Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 73: Tâm sự của anh em nhà họ nhã



Anh bắt gặp Thẩm Tống đang hỗn loạn trốn chạy, chỉ là nhìn thấy biểu cảm của anh ta thì biết ván cược này anh đã thắng rồi, Nguyễn Đào Yêu từ bỏ Thẩm Tống, chọn ở lại bên cạnh anh, đơn giản là như vậy, anh cũng đã vui muốn chết.

“Này, Đan Kình Hạo, lúc nãy không phải em giúp anh Thẩm Tống đâu, chỉ là em không muốn hai người đánh nhau thôi.” Nguyễn Đào Yêu vẫn còn nhớ lúc nãy Đan Kình Hạo bỏ đi tức giận đùng đùng nên vội vã giải thích.

Đan Kình Hạo đặt cằm lên đầu cô đáp: “Anh biết.”

“Sao anh lại biết được?”

“Bởi vì anh biết.”

Nguyễn Đào Yêu đành chịu, chỉ có thể lựa chọn im miệng, cô chưa từng thắng Đan Kình Hạo trong việc đấu võ mồm này, bọn họ không cùng đẳng cấp, cũng chỉ có như Liên Liên mới có thể cạnh tranh một chút.

“Ơ, Liên Liên đâu?” Thấy Đan Kình Hạo về rồi, nhưng bạn thân nhất của cô lại mất tích, Nguyễn Đào Yêu cảm thấy hơi khó tin, thông thường mà nói, cô lựa chọn ở lại bên cạnh Đan Kình Hạo, Dương Liên sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng vậy đâu.

Nhìn qua thì thấy Đan Kình Hạo tâm trạng rất tốt: “Mâu thuẫn nội bộ, cô ấy đi xử lý rồi.”

Trên đường đi, Lữ Kiêu và Dương Vi chả nói câu nào, vừa về nhà thì Lữ Kiêu cũng lập tức chui vào phòng và không ra ngoài nữa.

Dương Liên thấy anh làm mình làm mẩy thì thở dài, cô trở về phòng mình xem các vụ kiện, cô vẫn còn phải nuôi sống bản thân, không rảnh mà lo đến chuyện yêu đương.

Cho đến hai tiếng sau, ở phòng khách ầm ĩ một trận, cô bực mình vì ồn mới mở cửa phòng ra xem, thì chỉ thấy Lữ Kiêu kéo theo vali đang định bỏ đi, thấy Dương Liên ra rồi, sắc mặt của Lữ Kiêu có một khoảnh khắc đã dịu dàng đi, đôi mắt đen như màn đêm đầy hi vọng nhìn Dương Liên, nói đi, bảo anh ở lại.

Đôi mắt đẹp của Dương Liên lạnh lùng lướt qua anh, khuôn mặt đẹp như được họa nên cứ lạnh như băng, cô im lặng rất lâu, sau đó trước khi quay người bước vào phòng thì nói một câu: “Nhớ lấy, cầm theo ly uống trà trong nhà bếp, đừng để em phí công vứt đi.”

Lữ Kiêu như bị ném vào một nơi cực kỳ lạnh lẽo, từ đầu đến đuôi đều là lạnh giá, bàn tay nắm lấy vali hơi run rẩy, gần như là không thể tin vào tai mình.

Cô nói gì cơ? Thấy anh đi, đến một câu giữ anh lại cũng không có?

Anh như nghiến răng nghiến lợi, bàn tay thon dài của Lữ Kiêu nắm chặt, cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu sau đó đóng cửa một cái rung trời.

Tiếng vang đó mạnh mẽ đập vào tim Dương Liên, làm trái tim cô run rẩy trong chốc lát, nước mắt cứ như thế rớt thẳng xuống. Không sao đâu, Dương Liên, anh ấy không phải là người đi cùng mày đến hết đời này, cho nên đi thì cứ đi đi, mày không cần phải đau lòng, lúc Lê Hiếu đá mày, không phải mày cũng nói với bản thân là xem như một con chó chết sao? Vậy thì lần này cũng thế.

