Thỏ Tuyết

Chương 7



Trong mơ có tiếng nước chảy qua những tán cây xanh mơn mởn hòa cùng với màn sương lạnh lẽo.

Trong giấc mơ, cô vẫn là cô bé độ chừng năm hay sáu tuổi, dường như bị lạc đường, cô núp dưới gốc xoài ven đường, nhìn chằm chằm vào vũng nước đọng trên nền bê tông. Những giọt mưa rơi xuống mặt đường bắn tung tóe như hoa bồ công anh tỏa ra không khí, cô không may bị dính phải ‘bồ công anh’, sau khi mơ mơ màng màng chớp mắt, cô nhận ra nước mắt đã chảy giàn giụa khắp mặt mình.

Đoạn ký ức này đã từ rất lâu, lâu đến mức khiến cô còn ngờ rằng chỉ là mơ tưởng do mình bịa ra.

Lúc đó trời mưa rất lâu.

Hình như có ai đó vừa đi ngang qua. Là một cậu bé trên vai đeo cặp sách băng qua đường, theo bước đi của cậu, bùn đất bắn tung tóe.

Người con gái nhìn lên rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, chảy nước mắt. Cô nhìn vũng nước trên mặt đất gợn sóng rồi từ từ nhắm mắt lại. Cô ngồi ở đó như chìm trong màn mưa bụi, tay chân lạnh ngắt, ngay cả hơi thở cũng vương hơi lạnh.

Lạnh quá, buồn ngủ nữa.

“Này, em bị ấm đầu phải không? Mưa thế này mà không về nhà đi!”

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải gương mặt đang nhăn lại của cậu bé đeo cặp sách, cả người cậu nhếch nhác vì ướt mưa.

Ký ức phía sau đã phai dần đi, có nằm mơ cũng không thể khôi phục lại được. Cô chỉ mơ hồ nhớ ra lúc đó mình đã trốn tránh vì bệnh sợ tiếp xúc với người khác, cứng đầu không chịu rời đi. Cậu bé lo lắng, cởi áo khoác đồng phục học sinh che cho cô, duỗi một ngón trỏ ra nói với cô: “Nắm lấy!” Sau đó, cô mặc áo khoác và nắm ngón tay trỏ của cậu suốt dọc đường đi.

Những chi tiết phía sau đã tan dần theo mây khói, trong kí ức của cô chỉ còn đọng lại hình ảnh con đường dài ẩm ướt vì mưa cùng với tiếng bước chân của hai người.

Dù con đường ấy lạnh lẽo và âm u nhưng cô không hề khóc. Cô nhớ lúc đó mình không hề sợ hãi, xuyên qua lớp áo đồng phục to lớn chùm trên người, cô trộm nhìn bóng lưng của người trước mặt, cả một đoạn đường dài, bước chân của cô bất giác bước theo bóng lưng ấy.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm những ngón tay đang nắm chặt của mình, khẽ hít một hơi, càng dùng sức hơn.

Đó là lần đầu tiên cô có thể chạm vào một người xa lạ, không khó chịu cũng không ghê tởm, thậm chí cô còn rất vui vẻ.

Dòng hồi tưởng chợt tua rất nhanh.

Sau đó, cô biết tên cậu, địa chỉ nhà cậu, trường học mà cậu đang theo học và con đường tan học về nhà cậu hay đi.

Nhưng cậu không hề phát hiện ra cô.

Lúc ấy, cô sẽ trốn ở rất xa sau lưng cậu, do dự rất nhiều lần, chần chừ, lo lắng, cuối cùng thu mình vào một góc mà không làm gì.

Cô nghĩ, người như mình có lẽ sẽ chẳng ai thích nổi.



“Tỉnh rồi sao?”

Có người vuốt ve gương mặt cô, trong giọng nói chứa ý cười, “Mỗi lần say ngủ lại như cục nam châm rất dính người.”

Gì cơ?

Cô buồn ngủ quá, cuộn người lại tìm kiếm nguồn hơi ấm.

“Chậc, cọ cọ nữa sẽ cứng đó.” Chàng trai ôm chặt cô gái đang rúc trong người mình, vén tóc cô ra sau tai, rồi đặt lên vành tai cô một nụ hôn, “Cục cưng, dậy di thôi!”

Dạo gần đây, cậu rất thích gọi cô là ‘Cục cưng’.

