Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 17



Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiễm Dao ăn sáng xong đã vội vàng xách cặp chạy ra cửa.

Mẹ Nhiễm gọi với ở phía sau: "Đi đâu đấy?"

"Con về trường."

"Để bố đưa con đi, một lúc nữa là bố tỉnh rồi, gấp như vậy làm gì, đến cơm trưa cũng không ăn?" Mẹ Nhiễm nói: "Buổi tối nhớ về đấy, không phải sáng mai con mới có tiết sao?"

"Muộn rồi __"

Nhiễm Dao nói xong câu này, thuận tay đóng cửa nhà lại, để lại mẹ Nhiễm trong nhà nghĩ mãi cũng không ra: Bây giờ mới mấy giờ, làm gì mà muộn được?

Trường cô cách nhà khá xa, Nhiễm Dao gọi xe, lại còn gặp cảnh tắc đường, vất vả mãi mới lết được đến cổng trường, cô đóng cửa xe lại rồi tiếp tục chạy.

___ Thực ra cô cũng không biết rõ mình đang chạy vì điều gì.

Thấp thoáng sau những hàng cây bo xanh là sân bóng rổ của trường.

Có người vừa đến.

May mắn thay, không phải là quá muộn.

Nhiễm Dao mang theo trái tim rung động chạy đến, nhìn thiếu niên vừa lấy điện thoại từ túi áo ra, gọi tên anh.

"Cố Tân Bạch."

Ánh mắt trời chiếu vào khiến anh hơi nheo mắt, trên màn hình điện thoại vẫn để khung chat nói chuyện với cô, cuộc nói chuyện dừng lại ở câu hỏi cuối cùng của anh tối qua, hình như anh đang muốn gửi tin nhắn cho cô.

"Sao em lại ở đây," Sau một lúc lâu, anh khẽ cười: "Hôm nay em đâu có tiết?"

"Em....tới tìm anh."

Thiếu niên khựng người, chợt hơi cúi người xuống, giọng nói như tiếng ngọc chạm vào nhau, cực kỳ dễ nghe: "Sao vậy?"

"Balo cũng chưa kéo," Cố Tân Bạch giơ tay, thay cô đỡ balo có chút nặng sau lưng: "Em có chuyện muốn nói?"

"....."

Anh nhìn cô, nhướn mày: "Sao không nói gì?"

Vừa mới chạy như vậy hoàn toàn do chịu chi phối của thân thể, cô đang rối bời, rất muốn nói điều gì đó, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Hoặc, chỉ là cô không biết nên nói từ đâu.

Nhiễm Dao mím môi, đang muốn sắp xếp những điều muốn nói, đột nhiên từ bên cạnh một bàn tay đưa ra, trên tay là một gói khăn giấy màu hồng nhạt in hình quả đào.

Giọng nói của cô gái đó rất ngọt: "Anh muốn đi chơi bóng sao? Nhận gói khăn giấy này để chút nữa lau mồ hôi nhé."

Rồi gói khăn giấy được lật lại, để lộ mặt sau dán một mã QR __ "Có thêm WeChat không?"

Nhiễm Dao sững sờ một lúc, ngước mắt lên vẫn thấy Cố Tân Bạch đang chăm chú nhìn cô, không liếc đến cái bên người lấy một cái.

Cô chợt nhớ tới một chuyện, kéo cổ tay áo anh lên.

Trên cổ tay phải của thiếu niên quả nhiên vẫn đeo một sợi dây buộc tóc màu đen.

___ Là lúc ấy anh chưa trả cho cô, vẫn luôn mang trên tay đến tận bây giờ.

Nhiễm Dao cười với cô gái đó, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, anh ấy có bạn gái rồi."

"A... Vậy à, xin lỗi nhé, mình không biết." Cô gái lè lưỡi: "Vậy chúc hai bạn bách niên hảo hợp nhé!"

Cô gái đó rất nhanh đã rời đi, Nhiễm Dao nhìn theo bóng dáng của cô gái đó, vừa thu hồi ánh mắt lại thì tình cờ va phải đôi mắt chất chứa đầy ý cười của anh.

"....Anh có bạn gái?"

Cố Tân Bạch tiến sát lại gần cô, nói khẽ: "Có lúc nào vậy?"