Lữ Kiêu cứ như một ngôi sao trong màn đêm, phát ra ánh sáng mê người, nhưng trước sau cũng không hái xuống được, cho dù có đẹp đẽ đến đâu, năng lực có tốt đến đâu, suy cho cùng cũng không phải là người cùng một thế giới, không cùng cấp với nhau, thì phải làm sao để tìm một giao điểm đây.

Nhã Ly Bắc nửa ngồi nửa nằm trên sô pha đọc tạp chí đang hăng say thì Nhã Ly Tây liền phấn khích đến gần và nhìn anh trai mình với ánh mắt sáng quắc.

Cuối cùng cũng không nhịn được cái ánh mắt dâm dục đang tiếp cận mình, Nhã Ly Bắc không chịu nổi nữa mà đóng tạp chí lại, đôi mắt sáng quyến rũ chỉ lướt qua cũng đầy vẻ xấu xa: “Nhã Ly Tây, cho dù em có dục cầu bất mãn đến mức nào đi chăng nữa cũng không nên hiếp dâm anh bằng ánh mắt vậy chứ, nếu không dù em là em trai anh, anh cũng sẽ móc mắt em ra đấy.

“Anh, Lữ Kiêu với người bạn gái đó của anh ấy chia tay rồi!” Nhã Ly Tây không đếm xỉa đến anh trai mình rồi nhắc nhở, những lọn tóc xoăn trên vai anh ta cứ nhảy nhót rất sinh động.

Nhã Ly Bắc ngạc nhiên, ngay lập tức ngồi thẳng người dậy: “Em nói Lữ Kiêu với Dương Liên chia tay nhau rồi? Tin này có đáng tin không?”

Đôi mắt quyến rũ của Nhã Ly Tây cứ như có tia lửa điện trong đó, anh ta cực kỳ bảo đảm: “Chính xác 100%, hình như là vì chuyện của Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu, phía Đan Kình Hạo thì vẫn ân ái với nhau, Lữ Kiêu làm bia đỡ đạn thì lại rạn nứt với Dương Liên rồi.”

“Vậy sao.” Nhã Ly Bắc dùng mấy ngón tay vuốt cằm, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ sâu xa: “Vậy có phải Dương Liên rất đau lòng không?”

“Anh, người phụ nữ bị tổn thương là dễ mềm lòng nhất, nhanh đi bắt lấy, như vậy Lữ Kiêu sẽ là của em.” Nhã Ly Tây cứ nịnh hót, đôi mắt sáng trưng.

Nhã Ly Bắc ngước mắt lên nhìn em trai mình, sau đó bất thình lình lại nằm xuống sô pha rồi cầm tạp chí lên và lãnh đạm nói: “Muốn anh giúp em gây tai vạ cho Lữ Kiêu ư, em vẫn là bớt phí công đi.”

Người em trai như anh ta có thể dựa vào khuôn mặt yêu nghiệt nam nữ đều yêu thích này, lại cứ sống chết nhìn chằm chằm vào hai người anh em tốt từ nhỏ đến lớn là Đan Kình Hạo và Lữ Kiêu, nguyện vọng của đời người là đè hai người họ xuống dưới thân rồi thỏa thích giày vò họ, sở thích biến thái này làm Nhã Ly Bắc thật sự không muốn thừa nhận mối quan hệ thân thích này nữa rồi.

Lần này Nhã Ly Tây lại cứ như nắm chắc phần thắng trong tay, anh ta cười khuynh quốc khuynh thành: “Anh, anh đừng giả vờ nữa, trong buổi khiêu vũ đó, anh đã thích người bạn gái Dương Liên đó của Lữ Kiêu rồi chứ gì? Là một người anh em song sinh của anh, chút tâm tư đó không giấu nổi em đâu.”

Anh ta nhẹ nhàng lấy tạp chí của Nhã Ly Bắc đi, đôi môi mỏng nói: “Chỉ cần anh giúp em có được Lữ Kiêu thì Dương Liên sẽ là của anh, em bảo đảm với anh.”

