Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 56: Hối hận có thể ăn sao



“Anh ấy đâu?” Nguyễn Đào Yêu hỏi.

“Ở bên ngoài phòng bệnh, muốn tớ gọi anh ta đi vào sao?”

Nguyễn Đào Yêu lắc đầu: “Không cần.” Cô còn chưa sẵn sàng đối mặt với anh.

“Vậy, chúng ta ăn táo đi, lúc nãy dọa con nuôi của tớ rồi, phải bồi bổ thật tốt.”

“Ừm.”

Trong quán cà phê, hai nhà lần đầu tiên gặp mặt, nhưng không ngờ lại trong tình huống như vậy. Tần Ly rất thông minh, không đề cập tới chuyện Nguyễn Đào Yêu bị thương, bà cũng không phải không nhìn ra, con trai mình đã động tâm với Nguyễn Đào Yêu, nếu bây giờ chia rẽ bọn họ, đoạn tình cảm này chỉ sợ cũng không nở được hoa, không kết được quả. . truyen bjyx

Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển cũng là những người đã gặp qua trường hợp lớn, bọn họ cũng coi như từng là một gia đình lớn, chỉ bởi vì công việc kinh doanh thất bại, hoàn cảnh gia đình sa sút, nên Nguyễn Đào Yêu mới muốn tìm đủ mọi cách kiếm tiền giúp Nguyễn Trung Kiên trả nợ.

“Thật ngại quá, lẽ ra tôi phải tổ chức một bữa tiệc mời ông bà thông gia tới ăn cơm, nhưng thời gian eo hẹp quá nên chưa kịp chuẩn bị.” Tần Ly mỉm cười lịch sự, thân thiết, tăng thêm ấn tượng tốt của ba mẹ Nguyễn.

Nguyễn Trung Kiên xua tay cười nói: “Bà thông gia khách khí rồi, mọi người ăn một bữa cơm thôi là được, không cần quá tính toán.”

Trần Như Uyển cũng mỉm cười hiền hoà: “Đúng vậy, đúng vậy, lần đầu tiên mọi người gặp mặt, còn trong tình huống Đào Yêu nằm viện, thoải mái một chút là được.”

“Kình Hạo quá bất cẩn, không biết cách chăm sóc Đào Yêu, để ông bà lo lắng.” Tần Ly thử dò hỏi, bà không biết ba mẹ Nguyễn biết được bao nhiêu về chuyện Nguyễn Đào Yêu bị thương, nhiều lời không hay, ít lời cũng không được.

“Đào Yêu nhà chúng tôi tự mình không cẩn thận, không trách Kình Hạo. Tính cách mơ màng kia của nó chắc cũng gây không ít rắc rối cho Kình Hạo, là chúng tôi có lỗi mới đúng.”

Tần Ly yên lòng, hóa ra bọn họ hoàn toàn không biết chuyện Nguyễn Đào Yêu bị thương, vậy là tốt rồi. Vì thế, một bữa cơm ăn uống, trò chuyện vủi vẻ, cũng làm cho Nguyễn Trung Kiên và Trần Như Uyển không còn lo lắng cho con gái của mình nữa.

Dù sao thì nhà họ Đan cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố C, Đan Nhật Tông và Tần Ly nhìn qua lại rất thấu tình đạt lý, bọn họ không cần phải lo lắng Đào Yêu bị bắt nạt nữa. Mặc dù Nguyễn Trung Kiên vẫn có chút tiếc nuối, Thẩm Tống không thể làm con rể của ông, nhưng Đan Kình Hạo cũng không tồi, tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Đan, rất có phong độ. Sau khi đưa ba mẹ Nguyễn về nhà, lúc này Tần Ly mới thở phảo nhẹ nhõm một hơi.

“Con trai của anh đúng là không khiến cho người ta bớt lo.” Tần Ly tê liệt ngồi trên ghế, không còn chút sức lực.

