Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 80: Lại có thai rồi?



Cơn giận của Đan Kình Hạo đã sắp nổi lên, kết quả lại bị mấy chữ này đột nhiên làm anh không còn cáu kỉnh nữa, anh bật cười: “Chỉ vì em sợ đau thôi hả?”

“Chứ sao, lúc đó xăm lên thật sự đau lắm, em nghĩ nếu xóa đi chắc cũng khó chịu.” Nguyễn Đào Yêu không dám nhìn thẳng vào mắt Đan Kình Hạo, sợ anh sẽ giận.

“Đồ ngốc, sao lại nỡ để em khó chịu được.” Đan Kình Hạo thở dài, Đào Yêu của anh, đúng là một người đơn thuần đáng yêu.

“Anh bảo đảm với em, đi xóa hình xăm không đau chút nào.”

Nguyễn Đào Yêu thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, ngay sau đó liền nhẹ nhàng vùi đầu vào lồng ngực anh: “Nếu như không đau, vậy em sẽ đi bệnh viện xóa đi là được.”

“Ừ, xóa đi, sau đó xăm tên anh lên.”

“Em không muốn!”

“Không muốn? Hả?”

Nguyễn Đào Yêu nuốt nước bọt: “Đau lắm.”

“Không xăm cũng được, vậy thì phải dùng cách khác để bù đắp lại.”

“Cái gì?” Nguyễn Đào Yêu còn chưa phản ứng lại thì đã bị Đan Kình Hạo bế lên trên người anh, làm một tư thế vô cùng xấu hổ ngồi trên bụng dưới của anh.

“Cơ hội để bày tỏ thành ý của em đến rồi, để anh hưởng thụ một lần đi.” Đan Kình Hạo cười xấu xa, đáy mắt anh lấp lánh màu sắc.

Từ tận đáy lòng Nguyễn Đào Yêu kêu lên, đồ con lợn dâm dê trong đầu toàn là những thứ đồi trụy.

Ngày hôm sau, Nguyễn Đào Yêu gần như là nằm trên giường không thể cử động, cả người cô đau nhức, đều là Đan Kình Hạo ban cho, còn tên đầu têu kia ăn uống no say, tinh thần phơi phới, đã đi làm rồi.

Cô uể oải ngồi dậy, lúc Nguyễn Đào Yêu đang lưỡng lự không biết có nên đi làm không thì đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thoáng cái đã nôn một trận, dường như phải nôn hết mọi thứ trong bụng ra, nhưng lại không có gì để nôn, chỉ cảm thấy rất mắc ói.

Trong đầu cô nhanh chóng tra xét lại một lần, cũng không có dấu hiệu ăn đồ gì đó quá hạn, không lẽ là làm chuyện đó với Đan Kình Hạo nhiều quá nên cảm thấy buồn nôn sao?



Nguyễn Đào Yêu vội vàng lắc đầu, cô xua đuổi cái suy nghĩ không đáng tin này ra khỏi đầu mình, cũng may cô chỉ mới nghĩ thôi, nếu như bị Dương Liên biết được, chắc chắn sẽ không tránh được bị chế giễu.

Khó khăn lắm cảm giác buồn nôn này mới dừng lại, Nguyễn Đào Yêu bắt đầu rửa mặt, sửa soạn xong, Lý Mạnh Nam từ sớm đã đợi ở cửa để đưa cô đi làm. Vừa vào công ty thì những lời chào hỏi nhiệt tình vang lên không ngớt, Nguyễn Đào Yêu chỉ kịp vẫy tay hoặc là gật đầu, có mấy người cô còn chưa gặp qua, mấy người này bị làm sao vậy, uống nhầm thuốc à?

