Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 22



Sau khi về đến nhà, cô bạn cùng phòng hỏi cô: "Sao hôm nay cậu im lặng thế?"

Nhan Kiều suy nghĩ trước sau, cuối cùng vẫn thật lòng hỏi: "Cậu nói xem, một cuộc tình một đêm đủ tiêu chuẩn, thì có nên liên lạc với nhau sau khi kết thúc không?''

"Còn liên lạc với nhau thì sao gọi là tình một đêm được."

Đúng vậy, cho nên....

Tâm trạng Nhan Kiều cực kỳ phức tạp nhìn điện thoại, trong WeChat có thêm một lời mời kết bạn, phần ghi chú chào hỏi chỉ ghi duy nhất một từ: Thẩm.

Người đàn ông ấy thật sự quá lười mà.

Cô bạn cùng phòng thò đầu nhìn qua: "Cậu và Thẩm Cảnh Trạch... má, má nó, hai người các cậu.... không thể nào, tớ chỉ bảo cậu tùy tiện paylak thôi mà, sao cậu lại trèo hẳn lên giường của đỉnh lưu rồi?!"

Nhan Kiều ngẩng đầu: "Sao các cậu gọi anh ấy là đỉnh lưu?"

"Bởi vì anh ấy cmn thật sự là đỉnh lưu mà," Bạn cùng phòng dùng ánh mắt "cậu đếu biết gì à" nhìn cô: "Tớ đã bảo cậu mỗi ngày đừng chỉ biết cắm đầu vào đọc sách rồi mà, giờ nhìn xem, cậu đọc sách nhiều quá thành người tối cổ luôn rồi kìa. Đến Thẩm Cảnh Trạch cậu cũng không biết thì cậu có biết nhân dân tệ là gì không thế?"

"....."

Chẳng trách khi đó anh giống như đang chờ điều gì đó, hóa ra đang đợi cô nhận ra anh à?

Cô bạn cùng phòng: "Vocal chính của nhóm nhạc A.E, một mình gánh hết nhân khí và tài nguyên của nhóm, năm trước giao thông chỗ đường Phù Dương tê liệt, là vì anh ấy có hoạt động ở đấy đó."

"Vậy tớ...."

"Cậu lãi to rồi, bạn thân ạ."

/

Cuối cùng lãi to hay không lãi, Nhan Kiều vẫn giữ nguyên quan điểm.

Cô không ngờ mình và Thẩm Cảnh Trạch lại gặp nhau lần nữa, lần này là ở thư viện.

Đây là lần đầu tiên cô không đi cùng gã tra nam kia đến đây sau khi trở về, vị trí bên cạnh trong thư viện của cô vẫn còn đặt một tấm card nhỏ, trên đó viết "Văn Ngạn", là tên gã tra nam đó.

Gã tra nam đó hình như đã đạt được nguyện vọng, cùng nữ thần ở bên nhau, mấy bài post trong vòng bạn bè gần đây đều rất ngọt ngào, nghe nói đang du lịch ở đâu đó, chưa về trường học.

Nhưng đều là nghiên cứu sinh rồi, thỉnh thoảng trốn học cũng không sao.

Trong lúc cô đang xuất thần, ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ ập đến khiến cô sững sờ.

Người đàn ông cầm lấy tấm card, lạnh nhạt nói: "Chính là hắn?"

"Cái gì?"

Ánh mắt Thẩm Cảnh Trạch bình tĩnh, vò nát tấm card ném vào thùng rác, cười lạnh một tiếng.

"Em rất lợi hại, lên giường với tôi nhưng lại gọi tên gã đàn ông khác."

Nhan Kiều: "....."

Tôi không gọi tên gã, lúc ấy chỉ là tôi càng nghĩ càng tức giận nên muốn mắng tên khốn khiếp đấy thôi mà!

Cô muốn giải thích, nhưng cảm thấy quá xấu hổ, sau một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Anh đừng nói chuyện đó ở trong thư viện...."

Đôi mắt đào hoa của anh ngậm ý cười như có như không nhìn cô: "Nếu tôi cứ nói thì sao?"

Nhan Kiều hết cách, vành tai đỏ ửng giấu sau mái tóc.

".....Vậy tùy anh."

Sau này cô mới biết, ngày đó cô bạn cùng phòng dẫn nhóm nhạc của anh đi tham quan trường, nhưng Thẩm Cảnh Trạch lười di chuyển nhiều nên tới thư viện nghỉ ngơi, vừa lúc đụng phải cô.

Nhan Kiều ngày đó có việc quan trọng cần giải quyết, không thể cùng đi ăn, tất nhiên cũng không còn cơ hội giải thích.