Đan Nhật Tông tập trung lái xe, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Ly mệt mỏi, cười nói: “Em nha, lo lắng thái quá rồi. Kình Hạo là người trưởng thành, sẽ biết tự mình xử lý mọi việc.”

“Tự mình xử lý mọi việc?” Tần Ly trắng mắt liếc Đan Nhật Tông, nói: “Dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy khiến con gái nhà người ta vào viện, còn suýt chút nữa giết cháu của em?”

“Đó là ngoài ý muốn, Kình Hạo cũng hối hận rồi mà?”

“Hối hận có thể ăn sao?” Tần Ly lại lười biếng ngồi xuống ghế: “Em chỉ hối hận lúc trước không ngăn cản Tô Vy tiếp cận Kình Hạo. Trước kia nó giày vò phụ nữ như thế nào em mặc kệ, nhưng Nguyễn Đào Yêu là con dâu của em, em tuyệt đối không thể để nó bắt nạt được.”

Đan Nhật Tông nhịn cười: “Hình như Kình Hạo mới là con ruột của em.”

“Em giúp theo lẽ phải chứ không giúp người thân.” Tần Ly nói năng hung hồn đầy lý lẽ, nhưng vẫn không che giấu được sự yêu thích Nguyễn Đào Yêu của bà.

Nói thật, ông cũng là rất thích đứa bé Nguyễn Đào Yêu kia, đơn thuần giống nước tinh khiết, ông có dự cảm, thằng nhóc Đan Kình Hạo kia cho dù khôn khéo cũng không thoát khỏi lòng bàn tay nho nhỏ của Nguyễn Đào Yêu. Dòng máu chảy trong người của con trai ông, ừm, đúng là đặc biệt mà.

Đợi tới lúc Dương Liên nói chuyện xong với Nguyễn Đào Yêu ở bên trong, lúc đi ra, Đan Kình Hạo đang ngủ say ở trên băng ghế dài bên ngoài. Từ lúc bắt đầu Nguyễn Đào Yêu đi vào bệnh viện, đến lúc Dương Liên đi ra, khoảng thời gian suốt năm tiếng, Đan Kình Hạo một bước không rời.

Dương Liên nhìn vào sườn mặt mệt mỏi của anh, sự vui sướng khi người gặp họa lúc ban đầu đã không còn, nhưng không có nghĩa là cô sẽ giúp đỡ Đan Kình Hạo, làm Nguyễn Đào Yêu dễ dàng tha thứ cho anh. Đặc biệt là một luật sư, không kiến nghị Nguyễn Đào Yêu khởi kiện anh tội cưỡng bức là nể mặt anh lắm rồi.

Cô nghĩ, đồ ngốc Nguyễn Đào Yêu kia về căn bản sẽ không nghĩ tới hành vi của Đan Kình Hạo có thể khởi kiện.

Dương Liên đứng một lát, mới phát hiện thời gian đã tới rạng sáng, cô còn phải vội tới tòa để bào chữa nữa. “Shit!” Dương Liên giơ tay nhìn đồng hồ, mắng thô tục không chút thục nữ nào. Lần này thì hay rồi, mặc dù không được ngủ, cũng không có cách nào xem xong tài liệu, cô ta chỉ có thể mình trần ra trận. Quan trọng nhất là, cô còn đang mặc đồ ngủ. Hơn nữa, đối thủ của cô còn là con đàn bà khốn kiếp kia -- Đông Sam!

Nguyễn Đào Yêu, cậu đúng là gây rắc rối cho tớ mà.

Tiếng ồn nhỏ đánh thức Đan Kình Hạo vốn ngủ không sâu, anh mở mắt thì thấy Dương Liên đang muốn rời đi, Đan Kình Hạo sốt ruột, vôi giữ chặt lấy cô ấy. “Nguyễn Đào Yêu, cô ấy sao rồi?”

Dương Liên đang vội về nhà thay quần áo, không chút khách khí hất bàn tay của Đan Kình Hạo ra: “Không chết được.”

