Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 4



"Tôi... bây giờ biết, Cấp cứu có thể dùng khi di chuyển được."

Nhiễm Dao nhỏ giọng nói: "Anh không cần chú ý tới tôi đâu, tôi, tôi tùy tiện đi dạo thôi."

"Đi dạo ở đường sông*?" Cố Tân Bạch không vạch trần lời nói dối của cô, dường như tâm trạng anh khá tốt, cười đáp: "Được."

*Đường sông: Đường giao cắt giữa bản đồ 5v5, nơi thường xuyên xảy ra combat (giao tranh), nếu là support máu mỏng đi giữa đường này thì rất nguy hiểm.

Nhiễm Dao vốn tưởng nói như vậy, anh sẽ ngừng chú ý tới cô nữa, dù sao cái chuyện bị một người chơi max cấp theo dõi gà mờ chơi... đổi thành cô gái nào cũng thấy xấu hổ thôi.

Ai biết anh không đi xa, thay vào đó lại luôn đi xung quanh cô, còn ném kĩ năng vào bụi cỏ bên cạnh cô.

Nhiễm Dao mơ hồ biết một chút chuyện này, hình như gọi là thăm dò bụi cỏ, bởi vì kẻ địch có thể ẩn thân trong bụi cỏ, cho nên cần tung một kỹ năng vào trong bụi cỏ để thăm dò có người mai phục trong đấy không nếu muốn đi ngang qua.

Lý Bạch theo sau lưng cô suốt quãng đường cô về tế đàn hồi máu.

Cô không nói chuyện, tướng lại tự có hệ thống lồng tiếng, khi đi ngang qua nhà chính, tướng của cô đột nhiên thốt ra một câu: "Sao anh cứ đi theo tôi vậy?"

Còn rất phù hợp với hoàn cảnh nữa chứ.

Hợp đến mức cô sững sờ trong giây lát.

Dường như anh có thuật đọc tâm, giọng điệu thờ ơ, nhưng như đang ngậm ý cười: "Hộ tống công chúa về nhà đó."

"Nếu không công chúa chỉ còn nửa thanh máu như vậy, nhỡ bị đánh lén thì làm sao giờ."

Anh dùng từ "hộ tống", khiến lỗ tai hơi đỏ ửng.

Nhiễm Dao xoa xoa tai, cảm giác có hơi ngứa.

Còn chưa kịp phản ứng lại, thì tiếng cửa phòng mở vang lên, là Nghiêm Thanh đã về.

Mấy nữ sinh vui vẻ tám chuyện, tâm tư của Nhiễm Dao cũng rời khỏi trò chơi, thoát Vương giả, quay đầu nói: "Về rồi à?"

Nghiêm Thanh có chút kinh ngạc: "Sao cậu cũng về sớm thế? Không phải đi gặp mặt cái anh gì đó sao?"

"Đừng nói nữa" Nhiễm Dao nhún vai: "Bố tớ phải đi họp đột xuất, cuộc hẹn tạm bị hủy rồi."

Hôm nay bạn cùng phòng đều ra ngoài chơi, vì Nhiễm Dao có việc nên mới không đi cùng được, ai biết đến giờ hẹn rồi thì bị bố mẹ cho leo cây, nhưng cô cũng rất vui vì có được chút rảnh rỗi.

Giờ cô chẳng có chút hứng thú nào với anh trai gì gì đấy, thà rúc trong phòng chơi Vương giả còn hơn.

Nghiêm Thanh liếc thấy màn hình của cô, chợt lén tiến lại gần: "Cậu đang chơi với ai thế? Anh Lý Bạch hả?"

Nhiễm Dao đơ người, bị hỏi như vậy, đầu óc cô loạn lên, vội biện giải: "Cậu đừng tưởng tượng lung tung! Chỉ là chơi với nhau mấy ván thôi."

"Tớ có tưởng tượng lung tung gì đâu" ngoài miệng Nghiêm Thanh nói thế nhưng giọng điệu cô nàng lại mang theo chút nguy hiểm, híp mắt nhướng mày nói: "Không chơi game thì còn làm được gì nữa? Hử?"

