Thợ Sửa Giày

Chương 18: Không ngã đâu



Khi Lâm Tri thức dậy xuống lầu, thì Nhiếp Chấn Hoành đang chuẩn bị treo hai bức tranh trong tiệm sửa giày của mình.

Vừa hay sân sau của tiệm có một cái thang gấp. Nhiếp Chấn Hoành lấy nó ra, dựng thang rồi trèo lên. Anh đóng đinh lên tường theo vị trí mà Trương Thúy Phương chỉ.

Có điều Trương Thúy Phương mới chỉ điểm cho anh được nửa chừng thì bị khách đến mua hàng gọi về, Nhiếp Chấn Hoành đành phải tiếp tục công việc một mình.

Chẳng rõ có phải do tường trong tiệm lâu đời quá rồi không mà vừa gõ búa là vôi vữa đã rơi rào rào. Nhiếp Chấn Hoành hắt xì mấy cái liền thì mới đóng được hai cái đinh.

Xác nhận là đinh đã đóng chắc xong, bấy giờ anh mới chuẩn bị trèo xuống thang mang tranh lên treo thử. Ai dè vừa bước xuống một nấc thang, mũi anh đã ngứa ran. Nhiếp Chấn Hoành lại ạch xì một cái, thân thể cao lớn lắc lư trên chiếc thang.

Chân trái của Nhiếp Chấn Hoành bị tật, không thể chịu quá nhiều lực. Thấy trọng tâm bị lệch, không đứng vững được nữa, anh lập tức túm đỉnh kệ hàng bằng mọi giá, thì mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể.

Cùng lúc đó, hai cánh tay chợt ôm chặt lấy cẳng chân anh từ bên dưới.

—— như koala ôm cây vậy.

Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu, một gương mặt lạnh te đập vào mắt anh.

Cu cậu đang ôm chân anh có vẻ hơi căng thẳng, mím môi trợn mắt, cánh tay như đang vận hết sức bình sinh để đỡ anh.

“… Không sao đâu.”

Chân bị hai cánh tay gầy nhẳng siết chặt, Nhiếp Chấn Hoành không đau, ngược lại trái tim anh còn mềm nhũn trước dáng vẻ này của Lâm Tri.

Anh thả một tay xuống, xoa mái đầu cạnh chân mình.

“Yên tâm, tôi không ngã đâu.”

“Cao lắm.”

Lâm Tri không buông tay, vẫn ngửa đầu.

Nhiếp Chấn Hoành biết cậu chàng lơ nga lơ ngơ, nên dứt khoát gập chân ngồi vững vàng trên thang để chứng minh mình không nói bậy.

Bấy giờ Lâm Tri mới buông lỏng tay, thả thân cây trong lòng mình ra.

“Thế này có gì cao đâu?”

Giờ Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng vội treo tranh nữa, anh còn thản nhiên đáp lại câu nói ngớ ngẩn của cậu em hàng xóm.

“Nó chỉ cao bằng nửa người cậu,” Anh xòe bàn tay ra, cắt ngang đỉnh thang ước lượng độ cao, bảo Lâm Tri, “Ngã cũng chẳng đau.”

Hồi tập vật lý trị liệu sau khi giải phẫu, anh đã ngã bao nhiêu lần chẳng rõ.

Người bên dưới nghe vậy thì nghiêng nghiêng đầu, phần mí đơn hơi mỏng nhếch lên.

Đôi mắt đen xám ẩn giấu dưới đó chuyển động lên xuống vài lần theo động tác khua khoắng của người đàn ông, trở nên sinh động hơn rất nhiều.

“Không bằng.”

Nhiếp Chấn Hoành nghe thấy cậu nói thế.

“Hở? Không bằng gì cơ?”

Nhiếp Chấn Hoành còn chưa kịp lý giải lời Lâm Tri thì lòng bàn tay đang úp xuống của anh đã bị ngón tay cậu thanh niên chọc một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước ——

Cậu trai mảnh khảnh nâng một cánh tay, nhón chân nhảy lên trên.

Thế là tay hai người chạm vào nhau.

“Không bằng nửa người em đâu.”

Lâm Tri còn đang nghiêm túc đo đạc độ cao, “Nếu là đằng ấy… ừm, thì tầm nửa người thiệt đó.”

