Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 71: Chuyện của tôi từ lúc nào đến lượt anh xen vào?



“Đôi vợ chồng son làm lành rồi à, vậy mẹ và Nhạc Nhạc về đây, hai người ở nhà đang đợi bọn mẹ báo cáo tình hình.” Tần Ly vờ giả ngốc mỉm cười.

“Hai người ở nhà mới không thèm quan tâm con sống chết ra sao, con nghĩ bây giờ bọn họ nhất định là không gặp được hai mẹ nên mới phát điên chứ gì.” Đan Kình Hạo giễu cợt, Đan Nhật Tông và Kỷ Thời Không nổi tiếng là người chiều vợ, một ngày không gặp được người vợ yêu quý của mình thì có thể mơ mộng viển vông ra vô số tình tiết cẩu huyết. Điều này, từ lúc Đan Kình Hạo còn nhỏ thì đã nhận thức được sâu sắc rồi.

Thấy nụ cười của Tần Ly và Lâm Nhạc Nhạc không có ý gì tốt đẹp, cuối cùng Đan Kình Hạo cũng không nhịn được nữa: “Hai mẹ còn định ở đây đến lúc nào nữa, cho con chút thời gian để hai mẹ có thể bế cháu được không?”

Trước lúc Nguyễn Đào Yêu vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa xong đoạn hội thoại này, Tần Ly và Lâm Nhạc Nhạc đã nhanh chóng chủ động đi ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi Tần Ly còn nháy mắt với Đan Kình Hạo một cái: “Con trai, nhẹ nhàng chút, sức khỏe của Đào Yêu vẫn còn chưa chịu được sự giày vò đâu.”

Một lúc lâu sau, Nguyễn Đào Yêu mới hoàn toàn hiểu ra, thế là trong chớp mắt cô mạnh đến nỗi đẩy Đan Kình Hạo xuống giường, kéo chăn sang cuốn người lại rồi sợ hãi nhìn Đan Kình Hạo: “Anh muốn làm gì?”

Đan Kình Hạo bất lực: “Em đã như thế này rồi anh còn có thể làm gì? Cho dù anh có muốn mà không được thỏa mãn đến mức nào đi chăng nữa, cũng không đến nỗi ra tay với em đang bị như thế này chứ?”

“Ai muốn ra tay với Đào Yêu?” Giọng nói trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng truyền đến từ bên ngoài, Đan Kình Hạo cau mày, anh liền nhìn thấy Dương Liên đẩy cửa bước vào, còn người đi theo sau càng làm cặp lông mày nho nhã của anh nhíu chặt hơn.

Anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Dương Liên, sau khi đôi mắt dịu dàng của anh nhìn thấy Thẩm Tống đang đi sau cô, thì cả người anh cứ như là vừa chui ra từ một lớp băng, hơi thở của anh cũng lạnh như băng: “Dương Liên, cô có ý gì?”

Cô muốn giúp anh ta sao?

“Anh cảm thấy tôi có ý gì?” Dương Liên cười lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Thẩm Tống là bạn của Đào Yêu, đến thăm cậu ấy không được sao?”

Cho nên mới nói, ngàn vạn lần đừng đụng đến phụ nữ, bởi vì nếu như cô ta đã nổi giận thì sẽ không nói lý, hơn nữa còn không có chút logic nào có thể nhắc đến, càng quan trọng hơn là, phụ nữ sẽ không suy xét đến hậu quả của việc mình làm.

Dương Liên dẫn Thẩm Tống qua đây, chẳng qua chỉ là muốn làm rối chuyện giữa Nguyễn Đào Yêu và Đan Kình Hạo, trong mắt người ngoài như cô, hai người họ không cùng một thời đại, hơn nữa với trí tuệ của Nguyễn Đào Yêu, ở bên cạnh Đan Kình Hạo, thì chỉ có kết cục bị lừa bịp và bị ức hiếp.

Nguyễn Đào Yêu hơi khó hiểu, Liên Liên vì sao lại giận dữ như vậy?

Đan Kình Hạo tích tụ đã lâu, đối phó với một người phụ nữ vô cớ gây sự đúng là đau đầu, anh lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Tống một cái rồi nói: “Ở đây không hoan nghênh anh.” Thẩm Tống mỉm cười rất phong độ, không hề có biểu hiện nào là bị Đan Kình Hạo chọc tức: “Tôi đến thăm Tiểu Yêu, anh không hoan nghênh cũng vô ích thôi.”

