Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 24



Sau đó Nhan Kiều nhận được một hộp quà, theo Thẩm đỉnh lưu nói, là quà cảm ơn cho việc cô tạo linh cảm cho anh trong phòng thu âm.

Nhan Kiều mở ra, bên trong lò một chiếc váy hoa màu lam đậm chiết eo rất đẹp, cô không thích màu lam đậm cũng không thích hoa lá, nhưng chiếc váy này thật sự rất đẹp, nhìn vào giá đính trên váy, ừ, nhìn càng đẹp hơn.

Cô vào phòng ngủ thay, xõa tóc, phảng phất như một người khác, người trong gương xinh đẹp như tranh, chiếc váy vừa vặn tôn lên đường cong cơ thể hoàn mỹ, lộ ra cánh tay và một đoạn mắt cá nhân trắng nõn, thu hút mọi người phải ngoái nhìn.

Ra ngoài chưa đến ba phút, Nhan Kiều đã nhận được tin nhắn từ Thẩm Cảnh Trạch: "Em thử chưa?"

Nhan Kiều trả lời lại: "Mặc ra ngoài để mua chút trái cây, nhưng em thấy hơi quái quái."

Thẩm Cảnh Trạch: "Không thích sao? Hay là nó không hợp với em?"

"Không phải, chỉ là trên đường cứ có người nhìn em...."

Tử nhỏ cô đã biết ngoại hình của mình thuộc loại xinh đẹp, nhưng phong cách ăn mặc của cô luôn khá tùy ý, bởi vậy luôn bị bạn cùng phòng mắng là "phí cho một khuôn mặt đẹp", còn về phần dáng người cô như thế nào, cô còn chẳng thèm tìm hiểu rõ, nhưng ___

Hình như Thẩm Cảnh Trạch còn hiểu rõ ràng hơn cô.

Lúc này, người đàn ông như nhớ tới điều gì đó: "Mặc bộ đó ra ngoài phải mặc thêm áo khoác, anh vừa đặt hàng cho em, nhớ nhận hàng đấy."

Nhan Kiều: "Mùa hè cũng phải mặc áo khoác?"

Thẩm Cảnh Trạch: "Gặp anh thì có thể không mặc."

"......"

Sau ngày hôm đó, Nhan Kiều "một lòng chỉ đọc sách thánh hiền" như mở cánh cửa đến một thế giới mới, cô hiểu rõ về bản thân thêm một chút, tần suất đi shopping cũng từ ba tháng một lần chuyển thành một tuần một lần.

Bạn cùng phòng vui mừng khôn xiết, ngày nào cũng lôi kéo cô đến trung tâm thương mại để đi dạo, Nhan Kiều chỉ là lười làm đẹp chứ không phải ngu ngốc, chỉ chưa đầy một tuần cô đã thay đổi rất lớn.

Cô chỉ thấy mình đẹp hơn một chút, nhưng số "vệ tinh" lại trực tiếp phát triển theo cấp số nhân.

Không bao lâu sau, không ngờ Nhan Kiều lại gặp lại gã tra nam kia.

Lúc đó gã tra nam đó đang khoác lác, mấy tên đàn ông rác rưởi có vẻ thường tự hào về lịch sử tình trường của mình nên âm thanh gã nói chuyện cũng bất giác cao lên tám quãng: "Nhan Kiều ấy hả, không cần phải nói rồi, nhìn mặt xem! Tuyệt đối phải đến mức độ này," gã giơ một ngón cái: "Nhưng dáng người kém hơn bạn gái hiện giờ của tao, cho nên tao cũng chẳng muốn xác định quan hệ với cô ta, hơn nữa phong cách ăn mặc của cô ta tao cũng không thích, tao lúc ấy nghĩ nếu không tìm được một người tốt hơn cô ta thì hẹn hò với cô ta cũng được, nhưng không phải tao tìm được ___"

Các quán ăn bên ngoài trường thường rẻ nên rất đông, bàn của gã đặt giữa lối đi, nói đến chỗ cao trào, tra nam trực tiếp đá văng ghế dựa rồi dẫm lên nó, giây tiếp theo, cả người gã cứng đơ.