Cô căng da đầu: "Vừa...vừa mới có."

"Không thể sao."

"Tất nhiên là có thể rồi," Anh cong môi cười: "Nhưng mà...."

Thiếu niên còn chưa nói xong, đã bị cô ngẩng đầu lên cắt ngang: "Cố Tân Bạch, anh thích em à?"

Cố Tân Bạch đang muốn nói điều này còn phải hỏi sao, nhưng anh dừng lại một chút, chợt nhận ra, mình hình như chưa từng nói lời này với cô.

Nếu cô muốn có một cảm giác an toàn, anh sẽ cho.

"Anh thích em."

Thiếu niên cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nghiêm túc nói lại một lần nữa: "Rất thích em."

"Chỉ thích em, vẫn luôn thích em."

Ánh mắt Nhiễm Dao nhẹ nhàng rơi xuống yếu hầu đang lăn lộn của anh.

"Anh đã nói bốn lần rồi," Nhiễm Dao cố hết sức mới khiến nét mặt trông như cô đang rất bình tĩnh, làm như đã quen với những trường hợp thế này: "Xem ra anh thật sự rất thích em nha."

Cố Tân Bạch cười nhẹ, thấy cô còn đang giả bộ trêu ghẹo anh, nhưng thật ra tai đã đỏ ửng, tâm tình của anh cũng tốt hơn, lười biếng đồng ý: "Đúng vậy đấy."

Đúng là rất thích em.

Cố Tân Bạch nhớ tới năm lớp mười ấy, anh bị bố mẹ lôi đi chúc Tết, sau cuộc hành trình dài mệt mỏi đến tê dại, ngước mắt đã thấy thiếu nữ nhỏ bị gọi đang đi từ trên tầng xuống.

Cô mặc một bộ pyjama nhung màu lam nhạt, chân đi một đôi dép có gắn tiểu quái thú bằng bông, mỗi lần cô bước xuống bậc cầu thang, tiểu quái thú ở mũi dép bông sẽ há miệng, lộ ra hàm răng chẳng có tính công kích, theo nhịp bước chân của cô rồi lại khép lại, đầu quái thú cứ lắc đi lắc lại như thế.

Thiếu nữ nhỏ còn buồn ngủ, bộ dáng nhìn vừa gắt ngủ vừa mềm mại giống hệt tiểu quái thú trên đôi dép, cô đang đội mũ áo ngủ, miệng lầm bầm oán giận vì sao ngày Tết không thể ngủ nướng.

Sau đó phòng khách dần nhiều người lên, lũ trẻ xúm lại trêu chọc một con mèo con chưa dứt sữa, không biết ai có dắt một con chó Maltese đến, để nó lẻ loi vẫy đuôi một mình trong góc tường.

Chỉ lát sau, cô rời vòng vây náo nhiệt đó, một mình đến bên góc tường, dọn một cái ghế sang, dùng miệng dép lê chơi với chú chó Maltese thuần trắng đó.

Dường như cô chơi với chú chó con rất vui vẻ, chọc tới chọc lui, mỗi khi cô cười đều để lộ hai cái răng nanh nhỏ, tiếng cười trong trẻo chỉ thuộc về thiếu nữ, tựa như tiếng chuông gió reo trong núi.

Lúc ăn cơm, anh ngồi đối diện cô.

Là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, hơi ngốc, tốt bụng, còn rất lanh lợi, mỗi lần ngáp xong chóp mũi sẽ hơi ửng hồng.

Có lẽ cô thật sự rất buồn ngủ, Cố Tân Bạch bất giác nghĩ, không biết rốt cuộc tối hôm qua cô đi ngủ lúc mấy giờ.

Sau đó được mọi người nhắc lại anh mới nhớ tới, hóa ra rất lâu trước đây gia đình họ từng sống chung trong một sân, lúc ấy cô rất gầy, người lớn trong gia đình thường không tìm thấy cô đang chạy biến đi đâu, nhưng thật ra cô gái nhỏ chỉ đang trốn dưới mái hiên bên ngoài cửa sổ nhà anh, mượn anh MP4 để đọc truyện tranh.