Bên tai được cậu hôn vào vừa nóng vừa nhột, cô muốn trốn nhưng đã bị cậu bắt được, cô lười biếng mở mắt ra, lúc này mới nhận ra nửa người mình đang dán vào lồng ngực cứng rắn, bàn tay vẫn nắm lấy cánh tay của cậu.

Bình minh rồi nhưng trời vẫn chưa sáng hẳn, những ngày mùa mưa trời luôn âm u như vậy, ánh đèn trong phòng như ẩn như hiện trong tia nắng nhạt nhòa của buổi bình minh.

Trong tầm nhìn của cô là xương hàm và cổ áo của cậu, yết hầu trượt lên xuống liên tục, trong khoang mũi và khoang miệng đều là mùi hương của đối phương.

Cô vô thức ghé sát vào cổ cậu, dùng gò má ma sát, dùng chóp mũi âu yếm cọ vào yết hầu đang nhô cao.

Cô biết mình là người nhát gan lại dè dặt, chỉ cần ngoài kia có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cô run sợ. Cô đã mặc định rằng bên ngoài thế giới tự nhiên rất hỗn loạn, lạnh lẽo đến đáng sợ, cô tưởng mình sẽ không bao giờ có thể cởi mở với mọi người và sẽ sống cô độc suốt đời. Nhưng sự xuất hiện của người trước mặt là ngoài ý muốn, như là một món quà mà ông trời ban tặng cho cô.

Nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương của cậu đã dựng nên một không gian độc nhất vô nhị, vô cùng an toàn cho riêng cô, và cô chưa bao giờ cảm thấy thư thái và yên tĩnh đến vậy khi ở cùng với người khác. Dường như chỉ cần người kia ở đó, dù chỉ đưa một ngón trỏ cho cô nắm lấy cũng khiến mọi nỗi sợ hãi trong cô tan biến đi.

Trong vô thức, cô nhích người lại gần cậu hơn, bắp chân cô chậm rãi chen vào giữa hai chân cậu, hai đôi chân cứ thế quấn quýt bên nhau.

Cậu ngừng một lát, rồi hôn lên đỉnh đầu người con gái, “Cục cưng đói bụng rồi hửm?”

Diệp Hiểu Thanh có thể cảm nhận được nơi nào đó ở giữa hai chân cậu đang cọ vào âm hộ của cô.

Cô khẽ run.

“Muốn uống sữa không?” Chàng trai cắn vành tai đỏ bừng của cô gái.

Cậu cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, rõ ràng cô nàng này chỉ cần bị trêu chọc một chút cũng khiến cô khóc bù lu bù loa, nhưng chính cô cũng là người nhiều lần chủ động ‘châm lửa’ trên người cậu.

Tay cậu dễ dàng vòng qua sau lưng cô, luồn qua nách cô rồi vuốt ve đôi bồng đào mơn mởn cách lớp váy ngủ.

Bộ ngực của cô vẫn ở độ tuổi nảy nở, vậy nên khi có ma sát, nơi đó sẽ vừa đau vừa trướng.

Người con gái ngâm khẽ, Tưởng Vũ hôn lên gò má của cô, vừa xoa vừa dỗ dành, “Cục cưng chịu đau một chút, anh giúp em ‘chăm thỏ trắng’ mau lớn.”

Đôi lúc cậu tự thấy mình buồn cười, từ nhỏ cậu cứng đầu khó bảo như con nhím, chưa từng chịu thua trời đất, ‘phong cách hòa đồng’ quen thuộc nhất là ai có nắm đấm mạnh nhất người đấy là “Đại ca”. Có trời mới biết làm sao cậu lại gặp được một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, không thể hung dữ hay la hét, chỉ có thể ôm hôn và dỗ dành cô. Cậu chưa từng biết mình còn có thể nhỏ giọng nói chuyện như vậy, có lẽ mọi sự tốt đẹp nhất trên đời này đều dành hết cho cô.

Bàn tay cậu như ngựa quen đường cũ, luồn vào trong váy ngủ của cô rồi cởi ‘miếng giáp bao bọc cuối cùng’ xuống.

Quần lót của cô cũng ướt đẫm.

Cậu lại nghĩ, không chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp, cô là một tiểu yêu tinh lẳng lơ. Chạm một lần đã rỉ mật ái, đáng yêu vô cùng, đến mức khiến người ta xót xa tận xương tủy.