Đan Kình Hạo quay đầu qua nhìn Nguyễn Đào Yêu, sự cự tuyệt trong ánh mắt anh hiện lên rất rõ ràng.

Nguyễn Đào Yêu có ngốc đến mức nào đi nữa cũng hiểu được ý của Đan Kình Hạo, chỉ là muốn cô tự miệng mình nói ra những lời từ chối Thẩm Tống thì cô không làm được. Khóe môi cô bị kéo căng bởi một nụ cười khó coi, cô nhìn Đan Kình Hạo bằng ánh mắt nịnh nọt: “Em và anh Thẩm Tống nói chuyện một lát không được sao?”

Cả người Đan Kình Hạo như có một cơn lốc thổi qua, anh dữ dằn nói: “Không được!”

Cái đồ ngốc này nếu như nói với Thẩm Tống vài câu, nói không chừng sẽ bị bắt cóc đi!

Dương Liên vòng hai tay lên ngực, vẻ mặt hả hê: “Đan Kình Hạo, không lẽ đến một chút tự tin này anh cũng không có sao?”

Đan Kình Hạo nghiêm nghị trừng mắt với Dương Liên, người phụ nữ này! Điện thoại reo lên ting ting, Đan Kình Hạo cáu kỉnh bắt máy: “Alo?”

Kitty ở đầu dây bên kia rõ ràng là giật nảy mình, không biết tổng giám đốc vì sao lại tức giận như vậy, cô thấp thỏm đáp lại: “Sếp à, ông chủ của công ty Ngân Phát đang ở trong phòng họp muốn bàn chuyện tiền đặt cọc với anh, cho tôi hỏi lúc nào anh rảnh vậy?”

“Lúc nào tôi cũng không rảnh, bảo ông ta đi chết đi!” Đan Kình Hạo thẳng thừng cúp máy, bầu không khí trong phòng bệnh lại ngột ngạt đi.

Kitty ở đầu dây bên kia cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt hoảng sợ, lời này…nếu như nói ra ngoài, có phải sẽ gây ra cuộc đại chiến trên thương trường không? Đang nghĩ ngợi thì ông chủ của Ngân Phát liền bước đến gõ vào trước bàn cô, bộ dạng mất kiên nhẫn hỏi: “Sếp của các cô rốt cuộc lúc nào mới về?”

Kitty khoác lên một nụ cười chuyên nghiệp: “Xin lỗi, sếp Tôn, bên chỗ anh ấy còn có chút việc gấp cần xử lý, cho nên tôi giúp ông đổi ngày hẹn được không?”

Đối với bầu không khí lúng túng này, Nguyễn Đào Yêu cũng không hiểu đầu đuôi ra sao, cô kéo tay áo Đan Kình Hạo nói khẽ: “Đan Kình Hạo, hay là anh đi làm việc của anh trước đi.”

Đan Kình Hạo quả thật sắp phát điên rồi, người phụ nữ này không thể tự hiểu lấy một chút nào sao? Anh mà đi, người như Dương Liên chỉ cần khua môi múa mép vài câu, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn quay về trong lòng của Thẩm Tống mất!

“Không đi.” Đan Kình Hạo lạnh lùng nói ra hai chữ, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ u ám.

Bầu không khí trong phòng bệnh rất khó xử, nhất thời rất căng thẳng mãi không xong, Thẩm Tống cuối cùng cũng mỉm cười dịu dàng, còn Dương Liên thì cười càng đắc ý hơn, cô còn hiểu rõ tính cách của Nguyễn Đào Yêu hơn cả Đan Kình Hạo, phần thắng đã nắm chắc trong tay.

Nguyễn Đào Yêu dù có ngốc nghếch đến mức nào đi nữa thì cũng cảm nhận được sát khí giữa ba người bọn họ, cô đan những ngón tay của mình lại với nhau và không biết làm sao. Haiz, vẫn là không làm gì thì tốt hơn, lỡ như lại chọc giận Đan Kình Hạo, cô sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Thẩm Tống rất phong độ dịu dàng, anh đưa chiếc túi tinh xảo trên tay mình qua, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của Đan Kình Hạo, anh nở một nụ cười cưng chiều: “Tiểu Yêu, đây là bánh bông lan mà em thích ăn nhất, anh xếp hàng cả đêm mua cho em đấy.”