Đan Kình Hạo sửng sốt, nghĩ thầm nếu Nguyễn Đào Yêu không tha thứ anh thì phải làm sao bây giờ? Nếu muốn ly hôn với anh thì phải làm sao bây giờ? Vì vậy, lại giữ chặt lấy áo ngủ hình bọt biển spongebob dễ thương của cô ấy: “Có phải cô ấy không chịu tha thứ cho tôi phải không?”

Dương Liên nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này sao giống bà mẹ già như vậy? Cô phải đi về thay quần áo, cô còn có một vụ kiện phải bào chữa nữa. “Vô nghĩa, đổi anh bị cưỡng bức xem, chẳng lẽ anh sẽ tươi cười, sau đó hét lên một tiếng thích sao?”

“Cô, có thể giúp tôi không?” Lúc Đan Kình Hạo nắm chặt lấy áo ngủ của Dương Liên lần thứ ba, sự kiên nhẫn của người nào đó đã tới mức cực hạn, cô kéo lại chiếc áo ngủ dễ thương của mình: “Đan Kình Hạo, tôi không để Nguyễn Đào Yêu khởi kiện anh tội cưỡng bức đã coi như giúp anh rồi, anh đừng được tiện nghi còn khoe mẽ! Cảnh cáo anh, còn dám nói câu thứ tư với tôi, tôi lập tức gọi cảnh sát tới. Có lẽ anh biết, cho dù là vợ chồng, anh cũng không có quyền lợi bắt ép Nguyễn Đào Yêu làm chuyện mà cô ấy không muốn.”

Dương Liên một hơi nói hết, cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, sau đó tiêu sái vuốt mái tóc đã buộc của mình, không thèm quay đầu mà bước về phía lối ra của bệnh viện.

Tay của Đan Kình Hạo xấu hổ đặt ở trong không trung, cuối cùng vô lực hạ xuống. Dương Liên nên tức giận, anh đối xử với Nguyễn Đào Yêu như vậy, cho dù cô muốn làm thịt anh cũng là phải lẽ. Đan Kình Hạo hít sâu một hơi, xem ra, muốn được Nguyễn Đào Yêu tha thứ, là một chuyện đáng để anh cố gắng hết mình.

Bên trong bỗng truyền ra tiếng giống như tiếng thủy tinh vỡ, Đan Kình Hạo không chút nghĩ ngợi mà lao vào trong, thì thấy một ấm nóng dưới đất, còn có Nguyễn Đào Yêu choài nửa người ra khỏi giường.

“Em làm gì vậy?” Đan Kình Hạo nhanh chóng nhét Nguyễn Đào Yêu sắp ngã từ trên giường xuống về trong chăn, sau đó bấm chuông gọi y tá.

“Tôi chỉ là muốn rót chút nước để uống.” Giọng nói của Nguyễn Đào Yêu hơi rụt rè, nho nhỏ, giống như một con chim sẻ.

“Em ngoan ngoãn nằm, không được nhúc nhích.” Đan Kình Hạo ra lệnh, sau đó cầm ấm nước đi ra ngoài. Nhưng tổng giám đốc Đan Kình Hạo chưa từng làm công việc hầu hạ người khác, sau khi anh đóng cửa phỏng thì hối hận.

Nước lấy ở đâu?

Đang nghĩ, y tá nghe thấy tiếng chuông nên chạy tới, thấy Đan Kình Hạo đang đứng ngây ra ở cửa, nên cẩn thận hỏi: “Cậu Đan, xin hỏi cậu cần giúp gì không?” Bệnh viện này được tập đoàn nhà họ Đan tài trợ, ảnh chụp của Đan Kình Hạo được treo lên trên tường ngay cổng bệnh viện, mỗi bác sĩ và y tá đều biết, ngay cả bác gái quét rác cũng có thể gọi ra tên của anh. Đây là để phòng ngừa có nhân viên không biết Đan Kình Hạo mà làm ra chuyện gì đắc tội với anh, vậy thì nguồn kinh phí của bệnh viện biết lấy từ đâu?