Tính ra, cậu và cô đã ở chung hơn nửa năm nhưng thời gian tiếp xúc thực tế không nhiều. Ba mẹ cô biết sự tồn tại của cậu, cậu không biết cô nói với ba mẹ mình thế nào mà họ không phản đối việc hai người thỉnh thoảng ở chung. Thường ngày, cậu đưa cô đi học rồi đón cô về nhà, cứ lặp lại như vậy và chỉ có những ngày cuối tuần là thời gian bên nhau dài hơn. Những lúc bố mẹ cô đi công tác, cậu có thể tranh thủ đến nhà cô gái nhỏ.

Nửa năm nay, cậu cẩn thận chăm sóc nuôi nấng người con gái, ngày nào cũng cõng cô đến trường, ở một con hẻm vắng người lén hôn môi cô, xoa xoa bầu ngực. Không phải cậu điên rồ hơn cả cầm thú, việc nhỏ nhặt như vậy mà cũng không nhịn được, mà là cô nàng này tính kiềm chế còn kém hơn cậu, được cậu ôm còn muốn hôn cậu. Chàng trai trẻ là cậu bị trêu đến chết đi sống lại, nóng lòng muốn đưa người kia khảm vào cơ thể mình.

Cứ như thường lệ, vào cuối tuần thì cửa ra vào, cửa sổ sẽ đóng kín và khóa lại, chuyện phía sau cũng không cần miêu tả nhiều.



Người con gái thích ngồi trên đùi cậu đọc sách, làm bài tập, bài về nhà thường không phải viết nhiều, những lúc ấy, cô sẽ rên rỉ bên tai cậu nói ‘cô bé’ ngứa, còn cậu sẽ mở đầu bằng việc cắn mút đầu nhũ của cô, đáp lại cô bằng tiếng gọi ‘tiểu yêu tinh thích câu dẫn anh’. Cậu đẩy ngón tay vào miệng nhỏ bên dưới của cô, sau đó dùng ngón giữa và ngón trỏ từ từ đâm sâu cho đến khi vách thịt bên trong bao trọn lấy ngón tay cậu, rồi đưa cậu vào đến miệng tử cung thì mới chịu buông tha cho cô. Có những lúc không kiềm chế được, cây gậy của cậu sẽ ma sát cọ nhiệt ở bên ngoài miệng huyệt một lúc.

Ngoài dự đoán của cậu, cô gái nhỏ không tỏ vẻ chán ghét cây gậy thần thánh, cô còn thường xuyên chủ động sờ sờ rồi sau đó sẽ bị cậu dụ dỗ ngậm cả đồ vật ấy vào miệng. Lần ấy cậu dùng mật ong bôi vào gậy th*t, người con gái liếm láp vật đó như kẹo mút, kích thích đến mức suýt nữa biến cậu thành tên phóng đãng. Dường như loại ‘sữa bò’ này càng trở nên ngọt ngào hơn, cô gái nhỏ chép chép miệng liên tục. Cậu không nhịn được đẩy mạnh gậy mật ong vào miệng cô để cô no bụng bằng mật ngọt của cậu. Lần đó đã khiến cô phát sợ việc dùng miệng, đôi chân bủn rủn hai ngày, cậu vừa chạm vào đã run rẩy, phía dưới không ngừng chảy mật ái. Cậu phải mất một tuần mới dỗ dành được cô.

Thân thể cô nhạy cảm vô cùng, là thân thể trời sinh mang hương vị ái tình, dục vọng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Điều khiến người ta không ngờ tới chính là một cô gái nhỏ bé nhút nhát như vậy nhưng khi yêu lại rất ngây thơ và chủ động.

Thời gian qua, Diệp Hiểu Thanh đã quen với việc ngày ngày ‘lau súng’ cùng Tưởng Vũ, những ngày mật ái chảy ra nhiều như nước, cả người mềm nhũn, cô sẽ ngọ quậy eo, hờn dỗi, nói muốn được uống ‘Sữa bò’.

Lấy lại tinh thần, Tưởng Vũ vứt chiếc quần lót hình dâu hồng của cô xuống sàn.

Cậu phác họa nét trần như nhộng của cơ thể người con gái trong tâm trí, có vòng eo thon, bờ mông cong, đôi chân thẳng và bàn chân nhỏ. Ngoài ra còn có đầu lưỡi mềm màu đỏ mận, núm vú căng mọng như trái đào, huyệt nhỏ ướt át hồng nhạt.