Khoa trương nhất chính là Tiểu Anh, tiến đến trao cho Nguyễn Đào Yêu một cái ôm thắm thiết, sau đó ân cần hỏi: “Đào Yêu à, ăn sáng chưa? Bên chỗ tớ có phô mai, cậu muốn ăn không? Còn có sữa, à, lúc trước không phải cậu rất thích bánh mì sữa giòn mà tớ đem đến sao, hay tớ cho cậu vài cái nhé?”

Nguyễn Đào Yêu cảm thấy hơi mơ hồ, lúc trước xin ngược xin xuôi mới làm Tiểu Anh không cam tâm tình nguyện lắm cho cô nửa cái, hôm nay Tiểu Anh lại có thể phá lệ mà chủ động cho cô bánh mì sữa giòn ư?

Đây không phải là uống nhầm thuốc, mà là quên uống thuốc nhỉ.

Thấy Tiểu Anh niềm nở đưa bánh mì sang, Lăng Đào Yêu đột nhiên lại thấy mắc ói, cô vịn vào bàn rồi mắt đầu nôn.

Tiểu Anh hoảng sợ: “Đào Yêu, cậu sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao?”

Bỗng nhiên Phù Tiểu Anh bị người nào đó đẩy mạnh ra, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên: “Nguyễn Đào Yêu?”

Đan Kình Hạo trừng mắt: “Cô cho cô ấy ăn cái gì vây?”

Phù Tiểu Anh run lẩy bẩy trả lời: “Tổng giám đốc, tôi có cho cô ấy ăn gì đâu.”

Nguyễn Đào Yêu vẫn chưa kịp nói gì thì bị Đan Kình Hạo bế lên, trước khi cô ý thức được thì chỉ nghe thấy những lời nói lạnh lùng của Đan Kình Hạo: “Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, thì cô cứ chuẩn bị tuẫn táng đi.”

Cả phòng làm việc cứ bị sức ép của Đan Kình Hạo thổi sạch đi, mọi người đều không dám thở mạnh, Phù Tiểu Anh đến khóc cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn chặt môi, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô thật sự không làm gì cả.

Đây là nằm không cũng trúng đạn sao?

Lúc Tần Ly nhận được cuộc gọi của Lý Mạnh Nam thì thật muốn cầm dao xông vào bệnh viện, đứa con trai của bà sao lại hay gây chuyện như vậy? Đan Nhật Tông đang bận bịu trong nhà bếp cũng ló người ra, thấy Tần Ly mang áo khoác vào đang định ra ngoài, thế là ông liền cầm theo cái môi mà hỏi một cách oán giận: “Vợ ơi, em đi đâu vậy?”

Tần Ly vừa cầm túi xách của mình vừa tức giận đáp: “Con trai anh lại làm cho con dâu em phải đi vào viện rồi.”

Đan Nhật Tông cạn lời nhìn Tần Ly: “Nó là do em sinh ra mà, vợ ơi.”

Tần Ly hừ một tiếng: “Giống của ai tạo ra thì giống người đó nhất!”

Ngay sau đó Đan Nhật Tông liền đau lòng trở về nhà bếp rồi tiếp tục hầm canh, rất dễ dàng thấy được, trình độ nói những lời cay nghiệt của Tần Ly đã sắp vượt qua Lâm Nhạc Nhạc rồi.

Bác sĩ Lý vừa ở trong phòng khám ra thì Đan Kình Hạo ngay lập tức chạy đến trước mặt bà, anh vội vàng hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

Tần Ly đứng bên cạnh Đan Kình Hạo, bà bình tĩnh hơn con trai mình một chút.

“Không sao, chỉ là hơi thiếu máu thôi.” Bà còn nhìn Đan Kình Hạo với ánh mắt sâu xa và nói: “Con đó, thích con bé cũng có mức độ thôi chứ, ngày nào cũng hành hạ nó, thân hình nhỏ bé đó sao mà chịu nổi?”

