Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 14



Ngày hôm sau, Nhiễm Dao lại bị mẹ gọi ra ngoài đi ăn cùng gia đình bác Cố.

Bát tự còn chưa xem, vậy mà hai nhà cứ như đã là thông gia rồi, tuần nào cũng phải tụ họp vài lần, cô oán thầm trong lòng.

Nhìn thấy Cố Tân Bạch, cô mới chợt nhận ra, hôm qua cô còn trả lời tin nhắn của anh.

___ Cái tin nhắn về "bạn gái" đó, cô còn chậm chạp chưa thể rep lại.

Đợi những người lớn đã đi hết, cô ngồi trên ghế nhỏ hàng cuối, nhỏ giọng gọi anh: "Cố Tân Bạch."

Ôm tâm tình chắc anh sẽ không nghe thấy, ai ngờ dường như anh cảm giác được, ngẩng đầu lên hỏi: "Em gọi anh à?"

"Vâng....." Cô nói: "Ngày hôm qua không phải....chưa trả lời tin nhắn của anh sao."

Ánh mắt Nhiễm Dao có chút hoảng loạn, chỉ dám nhìn từ cằm đến bả vai thẳng tắp của anh.

"Anh từng nói hai lần, đán áp cho chuyện đó, giờ anh có muốn nghe câu trả lời không."

Cô nói vòng vo, nhưng anh chẳng có chút né tránh: "Chuyện bạn gái sao?"

Dừng lại một chút, rồi anh mỉm cười nói: "Em suy nghĩ kỹ xong rồi à?"

".......Chưa, chưa xong."

Anh có chút buồn cười nhướng mày: "Vậy sao em hỏi anh có muốn nghe hay không?"

"......"

"Không gấp," Anh nói: "Em cứ từ từ nghĩ về chuyện đó nhé."

Nhiễm Dao mím môi.

"Vậy thời hạn là tới khi nào?"

Cô thường mắc chứng khó lựa chọn, vốn định để anh ra một hạn mốc cuối, để cô sớm hạ quyết tâm cho rõ, không ngờ anh thật sự tập trung tự hỏi trong một lúc lâu, sau đó nói ____

"Trước năm cuối đại học đi, đừng để anh đợi lâu."

Nhiễm Dao sửng sốt: "Năm bốn?"

"Sao," Cố Tân Bạch nghiêng người về phía cô, khoảng cách giữa anh và cô như rút ngắn lại, cười đến rực rỡ: "Bốn năm còn chưa đủ?"

"Không phải không đủ."

Chỉ là không nghĩ tới lâu như vậy, muốn mình nghĩ trong tận bốn năm, vậy chẳng phải toàn bộ thanh xuân của cô đều xoay quanh người anh sao. Nhiễm Dao nghĩ, người này đúng là tâm cơ mà.

Không nghĩ tới khi đang giữa bữa tiệc, anh ngồi bên cạnh cô, bỗng nhiên thấp giọng, nặng nề nói: "Anh đổi ý rồi."

Nhiễm Dao: "Cái gì?"

Hỏi xong cô mới nghĩ đến, chắc anh hối hận khi đã trêu chọc cô, phải chờ một câu trả lời lâu đến vậy, có lẽ trước nay chưa từng có.

Cố Tân Bạch nói: "Năm bốn quá muộn."

"Năm ba nhé, ít nhất cũng để anh nói chuyện yêu đương vườn trường được một năm, nếm trải nó như thế nào."

"......"

Cô chưa nói chắc chắn sẽ đồng ý với anh mà....

Nhiễm Dao gắp món măng, bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, bàn tay chợt run lên.

"Anh chưa từng yêu đương vườn trường với ai sao?"

"Chưa từng."

Anh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tay vịn ghế: "Cho nên...nếu em đồng ý, thì chính là mối tình đầu của anh."

Bầu không khí tràn ngập hương vị của sự cám dỗ và trêu ghẹo, giống như souffle* mới ra lò, cô như muốn ngừng thở, ù ù bên tai.

Người này có một đôi mắt đào hoa đa tình, nói cười thong dong nhàn nhã, như một tay chơi dày dặn kinh nghiệm.

Nói nửa ngày, hóa ra lại là mối tình đầu.