Hơn nữa nghĩ lại thì... giải thích thì có vẻ quá kỳ lạ, dù sao cũng không có lần gặp tiếp theo.

Nhưng cô chẳng đoán được, lần gặp "tiếp theo" lại tới sớm như vậy.

Bạn cùng phòng nhận được vé concert của nhóm A.E, cực kì nhiệt tình mới cô cùng đi, trên đường tới concert, vừa đi vừa nói khoa trương: "Thẩm Cảnh Trạch đúng thần trên sân khấu mà, nhìn cậu ta biểu diễn đảm bảo sẽ thành fan liền, cậu biết tại sao cậu ta muốn đi Manhattan không? Là vì..... "

Nhan Kiều tràn đầy tò mò chờ nghe tiếp nửa câu sau, kết quả cô bạn cùng phòng vừa mới bước vào phòng nghỉ đã bị người khác lôi đi, nói là thiếu nhân viên công tác, nên kéo cô nàng đi giúp chút chuyện.

Vì thế chỉ còn Nhan Kiều một mình ngồi trong phòng nghỉ trống trải, đối diện với một tấm rèm, không biết bên trong là gì.

Rốt cuộc tại sao anh lại đi Manhattan? Nếu nổi tiếng trong nước đến vậy rồi, tại sao lại đi một nơi xa lạ không ai quen biết để hát?

Cô vẫn đang suy nghĩ thì Thẩm Cảnh Trạch cũng từ trong hậu trường bước vào, trong tay anh cầm một chiếc áo khoác màu đen nhìn có vẻ khá nặng, chắc là trang phục biểu diễn.

Nhan Kiều nhìn anh đi vào, nhìn anh kéo rèm ra, nhìn anh treo quần áo lên, nhìn anh....cởi áo trên.

Cuối cùng cô cũng nhận ra điều không ổn, Nhan Kiều vội quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn anh.

Không phải chứ, người này sao chẳng có chút dè dặt nào thế....

Tiếng thay quần áo sột soạt sau lưng cô cuối cùng cũng dừng lại, phải mất một lúc cô mới dám chậm chạp quay đầu lại, vừa lúc va phải đôi mắt ẩn chứa ý cười của anh.

Thẩm Cảnh Trạch hứng thú dào dạt nhìn cô: "Em trốn cái gì, không phải em từng tận mắt thấy rồi sao?"

Lần này anh thật sự là đang cười, mặc dù cô không biết nguyên nhân.

Nhan Kiều nhận ra anh đang nói về chuyện ngày đó: "Chuyện đó... cùng chuyện này... khác nhau."

"Khác chỗ nào?" Anh còn làm bộ cẩn thận suy nghĩ: "À, ngày đó tôi cởi hết."

Cô bị anh chọc ghẹo đến xù lông, mặt đỏ bừng: ".....Thẩm Cảnh Trạch!"

Người này dường như không biết xấu hổ, còn nhẹ nhàng đáp lại cô: "Ừ?"

Nhan Kiều không biết phải nói gì nữa, cô giống như quả bóng bị xì hơi, nản lòng dựa vào lưng ghế: "Anh lên biểu diễn đi, được không?"

Thẩm Cảnh Trạch cười, vuốt tóc cô trước khi ra ngoài, thấp giọng nói: "Được."

Thẩm Cảnh Trạch trên sân khấu thật sự rất khác.

Cô không biết nên hình dung khác thế nào, Thẩm Cảnh Trạch vẫn là Thẩm Cảnh Trạch, nhưng lại không giống Thẩm Cảnh Trạch, anh trên sân khấu, thu hút mọi tầm nhìn, rực rỡ, tỏa sáng, không ai có thể rời mắt.

Bất kỳ ai cũng phải ngước nhìn.

Concert kết thúc, nhưng nhóm nhạc A.E còn phải trả lời phỏng vấn và làm nốt mấy việc, Nhan Kiều đã ngủ thiếp đi trong khi chờ đợi.

Cuối cùng cô bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi, hơn nữa ngoài trời còn mưa rất to.

Mở mắt ra, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Thẩm Cảnh Trạch.

Cô hỏi: "Mọi người đâu rồi?"

"Bọn họ đều về rồi,” Thẩm Cảnh Trạch nhướng mày: "Chẳng lẽ em cho rằng họ sẽ giống tôi, tốt bụng ở lại chờ em chắc?"

"Rốt cuộc ai chờ ai chứ...." Nhan Kiều nhỏ giọng oán thầm.