Tần Ly nghe thấy lời này thì lập tức hiểu ra, thì ra Đan Kình Hạo buông thả dục vọng quá độ nên mới làm cho Nguyễn Đào Yêu phải vào bệnh viện, cái tên tiểu tử này, trong chuyện này quá giống với Đan Nhật Tông.

Đan Kình Hạo hơi ngại ngùng, nhưng lại không tiện thể hiện ra, chỉ có thể chuyển chủ đề: “Có phải thường ngày uống thuốc bổ là được không?”

“Lúc trước là như vậy, nhưng mà bây giờ tình hình khác rồi.”

“Vì sao?

Bác sĩ Lý cười thần bí rồi nói: “Con bé có thai một tháng rồi.”



Lữ Kiêu trong hai tiếng đồng hồ nhận được ba cuộc điện thoại của Đan Kình Hạo, nội dung toàn bộ đều là một câu nói: “Tớ sắp làm bố rồi!”

Lữ Kiêu cảm thấy nếu như không phải cuộc hôn nhân này là giấu diếm, Đan Kình Hạo nhất định sẽ đăng lên báo để nói với toàn thế giới chuyện vợ anh đã mang thai.

Lần cuối cùng Lữ Kiêu đã thẳng thừng cúp máy, luôn tiện tắt điện thoại rồi vứt sang một bên và không đụng đến nữa, khuôn mặt trắng nõn đã biến thành màu tím tái.

“Đúng là một con ngựa đực, nhanh như vậy lại làm Nguyễn Đào Yêu có thai rồi.” Lữ Kiêu tuy nói bằng giọng điệu rất ghét bỏ, nhưng sự ngưỡng mộ trong đó rất rõ ràng, Dương Liên ở bên cạnh anh nhét snack vào miệng nhai rôm rốp, không hề bất ngờ gì với tin tức này.

“Làm nhiều thì hưởng nhiều, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Nếu như Đào Yêu mãi không có thai thì mới là lạ.” Với tốc độ tạo em bé của hai người bọn họ, không bao lâu sẽ có thể thành lập một đội bóng.

Dương Liên luôn biết chuyện giữa hai người họ, bao gồm Đan Kình Hạo mỗi tối phải hành hạ Đào Yêu mấy tiếng cô cũng biết, từ sau khi biết được Đan Kình Hạo sức lực tràn trề, điều làm Dương Liên chú ý đó là ngày thường anh có thói quen uống thuốc bổ thận tráng dương không?

Lữ Kiêu không phục: “Liên Liên, hay là chúng ta cũng sinh một đứa đi, phải đuổi kịp và vượt qua hai người đó!”

Dương Liên liếc anh một cái rồi nói: “Anh xem chuyện sinh con là cuộc thi sao, còn có thể đuổi kịp và vượt qua?”

“Liên Liên, em không muốn sinh con cho anh sao?” Lữ Kiêu lo lắng nhìn Dương Liên, còn mang theo một chút trẻ con.

Dương Liên nhét miếng snack cuối cùng vào miệng rồi đáp lại một câu ngắn gọn: “Trước mắt thì không muốn.”

Tia sáng trong ánh mắt Lữ Kiêu trong phút chốc bị dập tắt đi, anh thấp giọng đáp lại một câu: “Là vậy sao.”

“Nhưng mà có lẽ ngày mai sẽ muốn.” Dương Liên hôn một cái lên môi Lữ Kiêu, cô cười nói. Thật ra trong lòng cô rất rõ, chắc là cả đời này cô phải ở trong bàn tay của Lữ Kiêu.

“Phải xem biểu hiện của anh.”

Đột nhiên Lữ Kiêu đè Dương Liên xuống sô pha, hai tay chống bên người Dương Liên, đôi mắt hồ ly quyến rũ lấp lánh những ánh sáng phấn khởi: “Anh nhất định tận tâm tận lực, bảo đảm sẽ làm em hài lòng.”