/

Nhiễm Dao uống Coca rất nhanh, còn ngoảnh đầu lại gọi phục vụ mang thêm cho cô một lon.

Vị trí cô ngồi ở trong, nên Cố Tân Bạch nhận giúp cô.

Trước khi đưa cho cô, thiếu niên còn rất tự nhiên lấy một tờ giấy, lau sạch chỗ nắp lon Coca, bàn tay hơi dùng lực, lại còn giúp cô mở ra.

Cô không bao giờ dùng ống hút hay cốc để uống mấy đồ uống đóng lon, thường uống trực tiếp vào miệng, không nghĩ tới anh cũng nhận ra, động tác còn thành thạo như vậy.

Hình ảnh này hiện lên trong đầu, Nhiễm Dao chợt ngây người.

Cố Tân Bạch nhìn cô: "Sao vậy?"

"Không."Cô cúi đầu uống một ngụm.

"Đúng rồi," Anh hình như vừa nghĩ tới điều gì đó: "Trước đây, làm sao em quen biết với....Đoạn Thừa An?"

Chuyện nên tới rốt cuộc vẫn tới.

Nhiễm Dao cũng không bất ngờ, nghịch cái lon trong tay, nhẹ nhàng thổi bong bóng vào đó.

"Ngoài ý muốn thôi."

/

Nhiễm Dao cũng không biết cô gặp Đoạn Thừa An là do tình cờ hay vận mệnh không thể tránh khỏi.

Nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp III ấy, bởi vì cha mẹ cô phải đi công tác nên gửi cô đến nhà bà ngoại sống một khoảng thời gian.

Ngày cô đến, trời mưa rất to, kéo dài mấy ngày liền, toàn bộ thành phố gần như bị ngập lụt, cổng trước của tiểu khu cô nước ngập sâu vài thước.

Cô không ra ngoài được, may mắn nhà bà ngoại cô ở tầng một, nên cô có thể tản bộ trong sân mỗi ngày, không buồn đến mốc người.

Khoảng thời gian đó vừa lúc cô đang mê cờ vây.

Cô tự đánh cờ với chính mình, hơn nữ còn hạ ván cờ chết không thể giải được, cố sức trong tận ba ngày mà vẫn không biết nước tiếp nên đi thế nào, đang định lật đổ ván cờ bắt đầu lại, thì ván cờ đã được người khác giải ra.

Lúc đó đúng lúc cô đang đi mua nước ở cửa hàng, nhìn thấy có bóng người chợt lướt qua chỗ bồn hoa, đến khi cô trở về, người đó đã biến đâu mất rồi, chỉ để lại mấy viên cờ trong suốt, giải được ván cờ khó mà cô đã cố sức mấy ngày nay.

Hầu hết các cô gái đều có một số cảm xúc ngưỡng mộ đối với người nào đó, đặc biệt là ở lĩnh vực mình không am hiểu, mà người đó lại rất giỏi, cô không biết anh là ai, chỉ biết anh là hàng xóm sống bên cạnh, nên thấy có cảm tình hơn.

____ Tất nhiên không liên quan gì đến chuyện tình yêu.

Giữa hai ngôi nhà có một bức tường ngăn, nhưng cô tìm được một cái lỗ nhỏ cách mặt đất một mét, không biết vì sao lại bị thủng, có lẽ vì lý do thẩm mỹ.

Cô lặng lẽ di chuyển bàn cờ qua đó, viết một tờ giấy dán trên tường: "Chơi cờ cùng nhau không?"

Sau một giấc ngủ, trên bàn cờ trống, vậy mà thật sự được đặt thêm một quân cờ trắng.

Vì thế hai người họ cứ như vậy bắt đầu chơi cờ.

Hai người chưa từng nói chuyện với nhau, cũng chưa từng gặp mặt qua, mỗi ngày Nhiễm Dao sẽ cố định đi xem bàn cờ ba lần, thường là lúc 9 giờ, 12 giờ và 6 giờ tối, đối phương cũng không bao giờ thất hẹn, mỗi lần cô ra xem, trên bàn cờ sẽ luôn có sự thay đổi.

Nước đi chơi cờ của anh rất độc đáo, nhưng cũng theo quy luật.

