Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 8



Trong game, hiệu ứng âm thanh đan xen không ngừng vang lên, Nhiễm Dao đứng yên nhìn thiếu niên trước mặt cô, người đó thân mặc cổ phục, vạt áo tung bay, tay cầm kiếm dài, tựa như đã đợi cô rất lâu.

Cô đột nhiên có ảo giác, phảng phất như anh thật sự đi tới trước mặt cô từ đâu đó, từ một nói mà cô không nhìn tới, lặng yên theo dõi cô rất nhiều năm.

Nhiễm Dao chợt bừng tỉnh, cô vội xua đi cái ý nghĩ Mary Sue đáng sợ này, tự trấn an bản thân:

Người ta chỉ muốn để mày làm cái khiên thôi, đừng ảo tưởng nữa, bạn học Nhiễm Dao ạ.

Cô bật cười: "Nghe Chương Siêu nói, anh không thích Dao muội lơ lửng trên đầu anh."

Cố Tân Bạch còn chưa kịp trả lời, Chương Siêu đã lên tiếng trước: "Đúng vậy, bọn tôi rất ít ghép đội với người lạ không quen, nếu có thì cũng chỉ vài lần, chỉ cần có tướng Dao lơ lửng trên đầu cậu ấy, thì cậu ấy sẽ có cách để người ta phải xuống."

"Thật sự, tốc độ đó, phản ứng đó, thật không hổ danh là Lý Bạch có danh hiệu vinh quang sever quốc gia mà..."

Chương Siêu còn chưa dứt lời, anh đã cắt ngang, nhưng trọng tâm câu lại lệch ngàn dặm.

"Sao em biết tên cậu ta là Chương Siêu?"

Nhiễm Dao sửng sốt.

"...Hả?"

"Em từng chơi riêng với cậu ta?" Anh thấp giọng nói: "Thêm bạn bè rồi?"

Câu hỏi này cứ hơi sai sai, cô nghẹn giọng, nhất thời không trả lời được.

Vẫn là Chương Siêu vô tư tiếp lời: "Sao có thể, rõ ràng là bọn ông suốt ngày gào tên thật của tôi trong mic chứ sao?! F*ck, bây giờ đến lính trong nhà chính cũng biết ông đây họ Chương tên Siêu!!"

Giọng thiếu niên nặng nề: "Tôi muốn nghe em nói."

Nhiễm Dao hắng giọng, sợ sẽ tạo rắc rối cho Chương Siêu, mở lời xác nhận: "Đâu có, chúng tôi cũng không thân mấy mà."

Trong mic yên tĩnh ba giây, rồi truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của anh.

"Không thân thì tốt."

Cuối cùng Chương Siêu cũng nhận ra được có gì kỳ lạ, hắn huýt sáo, cợt nhả nói: "Chỗ nào tốt hả ~"

Cố Tân Bạch lờ hắn đi, nói chậm như sợ cô nghe không rõ: "Cậu ta cũng chẳng phải người tốt lành gì."

Chương Siêu: "...."

/

Tác giả có điều muốn nói:

Chương Siêu be like: Không sao, không sao. Dù sao tên đó thấy sắc quên bạn thọc dao vào tim tui cũng đâu phải một lần(╯‵□′)╯

/

Sáng hôm sau, Nhiễm Dao bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mẫu hậu đại nhân chẳng mảy may suy nghĩ cho giấc ngủ mong manh của cô, gọi liên tục bảy tám cuộc, kéo cô từ 18 tầng giấc mộng về, gọi đến khi cô choàng tỉnh mới thôi.

Cô bụm cái trán, đau đầu hỏi: "Dạ?"

"Sao bây giờ mới nhận điện thoại! Nhanh chuẩn bị đi, trưa nay ra ngoài mua quần áo, tối đi ăn __"

Bộ não của Nhiễm Dao còn chưa load xong: "Ăn gì ạ?"

"Với chú Cố ấy, hôm trước không phải mẹ đã nhắc rồi sao?"

Mẹ Nhiễm nói như súng liên thanh: "Nhanh nhanh nhanh, bố mẹ sắp tới dưới kí túc xá của con rồi, mau thay quần áo đi."

Đầu dây bên kia giục cô liên tiếp, cô vừa mới tỉnh ngủ, vốn chẳng có khả năng tự hỏi, chỉ vội thay quần áo ăn tạm mẩu bánh mì rồi chạy ùa xuống tầng.

Mãi đến khi bị ném trước cửa trung tâm thương mại, Nhiễm Dao mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nhiễm Dao: "Ra ngoài ăn một bữa thôi mà, sao phải đi mua quần áo làm gì?"

Mẫu hậu đại nhân nói có sách, mách có chứng: "Con và thằng bé Tiểu Cố nhà chú đã lâu không gặp, ít nhất phải mặc cho đẹp chút."

"Hả, không phải chứ." Nhiễm Dao chớp mắt, máy móc lùi về sai hai bước, giọng nói ngập ngừng vì kinh ngạc: "Vậy đây là... đi xem mắt hả?"

"Cái gì mà xem mắt." Ngoài mặt mẹ Nhiễm tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng miệng lại cười như hoa: "Hơn nữa, thằng bé Tiểu Cố cao ráo lại đẹp trai, học cũng giỏi, nếu con tìm được thằng rể như thế về cho mẹ, mẹ có nhắm mắt xuôi tay cũng vừa lòng."

Nhiễm Dao: "...."

Cho nên, cái này mà còn không gọi là đi xem mắt à?

Cô vò đầu, biết tính mẹ cô nên cuộc gặp mặt rắc rối này chẳng tránh được, ăn mặc cũng không được qua loa, cho nên cô cũng đành đi theo thử vài bộ quần áo.

Dù sao cũng không phải cô trả tiền.

Cuối cùng cô chọn một chiếc váy công chúa thắt eo màu lam nhạt với phần vai váy hơi bồng, tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô, mẹ Nhiễm rất hài lòng.

Mua quần áo xong thì vẫn còn sớm, Nhiễm Dao dẹp đường về nhà, tính ngủ trưa bù.

Trước khi ngủ lướt điện thoại thấy một video game, ham muốn chơi Vương giả của cô lại ngo ngoe trỗi dậy, nhưng vừa mới mở game lên, cô bạn vừa mời cô vào ván thì lại nhận được tin nhắn của mẹ:

"Phòng riêng 708, tới mau, chú Cố với mọi người đều tới rồi."

Cô đành khó chịu thoát game, mở app gọi một chiếc taxi, tức tốc đến nhà hàng.

Đến nơi, Nhiễm Dao đẩy cửa phòng riêng bước vào, đập vào mắt là một đôi chân dài hút mắt.

Người đó người trên ghế sô pha lật thực đơn, dáng người vừa quy củ lại pha lẫn chút lười nhác, như thể sự phóng khoáng tùy tiện đã khắc sâu vào xương cốt anh, ngón tay thon dài trắng như chạm từ ngọc.

Chợt, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Trái tim Nhiễm Dao lỡ nhịp, hơn nữa vì tôn trọng nhan sắc này mà lỡ mấy nhịp lận:)

Đặc biệt là đôi mắt, rất đẹp.

Đường nét khuôn mặt lưu loát, đáy mắt ngậm ý cười, khóe miệng khẽ cong, như muốn nói lại thôi.

Cô ngây người, thế là bị mẹ Nhiễm ấn xuống ngồi bên cạnh anh.

Ngay sau đó, giọng mẹ cô cao lên mấy đề xi ben chứa đầy vui mừng:

"Đây là anh Cố, mau gọi đi."

"Con không nhớ à? Khi còn nhỏ con còn ghé qua khung cửa sổ nhà thằng bé, nhìn Tiểu Cố đến chảy nước miếng đấy!"

Nhiễm Dao: "...."

Đúng không, hồi nhỏ cô lại là loại người thế à?

Cô cười đầy ngượng nghịu, không hiểu sao, cô cảm nhận được ánh mắt như có như không của anh, vành tai cô hơi đỏ ửng.

Hừm, chắc cũng có việc chảy nước nước miếng đi, dù sao anh cũng đẹp trai đến vậy mà.

Vẫn là thiếu niên mở miệng giải vây cho cô.

"Không sao đâu cô, chắc Dao Dao quên cháu rồi."

Giọng nói của anh truyền vào tai, Nhiễm Dao kinh ngạc.

___ Giọng nói rất quen.

Nhưng cô không thể nhớ nổi mình đã từng nghe qua ở đâu.

Dường như nhìn ra cô đang sững sờ, anh hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì đâu." Cô chớp mắt: "Anh học trường nào vậy?"

"Đại học Nam Chương."

Cô càng ngạc nhiên: "Chúng ta cùng trường sao?"

"Đúng vậy." Anh cười, nhìn vẻ mặt không có gì ngạc nhiên: "Tiếc là chúng ta chưa từng gặp mặt, phải không?"

"... Hình như là vậy." Cô luôn cảm thấy anh đang ám chỉ gì đó, nhưng cô lục kí ức trong đầu, vẫn chẳng lóe lên chút manh mối nào, đành tiếp tục hỏi: "Anh học khoa gì?"

"Quang điện tử."

"Hình như khoa đó đặt trong khuôn viên trường, còn em ở ngoài khuôn viên trường." Nhiễm Dao nhún vai: "Khoảng cách khá xa, khó trách chúng ta chưa từng đụng mặt."

Bàn tay anh gác trên tay vịn, ngón tay gõ trên mặt ghế, tiết tấu không nhanh không chậm: "Không chừng chúng ta từng gặp qua, chỉ là em không để ý thôi."

Nhiễm Dao nghĩ thầm, ngày thường cô rất ít khi ra ngoài đi chơi, có thì cũng là cô bạn cùng phòng thấy trai đẹp bèn ới cô, tuy nhiên dạo gần đây cô đang mê chơi Vương giả, nói không chừng cô từng thấy anh thật, nhưng đã quên.

....Đúng rồi, Vương giả!

Cô vội lấy điện thoại ra, phát hiện đội ngũ trước đã giải tán.

Trước là bạn cô mời chơi, bây giờ thì cô phải tự chơi một mình.

Người lớn ngồi một bên trò chuyện vui vẻ, còn thiếu niên cụp mắt xuống, như đang có điều suy nghĩ, Nhiễm Dao không có việc gì làm, bèn hỏi anh: "Em muốn chơi Vương giả, có phiền đến anh không?"

___ Thật ra cô cũng chỉ lễ phép ướm hỏi, vì trong lúc chờ vào bàn ăn, mọi người đều tự lấy điện thoại ra chơi.

Cố Tân Bạch đương nhiên gật đầu, lúc đang muốn đề nghị chơi với nhau thì mới thấy Nhiễm Dao đã nhanh tay lẹ mắt chọn vào ván mới.

Nhiễm Dao vốn là muốn chơi ở chế độ giải trí, nhưng lại vô tình bấm vào đấu hạng*, dưới cái nhìn chăm chú của anh, chỉ có thể cắn răng chơi.

*Đấu hạng (đấu rank): Là một trong những chế độ chơi của Vương giả Vinh diệu. Người chơi phải đạt từ level 6 và có từ 5 tướng trở lên mới có thể tham gia đấu hạng. Người chơi sẽ chơi để có thể leo lên rank cao hơn. Tương ứng với mỗi rank họ đạt được, sẽ nhận nhận được phần thưởng tương ứng, xếp hạng càng cao thì phần thưởng càng nhiều.

Vị trí của cô là số 5, là vị trí được chọn tướng cuối cùng, đến lượt của cô thì chỉ còn đi rừng, mà tướng đi rừng duy nhất cô có là...

Lý Bạch.

Thao tác tướng này rất khó, cô không chơi được, chỉ mua vì đây là crush của cô thôi.

Hô hấp Nhiễm Dao ngưng trệ, hơi đau đầu.

Cô chưa từng chơi tướng này lấy một lần mà...

Sau khi vào ván, chuyện đầu tiên cô làm không phải là mua trang bị, cũng không phải là tìm tòi nên chơi thế nào....

Mà là rất thông minh, chặn mic và tin nhắn từ team, tránh nhìn được mấy nội dung chửi cô gà từ đồng đội.

Sau khi làm xong một loạt thao tác tự bảo vệ mình, Nhiễm Dao bắt đầu nỗ lực nhớ lại, trước đây khi cô chơi Dao, Lý Bạch người đó đã làm thế nào để slay toàn trường*.

*Slay toàn trường (slay 全场): Từ ngữ internet thịnh hành, có nghĩa là giết toàn bộ.

Ban đầu phải đánh quái rừng đi? Đánh con quái nào, chim, heo hay là buff đỏ và buff xanh trước?

Cấp mấy phải bắt đầu chi viện cho đồng đội? Bây giờ cô cấp 2 đã có thể gank chưa?

Cuối cùng, mới phút thứ 3 cô đã tặng hai mạng cho team địch, Cố Tân Bạch ngồi một bên không nhịn được nữa, mở miệng.

Thiếu niên nén cười, xòe bàn tay với những khớp xương rõ ràng ra, trầm giọng hỏi: "Cần anh đánh giúp em không?"

Quả nhiên bị anh thấy được, Nhiễm Dao nghĩ.

Cô đỏ bừng mặt, đưa điện thoại cho anh, theo thói quen xác nhận: "Anh đánh được sao?"

Hỏi xong cô lập tức hối hận, dù sao còn tốt hơn cô.

Thao tác của cô, cho dù là ai cũng chơi hay hơn cô nhiều.

"Ừ." Thiếu niên có vẻ suy nghĩ một lúc, mới nói tiếp: "Có thể gắng gượng chơi."

Sau đó cô tận mắt nhìn anh trong một lúc giết liền 5 mạng.

Nhiễm Dao: "...."

Chúng ta có chơi cùng một game hả?

Rõ ràng thay đổi như vậy, là ai cũng có thể nhận ra, huống chi vừa rồi team địch giết cô còn dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Nhân lúc chờ hồi sinh, người chơi tướng Trình Giảo Kim team địch nhắn trên kênh chat chung:

[Tất cả] Ván này quá đỏ (Trình Giảo Kim): Lý Bạch team kia, ông xã cô online rồi à?

/

Tác giả có điều muốn nói: Ai chẳng từng bị ông xã team địch giết chục lần ở Hẻm núi:)