Đúng lúc Lữ Kiêu đang muốn ăn sạch Dương Liên thì điện thoại bàn trong nhà đột nhiên vang lên, Lữ Kiêu cụt hứng chống người dậy rồi cầm lấy ống nghe: “Alo?” Tên khốn nạn nào không biết điều mà cắt ngang chuyện tốt của anh?

“Tiểu Kiêu, đừng quên tối nay đưa bạn gái em về nhà ăn cơm.” Giọng nói trong trẻo của Lữ Đinh truyền đến từ đầu dây bên kia, mang theo một chút lãnh đạm.

“Anh hai.” Lữ Kiêu gọi một tiếng, sau đó nhìn về phía Dương Liên.

“Tối nay cùng nhau ăn cơm không?”

Dương Liên hơi thẫn thờ, thấy Lữ Kiêu đang hỏi ý kiến mình, cô cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể bất lực gật đầu.

Có được sự đồng ý của Dương Liên, Lữ Kiêu liền dễ chịu đáp lại: “Vâng.”

Tuy Dương Liên có chút bất mãn với hai người lo liệu việc nhà của nhà họ Lữ, nhưng dù sao họ cũng là anh trai của Lữ Kiêu, cô cũng không thể kéo theo Lữ Kiêu trốn khỏi thế giới của bọn họ, nếu như đã không thể trốn tránh, vậy thì chỉ có thể tích cực đối mặt thôi.

Nhà họ Lữ rất lớn, giống một trang viên của nước Pháp, bên trong trang hoàng cực kì xa hoa, cứ giống như cung điện, tay của Dương Liên toát ra chút mồ hôi, đứng trước căn nhà như vậy, đột nhiên cô có một cảm giác không an toàn rất mãnh liệt, cái suy nghĩ không cùng một thế giới đó lại quay về.

Lữ Kiêu cảm nhận được sự lo lắng của Dương Liên, vì vậy anh nắm chặt tay cô, anh hơi cúi người xuống rồi nói vào tai cô: “Đừng sợ, có anh đây.”

Giọng nói của anh trước nay đều rất dịu dàng, khuôn mặt anh lại mang theo một nụ cười như gió xuân, làm tâm lý của Dương Liên ổn định lại.

Đi vào phòng khách nguy nga lộng lẫy, Lữ Đinh và Lữ Minh đang đứng ở giữa, Lữ Minh mặc một chiếc áo phông rộng màu xanh đậm, một tay bỏ trong túi quần, rõ ràng là ăn diện có vẻ rất chững chạc già dặn, nhưng lại tỏa ra một cảm giác đẹp trai, Lữ Đinh vẫn như trước đây mang một chiếc áo phông làm bằng chất vải bông màu trắng, trên chân như thường lệ đắp một tấm thảm lông, nụ cười điềm đạm

“Anh hai, anh ba.” Lữ Kiêu chào hỏi bọn họ, động tác thân mật ôm lấy Dương Liên.

“Cậu cả, cậu hai.” Dương Liên chào hỏi bằng một sự xa cách.

Lữ Đinh cười: “Đến cũng sớm lắm, thím Phúc vẫn đang nấu bữa tối, vào phòng khách ngồi một lát trước đi.”

Lữ Minh đưa tay ra đẩy Lữ Đinh vào bên trong.

Bữa cơm tối này cũng rất hoàn hảo, lúc đầu Dương Liên còn tưởng Lữ Đinh sẽ gây khó dễ cho cô, không ngờ là Lữ Đinh rất nhiệt tình với cô, còn Lữ Minh thì cứ bình thường, anh ta rất ít nói.

Cảm tình của Dương Liên dành cho Lữ Đinh cứ tăng lên nhanh như bão, lần đầu gặp mặt chỉ cảm thấy Lữ Đinh rất lạnh lùng, đến nụ cười cũng đóng băng, nhưng không hề ngờ tới anh ta lại khéo miệng như vậy, hơn nữa cười lên cũng giống như một người đàn ông trưởng thành.