Nhiễm Dao: "...."

Sau đó Nghiêm Thanh và bạn cùng phòng của Cố Tân Bạch cũng vào đội cùng chơi, sau khi giải tán vì đến giờ tắt đèn, Nghiêm Thanh còn xoa cổ, nhớ lại ván vừa rồi: "Ván trước được 7-1-6, tạm được."

Chiến tích của Vương giả theo hình thức a-b-c, a là số người giết được, b là số lần chết, c là số lần phụ hạ.

Chiến tích của Nghiêm Thanh khá tốt, cô nàng giết được bảy người, chỉ chết một lần, trợ giúp đồng đội giết sáu lần, chơi rất giỏi.

Nhiễm Dao giơ tay, yên lặng che kín chiến tích của mình.

Nghiêm Thanh cười xấu xa: "Che cái gì mà che, tớ nhìn thấy lâu rồi, Lý Bạch lại còn like cho cậu đấy."

Nhiễm Dao: "...."

Chừa cho tui cái quần lót đi Lý Bạch!

Không xoắn xuýt về chiến tích nữa, cô đã thẳng thắn thừa nhận là thiên phú về game của mình là Zero, nên bây giờ tốt nhất là đắp chăn đi ngủ.

Đêm nay ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, trong trường có hoạt động, Nhiễm Dao cũng tham gia nên từ sớm tinh mơ đã đấu tranh tư tưởng 108 lần mới bò ra khỏi cái giường, ra ngoài trường mượn bộ quần áo thú bông.

Hôm nay cũng có khá nhiều trò chơi phải có thú bông, Nhiễm Dao là một thành viên trong hội học sinh nên cần hóa trang thành thú bông, làm rất nhiều việc.

Bây giờ còn đang giữa tháng 11, cái se lạnh của mùa thu đã tràn về, nhưng mặc một bộ trang phục thú bông dày cộm thì vẫn thấy nóng.

Nhiễm Dao mới chỉ mặc nó hai mươi phút trong buổi diễn tập thôi đã thấy thở không ra hơi.

Mãi mới đến giờ nghỉ trưa, cô vội chạy xuống tầng đi WC, mệt đến mức chẳng muốn bước thêm bước nào, đành tìm một phòng học trống vào nghỉ ngơi.

Cô nhọc nhằn tháo đầu thú bông ra, nhìn xung quanh phòng học một vòng, thấy có mấy chiếc balo vứt bừa trên mấy hàng bàn ghế phía sau.

"Hết tiết ai vội chuồn về vậy, đến balo cũng quên mang... "

Còn chưa dứt câu thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói ồn ào, cô vội đội đầu thú bông lên, ngay sau đó có mấy nam sinh bước vào.

Bọn họ nhốn nháo nói chuyện, cô ngồi cách khá xa nên nghe không rõ họ nói gì, chỉ thấy nam sinh đi cuối thật sự rất cao, sắp chạm nóc của khung cửa rồi.

Họ đồng loạt ngồi xuống hàng ghế cuối phòng, hình như vừa đi mua nước về, không phải là vội đến mức balo cũng quên mang:

Là cô, lỡ bước vào phòng học đã có người ngồi.

Nhưng Nhiễm Dao thật sự không thể nhúc nhích thêm bước nào nữa, cô thầm nghĩ phòng học này rất lớn, cô còn ngồi chéo cách bọn họ rất xa, cô chỉ ngồi nghỉ một lát thôi, chắc không làm phiền bọn họ đâu.

Ngồi được vài phút, cô nghe ra mấy nam sinh đó đang chơi game, cô cũng thấy ngồi không thế này quá phí, bèn đeo tai nghe lên.

Một lúc sau, cô lại nhẹ nhàng tháo đầu gấu bông xuống, gác cằm lên bệ cửa sổ cho thoáng.

Cố Tân Bạch mới ngẩng đầu lên liếc thấy Nhiễm Dao, thấy hơi sững sờ.