Cô không biết anh là ai, tên gì, nhưng không biết tại sao cô lại cảm giác như đã từng quen biết anh, ngẫu nhiên thấy ống tay áo của anh lóe qua lỗ nhỏ, phát hiện ra anh rất thích màu trắng.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh từ phía xa, anh cũng mặc áo sơ mi màu trắng.

Cuối tháng bảy, ve sầu đánh thức mùa hè nóng nhất, tin tức thời sự thông báo, việc đi lại trong nội thành đã trở lại bình thường, các địa điểm đi chơi và công viên giải trí đều đã được mở cửa.

Cuối cùng cô gái nhỏ như chim sổ lồng, cô ngầm tự nhủ cuối tuần sẽ đi xem phim một mình, vị trí là ghế số 8 hàng năm, kết quả là một tấm vé xem phim mới lại được đính trên bức tường ngày tiếp theo.

Là của anh, cùng bộ phim, ghế số 7 hàng năm.

Ở bên cạnh ghế của cô.

Trái tim cuối cùng cũng không kiềm được, vào khoảnh khắc đó, loạn nhịp, cô ngạc nhiên nhận ra, vào cuối thời đại thiếu nữ ấy, cô thích một người, nhưng lại không biết anh trông thế nào.

Quãng thời gian mười bảy tuổi của cô gái nhỏ ấy, tươi đẹp rực rỡ không gì sánh được, ngay cả muốn che giấu rung động cũng không được.

Dựa theo kịch bản của tiểu thuyết ngôn tình, nếu như mọi việc thuận lợi đến như vậy, có khả năng người đó sẽ thất hẹn.

May mắn người đó không thế, cuộc gặp mặt suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng.

Ngày đó rạp chiếu phim rất vắng, trong rạp tràn ngập ánh đèn vàng, có tiếng bước chân dồn đạp của thiếu niên từ chỗ soát vé lao đến, sau đó dừng ở hàng ghế thứ năm.

Lồng ngực gã thở gấp kịch liệt, như thể chạy gấp từ nơi nào tới, nhìn dãy ghế ngồi, khi ánh mắt dừng trên người cô, hình như gã hơi sửng sốt.

Cô không biết trong ba mươi giây kia gã nghĩ gì, tóm lại nửa phút sau, gã vươn tay, cười với cô: "Chào em, anh là Đoạn Thừa An, Thừa trong Thừa trọng, An trong An toàn."

Chỉ là mười mấy chữ giới thiệu, nhưng dường như mang lại cảm giác an tâm cho người khác.

Cô gật đầu chào lại, lễ phép nói tên của mình, rồi đưa túi bắp rang bơ cho gã.

Sau khi xem xong phim, gã đề nghị cùng đi ăn một bữa, nhà hàng là gã chọn, ngay bên cạnh quán bar nổi tiếng nào đó.

Trong tiếng nhạc du dương, gã liên tục chăm chú nhìn vào mắt cô, chân thành khen ngợi: "Em rất xinh đẹp."

Cô không ngốc, chút ám chỉ đấy vẫn có thể hiểu được, nhưng lừa mình dối người không muốn liên tưởng tới phương diện kia, khi gã nói "quán bar kia nhìn rất náo nhiệt" thì cô lắc lắc đồng hồ trên tay: "Bà ngoại đã giục rồi, em phải về nhà."

Gã không ngạc nhiên chút nào, rất nhanh lịch thiệp đáp lại: "Đương nhiên, về cùng nhau thôi."

Ngày đó vừa lúc bố mẹ Nhiễm đến đây thăm, Nhiễm Dao và gã vừa bước vào cửa tiểu khu, đã bị cùng kéo vào nhà bà ngoại.

____ Hóa ra gã và mẹ cô có quen biết.

Mẹ Nhiễm giới thiệu: "Đây là Đoạn An sống ở nhà bên cạnh, là con trai của thầy Đoạn mà mẹ thường nói với con ấy, thằng bé giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi ca hát hồi trung học, còn suýt làm đi làm minh tinh đấy."

Đoạn Thừa An tháo vật trang trí trên quần xuống cất vào túi áo, khiêm tốn nói: "Không không, cháu đâu giỏi đến thế."