Cậu cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu khó chịu trượt lên xuống. Bàn tay phía dưới không ngừng tách môi âm hộ của người con gái, duỗi ngón tay giữa từ từ đẩy vào vùng huyệt đạo ấm nóng của đối phương.

Phía bên trong bị vật lạ kích thích rỉ mật liên tục làm ướt bàn tay cậu. Động tác thuần thục thọc vào rút ra, quậy tung phần thịt non nhạy cảm phía trong huyệt ẩm ướt của cô gái nhỏ.

Mái tóc cô xõa tung nằm trên ga giường màu trắng, hai chân mở rộng, tiếng khóc xen lẫn nhịp thở dồn dập, vừa ngây ngô lại vừa kiều diễm.

“Hiểu Hiểu, hôm nay nếm hương vị đồ thật, được không em?”

Cậu không nói cho cô biết hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu. Cậu đã định sẽ làm một việc có lỗi mà quãng đời sau này của cậu sẽ dùng để chuộc lỗi đó.

Cậu muốn làm tình với một thiếu nữ vị thành niên khi bản thân cậu còn tỉnh táo.

Tưởng Vũ kéo vật chắn cuối cùng của mình xuống, người đồng chí hung hăng dữ tợn đã vào tư thế chiến đấu, từ mã mắt rỉ ra rất nhiều dịch trắng bao lấy phần quy đầu.

Cả người Diệp Hiểu Thanh mềm nhũn, trước mắt cô là cơ thể màu lúa mỳ với đường gân cơ bắp của cậu, cô như chìm trong hormone nồng đậm do cậu tỏa ra, tiếng hít thở của cô càng thêm gấp gáp khó khăn.

Chẳng mấy chốc, Tưởng Vũ cử động thân người, di chuyển eo, bôi chất lỏng sền sệt lên miệng huyệt non nớt căng mọng của cô.

Diệp Hiểu Thanh thở dốc, cô cảm nhận được miệng nhỏ phía dưới đang hàm chứa một dị vật to lớn.

“Hiểu Hiểu, xin lỗi em rất nhiều.”

Anh sẽ dùng cả đời này bù đắp cho em.

Phía bên dưới hai người, miệng huyệt dần dần khép lại, giống như đứa trẻ đang đói cần bú sữa, từ từ ngậm lấy đầu nấm mập mạp.

Từng lớp thịt non ướt át co bóp ôm lấy gậy th*t to dài.

Trời đã sáng, đèn cũng sáng, hết thảy mọi việc diễn ra trong nhà đều không có chỗ nào che giấu.

Bên dưới của cả hai ướt đẫm, giao hòa chặt chẽ với nhau.

Trong ánh nắng ấm áp của buổi bình mình, một pha quay chậm kéo dài, côn th*t màu đen tím từng chút một cắm vào âm đ*o đỏ hỏn của người con gái, rồi từ từ đẩy lên phần bụng trắng như tuyết của cô.

Diệp Hiểu Thanh xoa bụng nhỏ của mình, khóc thút thít, rên rỉ, “Căng quá!”

Mồ hôi cậu chảy thành dòng, giọng nói khàn khàn, “Hiểu Hiểu, em ăn sạch ‘báu vật’ của anh vào bụng rồi!”

Lúc này, cậu mới nhận ra rằng trận chiến chính thức thực sự khác với những trận đánh nhỏ lẻ trước đó. Đây mới thực sự là ở bên nhau, cậu ở trong cơ thể cô còn cô thì âu yếm bao bọc cậu. Cậu có thể cảm nhận được bên trong cơ thể cô mềm mại và nóng bỏng thế nào, đồng thời cô cũng có thể cảm nhận được chuyển động và mạch đập của cậu. Nhịp đập trái tim họ như hòa làm một, hơi thở của họ như quyện vào nhau, và cơ thể của họ đang dần phát triển trên cơ thể đối phương.

Cậu cảm nhận được sự hạnh phúc lớn nhất đời mình, giây phút này, cậu chợt hiểu ra mình đã yêu cô gái này sâu đậm đến nhường nào.

Một con sói sống trong vùng hoang dã, thấm qua sương gió và mưa bụi, đi xuyên qua cánh đồng hoang vu và rừng rậm, trải qua sự tàn nhẫn và u ám, vết thương chồng chất trên người khiến nó chán ghét cuộc đời này cho đến khi nó được một con thỏ nhỏ cứu rỗi và được cho chốn dung thân.