Gương mặt đó quá quen thuộc, so với dung mạo trong ấn tượng của anh, nét trẻ con hơi mũm mĩm đã mờ đi, nhưng vẫn tràn đầy sức sống chỉ thuộc về thiếu nữ.

Bị xông hơi quá lâu, má cô có chút ửng đỏ, tóc mái ướt đẫm mồ hôi thành từng lọn to, lông mi cũng có vẻ ươn ướt, dường như quá buồn chán, cô chu môi lên, cố thổi gió hất khô tóc mái của mình.

Có lẽ hơi khó chịu, cô thường xuyên dùng tay quạt cho mình.

Anh đột nhiên lên tiếng, thấp giọng nói: "Các cậu có thấy hơi nóng không?"

Chương Siêu đang đẩy trụ kinh hãi đến co rút con ngươi, vươn tay ra ngoài cửa sổ cảm nhận gió thu.

.... Cmn lạnh thế này.

"Cố ca, là ông điên hay tôi điên rồi?"

Chương Siêu làm bộ muốn sờ trán anh, nhưng bị anh thản nhiên tránh đi.

Cố Tân Bạch: "Tôi thấy nóng, mở điều hòa đi, 27 độ được không?"

Chương Siêu: "...."

Không phải chứ, hề lố, ông có bệnh hả?

Cố Tân Bạch chẳng quan tâm mấy tên nóng nảy đấy trả lời thế nào, đi thẳng đến chỗ điều hòa, bật chế độ làm mát.

27 độ, chắc sẽ vừa với cô ấy.

/

Nhiễm Dao dựa vào cửa sổ, không hiểu vì sao, cô thấy dường như nóng bức cũng giảm xuống.

Từ từ, cô có chút mệt rã rời, cứ như vậy ngủ thiếp đi một lát, cuối cùng bị điện thoại của đàn chị đánh thức.

Hoạt động sắp bắt đầu, nên cô phải đi thôi.

Nhiễm Dao vội đội đầu thú bông lên, liếc về hàng ghế sau cùng chỉ còn một người ngồi, thấy hơi kỳ lạ.

Kết quả mới bước ra khỏi cửa phòng học, đã thấy ngoài hành lang có một loạt nam sinh đang đứng chỉnh tề dựa vào tường, trong tay còn đang cầm điện thoại chơi game, vẻ mặt bất lực ai oán, như thể bị phạt đứng góc tường vậy.

Cô càng thấy khó hiểu, nhưng hình ảnh này có chút buồn cười, cô không kiềm được quay lại liếc nhìn thêm hai lần trước khi lên tầng.

Vài phút sau khi Nhiễm Dao rời đi, Cố Tân Bạch đứng dậy tắt điều hòa, trong phòng chậm rãi ấm lên.

Nhóm Chương Siêu bị gió điều hòa thổi cho tê cứng nên đành mò ra ngoài đứng, cũng không biết Cố ca xương cứng* đến thế nào, trời lạnh thế này mà cũng bật điều hòa được, đã thế mặt còn không đổi sắc nữa chứ.

*Nguyên gốc là 骨骼惊奇, thường dùng trong những bộ phim võ hiệp, ám chỉ những người có cốt cách tốt, thích hợp để luyện võ.

Chương Siêu xoa xoa tay chen vào phòng, chẳng để chuyện này trong lòng, còn cười vui vẻ với anh: "Cố ca, rốt cuộc tại sao mày lại thấy nóng?"

Cố Tân Bạch liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Mày chơi gà quá, nhìn mà thấy tức."

KDA 10-0-7 Chương Siêu:?

Hả, chuyện đấy mà cũng trách hắn được à?

Tác giả có điều muốn nói:

Đường não của Cố Tân Bạch:

Đồng đội được 10-0-7: Đánh quá gà, nhìn mà thấy tức. (╬ ̄皿 ̄)

Bà xã được 0-10-7: Vợ tuyệt vời quá, vợ anh là nhất. σ(≧ε≦o)