Xe không đỗ ở gần đây, hai người họ phải đi bộ một đoạn ra đó, nhưng thời tiết tối nay rất xấu, mới đi được máy bước mà cô đã ướt đẫm cả người.

Trong cơn mưa lớn, Thẩm Cảnh Trạch hỏi cô: "Mất bao lâu để đi về?"

"Tầm hơn một tiếng rưỡi lái xe."

Sau khi lên xe rồi, Nhan Kiều nghĩ thầm, cô bị ướt sũng như vậy, khi về đến nhà chắc chắn sẽ bị cảm.

Thẩm Cảnh Trạch khởi động xe, giọng nói hòa cùng tiếng mưa tạt vào cửa kính xe, tí tách mờ nhạt.

"Đến nhà tôi tắm trước đi, đến khi mưa nhỏ tôi sẽ đưa em về."

/

Nhà Thẩm Cảnh Trạch rất lớn, nhưng chỉ có một phòng tắm.

Cô thấy hơi bất ngờ với cái thiết kế kỳ lạ này, nhưng ngay sau đó anh đã giải thích: "Chỉ là chưa từng nghĩ đến sẽ mang cô gái về đây."

Cuối cùng, vẻ mặt anh rất bình tĩnh nói thêm: "Lần sau tôi sẽ chú ý."

Chú ý cái đầu nhà anh!

Người này mặt dày hơn tường thành, nhưng ít ra còn biết giữ phong độ, để cô đi tắm trước, anh tắm sau.

Nhan Kiều không mang quần áo dự phòng, đành mặc chiếc áo phông rộng thùng thình của Thẩm Cảnh Trạch, nhưng không sao, quần áo của cô hầu hết cũng rộng rãi theo kiểu này, nên cô mặc vẫn thấy thoải mái.

Cô ngồi ở phòng khách đợi mưa tạnh, kết quả chưa chờ được mưa tạnh, đã thấy Thẩm Cảnh Trạch để trần thân trên bước ra từ phòng tắm.

Nhan Kiều hỏi: "Sao anh không mặc áo?"

Nhan Kiều: "Áo không phải đưa em mặc rồi sao?"

Nhà anh chẳng lẽ chỉ có một chiếc áo hả?

Không đợi Nhan Kiều hỏi lại, siêu sao Thẩm đã đổ ngược lại.

"Em lợi hại thật," Anh nói: "Mặc áo của tôi, còn hỏi sao tôi không mặc áo?"

Nhan Kiều cũng không hiểu sao đầu óc cô chợt như bị chập mạch vậy.

Cô hỏi: "Thật sự rất lợi hại à?"

Người đàn ông sững người: "Cái gì?"

"Ba lần gặp nhau, anh đều nói tôi lợi hại." Cô cảm thấy đêm này mình điên rồi, bởi vì cô lại dám ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, chân thành tha thiết hỏi lại một lần nữa __

"Thật sự rất lợi hại sao?"

"....."

Thẩm Cảnh Trạch cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, cho đến khi ánh đèn chùm trên đầu càng trở nên mờ ảo, bầu không khí như ngưng đọng, cô rốt cuộc cũng nhận ra mình đã làm chuyện mất mặt gì, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.

Nhưng đã muộn, người đàn ông đã nhanh chóng sải bước về phía cô.

Cô chẳng thể nhấc chân, mắc kẹt ở góc ghế so pha, Thẩm Cảnh Trạch dễ dàng bắt lấy cổ tay Nhan Kiều, kéo lên qua đỉnh đầu, sau đó ngậm lấy đôi môi cô.

Anh khàn giọng nói: "Vậy để tôi thử xem nhé."

Trên người anh có mùi thơm của sữa tắm, là hương gỗ trầm lạnh, khiến người ta choáng váng, huống chi người này còn đang triền miên trên môi cô.

Anh mút nhẹ, đầu lưỡi xâm lược khiến cô mềm nhũn, Thẩm Cảnh Trạch để cô từ từ thích ứng thả lỏng, dần dần bàn tay to rộng chui vào trong áo cô.

Ánh đèn xoay tròn, sopha mềm mại, bên ngoài mưa vẫn rơi, nhưng tiếng mưa như gần lại như xa, bên tai chỉ còn nghe hô hấp nặng nề ướt át của anh.

Khi dần chìm vào cơn sóng tình, Nhan Kiều nghĩ, không thể trách cô, muốn trách thì hãy trách đêm nay mưa rất to, trách chất cồn trong chai rượu trái cây cô uống trước khi ra khỏi nhà, trách buổi concert đó.

Khoảnh khắc ánh đèn sân khấu cùng chiếu vào người anh ấy, chẳng ai có thể ngăn được trái tim rung động.