*

Tuy đoạn đối thoại của hai người hơi lệch pha và dở khóc dở cười, nhưng Lâm Tri vẫn nghiêm túc giúp Nhiếp Chấn Hoành đóng đinh vào chỗ.

Nhiếp Chấn Hoành mới đóng được nửa chừng, còn một bức tranh chưa biết treo ở đâu. Lâm Tri liếc một vòng qua cửa tiệm nho nhỏ, rồi giơ tay chỉ về một hướng. Tuy hơi khác với gợi ý của Trương Thúy Phương, còn phải dịch đồ nội thất trong phòng, nhưng Nhiếp Chấn Hoành không cảm thấy phiền phức, cứ làm luôn theo ý cậu.

Dù gì người ta cũng là dân làm nghệ thuật —— Nhiếp Chấn Hoành nghĩ bụng thế —— phải hiểu biết hơn ông chú già chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào như anh chứ.

Đến khi treo xong cả hai bức tranh, Nhiếp Chấn Hoành cất thang đi, bước ra ngoài cửa ngắm thử coi thế nào.

Cha chả.

Anh thầm cảm thán, lặng lẽ gật đầu.

Thậm chí anh còn chủ động cuốn cánh cửa sắt bình thường mình không mở hết lên tới đỉnh.

“Ôi dồi ôi, đã xong hết rồi hở?”

Bấy giờ Trương Thúy Phương đã xong đơn hàng, lại chạy sang đây. Thím ngắm nghía, khen nức khen nở, “Đấy chú xem, chị đã bảo rồi mà! Tiệm chú trang trí một tẹo là sáng sủa hẳn ra!”

Thoạt trông, hai bức họa màu sắc tươi rói tựa như hai nguồn sáng, chiếu soi tiệm giày vốn chẳng có gì nhộn nhịp trở nên sinh động hẳn lên.

Đến cả những món hàng nhỏ không ai đoái hoài treo trên bức tường cạnh đó cũng bắt mắt hơn đôi phần.

Trương Thúy Phương miệng lưỡi sắc sảo, khen xong cũng không để thời gian cho Nhiếp Chấn Hoành phản ứng mà lập tức quay sang Lâm Tri luôn, “Tiểu Lâm à, tranh này cưng vẽ đấy à?”

Hôm nào Trương Thúy Phương cũng ở quanh khu này, cảnh Lâm Tri ngồi vẽ tranh trên ban công suốt ngày đương nhiên không thể thoát khỏi cặp mắt hóng hớt của thím.

Chẳng qua dù có thích hóng hớt thế nào, thì thím vẫn có chừng có mực. Giờ hai người chưa thân quen nhau, thím không thể đột ngột hỏi thăm gia cảnh của cậu trai trẻ này, chỉ nói đúng vào việc chính, “Cưng vẽ đẹp quá chừng, bán giá bao nhiêu thế?”

Trương Thúy Phương tính thầm, nếu không đắt, thì thím cũng muốn tậu một bức cho nhà mình.

Mua về không để treo trong tiệm, dù gì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, mấy khách hàng ghé tiệm hằng ngày cũng không đáng để thím mở hầu bao. Chỉ là thằng con thím đang học tiểu học, giáo viên bảo phải để ý sự phát triển toàn diện đức-trí-thể-mỹ-lao cho các cháu. Trương Thúy Phương tính treo một bức tranh trong nhà, để con trai ngắm hằng ngày, nuôi dưỡng tâm hồn.

—— Suốt ngày nhây như con khỉ, nó mà học được ít khí chất của Lâm Tri thì thím cũng phải khấn A di Đà Phật.

“Tranh…”

Lâm Tri hé miệng, tính bảo mấy bức tranh đấy là đồ bỏ của mình thôi.

Nhưng mới nhả được một chữ, cổ tay cậu đã bị Nhiếp Chấn Hoành túm lại. Người đàn ông kéo cậu ra sau mình, anh thì đứng xeo xéo đằng trước cậu, nghiêng đầu nháy mắt với cậu.

Sau đó mới quay sang Trương Thúy Phương, “Chị Trương, ai lại đi hỏi giá như chị bao giờ?

“Người ta là dân sáng tác nghệ thuật,” Nhiếp Chấn Hoành cười nói, “Vẽ là phải theo đơn riêng, phải biết chị muốn vẽ gì thì mới báo giá được chứ.”