Nhã Ly Bắc hơi ngước mắt lên: “Lữ Kiêu sẽ giết anh.”

Đã rất lâu rồi anh ta chưa từng thấy Lữ Kiêu nghiêm túc với cô gái nào như vậy, từ ánh mắt Lữ Kiêu có thể nhìn ra, Dương Liên là người mà anh muốn ở bên suốt đời, là anh em với nhau, thừa dịp người khác đang yếu thế mà làm tới có phải hơi thiếu đạo đức không?

Nhã Ly Tây nhìn anh trai mình với ánh mắt khinh bỉ: “Từ lúc nào mà anh sợ Lữ Kiêu vậy?”

“Vợ của anh em, không thể lừa gạt được.” Nhã Ly Bắc lạnh lùng ném ra mấy chữ.

“Hừ, rõ ràng là anh không có dũng khí để theo đuổi tình yêu thật sự của mình.”

Nhã Ly Tây ngồi ở chiếc sô pha được làm bằng da thật ở phía đối diện: “Dương Liên cũng chẳng phải vợ của Lữ Kiêu, chỉ cần là chưa gả đi, thì anh có quyền theo đuổi.”

Bàn tay lật tạp chí ngừng lại, những cảm xúc trên mặt Nhã Ly Bắc rất phức tạp, trong lòng Nhã Ly Tây khẽ xao động, cơ hội đến rồi.

“Hơn nữa, bây giờ bọn họ cũng đã chia tay rồi, Dương Liên không phải là bạn gái của Lữ Kiêu nữa, bây giờ cô ấy độc thân, anh có thể thừa thắng mà xông lên rồi đấy.” Nhã Ly Tây ưu nhã cuốn tóc của mình, vẻ mặt quyến rũ.

“Phải tận dụng thời cơ, mất đi rồi sẽ không có lần sau nữa đâu.”

“Soạt” một tiếng, Nhã Ly Bắc gấp tạp chí lại và đứng dậy, đi lên phòng mình ở tầng 2, quay lưng lại với Nhã Ly Tây, giọng nói không chút buồn vui: “Giúp anh điều ra tất cả mọi tài liệu về Dương Liên.”

“Được luôn!” Nhã Ly Tây nhảy cẫng lên, trên khuôn mặt quyến rũ lấp lánh những tia sáng. Lữ Kiêu, cậu không thoát khỏi bàn tay của tớ đâu.

Đan Kình Hạo sầu não nhìn Lữ Kiêu cứ trút từng chai từng chai rượu vào bụng, những ồn ào của tiếng nhạc bên ngoài cho dù là đã đóng cửa thì vẫn từ những khe hở lọt vào trong, còn luôn có mấy người phụ nữ say mèm hoặc giả vờ say xông vào, bộ ngực trắng mịn lộ ra trước mặt hai người đàn ông bọn họ, không chút ngại ngùng.

Chỉ là hai người họ đều không thích thú, một người là hoa đã có chủ, một người đang mượn rượu giải sầu.

Đan Kình Hạo đang đợi để về ôm miếng ngọc bội của anh, kết quả bị Lữ Kiêu không tha cho mà ở lại quán bar, trong lòng thật sự có nỗi khổ không nói thành lời.

Lữ Kiêu chú ý đến biểu cảm của anh, anh ta đặt mạnh một chai rượu trước mặt anh, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn lóa mắt mơ màng lạ thường: “Đan Kình Hạo, tối nay cậu đừng có nghĩ đến việc đi về! Cậu và cái người ở nhà cậu chính là kẻ đầu sỏ! Tớ chia tay với Dương Liên rồi, hai người cũng đừng mơ sẽ được yên!”

Đan Kình Hạo ấm ức, đây là nằm không cũng trúng đạn sao? Anh có làm gì đâu, Nguyễn Đào Yêu cũng vậy, người cố gắng gây rắc rối không phải là Dương Liên sao? Đây gọi là tự tạo nghiệp thì sẽ không được sống yên ổn!

