Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 54: Sống không được, chết không xong



Khi bước ra khỏi phòng trông Nguyễn Đào Yêu có vẻ mệt mỏi, cô yếu ớt nói với Đan Kình Hạo: “Đi thôi.” Giọng nói của cô rất khẽ, như thể nếu không cẩn thận nó sẽ biến mất, điều đó khiến cho cơn giận dữ của Đan Kình Hạo hệt như bong bóng bị thổi phồng, khiến nó trở nên to lớn hơn.

Ban đầu Đan Kình Hạo muốn bỏ qua chuyện này, nhưng Nguyễn Đào Yêu đã rất thành công trong việc một lần nữa châm ngòi cho sự tức giận của anh. Cô dường như không nghĩ đến chuyện này xảy ra hoàn toàn là do cô nói dối, nên dường như cô không nghĩ đến cảm giác bị phản bội của Đan Kình Hạo, mà thay vào đó là lo lắng cho anh Thẩm Tống của mình.

Đan Kình Hạo bực bội mở âm nhạc đến mức tối đa, sự ồn ào của âm nhạc và chiếc xe thể thao kiêu ngạo gầm rú trên đường cao tốc, khiến mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, trên xe lại là một phú nhị đại vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi. Những ngón tay thon dài của Đan Kình Hạo nắm chặt vô lăng, đôi mắt sâu thẳm như khung cảnh tĩnh lặng trên mặt biển, có chút nguy hiểm đáng sợ. Chỉ cần nghĩ đến việc Nguyễn Đào Yêu gọi người đàn ông Thẩm Tống đó bằng giọng nói nhỏ nhẹ, anh cũng nổi nóng đến mức muốn giết người!

“Đan Kình Hạo, anh không nên theo tôi.” Nguyễn Đào Yêu nói chính đáng.

Đan Kình Hạo cười khẩy: “Ý của em là, hiện tại là lỗi của tôi? Thật kì cục khi làm phiền bữa tiệc với người yêu cũ nhỉ.”

“Thực ra lúc ở trong công ty anh đã biết, tôi đang nói đối.” Nguyễn Đào Yêu lờ đi sự mỉa mai của anh, thì thầm.

“Tôi đã từng nói, nếu em muốn nói dối, em phải rèn luyện kỹ năng của mình điêu luyện một chút, đừng để tôi nhìn thấu.”

“Anh đã nhìn thấu, anh có thể trách tôi, tại sao lại theo tôi? Làm những chuyện thế này anh thấy vui lắm đúng không?!” Nguyễn Đào Yêu không phải là không có tính nóng, khi đụng đến gia đình cô, thỏ giận cũng sẽ cắn người. Cô thừa biết cơ thể Trần Như Uyển không thể chịu được cú sốc như vậy.

“Nguyễn Đào Yêu, bây giờ em không có ý thức bị bắt gian à? Đi gặp cha mẹ với người yêu cũ của mình, gần cuối còn tổ chức trò hề cầu hôn, em thấy vui nhỉ!”

“Tôi không biết anh Thẩm Tống sẽ cầu hôn!”

“Tất nhiên là em không biết! Em cũng không biết anh Thẩm Tống của em sẽ về!” Đan Kình Hạo giận dữ đạp lên chân ga. “Đan Kình Hạo, anh tức giận đến mức này làm gì?? Ngay cả khi tôi và anh Thẩm Tống có bất cứ điều gì thì anh cũng có thể kiểm soát được sao? Hợp đồng của chúng ta đã tuyên bố là sẽ không can thiệp lẫn nhau! Anh cũng có thể tìm một tình yêu ấm áp cho riêng mình, tôi sẽ không khó chịu chút nào đâu!”

“Nguyễn Đào Yêu, em tìm chết!” Hôm nay Đan Kình Hạo không chỉ bị cho đội mũ xanh, mà còn bị sẹo, lúc này sự tức giận của anh đã biến anh thành quỷ dữ, anh muốn nuốt chửng cô.

Đan Kình Hạo thốt ra vài lời từ miệng mình, khuôn mặt anh đầy vẻ anh tuấn: “Tôi đã từng cảnh cáo em, nếu em dám quyến rũ người đàn ông khác bên ngoài, tôi sẽ khiến em sống không được, chết không xong.”

Vẫn là giọng điệu khe khẽ đó, nhưng những lời nói lại tàn nhẫn như vậy, đôi mắt của Đan Kình Hạo quét qua Nguyễn Đào Yêu, khiến lòng cô dấy lên một cảm giác đáng ngại, cô nắm chặt dây an toàn.

Đan Kình Hạo đạp lên chân ga, chiếc xe thể thao lao nhanh như một cơn gió, quét qua đường.

Trong thang máy, Đan Kình Hạo luôn trầm mặc không nói gì. Ngay khi Nguyễn Đào Yêu vào phòng cũng không nói không rằng mà bế cô lên, bước hai ba bước đã đến phòng cô, ném cô lên giường, chiếc giường có êm ái đến đâu thì bị ném như vậy vẫn đau.

