Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh tượng đêm hôm đó đọng lại, đến nỗi khi Nhiễm Dao đi học vào ngày hôm sau, cô vẫn vô thức nhớ đến nó.

Cô lắc đầu, lần thứ 68 cố đuổi hình ảnh anh ra khỏi đầu.

Người ta chỉ là thuận tay phong độ làm thế thôi, cô còn vấn vương mãi điều đó làm gì.

Sáng nay Nhiễm Dao không có tiết, nhưng cô còn phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ nên dậy rất sớm, bận đến gần hai giờ chiều mới kết thúc.

Nhiễm Dao đói lả người, cũng may giờ này nhà ăn chẳng còn mấy người, cô không cần xếp hàng, rất nhanh đã mua được một phần cơm xá xíu.

Sau khi ăn xong, Nhiễm Dao lại có chút mơ màng buồn ngủ, nhưng một lúc nữa cô vẫn có việc phải làm, nên dưới ánh mặt trời ấm áp cô chỉ dám lười biếng che miệng ngáp một cái, click mở Vương giả Vinh diệu, định kiềm chế cơn buồn ngủ.

"Một mình sao?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nhiễm Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tân Bạch đón nắng ngồi xuống đối diện với cô, điện thoại cũng đang ở giao diện game.

Từ trước đến nay đều nghe là người đi ngược sáng mới đẹp, anh thì ngược lại, ánh nắng chói chang phủ lên người anh, nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấy chút tỳ vết nào trên khuôn mặt ấy.

Anh quơ quơ điện thoại: "Chơi cùng nhau không?"

"A, được chứ." Nhiễm Dao chớp mắt: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh vừa chơi bóng rổ xong, đến đây mua chai nước, vừa vặn nhìn thấy em."

Thiếu niên ngửa đầu uống hơn nửa chai nước, hầu kết lăn lộn, còn có thể thấy một lớp mồ hôi mỏng trên cổ.

Không hiểu sao, mặt cô hơi nong nóng.

Nhiễm Dao dời tầm mắt, mất tự nhiên mà nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, tại sao anh luôn chơi Lý Bạch vậy?"

Anh nhìn cô, nhướn mày: "Không phải em thích à?"

"Ồ..."

Không hiểu sao cô cảm thấy bầu không khí ngày càng phát triển theo hướng kỳ quái...

Cô cứng ngắc người, sau lưng như có lửa đốt, cười khan: "Em còn tưởng là anh chỉ biết chơi mỗi tướng đấy chứ, ha ha."

Có vẻ như Cố Tân Bạch thấy bị khiêu khích, giọng nói trầm hẳn, cười khẽ: "Vậy em thử xem."

"Thử cái gì?"

"Thử xem anh có thể chơi tướng khác không?"

Chuyện đó làm sao thử được...

Cô thầm nhủ, nhưng sau đó lại chợt nhận ra, nếu cô cứ lơ lửng trên đầu anh thì không phải có thể thử hay sao.

Nhiễm Dao cụp mắt, đang muốn nhìn xem anh đổi thành chơi tướng nào, nhưng liếc mắt đến người chơi ở vị trí số 5, phát hiện người nọ lại muốn chọn Vân Trung Quân.

Trong Vương giả Vinh diệu cũng có CP giữa các tướng, ví dụ tướng Tiểu Kiều và Chu Du là một đôi, Ngu Cơ và Hạng Võ là một đôi, mà nửa kia tướng Dao là...Vân Trung Quân.

Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy có người người chơi tướng này.

Nhưng chưa đợi cô nhìn kĩ avatar của tướng Vân Trung Quân thì người chơi số 5 đã đổi thành chơi Hậu Nghệ.

Ngay sau đó, avatar của Vân Trung Quân lại xuất hiện, hơn nữa còn khóa tướng.

Là Cố Tân Bạch, anh chọn chơi Vân Trung Quân.

Trước khi vào ván, thiếu niên chỉnh là tư thế ngồi, thản nhiên nói: "Tướng này rất yếu."

Nhưng cuối cùng, vẫn là anh đè team địch xuống đất đánh, cầm thẳng danh hiệu MPV*, hơn nữa còn không chết lần nào.

*MPV (Most Valuable Player/ Most Valuable Professional): Người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu/ Người xuất sắc nhất trận hay người giỏi nhất của trận đấu.

Nhiễm Dao vốn cảm thấy ván này sẽ bị team địch treo lên đánh, kinh ngạc tròn mắt hỏi: "Không phải anh nói tướng này rất yếu sao?"

Cố Tân Bạch híp mắt, nụ cười trên khóe môi ngang tàng: "Nhưng do anh mạnh đó."

Thiếu niên chẳng có chút khiêm tốn nào, ánh mắt trời phủ lên những sợi tóc anh một tầng sáng nhàn nhạt.

Tựa như một vật phát sáng.

Giây phút đó, cô chợt hiểu tại sao giới fan thường hình dung idol của mình tỏa sáng, hóa ra thật sự có người cười lên sẽ khiến cả thế giới phải ngắm nhìn.

Một lúc sau, Nhiễm Dao không nhịn được lại hỏi: "Tại sao yếu vậy anh còn chơi?"

Cố Tân Bạch thu lại nét đùa giỡn trên mặt, nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt anh chứa đựng sự nghiêm túc.

"Thế em nghĩ tại sao?"