“Ui xời, sao còn phức tạp thế!”

Trương Thúy Phương nhất thời cũng chẳng biết mình muốn mua tranh kiểu gì.

Thím chỉ cảm thấy màu sắc của hai bức trong tiệm Nhiếp Chấn Hoành rất thích mắt, còn lại thím chẳng có yêu cầu gì nhiều, “Tranh nào truyền cảm hứng tốt cho bọn trẻ là được!”

Thấy Lâm Tri ngẩn ra, đầu Trương Thúy Phương nảy số ngay, “Tiểu Lâm à, hai mình đều là hàng xóm láng giềng! Cưng báo chị giá phải chăng thôi, đắt quá chị Trương của cưng cũng chẳng mua nổi.”

Trương Thúy Phương trải đường trước đề phòng trường hợp mình không mua.

Nhiếp Chấn Hoành ra hiệu bằng mắt với Lâm Tri, nhưng hình như Lâm Tri lại không nhìn thấy, cậu chỉ nói với Trương Thúy Phương, “Em không biết.”

“Gì cơ?”

“Em không biết… truyền cảm hứng tốt cho bọn trẻ.” Lâm Tri suy nghĩ rất lung, cậu quả thực không biết vẽ gì, vẻ mặt ngập nỗi hoang mang, “Tranh của em… không có linh hồn.”

Cậu ngốc lắm.

Bà chủ gallery kia đã nói, tranh của cậu không có linh hồn.

Không đáng tiền.

“Có với chả không có linh hồn nỗi gì!”

Trương Thúy Phương nói vống lên, cắt ngang dòng suy nghĩ ngờ vực bản thân của Lâm Tri.

“Chị thấy hai bức Tiểu Nhiếp đang treo đều đẹp phết mà!” Người phụ nữ lại nâng bàn tay chằng chịt vết chai và gai sần của mình lên, phẩy trước mặt Lâm Tri, “Chị thấy sướng mắt là được chứ gì?”

Thím là kẻ quê kệch, nói chuyện cũng tục tằng.

Nhưng hàm ý trong lời thím, lại khiến bầu không khí luôn đè nén quanh người Lâm Tri mấy ngày qua như rách toạc một khe.

“Thật ạ?”

Mắt cậu sáng rực lên.

“Chị còn nịnh đầm cưng chắc!”

Trương Thúy Phương nói chuyện thẳng căng, cũng chẳng có kiên nhẫn mà ra vẻ ta đây, “Cưng cứ vẽ từa tựa như loại tranh treo trong nhà Tiểu Nhiếp ấy, cho chị xem một bức hoàn chỉnh đi! Chịu không?”

Lần này thì Lâm Tri gật đầu ngay, “Dạ dạ.”

Ở nhà cậu còn mấy bức mà.

Nhưng cậu muốn vẽ một bức tranh mới toanh cho chị Trương.

“Được, vậy cưng báo giá cho chị Trương trước đã nhé?”

Trương Thúy Phương vẫn còn canh cánh chuyện tiền nong, thím ta xích đến gần, chặn Nhiếp Chấn Hoành lại bằng thân hình đầy đặn, cười tủm tỉm than nghèo kể khổ, “Nhưng đừng lấy giá cao quá nhé, nhà chị Trương buôn bán nhỏ, không mua đắt được đâu.”

Lâm Tri cảm giác được cổ tay mình bị người đàn ông kéo nhẹ.

Nhiếp Chấn Hoành đứng đằng sau Trương Thúy Phương, âm thầm ra hiệu bằng khẩu hình với cậu. Lâm Tri cẩn thận đọc miệng anh, lặng lẽ chọc lại anh bằng ngón trỏ.

Sau đó cậu cực kỳ thản nhiên khoe hai lúm đồng xu nhỏ bên khóe miệng với Trương Thúy Phương.

“Chị Trương, không cần trả tiền đâu ạ.”



Nha Đậu:

Lão Nhiếp nói bằng khẩu hình: Chị Trương giàu đấy, báo giá bừa đi.

Chít Chít chọc anh: Chị Trương khen em. Không cần trả tiền!

Lão Nhiếp véo cậu: Đồ không có lương tâm, anh đang kiếm tiền giúp em đấy.

Chít Chít nhún vai: Anh không khen em. Phải trả tiền em cơ.

[HẾT CHƯƠNG 18]