Lưng của Nguyễn Đào Yêu vẫn chưa hết được cơn đau, Đan Kình Hạo đã lấn thân lên khống chế cô.

“Ấy…” Nguyễn Đào Yêu kêu lên một tiếng, Đan Kình Hạo đã lao đến. Nguyễn Đào Yêu chỉ có kinh nghiệm một lần, không thể chịu đựng được sự đối xử thô bạo như vậy, ngay lập tức bật khóc.

“Đan Kình Hạo… đi ra ngoài… đi ra ngoài...” Nguyễn Đào Yêu vùng vẫy, cố gắng trốn thoát, nhưng cơ thể yếu ớt của cô không thể nào địch lại được Đan Kình Hạo.

Cô lắp bắp kêu lên đau đớn, Đan Kình Hạo đã sớm mất trí, đôi mắt sâu thẳm đỏ ngầu, nhìn Nguyễn Đào Yêu dưới thân anh, chỉ muốn bắt nạt cô thật dữ dội!

Chữ “Tống” trên ngực cô làm tổn thương đôi mắt của Đan Kình Hạo, những ngón tay anh xoa xoa chữ dữ dội, anh dường như muốn xóa nó đi, giọng anh khàn khàn: “Hôm nay đi gặp người yêu cũ có thích không??”

Nguyễn Đào Yêu khóc thút thít, tiếng khóc xen lẫn lời nói của Đan Kình Hạo.

“Đau quá… Đan Kình Hạo, làm ơn… bỏ qua cho tôi… bỏ qua cho tôi…” Nguyễn Đào Yêu đau đớn đến mức đổ mồ hôi lạnh. Đó là lần đầu tiên cô trải nghiệm được Đan Kình Hạo trong mắt người khác, lạnh lùng và tàn bạo. Hóa ra trước kia là anh thương xót cô.

“Nguyễn Đào Yêu, anh Thẩm Tống trong miệng em, tại sao trước nay tôi lại không phát hiện, miệng của em ngọt như vậy?” Đan Kình Hạo cười chế nhạo: “Ồ, không, em là người phụ nữ kiếm tiền từ cơ thể mình mà! Trong bữa tiệc, em không ngần ngại mà bán mình để lấy một ít tiền, bây giờ ngồi trên ngai vàng của tổng giám đốc phu nhân Đan thị, em vẫn muốn quyến rũ người yêu cũ, nói em rẻ tiền thì liệu có xứng với em không?”

“Buông tôi ra! Buông tôi ra...” Nguyễn Đào Yêu đau đớn, không nghe những lời độc ác của Đan Kình Hạo, cô chỉ biết cơ thể mình đau đến mức sắp đứt ra. Cô nắm chặt ga giường, miệng không ngừng cầu xin.

Đan Kình Hạo bị kích thích cho đến khi anh cảm thấy ẩm ướt bên dưới, khi anh nhìn xuống, máu đang tràn ra. Anh sợ hãi, vội vã rút lui, nhưng máu vẫn chảy không ngừng. Nguyễn Đào Yêu tái nhợt vì đau đớn, cô ôm bụng lẩm bẩm: “Đứa trẻ...” Rốt cuộc cô vẫn ngất đi.

Khi Dương Liên nhận được điện thoại, cô ấy đang chuẩn bị cho một vụ án lớn, nghe nói Nguyễn Đào Yêu đang ở trong bệnh viện, liền không nói thêm gì, thậm chí còn không thay quần áo mà vội vã ra ngoài.

Khi cô đến, Đan Nhật Tông và Tần Ly cũng đã đến, Đan Kình Hạo đang ngồi trên băng ghế ở hành lang, đầu anh vùi sâu vào tay mình. Dương Liên không quan tâm là có Tần Ly hay không, vội vàng trực tiếp nắm lấy cổ áo của Đan Kình Hạo, hét lên: “Xảy ra chuyện gì?? Tại sao phải vào bệnh viện? Có phải đứa trẻ có vấn đề gì không??”

Đan Kình Hạo như người mất hồn, như thể anh không nghe câu hỏi của Dương Liên, mà chỉ nhìn vào hai từ lớn phụ khoa kia.

“Đan Kình Hạo, tôi đang hỏi anh đấy!” Dương Liên còn đang mặc đồ ngủ SpongeBob, khuôn mặt thanh tú đầy giận dữ.

Bác sĩ Lý bước ra từ bên trong, tháo khẩu trang ra, thở phào nhẹ nhõm. Vài người ngay lập tức tập trung xung quanh với vẻ mặt lo lắng, đồng thanh: “Cô ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ Lý liếc Đan Kình Hạo một chút rồi nói: “Cô ấy đã ngủ say rồi, đứa trẻ vẫn ổn. Tôi muốn nhắc nhở Đan tổng, phụ nữ mang thai không được phép quan hệ tình dục trong ba tháng đầu,” Cô ấy là bác sĩ riêng của Tần Ly, cô ấy biết rất rõ nhà họ Đan, vì vậy cô ấy nói không chút kiêng nể nào: “Vả lại hành động của anh quá thô bạo, khi tôi làm kiểm tra cho cô ấy, tôi còn nghĩ đó là cưỡng hiếp. Tử cung chấn động, thiếu chút nữa thì sinh non.”