Khi đó cô đeo một cái balo nhỏ, thỉnh thoảng tâm trạng anh tốt, sẽ lén nhét kẹo và socola vào trong chiếc balo đó, cô luôn vừa ăn vừa thấy kì lạ: "Nhà mình mua mấy đồ này từ khi nào vậy nhỉ?"

Kỳ lạ thì kỳ lạ, nhưng mỗi lần lại luôn là người ăn nhanh nhất.

Những ký ức đó cô không nhớ, nhưng anh lại rõ như in.

Nghỉ hè năm lớp 12 đó, anh đã rất vui khi gặp lại cô, vì anh học nội trú trong trường nên có ít cơ hội thấy cô, đến khi lên đại học chung một trường, may mắn không tiếp tục bỏ lỡ.

Khoảng thời gian đó anh bỗng muốn chơi một acc nhỏ, ai biết ván đầu tiên lại có thể được xếp trận với cô, còn tình cờ trở thành bạn tốt trong game. Có lẽ sợi tơ hồng đứt đoạn trong quá khứ, dần được nối lại một lần nữa.

Vốn chỉ tính chơi acc nhỏ cho có trong một hai tuần, lên đến rank Vương giả thì bỏ, nhưng sau đó bởi vì muốn chơi với cô, nên ngay cả đấu đỉnh cao cũng không cày, leo rank acc nhỏ cũng rõ chậm ___

Bởi vì nếu rank chênh lệch nhau quá lớn, thì sẽ không kéo cô được.

Nhưng điều này cô không biết, nhưng không quan trọng, tháng năm dài rộng sau này, anh có thể chậm rãi nói với cô.

Nhiễm Dao nhỏ giọng: "Ngày sinh nhật đó của em, anh muốn em mở cửa sổ nhìn....anh đã chuẩn bị những gì vậy?"

Tối hôm qua cô vẫn luôn mò điện thoại cũ đến rạng sáng, phát hiện không hiểu sao, một tin nhắn cũ của anh lại ở trong thùng thư rác, có lẽ do bị hệ thống chặn.

Nhìn thời gian của tin nhắn đó, là khoảng sau tin nhắn chúc cô sinh nhật vui vẻ, muốn cô mở cửa sổ ra xem.

____ Đáng tiếc cô không thấy được, không mở cửa sổ, cũng không đến nơi hẹn.

"Cũng không có gì," Cố Tân Bạch nói: "Dùng ngọn nến xếp thành một mũi tên nhỏ, đầu mũi tên hướng về em, và một chiếc bánh sinh nhật."

Cô mím môi, trái tim mềm mại ngọt như kẹo bông.

Nhưng không sao cả, lướt qua nhau một lần, sẽ không có lần thứ hai.

"Anh vẫn đang chơi bóng sao?" Nhiễm Dao hỏi anh.

"Không," Thiếu niên rũ mắt cười, giọng điệu thong thả lưu luyến: "Phải đi cùng bạn gái rồi."

Cố Tân Bạch chìa bàn tay ra hiệu với cô, Nhiễm Dao nhìn chằm chằm hai giây, ma xui quỷ khiến tháo một sợi dây buộc tóc từ mái tóc đuôi ngựa của cô xuống, đeo lên cổ tay anh.

Cô nói: "Đổi cho anh một sợi dây khác, đẹp nhỉ."

Cố Tân Bạch: "Ý anh muốn là nắm tay."

"......"

".....Ò."

Cô mím môi, đưa lòng bàn tay ra, rất nhanh đã bị người đó nắm lấy, cô cố giả vờ bình tĩnh, ho nhẹn một tiếng, rồi bắt đầu “thong dong” nói ___

"Em đã hoàn thành một ước nguyện của anh rồi nhé."

Cố Tân Bạch nghiêng đầu: "Hử?"

"Không phải muốn nói chuyện yêu đương vườn trường sao?" Nhiễm Dao tính toán: "Từ hôm nay trở đi, còn tới tận hơn ba năm đó."

"Hơn ba năm?"

"Đúng vậy," Cô hoảng hốt đếm lại: "Không đúng sao?"

"Phải nhiều hơn chứ."

Thiếu niên nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: "Đâu chỉ ba năm được."

Ba năm sau, ba năm tiếp, ba năm tiếp nữa.

Anh muốn chúng ta cùng ngắm bình minh, muốn ở bên em từ thời thanh xuân đến cuối đời.