Hai người họ đều là những vòng cung không hoàn chỉnh, bởi vì thiết hụt mà vẫn luôn ra sức tìm kiếm.

“Hiểu Hiểu! Bảo bối của anh!”

“Hửm?”

“Anh yêu em.”

Cảm ơn em đã cho anh gặp được đúng người đúng thời điểm.

Và từ đó mở ra một tương lai không hề tối tăm, cô quạnh.



Tưởng Vũ khá thông minh, thời gian sau đó, cậu học hành rất chăm chỉ, nhưng tiếc là vẫn không đủ thời gian, kết quả thi vào Đại học không tốt, cậu dự định sẽ học lại một năm. Ngược lại, thành tích học tập của Diệp Hiểu Thanh vô cùng tốt, trên lớp cũng cởi mở, vui vẻ hơn nhiều. Tuy nụ cười vẫn còn e thẹn nhưng ánh mắt chan chứa tình ý. Chính nét ngây thơ của thiếu nữ đã tạo nên sự cám dỗ vô hình, thu hút đám học sinh nam gương mặt ngượng đỏ như hoa, tim đập như hươu chạy.

Tưởng Vũ rất tức giận, đây là cô gái do cậu đổ bao tâm huyết chăm sóc nuôi nấng, làm sao có thể bị người khác ngày thương đêm nhớ như vậy.

Cô gái nhỏ của cậu thích làm nũng, thường không nghiêm túc khi đi đường, lúc nào cũng muốn được cậu ôm ấp bế đi. Thời gian qua đi, cô không cao hơn bao nhiêu nhưng thân hình ngày càng nóng bỏng, vẫn thích cọ cọ chọc cậu khắp nơi. Còn Tưởng Vũ sẽ như bị lửa nóng thiêu đốt, nhịn không được bóp mặt cô nàng nào đó, còn đe dọa nếu cô còn bắt nạt cậu, đêm nay cô sẽ khóc không thành tiếng.

Diệp Hiểu Thanh cười khanh khách, cô nói, em sai rồi, xin anh trai tha mạng.

Tưởng Vũ ngắm má lúm đồng tiền rồi đến gương mặt tươi như hoa của người ấy, cậu cũng bất giác nở nụ cười theo.

Cậu biết cô gái nhỏ rụt rè và nhát gan đến mức nào, hệt như một con chim con sợ hãi. Cậu đã phải tốn rất lâu quan tâm chiều chuộng mới có thể làm cô gái nhỏ cười vui vẻ, cậu thở dài, chỉ cần cô cười là cậu vui rồi.

Cậu muốn làm cho cô gái ngốc nghếch này cười mãi không thôi.

Tưởng Vũ cõng cô về nhà, trên đường đi trời bắt đầu đổ mưa, hai người bọn họ có cái duyên khó nói với cơn mưa.

Để tránh mưa, cậu đã chạy, tuy tốc độ nhanh nhưng cơ thể vẫn vững vàng.

Mưa rơi tí tách tí tách, Diệp Hiểu Thanh nằm trên lưng cậu, ngắm nhìn sườn mặt tuyệt đẹp của cậu. Bên dưới lông mày cương nghị là hàng lông mi cong cong, bạc môi mỏng. Ngây người nhìn một lúc, không nhịn được, cô trộm hôn lên đó.

Hô hấp cậu như ngưng lại, nghiêng đầu, “Lại quậy rồi? Cô bé của…”

Câu chữ phía sau đã tan vào hư không.

Diệp Hiểu Thanh hôn lên môi cậu, người con trai sững sờ, sau đó khóe miệng cậu hơi cong lên rồi bắt đầu đáp lại.

Trên đường phố, có hình ảnh chàng trai cõng cô gái, hai người nghiêng đầu trao nhau nụ hôn nồng cháy.

Mưa phùn làm mờ bóng dáng của họ.

Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng như hòa tan giấc mộng thuở ấu thơ.

Ngày ấy, có cậu bé mới lớn nắm tay dẫn cô bé bị lạc đường tìm đường về nhà.

Hiện tại, có chàng trai tuổi đôi mươi cõng người con gái cậu yêu trên lưng vững vàng tiến bước về nhà.

Cảm ơn anh/em đã đưa em/anh về nhà.

- HẾT-

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!