/

Cuối cùng, cô chẳng dám nghĩ gì hết, Nhiễm Dao chạy trối chết.

Còn hỏi cô ngược lại nữa chứ, Nhiễm Dao đau đầu nhủ thầm trong lòng, cô không thể nghĩ tiếp, nếu còn nghĩ sâu xa hơn, bốn bỏ năm lên* thì sẽ nghĩ là anh thích cô mất.

*Bốn bỏ năm lên: Quy tắc làm tròn số.

Nhiễm Dao biết mình rất dễ rơi vào ảo tưởng, nhưng chuyện đau khổ như vậy, trải qua một lần năm 18 tuổi, là quá đủ rồi.

Cô không muốn suy đoán tình cảm của bất kỳ người nào nữa, trừ khi nó quý giá, chói lọi, độc nhất vô nhị và chỉ dành riêng cho cô.

/

Có lẽ Cố Tân Bạch nhận thấy suy nghĩ suy nghĩ ẩn sau của cô, nên những ngày sau đó, anh khôi phục thái độ như thường với cô, không nói những mập mờ tương tự như vậy nữa.

Cô nghĩ, hầu hết thời niên thiếu đều như thế, ngày đó đối mặt có lẽ cũng là suy nghĩ nhất thời của anh, nhưng khi thấy cô không muốn chọc tầng giấy cửa sổ mỏng manh kia, nên anh rất đúng mực lùi về sau hai bước, theo đó sự nhiệt tình cũng biến mất sạch sẽ, cũng biết bảo trì khoảng cách với cô.

Rất thông minh.

Theo lý mà nói thì việc đó rất hợp ý cô, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy trống rỗng, như muốn nghẹt thở.

Tầng giấy cửa mập mờ đó dần phủ bụi, nhưng vẫn hiện diện tại đó, cô vốn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không có người chọc thủng nó cho đến khi hai người họ dần quên đi sự tồn tại của nó.

Cho đến buổi chiều hôm đó.

Tâm trí cô giờ đã tương đối bình tĩnh và thản nhiên hơn.

Vào cuối tuần, bố mẹ Nhiễm Dao lại hẹn gia đình Cố Tân Bạch đi ăn tối.

Sau bữa ăn, mọi người vẫn chơi mạt chược như thường, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lần này cô không đề xuất ra ngoài chơi nữa, hai người chỉ ngồi ở phòng riêng tầng 3, nghe âm thanh xáo mạt chược, mỗi người tự nghịch điện thoại.

Vẫn là anh lên tiếng trước.

Cố Tân Bạch nói: "Gần đây sao em không chơi game cùng anh?"

Nhiễm Dao cũng không biết nên cười thế nào: "Hôm qua không phải còn cùng chơi sao, năm người chúng ta."

"Ý của anh là chỉ hai chúng ta thôi."

"...."

Cô thật sự muốn hỏi trước tình hình như vậy, hai người chúng ta còn muốn chơi với nhau thế nào được, vậy không phải làm mối quan hệ đang đóng băng càng thêm...

May mắn thay, có người online.

Người bạn này làm cô nảy ra ý tưởng mới.

Nhiễm Dao ho nhẹ hai tiếng: "Chơi năm người có thể giúp anh chia sẻ áp lực, một mình anh kéo em, em sợ liên lụy tới anh."

"Em có cô bạn, ừ, anh đừng nhìn cô ấy đang rank Vương giả, nhưng trước đây cô ấy chơi với bạn trai ván nào cũng thua, cuối cùng vẫn là bạn trai lấy điện thoại cô ấy, thay cô ấy leo rank mới được."

Cô vốn chỉ là muốn lấy bằng chứng cho quan điểm của mình, ai ngờ anh lại chẳng tập trung vào đó, ngược lại hỏi cô: "Em muốn lên rank Vương giả không?"

Nhiễm Dao nghẹn lời: "Cũng, cũng muốn, dù sao có rank cao hơn bao giờ cũng vui hơn mà."

Anh nói: "Anh có thể giúp em leo rank Vương giả."

Đầu cô lúc này hơi loạn, tưởng anh chỉ muốn nhận công việc mới: "Vậy...cũng được."

Sau đó cô rất tự nhiên nói tiếp: "Vậy thu giá thế nào?"

Cố Tân Bạch nhíu mày: "Thu giá?" Có lẽ bị cô chọc cười, anh thấp giọng nói: "Sao có thể thu tiền của em chứ."

"Vậy sao được, như thế không phải em chơi xong không trả tiền cho anh sao, anh..."

Thiếu niên đột nhiên ngắt lời: "Nhưng trước khi bàn về chuyện này, chúng ta xác định lại một chuyện trước đi."

Cô chớp mắt, không hiểu: "Chuyện gì?"

"Em thấy chuyện của cô bạn em là bình thường đúng không?"

"Bình thường mà."

"Ừ." Anh nói: "Giúp bạn gái leo rank Vương giả, là lẽ hiển nhiên."

Cố Tân Bạch đặt điện thoại xuống, nghiêng người về phía cô, vẻ mặt nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào.

"Nếu em cảm thấy anh không có lý do giúp em leo rank, thì không bằng chúng ta đổi một cách cho nó hợp lẽ thường nhé?"

"Làm bạn gái anh, được không?"

Tác giả có điều muốn nói: Con đồng ý.

/

Ghi chú thêm:

Tướng Vân Trung Quân: