Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 100: Tôi phải giết hắn



Đan Nhật Tông vội vàng kéo lấy bà và ôm chặt bà vào lòng: “Ly, em bình tĩnh chút đi! Bây giờ mà em vào đó chỉ là nộp mạng thôi!” Đôi con ngươi âm trầm của ông phản ánh màu lửa đỏ, ngọn lửa lớn đến mức độ đó, căn bản là không có cách nào để dập được, đại khái là ngay cả lính cứu hoả cũng không có cách nào vào trong cứu người.

“Anh buông em ra! Buông em ra! Đan Nhật Tông!! Nhạc Nhạc và Thời Không ở bên trong! Hai người đó ở trong đó mà!!” Tần Ly đánh đấm Đan Nhật Tông, bàn tay không có chút chừng mực nào, hết sức mà giáng cho ông vài cái tát.

Kỷ Thấm từ trước đến giờ chưa hề nhìn thấy bộ dạng rát cổ bỏng họng như thế này của Tần Ly, giống như là trong cái biệt thự kia, thứ mà ngọn lửa đó đang nuốt chửng là cả thế giới của bà vậy.

Không, không chỉ có thế giới của Tần Ly, còn có của cô nữa. Bởi vì người ở trong đó là ba mẹ của cô, người ba nuôi và mẹ nuôi đã ở bên cô hai mươi mấy năm trời.

Đan Nhật Tông bất đắc dĩ chỉ đành nhẫn tâm đánh ngất Tần Ly, một đòn giáng xuống, bộ dạng như kẻ điên lập tức mềm nhũn nằm sấp xuống. Đan Nhật Tông cố kìm nén đi sự đau đớn đang dâng lên trong trái tim mình, trầm giọng mà căn dặn với Kỷ Thấm đang đờ đẫn kia: “Kỷ Thấm, báo cảnh sát, kêu lính cứu hoả.”

Kỷ Thấm lúng ta lúng túng mà nhìn Đan Nhật Tông, vẫn chưa hồi thần lại: “Cái gì cơ?”

“Ba kêu con gọi điện thoại báo cảnh sát!” Đan Nhật Tông tức giận gào lên. Bây giờ thứ có thể làm được cũng chỉ có thế này thôi.

“Đây là, chuyện gì vậy?” Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền tới, trong đôi con ngươi sâu thẳm của Đan Kình Hạo toàn là một màu đỏ chói lọi, anh ngây ngốc, nhìn ngọn lửa to lớn bùng lên tới tận trời kia.

Tại sao anh mới vừa ra ngoài có một lát mà nhà của anh lại trở thành như vậy rồi?

Kỷ Thấm khóc lóc, thanh âm nghẹn ngào: “Ba nuôi mẹ nuôi đang ở trong đó…”

“Em nói cái gì?!” Đôi con ngươi của Đan Kình Hạo lập tức trừng to ra, khuôn mặt tuấn mỹ toàn là sự không thể tin được.

Bầu trời tĩnh mịch chỉ còn lại thanh âm lửa thiêu, tanh tách, giống như là sắp nổ tung vậy. Và phía trên của căn biệt thự rực lửa, đột nhiên có một chiếc trực thăng từ từ bay lên. Tiếng gầm vang vô cùng chói tai, ở phía trên, Lý Mạnh Nam đứng ở cửa cabin, hai tay bám vào hai bên cửa, đôi mắt xanh biếc khóa chặt vào mấy người trên mặt đất kia. Anh vẫn như vậy, một chút biểu cảm cũng không có.

Đan Kình Hạo nhận ra được, đó là chiếc máy bay trực thăng mang biểu tượng độc nhất của Mafia. Vậy Lý Mạnh Nam chính là...người của Mafia! Anh ta vậy mà lại ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, mà anh thì lại không phát giác ra được một chút nào. Người đàn ông này thật sự là quá đáng sợ rồi! Lưu lại trong ấn tượng của Đan Kình Hạo vĩnh viễn chỉ có khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm kia thôi, còn có đôi con ngươi màu lam đó. Anh tưởng Lý Mạnh Nam quyết tâm một lòng, thì ra tất cả mọi thứ đều chỉ là một vở kịch, tất cả đều là sự chuẩn bị cho ngày hôm nay sao?!

Kỷ Thấm cũng nhìn thấy Lý Mạnh Nam ở phía trên của biệt thự rồi, vào thời khắc đó, đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức mất đi tất cả ánh sáng. Cô nhìn chăm chăm vào người đó, hơi thở yếu đến mức sắp không nghe thấy được nữa.

Là anh ta đã châm lửa? Là Lý Mạnh Nam! Là người đó đã giết Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không!! Trong đầu của Kỷ Thấm chỉ toàn là những câu nói này, cả người run lẩy bẩy. Cô vậy mà lại đi yêu người như vậy! Thật đáng chết!!! Lý Mạnh Nam ngừng lại một hồi, sau đó quay người đi vào trong khoang máy bay, để lại cho đám người ở dưới đất một bóng lưng dứt khoác: “Đi thôi.”

Người ngồi ở trên ghế lái có chút không hiểu mà hỏi: “Tại sao lại dán ký hiệu của Mafia chứ, nếu như vậy thì không phải là làm lộ thân phận của chúng ta rồi sao?”

Lý Mạnh Nam thông qua chiếc cửa sổ ở bên cạnh mà nhìn xuống Kỷ Thấm ở bên dưới, không có nói chuyện. Anh có một hy vọng xa xỉ, nghĩ rằng cũng có lẽ nếu như cô biết anh là ai, cô sẽ vì báo thù mà tìm đến anh. Nếu như là vậy, anh cũng có lẽ có thể được gặp cô rồi.

“Vậy mà lại là cậu ta sao?” Đan Nhật Tông lẩm bẩm, cho dù ông sống hơn cả nửa đời người rồi, cũng không thể nhìn ra được thân phận nằm vùng của Lý Mạnh Nam, có thể thấy được mức độ khủng bố của người đàn ông này.

“Tôi phải giết hắn.” Đan Kình Hạo từng chữ từng chữ một nghiến ra, lời nói đó, giống như là được truyền đến từ địa ngục vậy.

“Không, anh ta là của em.” Kỷ Thấm nhìn ngọn lửa đầy trời kia, rồi lại nhìn Tần Ly đã ngất đi kia, trên thần sắc là một sự bình tĩnh chưa hề có qua: “Em sẽ tận tay giết anh ta, Đan Kình Hạo, anh đừng có nhúng tay vào.”

Là do cô quá ngu, quá ngốc nhếch, đã yêu phải một tên nằm vùng, hại chết Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không, vậy thì tất cả món nợ đó phải để cô trả.

Lúc ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn, trời cũng đã hửng sáng rồi. Mấy người đứng chụm với nhau trước ngôi biệt thự cháy suốt một đêm, sau đó đợi đội cứu hỏa thong dong đến muộn, đem hai cái xác chết bị cháy đen bên trong ra ngoài---ôm chặt lấy nhau, không xa không rời.

Khuôn mặt bị đốt cháy đến mức không thể nhận ra, nhưng danh tính vẫn có thể xác nhận được từ hình dáng và đường nét. Đó là Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không.

Tin tức này đã gây chấn động toàn bộ thành phố C, không lâu sau vụ tai nạn máy bay, cả Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không đều bị vùi trong biển lửa, tin tức bùng nổ như vậy thậm chí còn gây sốc hơn cả vụ khủng bố tập kích trước đó nữa. Vụ hỏa hoạn lần này là một tai nạn hay một âm mưu, mọi người đều đang suy đoán, trái lại, thân là người nhà của người đã chết, Tần Ly và Đan Nhật Tông giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy, bình tĩnh đến khiến người ta có chút không rét mà run.

Trong nghĩa trang vắng lặng, đám đông tụ tập đông đúc, bầu trời trút cơn mưa nhẹ, trông xám xịt đầy trời. Tần Ly mặc mặc một bộ đồ nghiêm chỉnh màu đen, mang một chiếc kính râm lớn, che đi nửa khuôn mặt, nhưng từ làn da bị lộ ra có thể thấy, khí sắc của bà không được tốt.

Bên dưới nghĩa trang này cũng có một người nữa đang ngủ say, một người có đôi con ngươi màu xanh lam, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt hồ ly---Tần Thành Nhất. Bây giờ, lại có thêm hai người nữa.

Nhiều năm như vậy rồi, nghĩa trang này cũng trải qua bao thăng trầm, nhiều lần chính phủ can thiệp, muốn khai phá nghĩa trang, nhưng Tần Ly và Đan Nhật Tông đã quyết ra tay ngăn cản, thậm chí còn từng dùng việc rút đầu tư để ép Chính phủ xua tan đi cái suy nghĩ đó nữa.

Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không cùng dùng chung một hủ cốt, bọn họ trước khi chết không muốn xa nhau, vậy thì sau khi chết cũng không có ai có thể chia cắt bọn họ được. Ảnh của Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không còn mới tinh, nhưng ảnh của Tần Thành Nhất ở bên cạnh đã bị mờ đi khuôn mặt. Suy cho cùng cũng đã có 30 năm rồi.

Đám đông dần giải tán, chỉ còn lại gia đình Đan Nhật Tông. Tần Ly cứ đứng ngây ra như vậy, không nói một lời nào. Cho dù sống đến hiện tại, bà cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Lâm Nhạc Nhạc chết đi, bà ấy ở trong mộ, còn bà thì ở ngoài mộ. Bà ấy vẫn là Lâm Nhạc Nhạc với đôi mắt lấp lánh khi nở nụ cười, còn bà thì sẽ không bao giờ còn là Tần Ly luôn luôn cúi đầu nữa.

Đời này, bà vì Lâm Nhạc Nhạc mà trả giá quá nhiều, nhiều đến nỗi không thể tính toán rõ nữa, chỉ e cũng không thể tính toán được. Hai người họ giống như là chị em song sinh, không thể tách rời nhau, nhưng mà bây giờ…

Lâm Nhạc Nhạc, sao cậu lại có thể nói đi là đi như vậy chứ.

Đan Nhật Tông đứng ở bên cạnh cũng im lặng không nói gì, ông nhìn khuôn mặt ngả ngớn không nghiêm túc của Kỷ Thời Không, nốt ruồi ở khóe mắt vẫn rạng rỡ nổi bật như vậy. Người anh em đã cùng nhau lớn lên này cũng đã ra đi rồi... Cuối cùng chỉ còn lại một mình ông.

Khi Tần Thành Nhất rời đi, ông đã phí không biết bao nhiêu lâu mới có thể dần quen được, bây giờ, lại có một người ở bên cạnh cả đời bị chôn ở trong mộ. Cuộc đời a, thật đúng là một bi kịch.

Ông lúc nào cũng luôn ai oán về hành vi người thứ ba của bọn họ, cũng thường xuyên bị Lâm Nhạc Nhạc mỉa mai đến không thể đáp trả, nhưng lần này tất cả đột nhiên biến mất rồi, ông vậy mà lại không quen.

“Này, Kỷ Thời Không, nếu như cậu có thể bò ra từ trong đó, vậy tôi sẽ đồng ý để cậu và Lâm Nhạc Nhạc dọn vào biệt thự của tôi.”

“Này, Lâm Nhạc Nhạc, tôi có thể làm cà ri thịt bò cho cậu, còn để Tần Ly ngủ cùng với cậu nữa, nhưng nói rõ rồi đó, chỉ cho cậu mượn ngủ một đêm thôi.”

Ngữ khí của Đan Nhật Tông rất nhẹ, giống như là một cơn mưa phùn nhỏ rơi vào người, rất lạnh.

Kỷ Thấm che miệng lại, cố gắng không để tiếng khóc của mình trào ra, còn Đan Kình Hạo thì đứng ngây ra với đôi mắt bi thương.

Nghĩa địa tĩnh lặng lại một lần nữa vang lên tiếng bước chân, Đan Kình Hạo quay đầu lại, nhìn thấy một nhà Nhã Văn Môn một thân đồ đen từ từ bước tới. Trên mặt bọn họ không có chút biểu cảm nào, đúng lúc phù hợp với bầu không khí này.

Nhã Văn Môn đứng ở bên cạnh Đan Nhật Tông, tháo kính râm xuống, nhìn người trong bức ảnh. Người đầu tiên mà ông ta yêu trong cuộc đời này đang nằm ở trong nấm mồ kia, thật đúng là thê lương vô cùng.

Nói ra, ông ta cũng được coi như là người chồng đầu tiên của Lâm Nhạc Nhạc, chẳng qua là vào ngày hôn lễ đó đã chạy trốn mà thôi. Trước khi yêu Tiểu An, thế giới của ông chỉ có một Lâm Nhạc Nhạc, ông muốn kết hôn với bà ấy muốn đến điên lên được, đến bây giờ vẫn còn nhớ đến hình ảnh của vô số lần cầu hôn buồn cười đó. Chỉ là đến cuối cùng ông vẫn chọn từ bỏ, bởi vì ông biết, Kỷ Thời Không ở trong lòng bà ấy là không thể thay thế được.

“Tìm được rồi sao?” Đan Nhật Tông lạnh giọng nói.

“Ừm.” Nhã Văn Môn nhìn thẳng vào tấm bia: “Đích thực là người của Mafia làm. Lý Mạnh Nam, là nằm vùng.”

Tay của Kỷ Thấm đột nhiên run lên, đôi con ngươi âm trầm xuống.

“Tôi chỉ là muốn biết, tại sao người của Mafia lại ra tay với chúng tôi?” Đan Nhật Tông quay đầu lại nhìn Nhã Văn Môn. Nhưng Nhã Văn Môn lại dời ánh mắt lên người của Đan Kình Hạo, không có nói chuyện. Đan Nhật Tông men theo tầm mắt ông nhìn Đan Kình Hạo đang u ám kia, thế là trong lòng đại khái đã hiểu rõ một số chuyện.

Ông đi qua đó, nhìn thằng vào con trai của mình: “Có phải là con đang qua lại với hắc đạo ở sau lưng ba không?”

Chuyện đã đến bước này, Đan Kình Hạo cũng không cần phải che giấu nữa, anh khẽ ngước mắt lên: “Phải, con giao dịch vũ khí ngầm cho ITO.”

“Bốp!” Tiếng bạt tay giòn giã vang vọng trong nghĩa trang, ngoại trừ Tần Ly vẫn đang nhàn nhạt mà đứng ở đó, thì những người khác đều rất kinh ngạc.

“Có cái gì tốt lành mà mày không đụng được, mà lại đi làm giao dịch với tổ chức khủng bố quốc tế??”

Làn gió thổi qua nghĩa trang thật lạnh, hai cha con Đan Nhật Tông và Đan Kình Hạo đang đối mặt với nhau, áp suất không khí xung quanh giảm mạnh kịch liệt.

Đan Kình Hạo có chừng có mực mà nói: “Đan Thị đích thực là đại gia tộc, nhưng có một ngày sẽ bị người khác nuốt lấy. Daddy, con không phải ba, thứ mà con muốn nhiều hơn ba rất nhiều, không phải là chỉ hài lòng ở thành phố C hay là cả nước T này.”

“Tao không phủ nhận dã tâm của mày, nhưng, bán mạng cho TIO, sớm muộn gì toàn bộ mọi thứ của mày sẽ bị dây dưa vào đó hết. Lâm Nhạc Nhạc và Kỷ Thời Không chỉ là bắt đầu, mày hiểu chứ?!”

“Chuyện của ba nuôi và mẹ nuôi con bảo đảm sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Mafia, con sẽ để cho bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”

Kỷ Thấm ở bên cạnh lạnh lùng chen miệng vào: “Đan Kình Hạo, em đã nói với anh rồi, chuyện này anh đừng có nhúng tay. Anh chỉ cần lo chuyện giao dịch ở bên này cho tốt là được, bên Mafia em sẽ xử lý.”

Đan Nhật Tông thân làm ba thật sự là sắp tức đến thổ huyết rồi, ông vừa định nói chuyện thì đã bị Tần Ly ở đằng sau kéo lấy, thanh âm bà rất lạnh, giống như là thời tiết của ngày hôm nay vậy: “Kình Hạo, có phải là con nhất định không chịu từ bỏ liên hệ với ITO không?”

Đan Kình Hạo nhìn chằm chằm vào Tần Ly, sau đó chắc như đinh đóng cột mà nói: “Phải.”

“Vậy được, từ nay về sau, mẹ và Nhật Tông sẽ rời khỏi thành phố C, đoạn tuyệt quan hệ với con.”

“Mami!” Đan Kình Hạo và Kỷ Thấm đồng thời lên tiếng.