Nhan Kiều hơi nghiêng người, rũ mắt nói: "Xin phép cho tôi qua."

Hôm nay Nhan Kiều mặc một chiếc váy dài đỏ rực, đi một đôi giày cao gót màu đen, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, huống chi cô còn trang điểm nhẹ một chút, chỉ cần thoa một lớp phấn đã xinh đẹp vô cùng, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng hấp dẫn, trên người còn phảng phất hương nước hoa sơn chi ngày xuân nhàn nhạt, đứng đó tựa như chẳng hợp với quán ăn đêm tấp nập này.

Cô chậm rãi bước, không vì tình cảnh này mà dừng lại lấy một giây, tự nhiên phóng khoáng đi đến cuối phố, lên một chiếc Lamborghini màu đen.

Trên bàn yên lặng mất ba giây, sau đó có người thốt lên kinh ngạc: "Đó là Nhan Kiều hả?!!"

Giờ mới phản ứng lại, người trong bàn cười nhạo:

"Dáng người đó, gợi cảm hơn bạn gái hiện tại của mày đi, ha ha ha ha!"

"Gia đình Nhan Kiều rất có tiền sao? Xe đó là của cô ấy hả?"

"Có phải của Nhan Kiều không thì không biết, nhưng nếu không phải thì chắc chắn cũng là của nhà cô ấy."

Còn gã tra nam kia thì uất ức ngồi xuống, xanh hết cả mặt.

/

Nhan Kiều tối nay có trang điểm, nhưng rất nhẹ, dù sao tối nay cũng không quá quan trọng, chỉ là sinh nhật của một thành viên nào đó trong nhóm.

Nhưng Thẩm Cảnh Trạch nói có thể sẽ có truyền thông đến chụp, nên cô mới bỏ ra chút thời gian để diện đồ.

Sinh nhật của nhóm nhạc Rock 'n roll đúng là vô cùng cuồng nhiệt, thành viên được tổ chức sinh nhật thì trực tiếp nằm thẳng xuống sàn hát, còn Nhan Kiều chơi trò chơi nhưng thua mãi, rượu được Thẩm Cảnh Trạch chắn hơn nửa, nhưng dưới tác dụng của cồn, cô vẫn say đến nhũn người.

Cô bạn cùng phòng đã say ngất, cuộn thành nhộng ngủ trên ghế sopha, lay thế nào cũng không tỉnh.

"Em cố chịu một đêm nhé?" Thẩm Cảnh Trạch nói: "Chỗ này không có phòng dành cho khách, muốn ngủ trên giường thì chỉ có phòng của tôi."

Cô vốn tưởng cô ngủ một mình một phòng, chẳng ngờ tắm xong, Thẩm Cảnh Trạch cũng bước vào.

Nhan Kiều: "Anh cũng ngủ ở đây?"

Người đàn ông bật cười: "Tôi không ngủ ở phòng tôi, chẳng lẽ ngủ dưới sàn?"

Được rồi, nói cũng có lý, Nhan Kiều lễ phép làm bộ cảm ơn, nói: "Vất vả cho anh rồi."

Anh khoát tay, bình tĩnh nói: "Chỉ nói ngoài miệng, không có hành động thực tế hả?"

Nhan Kiều nghe vậy, liền lục trong túi xách, cuối cùng lấy ra một chai soda dứa.

.... Thật sự cô không có đồ gì khác để tặng cả.

Bởi vì những hiểu lầm trước kia do chai soda này, Nhan Kiều tưởng Thẩm Cảnh Trạch sẽ thấy tức giận, nào biết anh dần nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm tối đen.

Anh cúi người lại gần: "Tôi hiểu ý em."