Trong một lúc, mọi người đều im lặng. Bầu không khí càng trở nên khó thở hơn. Cuối cùng Dương Liên lên tiếng trước: “Đan Kình Hạo, anh cưỡng hiếp cô ấy sao?” Cô hiểu tính cách của Nguyễn Đào Yêu, cô ấy không thích Đan Kình Hạo, lúc tỉnh táo sẽ không ngủ với anh. Lúc bình thường có thể pha trò, nhưng Dương Liên biết, khi Thẩm Tống quay lại, Nguyễn Đào Yêu sao có thể ngủ cùng với Đan Kình Hạo?

Tần Ly vỗ vai Đan Nhật Tông, thì thầm: “Chúng ta đi vào nhìn Đào Yêu.” Đối với chuyện của vãn bối, họ vẫn chưa đủ tiện để can thiệp quá nhiều, hơn nữa lần này Kình Hạo đã đi quá xa, thực sự đã động đến Nguyễn Đào Yêu khi chưa đầy ba tháng mang thai.

Đan Kình Hạo im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng trong mắt của Dương Liên, biểu hiện như vậy chính là thừa nhận. Dương Liên tát anh một cái thật anh, hét lên: “Đan Kình Hạo, anh đơn giản không phải người!”

Đan Kình Hạo bị cái tát làm cho choáng váng, trong miệng anh xen lẫn vị máu, lực của người phụ nữ này cũng đủ mạnh.

Sau khi nhìn thấy vũng máu trên tấm vải anh mới rút lui, lúc đó Nguyễn Đào Yêu sắp mất đi ý thức, đầu tóc cô rối bời, đôi môi tái nhợt. Mình đã làm gì với Nguyễn Đào Yêu? Sao mình lại hãm hiếp cô trong tình huống như vậy? Mặc kệ cô khóc, mặc kệ đứa trẻ trong bụng, thực sự cưỡng hiếp cô?? Sự tức giận của anh thực sự lên đến cao như vậy? Tận đáy lòng Đan Kình Hạo chế nhạo, Nguyễn Đào Yêu sợ anh cũng có lý do đấy.

Ngay khi Dương Liên muốn tiếp tục tát cái tát thứ hai, tiếng bước chân lộn xộn trong hành lang bệnh viện làm gián đoạn cô. Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển nghe tin con gái họ đang ở trong bệnh viện, vội vã đi ngay lập tức.

Dương Liên nắm lấy cổ áo của Đan Kình Hạo một cách quyết liệt, nói khẽ: “Đan Kình Hạo, nếu anh vẫn muốn ở bên Nguyễn Đào Yêu, tốt nhất không nên nói cho họ biết về lý do Yêu Đào vào viện.” Dương Liên biết, Trần Như Uyển luôn trong tình trạng sức khỏe kém, nếu bà biết con gái mình gặp phải một tên mặt người dạ thú như vậy, bà có thể trực tiếp vào phòng cấp cứu ở đây, thậm chí không cần gọi 120. Cô không biết sau khi Nguyễn Đào Yêu thức dậy chuyện gì sẽ xảy ra, dù sao thì lúc này, họ phải làm dịu hai người già nhà họ Nguyễn trước.

“Đào Yêu! Đào Yêu thế nào rồi?” Trần Như Uyển lao lên, nắm chặt tay Dương Liên.

Dương Liên làm sạch sự giận dữ trên mặt, giả vờ rất thoải mái: “Dì ơi, đừng lo, Yêu Đào chỉ hơi sợ hãi, bác sĩ đã khám cho cô ấy rồi, nói không có gì cả.”

“Chẳng phải nó đang mang thai sao? Đứa trẻ thế nào rồi?” Nguyễn Trung Kiên lo lắng hỏi.

“Chú ơi, đừng lo, đứa trẻ không sao, bảo đảm đến lúc chú ẵm cháu có thể trắng trắng mập mập.” Dương Liên cười rất thành thật, Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển cũng nhẹ nhõm hơn.

Nguyễn Trung Kiên thấy Đan Kình Hạo đứng bên cạnh ông, cho rằng anh lo lắng về tình hình của Nguyễn Đào Yêu, nên ông vẫy tay với anh: “Đến đây ngồi này.”

Đan Kình Hạo ngồi cạnh Nguyễn Trung Kiên.

“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Đào Yêu, tại sao nó lại có thai, tại sao hai đứa lại kết hôn, tôi không quan tâm,” Nguyễn Trung Kiên hít một hơi thật sâu: “Tôi chỉ muốn đứa con gái duy nhất của tôi thấy hạnh phúc.”

“Con xin lỗi, chú.” Đan Kình Hạo thốt lên một tiếng, giọng nói buồn bã không thôi.