“Tôi muốn đi lấy nước.” Giọng nói của Đan Kình Hạo rất lạnh, nhưng bên trong đó cũng rất xấu hổ.

Y tá rùng mình, chỉ vào cuối hành lang, nói: “Ở đó có bình lọc nước, có thể lấy nước từ đó về đây. Hoặc tôi có thể giúp cậu Đan đi lấy.” Đây là một cơ hội tuyệt vời để lấy lòng! Trong lòng y tá kích động, một cậu chủ cơm nước dâng tận miệng, có người giúp bọn họ làm ai lại không vui.

Đan Kình Hạo ngừng một chút, nói: “Không cần, cô đi vào dọn dẹp sạch sẽ đi, ấm nước bị đánh vỡ rồi.” Nếu ngay cả chút chuyện như vậy cũng không bằng lòng làm vì Nguyễn Đào Yêu, thì anh quả thật không thể tha thứ được.

Y tá trưởng trừng lớn mắt, nhìn cái người đường đường là tổng giám đốc của tập toàn nhà họ Đan, bạch mã vương tử của các cô chủ các nhà danh gia của thành phố C, đang mang theo ấm nước đi tới bình nước cũ cuối hành lang.

“Gặp quỷ, mình nhất định phải chuyển Nguyễn Đào Yêu tới phòng bệnh cao cấp.” Lúc ấy vội nhập viện, Đan Kình Hạo cũng chưa kịp sắp xếp giúp cô.

Lúc Đan Kình Hạo quay lại, y tá đã dọn sạch phòng, đã cầm một ấm nước nóng mới tới. Anh rót nước vào cốc rồi đưa cho Nguyễn Đào Yêu vẫn đưa lưng về phía anh.

“Còn muốn uống nước không?” Đan Kình Hạo khẽ hỏi. Bây giờ anh đang mang tội trên người, đâu còn dám độc đoán, hống hách nữa.

Nguyễn Đào Yêu vốn muốn lắc đầu, nhưng mà bất đắc dĩ cổ họng lại khô khốc khó chịu, trong lòng đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn bại bởi bản năng của cơ thể. Cô nhoài cái đầu rối xù lông ra, nhìn Đan Kình Hạo với ánh mắt to trong veo như nước, gật đầu.

Đan Kình Hạo đỡ cô dậy, sau đó đưa cốc nước tới môi cô, vụng về mà lại cẩn thận cho cô uống nước.

Nguyễn Đào Yêu vô cùng khát, sau khi uống xong một ngụm cuối cùng. Cuối cùng, còn có chút thèm mà liếm môi.

Đan Kình Hạo trông buồn cười, hỏi: “Còn muốn không?”

Lần này Nguyễn Đào Yêu cảm thấy hài lòng lắc đầu. Vốn còn muốn nói cám ơn, nhưng bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ anh đặt mình dưới người đêm qua, cơ thể không nhịn được mà run rẩy. Anh là ác ma, tối qua lộ ra khuôn mặt hung dữ và đôi cánh đen.

Thấy khuôn mặt của Nguyễn Đào Yêu tái nhợt, Đan Kình Hạo còn tưởng cô không thoải mái, theo bản năng chạm vào trán của cô: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Lại bị Nguyễn Đào Yêu hất mạnh ra: “Đừng chạm vào tôi!”

Trong lúc nhất thời, Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu đều ngây người. Cái tay kia xấu hổ giơ ra ở giữa không trung, rút cũng không được mà không rút cũng không xong. Vẻ mặt hoảng sợ của Nguyễn Đào Yêu giống một con dao sắc bén, đâm vào trái tim của Đan Kình Hạo.

“Tôi... xin...” Nguyễn Đào Yêu muốn xin lỗi, lại không biết nên nói như thế nào. Chuyện tối qua để lại một bóng ma cho cô, nên mới cảnh giác trước sự đụng chạm của Đan Kình Hạo.