Tâm tư của Nguyễn Đào Yêu rất đơn thuần, vừa nhìn thấy đồ ăn ngon thì đã đánh mất lý trí, đang định vui vẻ nhận lấy thì kết quả bị Đan Kình Hạo ngăn lại, anh nhìn thẳng vào Thẩm Tống, đôi mắt trầm tĩnh đầy sự nguy hiểm: “Sức khỏe bây giờ của cô ấy không ăn được thứ này đâu.”

Dưới ánh sáng, cặp kính mạ vàng của Thẩm Tống liền phát ra ánh hào quang, khuôn mặt anh như được vẽ nên, rất đẹp trai: “Đan Kình Hạo, đến vợ của mình cũng không bảo vệ được, anh có tư cách gì mà ở bên cạnh Tiểu Yêu?”

Đan Kình Hạo túm lấy cổ áo Thẩm Tống và áp sát anh ta, khẩu khí lạnh lùng: “Thẩm Tống, chuyện của tôi từ lúc nào đến lượt anh xen vào?”

Nguyễn Đào Yêu thấy tình hình không ổn, cô vội vàng quỳ gối trên giường rồi nhào vào người Đan Kình Hạo túm chặt lấy cánh tay anh: “Đan Kình Hạo, đừng làm vậy, anh bỏ anh Thẩm Tống ra đi!”

Đan Kình Hạo không thể tin nổi mà quay người lại, ánh mắt đầy xót xa: “Em giúp anh ta?”

Nguyễn Đào Yêu nhất thời cứng họng, cô chỉ là không muốn nhìn thấy hai người quan trọng nảy sinh mâu thuẫn với nhau thôi mà, sự im lặng trong phút chốc làm trong lòng Đan Kình Hạo đau khổ, anh buông mạnh Thẩm Tống ra rồi gằn từng câu từng chữ với Nguyễn Đào Yêu: “Nguyễn Đào Yêu, hãy nhớ kĩ sự lựa chọn ngày hôm nay của em.”

Anh vừa quay người đi thì Nguyễn Đào Yêu bị một lực hất mạnh cô xuống giường bệnh, cũng may Thẩm Tống nhanh tay đỡ lấy cô, thế là Đan Kình Hạo đã nhìn thấy cảnh này, cuối cùng anh cũng đóng sầm cửa lại rồi nhanh chóng bỏ đi, trước khi đi còn trừng mắt với Dương Liên, còn cô thì không biết sợ mà nhún vai, bày ra biểu cảm “tôi thắng rồi”.

Nguyễn Đào Yêu nhìn vào hướng mà Đan Kình Hạo bỏ đi, cô hé môi, cô vẫn chưa kịp nói gì. Cô liền thấy nản lòng, cứ để cho Thẩm Tống đặt cô lại xuống giường.

Dương Liên thấy Đan Kình Hạo đã bị cô ép đến mức phải bỏ đi, cô ta cảm thấy rất hả dạ liền nói: “Tớ ra ngoài mua chút trái cây, hai người nói chuyện trước đi.”

Đóng cửa lại, Dương Liên dừng lại ở ngoài cửa một lát, nụ cười trên mặt dần tắt đi, cô đã tính kế với Nguyễn Đào Yêu, đây là chuyện mà trước đây cô không hề dám nghĩ đến, không sai, dẫn Thẩm Tống đến là cố ý, vì để ép Đan Kình Hạo phải bỏ đi, cô hiểu Nguyễn ĐàoYêu rất rõ, chỉ cần Đan Kình Hạo động tay động chân với Thẩm Tống, cho dù người cô thích là ai, cô cũng sẽ đứng về phía Thẩm Tống, vậy thì Đan Kình Hạo sẽ tức giận đến đỉnh điểm mà phất áo bỏ đi.

Chỉ cần như vậy, Thẩm Tống và cô, hai người luân phiên nhau đả kích, Nguyễn Đào Yêu nhất định sẽ không chịu được, ly hôn cũng là chuyện bắt buộc.

Không phải là người cùng một thế giới.