Khi khóe môi anh dán lên làn da bên gáy cô, cuối cùng Nhan Kiều cũng nhận ra có gì đó sai sai ___

Anh hiểu cái gì mà hiểu! Tôi không phải có ý đó!

Nhưng bầu không khí đêm nay thật sự rất tuyệt.

Đôi môi anh tràn ngập hương rượu, anh chơi trò chơi chưa thua lần nào, tất cả đều vì uống thay cô.

Nếu phải nói, thì đêm nay so với đêm ở Manhattan ấy, hai người dường như chìm đắm trong cơn say hơn ___

Vì thế, giống như có một lý do để thuận lý thành chương, ngón tay Nhan Kiều bám vào vào bả vai anh, lần đầu thử đáp lại, duỗi đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi nồng nàn hương rượu của Thẩm Cảnh Trạch, lại bị anh hôn càng sâu, cướp đoạt hô hấp của cô.

Người đàn ông ngậm lấy đầu lưỡi cô, cắn nhẹ, tựa như dẫn đường cho cô hôn càng sâu, hai mươi phút sau, môi lưỡi chậm rãi tách ra, đã thế Thẩm Cảnh Trạch còn khách quan nhận xét: "Kỹ thuật hôn của em đúng là dở tệ."

"......"

Cô nhấc chân muốn đá anh, lại bị anh bắt lấy mắt cá chân xoa xoa, bàn tay một đường hướng lên phía trước, chỉ trong chốc lát đã cởi sạch quần áo của cô.

"Phòng cách âm không tốt lắm," Anh bụng đầy ý xấu, nửa thân dưới hơi đâm lên trên: "Em rên nhỏ một chút."

/

Trước khi vào phòng, kéo cô bạn cùng phòng sang sopha khác đã mệt lắm rồi, chưa đầy hai tiếng sau, Nhan Kiều lại mệt mỏi mỏi thêm lần nữa.

Cô ghé đầu vào gối, mái tóc dài xõa tung, giống hệt một con sứa bị mất nước.

Thẩm Cảnh Trạch xoa vành tai cô, quan tâm hỏi: "Mệt sao?"

Sau đó anh lại bật cười: "Người vất vả không phải nên là tôi sao?"

Nhan Kiều không còn sức để nói, cổ họng khát khô, duỗi tay với tới chai soda kia, nhưng mãi không mở được nắp chai, giờ một chút sức lực cô cũng không có.

Cô đưa chai nước cho Thẩm Cảnh Trạch, muốn anh giúp cô mở ra.

Người đàn ông giờ đã cực kỳ mẫn cảm với thứ đồ này, nhướng mày: "Em xem tôi là cái gì, vịt bao* miễn phí?"

"Không...." Cô yếu ớt nổi: "Không xem anh là...miễn phí..."

Nói còn chưa dứt lời, anh đã bày vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói.

"Ồ, thì ra phí bao vịt trả bằng một chai nước chỉ cần 16,8 tệ là có thể mua hả."

"......"

Ngày mai cô sẽ đi ăn vịt.

Cũng may cuối cùng Thẩm Cảnh Trạch cũng hiểu ý của cô, sau khi trêu chọc cô rồi, anh vẫn vặn nắp ra rồi kề sát miệng cô, làm cô đỡ phải dùng tay để cầm.

Cô uống từng ngụm nhỏ, lại nghe anh một bên nói: "Thứ này uống ngon đến vậy sao, đáng để em mang bên người nhiều lần? Lần ở Manhattan đó tôi đã từng uống thử, nhưng đâu ngọt đến vậy."

Kết quả cô uống xong, người đàn ông cũng tu một phát hết nửa chai còn lại.

Nhan Kiều kinh ngạc nhìn anh: "Không ngọt hả?"

Ánh mắt anh lướt qua đôi môi cô, như ám chỉ điều gì đó, khóe miệng nhếch lên.

"Không ngọt bằng em."