/

Ngày hôm đó cho tới khuya gã mới về, Nhiễm Dao bởi vì bụng không thoải mái nên không có ra tiễn gã.

Sau khi tiễn Đoạn Thừa An về xong, mẹ Nhiễm như thường lệ ngồi bên mép giường cô lải nhải, nói lại mấy việc vụn vặt mấy ngày qua.

"Thằng bé Thừa An kia còn rất tinh tế đấy, có thể là sợ bà ngoại con không hiểu được mấy trào lưu của giới trẻ nên cố ý gỡ dây xích trang trí trên quần xuống cất đi, mẹ thấy mà hơi buồn cười."

Nhìn lại đoạn ký ức đó, nếu nhất định phải nói Nhiễm Dao có điều gì hối hận không thì chính là __

Bởi vì gã là con trai của bạn mẹ cô, nên cô đã tin tưởng hắn, giảm bớt sự hoài nghi.

Khoảng cách chậm rãi kéo gần là chuyện đương nhiên.

Đoạn Thừa An nói nhiều lời ngon ngọt dễ nghe, dường như gã luôn biết nữ sinh thích nghe điều gì nhất, gã không bao giờ nói về hiện tại, mà chỉ không ngừng hứa hẹn về tương lai.

Gã nói mai sau muốn mở một quán cà phê mèo, để cô làm bà chủ.

Gã nói đợi hắn mua xe rồi thì ghế phụ chỉ dành cho cô.

Gã nói mỗi bộ phim sau này, đều mong được xem cùng cô.

Gã nói....

Gã nói: "Sinh nhật 18 tuổi của em sắp tới rồi, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ làm long trọng cho em, đúng rồi, anh còn muốn tặng một món quà quan trọng muốn tặng cho em, nhớ kiểm tra và nhận nhé."

Cô hỏi là món quà gì, gã dường như nói đùa: "Là anh đó, thế em có dám nhận không" rồi giả vờ như không có việc gì cười nói lảng sang chuyện khác.

Không phải chưa từng có khoảnh khắc rung động, tuy kém hơn cảm giác tim đập thình thịch trước khi gặp gã, nhưng cô vẫn có chút chờ mong mơ hồ, ngày cô sẽ trưởng thành đó, đến tột cùng gã sẽ tặng cô món quà gì.

Cô cũng chờ được món quà đó rồi.

/

Hôm trước ngày sinh nhật 18 tuổi ấy, Nhiễm Dao ôm đèn ngôi sao do cô tự tay làm, hẹn gặp gã lúc 8 giờ, nhưng đến 6 giờ tối cô thấy quá buồn chán nên định ra ngoài đi dạo.

Ngoài tiểu khu có một dàn siêu xe đang đậu, chiếc xe đầu tiên chính là chiếc Đoạn Thừa An mới mua, cô từng thấy biển số nên có thể nhận ra.

Trong xe, ở ghế lái, gã đang ôm một người phụ nữ, hôn môi.

Sau mười mấy phút, có lẽ "gặm" đủ rồi, gã để người phụ nữ ngồi ở ghế phụ, lái xe nghênh ngang rời đi.

Khoảnh khắc đó, Nhiễm Dao mới bừng tỉnh nhận ra, hóa ra mình chỉ là một con cá nho nhỏ để mua vui trong cái ao rộng của hải vương* thôi.

*Hải vương (海王): Ám chỉ những người đàn ông bắt cá nhiều tay.

Ghế phụ của gã không dành cho cô, gã có thể đi xem phim với bất kỳ người phụ nữ nào, gã cũng có thể mở tiệm cà phê vì một người phụ nữ nào đó.

Gã từng nói gì để bị nắm thóp chưa? Chưa, mọi điều gã làm đều chặt chẽ không chút sơ hở.

Gã chưa từng nói thích cô, chưa từng nói muốn cô là bạn gái, chưa từng nói mình là một người chung thủy, càng không nói mình không hai lòng.

Gã độc thân, gã có thể tự do làm tất cả những chuyện muốn làm.