Lúc trước cô ta cảm thấy Đan Kình Hạo không tệ, có thể bảo vệ Đào Yêu khỏi những tổn thương, nhưng từ khi Tô Vy xuất hiện, Đan Kình Hạo đã không còn là thần bảo hộ cho Nguyễn Đào Yêu nữa.

Vừa đi đến dưới lầu, đang định ở trên bãi cỏ nghỉ ngơi một lúc, không ngờ lại nhìn thấy Đan Kình Hạo đang ngồi trên ghế, thấy Dương Liên đi xuống, Đan Kình Hạo ngược lại không hề ngạc nhiên, anh đứng dậy bước về phía cô.

Dương Liên nhìn tứ phía, muốn tìm một thứ gì đó để phòng thân, chổi, cục đá, sọt rác, cái gì cũng được, Đan Kình Hạo thẹn quá hóa giận sẽ không dễ dàng tha cho cô, mà đúng lúc Lữ Kiêu cũng không ở bên cạnh cô, bởi vì tối qua sau khi trở về thì đã cãi nhau một trận tơi bời, đến bây giờ hai người vẫn còn đang trong trạng thái chiến tranh lạnh.

“Không cần phải đề phòng tôi như vậy đâu, tôi sẽ không làm gì cô cả.” Giọng điệu của Đan Kình Hạo rất bình thản, so với dáng vẻ lúc nãy là hoàn toàn không giống nhau.

Hai mắt Dương Liên đầy nước, cô nhìn Đan Kình Hạo với ánh mắt kỳ lạ: “Không phải anh đã về rồi sao?”

Đan Kình Hạo hừ lạnh lùng, mái tóc đen dưới ánh nắng tỏa ra một sự cương quyết: “Cô nghĩ tôi không nhìn ra được màn kịch lúc nãy của bọn cô sao, Dương Liên, cô có hơi coi thường tôi đấy.”

Trong phòng bệnh, Thẩm Tống đang gọt táo cho Nguyễn Đào Yêu, động tác rất thành thạo, Nguyễn Đào Yêu dường như được trở về thời đại học lúc trước, lúc cô bị ốm, Thẩm Tống luôn ở bên cạnh cô như vậy, chỉ là bây giờ cảnh còn nhưng người đã thay đổi, bọn họ không thể là Thẩm Tống và Nguyễn Đào Yêu của mấy năm về trước nữa.

“Có chỗ nào không khỏe sao? Sắc mặt khó coi như vậy?” Thẩm Tống rất chu đáo, thấy Nguyễn Đào Yêu rũ mắt, vì vậy liền hỏi han rất ân cần.

Nguyễn Đào Yêu mỉm cười lắc đầu đáp: “Không có, chỉ là nhớ lại lúc trước thôi.”

Thẩm Tống cười, giọng nói ấm áp phát ra từ cổ họng, rất giống với ánh nắng ban chiều: “ Lúc trước sức khỏe của em rất yếu, động một cái là ốm, mỗi lần đều ầm ĩ đòi ăn bánh bông lan, làm anh đau đầu lắm đấy.”

Nguyễn Đào Yêu đỏ mặt, khuôn mặt thanh tú dưới ánh nắng như được đánh má hồng, rất xinh đẹp, giọng nói của cô yếu ớt: “Lúc đó em không hiểu chuyện, làm anh mệt lắm đúng không.”

Thẩm Tống cắt táo thành những miếng nhỏ: “Không, anh thấy rất hạnh phúc.”

Trong lòng Nguyễn Đào Yêu bỗng hẫng đi một nhịp, cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Tống.

“Có thể chăm sóc người mình thích, anh cảm thấy rất hạnh phúc, anh không thấy mệt chút nào, nhưng mà anh không muốn vì cảm giác hạnh phúc này mà để em bị ốm.” Anh dùng cây tăm xiên lấy một miếng táo rồi đưa đến bên miệng Nguyễn Đào Yêu.

Nguyễn Đào Yêu ngoan ngoãn mở miệng ra ăn miếng táo ngon lành đó, dáng vẻ đáng yêu làm Thẩm Tống không nhịn được muốn hôn cô một cái, nhưng mà sự kích động đó vẫn được kiềm chế lại gắt gao, bây giờ, cô vẫn là vợ của Đan Kình Hạo, anh không thể để cô dây vào những tai tiếng bên ngoài được.