"

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Triêu Văn Hải, sau khi thấy hắn gật đầu mới khẽ ẩy cửa vào. Tai Triêu Thanh Ty vốn không tốt, nàng gọi nhỏ như vậy chắc hẳn là người không nghe thấy.

Ánh nắng mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ là ánh sáng duy nhất chiếu rọi cả căn phòng kín mít. Hai người họ ẩy cửa bước vào.

Không hiểu sao, Triêu Văn Hải không còn cười được nữa.

Hai vị chủ nhân của căn nhà ấy vẫn nằm trên giường, ôm nhau ngủ đến không biết trời đất ra sao. Triêu Văn Hải lại gần chiếc giường kê ở góc nhà, muốn mở miệng gọi hai người dậy nhưng cổ họng lại nghẹn ứ lại, trái tim đập nhanh như báo hiệu một điều gì đó.

Da Nguyễn Bảo Uyên vốn rất trắng, nhưng không trắng đến thế. Nước mắt khô tạo thành một vệt dài trên khuôn mặt cậu, chẳng liên quan gì tới dáng vẻ an tĩnh của cậu hiện tại.

Triêu Văn Hải ghét cái tính hay nghĩ xấu của mình.

Hắn lay lay vai Nguyễn Bảo Uyên muốn gọi cậu dậy lại phát hiện ra cơ thể cậu lạnh ngắt như băng đá.

Trong khoảnh khắc, Triêu Văn Hải bỗng hốt hoảng không thôi.

"Này Uyên, Uyên ơi. Anh mày đến rồi này, mày không định ra tiếp anh à?"

Đôi môi hắn hơi run lên:

"Uyên! Tỉnh dậy đi! Anh mày đến thăm mày này, còn tặng cho mày một con gà nữa! Mày đừng làm anh sợ."

Hoàng Yến Mị cũng nhận ra tâm trạng hắn không ổn chút nào, và cả làn da trắng đến tái nhợt của hai người kia. Bàn tay nàng nhăn nheo, chẳng còn mịn màng như thời thiếu nữ. Nàng đưa đôi bàn tay đang rung lên bần bật, áp nhẹ nhàng lên mũi người.

Nàng bỗng quỳ rạp xuống, vừa khóc vừa gọi thầy, bàn tay già nua bấu lấy mép áo người mãi không buông.

Khoảnh khắc ấy, Triêu Văn Hải biết người mình yêu thương đã không còn nữa.

Hắn đang rất vui mà, đừng bỏ hắn sớm như thế được không?

Khoé Triêu Văn Hải hắn bỗng ướt đẫm, nước mắt lăn dọc theo khuôn mặt nhăn nheo. Hắn đưa tay lên che mắt nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được cổ họng phát ra tiếng nức nở tang thương. Tay hắn rời khỏi vai Nguyễn Bảo Uyên, khuôn mặt cúi gằm xuống mà khóc.

"Thầy ơi thầy..."

Triêu Văn Hải nức nở, đôi mắt không thể ngẩng lên nhìn người bởi mỗi lần hắn thấy, nước mắt lại chực trào ra ngoài.

Người từng muốn ra biển ngắm mặt trời, người đã làm được rồi.

Người muốn cứu giúp kẻ bần hàn, người đã làm được rồi.

Người muốn khi mất cũng ở bên cạnh cậu, người đã làm được rồi.

Người muốn cậu đẩy mình đi chợ bởi vì người không thể dậy vào rạng sáng, tiết trời quá lạnh, người không làm được. Truyện Light Novel

Có lẽ, để kiếp sau vậy.

————-

Chú thích:

Hải Đông: Quảng Ninh

Hoan Châu: Xứ Nghệ

Thanh Hoá: Thanh Hoá

Hoàng Giang: Hoà Bình

Quốc Oai: Phú Thọ

Bình Nguyên: Hà Giang

Vị Long: Hà Giang

Lâm Tây: Hà Giang

Châu Phong: Lào Cai

Thăng Long: Hà Nội

Hà Bắc: Bắc Giang-Bắc Ninh

Lạng Sơn: Lạng Sơn

Kiến Xương: Thái Bình

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!