Tới 8 giờ đã hẹn, một chút động tĩnh từ gã cũng không có, không biết đang bận chuyện gì gì, khi Nhiễm Dao cho rằng gã đã lựa chọn khác, muốn lỡ hẹn thì __

Gần 11 giờ đêm, Đoạn Thừa An cuối cùng cũng khoan thai tới muộn, nhắn tin cho cô: "Có chút việc bận, nếu không em tới tìm anh đi?"

Đợi vài phút, có lẽ thấy cô không trả lời, gã lại nhắn tới một tấm ảnh chụp, chụp địa chỉ giao nhận của một suất đồ ăn.

Khách sạn XXX, phòng 3301 tầng ba.

Còn vì sao gã không gửi định vị, chỉ gửi địa chỉ giao đến của đồ ăn___

Nhiễm Dao đoán, là vì gửi định vị sẽ không gửi được cụ thể số phòng.

Đoạn Thừa An nói: "Qua đêm nay em vừa tròn 18 tuổi nhỉ, ha ha."

Cho dù cô có trì độn tới đâu, cũng biết câu này của gã là có ý gì.

Một gã hải vương thông minh luôn sở hữu kỹ xảo câu "cá" siêu việt, thể hiện ở chỗ mấy tên đấy luôn chừa đủ đường lui cho mình vã đối phương, hai phút rất nhanh trôi qua, nhận ra cô còn chưa trả lời, hải vương bắt đầu hành động ___

Thu hồi lại tin nhắn đầu tiên.

Nhiễm Dao vô thức bật cười.

Ngay khi gã thu hồi tiếp tin nhắn ám chỉ "18 tuổi" kia, cùng lúc đó tin nhắn cô truyền đến: "Đợi em ở đâu?"

Hải vương: "Muốn anh đi đón em sao? Trạm đứng chờ hoặc chỗ ngã tư, em chọn một chỗ đi?"

Nhiễm Dao: "Ngã tư."

Ngã tư đi, ngã tư gió lớn.

Vài phút sau, hải vương gửi đến một đoạn video, là cảnh xung quanh chỗ ngã tư: "Buổi tối lạnh, đừng để anh chờ lâu đấy."

____ Yên tâm, sẽ không lâu lắm đâu.

____ Chỉ là đợi cả đêm thôi mà.

Nhiễm Dao thầm đáp lại như vậy trong lòng.

Sau đó cô đứng dậy, khóa trái cửa phòng, kéo chăn tắt đèn ____

Đi ngủ.

Tạm biệt không hẹn gặp lại, tên khốn.

/

Qua đêm đó, dường như người tên Đoạn Thừa An đã bốc hơi khỏi thế giới của cô.

Cô không biết gã đợi bao lâu, chỉ nghe người khác nói gã bị cảm nặng một thời gian, cô còn tiếc nuối than thở vài câu, cảm thán nói: "Uống nhiều nước nóng*."

*Uống nhiều nước nóng: Bắt nguồn từ việc khi con gái ốm hay khó chịu, cơ bản nhiều bạn trai không tinh tế đều bảo bạn gái uống nhiều nước nóng, khiến nhiều bạn gái rất bức xúc, nên có khi nói người khác uống nhiều nước nóng, thường trêu chọc những gã trai thẳng không hiểu tâm tư của các cô gái, hay đầu óc có vấn đề.

Còn đèn ngôi sao kia đã sớm không biết tung tích, có lẽ đang ở trong thùng rác nơi góc tường nào đó.

Cô cũng không khổ sở vì chuyện đó quá lâu, nhưng ngay hôm sau cô vẫn đổi số điện thoại, muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với gã.

___ Đây là quà sinh nhật 18 tuổi thế giới này tặng cô.

Hóa ra không phải mọi sự chân thành đều sẽ được quý trọng, được nâng niu, được đối xử dịu dàng như một vật quý giá.

Chẳng bao giờ có chuyện giữa những lựa chọn, mình sẽ luôn là người được chọn.

Câu chuyện thời thanh xuân, đôi khi cũng không có hồi kết.

Tác giả có điều muốn nói: Tạm biệt không hẹn gặp lại, tên khốn.

Nguyện thế giới này không còn tra nam - Lộc Linh.

Đôi lời của editor: Trong chương truyện này có một plot twist nho nhỏ, không biết mọi người có nhận ra không ^^