“Lời này của cậu có ý là, tớ cứ phải làm chuyện của cậu và Dương Liên rối rắm lên, phải xáo trộn hai người lại về bên nhau mới tha cho tớ sao?”

Lại một chai rượu nữa được trút vào bụng, Lữ Kiêu đặt mạnh chai rượu trống rỗng xuống, đôi mắt đen như màn đêm nhìn chằm chằm vào Đan Kình Hạo và nói: “Không sai.”

Đan Kình Hạo hơi nhức đầu: “Lữ Kiêu, có vẻ như là cậu muốn chia tay với Dương Liên mà?” Lúc đó không nói thêm lời nào dọn ra khỏi nhà không phải cậu ba nhà họ Lữ Lữ Kiêu đây sao?

“Đó là do cô ấy chọc giận tớ trước!” Lữ Kiêu đã ngà ngà say, cả người cứ lung lay.

“Vậy cậu quấy rầy tớ thì có ích gì?” Đan Kình Hạo càng buồn bực hơn.

“Đi về nhận sai với cô ấy, không phải sẽ giải quyết được chuyện này sao?”

“Cô ấy làm sai, dựa vào đâu mà tớ phải nhận sai?” Lữ Kiêu quýnh lên, anh hơi líu lưỡi, mặt anh đỏ tới mang tai, anh nhìn Đan Kình Hạo, nói như thể rất hợp tình hợp lý.

Đan Kình Hạo thở dài: “Trong thế giới của phụ nữ, ngàn vạn lần đừng nói lý với bọn họ, bởi vì bọn họ luôn đúng.”

“Không được, lần này nhất định phải để cô ấy đến nhận sai với tớ!” Lữ Kiêu nhìn Đan Kình Hạo bằng ánh mắt u ám.

“Đan Kình Hạo, nếu như cậu không làm xong chuyện này, tớ nhất định sẽ liên thủ với Thẩm Tống cướp Nguyễn Đào Yêu khỏi cậu, làm cậu cũng trở thành người cô đơn.”

Đan Kình Hạo tối sầm mặt: “Lữ Kiêu, đừng có đùa với tớ như vậy.” Anh không muốn Thẩm Tống xuất hiện trước mắt Nguyễn Đào Yêu ngốc nghếch thêm lần nào nữa, ván cược nguy hiểm như vậy chỉ một lần cũng không được.

“Ôi trời, đều ở đây hả?” Cánh cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, sau khi nghe thấy giọng nói đó, Đan Kình Hạo lại càng nhức đầu hơn.”

Nhã Ly Tây chết tiệt!

“Sao cậu tìm được bọn tớ?” Đan Kình Hạo ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

“Ơ, Kình Hạo, không lẽ cậu không biết tớ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều quan tâm đến hai người sao?” Nhã Ly Tây muốn nhào sang nhưng bị Đan Kình Hạo cản lại, chỉ chạm phải Lữ Kiêu đang say rượu.

“Uống rượu cũng không gọi tớ, làm tớ đau lòng quá.”

“Để phòng khi cậu uống rượu xong thì làm càn, bọn tớ phải giữ một khoảng cách nhất định với cậu.” Đan Kình Hạo cầm chai rượu ở bàn lên uống một ngụm.

Thấy Lữ Kiêu say đến mức xiêu vẹo, mắt Nhã Ly Tây liền sáng rực lên, hai tay đã đặt lên ngực của anh ta từ trước, ra sức sờ mó: “Này, Kình Hạo, cậu không phải về ở cùng với Nguyễn Đào Yêu sao? Lữ Kiêu giao cho tớ là được rồi.”

Đan Kình Hạo liếc mắt sang, có một sự mê người không nói thành lời, làm những cảm xúc của Nhã Ly Tây Không khỏi xao động, nhưng mà giọng nói thì vẫn lạnh lùng như vậy: “Giao cho cậu? E là khi Lữ Kiêu tỉnh dậy sẽ cầm dao chạy sang công ty giết tớ mất.” Đùa sao, Nhã Ly Tây là người như thế nào, Lữ Kiêu rơi vào tay anh ta nhất định sẽ bị cưỡng hiếp.