Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 27



Ở trong phòng làm việc của chủ tịch, Mộng Dao nhàm chán nằm dài trên bàn, không có việc hì làm cả, còn anh thị lại bận bịu, lúc nào mắt cũng nhìn vào máy tính.

Không biết là người ta làm trợ lú thì thế nào, nhưng cô làm trợ lí thì vô cùng nhàn nhã, chủ yếu là phụ vụ anh, giúp anh lấy cái này lấy cái kia, không thì xử lí một ít việc vặt.

Đây gọi là đi làm sao? Rõ ràng là đi chơi mà vẫn được nhận lương.

Đang làm việc, anh vô thức nhìn sang cô, thấy cô ủ rũ nằm dài lên bàn liền kiếm việc cho cô làm.

"Xuống lấy cho tôi tách cà phê đi, ba mươi phần trăm đường." Anh nói.

"Ồ! Anh đợi một chút."

Cô đi xuống dưới lầu pha cho anh một tách cà phê như ý anh muốn, đột nhiên có một người phụ nữ bước đến, cô ta cũng chỉ là nhân viên bình thường ở đây, lúc nào cũng phải khép nép cúi đầu, nhưng nhìn thấy cô thì thái độ khác hẳn, khinh bỉ ra mặt.

Mộng Dao thấy cô ta có hơi kì lạ nên cô đã chủ động né cô ta, nhưng cô ta lại dùng khủy tay đẩy cô, khiến cho tách cà phê nóng bốc khói nghi ngút đổ lên tay cô.

"Á!"

"Trời ơi! Sao cô lại bất cẩn như vậy? Đổ hết cà phê rồi, cũng may là không làm bẩn váy của tôi. Thôi, tôi đi trước đây, cô dọn dẹp đi nha." Cô ta nhếch môi, đổ lỗi hết lên đầu cô rồi hất tóc rời đi.

Mộng Dao ngơ ngác một lát mới định hình được, cô không ngờ ở trong một tập đoàn lớn lại có người tính khí như vậy.

Mộng Dao mới đi làm ngày đầu nên không muốn chấp nhất hay làm lớn chuyện, cô nhanh chóng dọn dẹp tách cà phê bị đổ rồi pha một tách khác.

Sau đó thì trở lại phòng làm việc.

"Pha một tách cà phê thôi mà lề mề vậy?" Anh hơi cau mày, ghét nhất là những người làm việc chậm chạp, không chú tâm vào công việc.

Cô không nói gì, đi đến để tách cà phê lên bàn anh rồi quay về chỗ ngồi.

Tay bị bỏng nên cảm thấy rất đau, tuy có rửa qua nước lạnh rồi nhưng hình như không có ích.

"Mộng Dao, cô đi..." Anh định bảo cô làm gì đó nhưng nhìn sang thì thấy tay cô đang sưng đỏ, anh vội vàng đi đến nắm lấy cổ tay cô.

"Bị gì đây?" Anh cau mày, còn nhăn nhó còn hơn lúc nãy.

"Không, không sao, lúc nãy bất cẩn làm đổ cà phê thôi." Cô không dám nói làm có người đẩy cô vì cô không muốn làm lớn chuyện. Dù sao cũng bỏng không nặng.

"Ngồi yên đó đi." Anh trầm giọng, sau đó thì đi ra ngoài, lúc trở về thì đã cầm theo hộp cứu thương trên tay.

Anh đi đến ngồi xuống sofa: "Mau lại đây."

Mộng Dao ngoan ngoãn đi đến sofa ngồi kế bên anh: "Tôi không sao thật."

"Im lặng đi!" Anh nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình, chân mày nhíu chặt.

"Tôi có thể tự làm được." Cô rụt tay lại.

"Chậc!" Anh bực mình tặc lưỡi khiến cô liềm ngoan ngoãn, mím chặt môi không dám lên tiếng nữa.

"Sao cô lại vụng về như vậy hả? Mới ngày đầu đi làm đã bị thương rồi. Sau này làm sao mà tôi dám sai bảo cô nữa đây." Anh cọc cằn nói, giọng nói còn lẫn vào một chút lo lắng.

"Có phải là anh thấy tôi vô dụng lắm không?"

Anh cong khoé môi, sau đó lại xoa đầu cô: "Không có. Sao cô lại vô dụng được? Đối với tôi, cô rất hữu dụng."

Đúng vậy, cô hữu dụng vì anh cần máu của cô, còn là một con thú cưng khiến cho anh vui vẻ. Ngoài những việc đó ra chắc chắn anh không thấy cô tốt ở điểm nào nữa.

...

Trưa hôm đó, anh cùng cô đến nhà ăn của công ty ăn cơm.

Nhìn thấy anh, mọi người đều rất ngạc nhiên, vì chưa bao giờ bọn họ thấy anh đến nhà ăn của công ty cả.

Vậy mà lần này lại bước chân đến nơi này, còn đi cùng Mộng Dao. Không phải là vì cô đó chứ?

"Sao bọn họ cứ nhìn chúng ta vậy? Ăn cơm là chuyện kì lạ đến vậy sao?" Cô nhỏ giọng hỏi anh, thật sự cảm thấy không thoải mái.

"Bọn họ ganh tị với cô đấy, vì cô được ăn cơm cùng một người hoàn hảo như tôi." Anh tự luyến, nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý và nói.

Cô bĩu môi: "Tại vì bọn họ chưa biết con người thật của anh thôi."

"Ồ! Con người thật của tôi là gì?" Anh nhướng mày, bày ra vẻ mặt tò mò, cứ như là không biết mình là loại người gì.

"Tôi... tôi không muốn nói." Cô ngượng ngùng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, vì là cơm của tập đoàn lớn nên cũng ngon hơn bình thường.

Ngô Đình Kiêu mỉm cười, anh gấp thêm thịt cho cô: "Ăn nhiều vào một chút!"

Chợt, có một người phị nữ đi đến, ngồi kế bên Ngô Đình Kiêu.

"Sao chủ tịch của chúng ta lại có nhã hứng đến nhà ăn ăn cơm vậy?"

Trông cô ta vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng chuẩn, nên to ở đâu thì to, nhỏ hơn đâu thì nhỏ. Quả là Ngô Đình Kiêu, phụ nữ xung quanh anh ấy đều bốc lửa như nhau.

Mộng Dao giả vờ không quan tâm, chỉ cúi đầu ăn cơm.

"Có liên quan gì đến cô?" Anh lạnh giọng.

"Đúng, đúng là không liên quan, nhưng mà... anh dẫn tình nhân đến công ty, có phải là hơi không ổn không?"

Thật ra cô ta là con gái của một cổ đông trong Ngô thị, cô ta đã làm việc ở đây lâu lắm rồi, từ một nhân viên nhỏ, tự nỗ lực đến có địa vị cao như bây giờ - phó giám đốc.

Và đương nhiên, ai mà không biết cô ta - Diệp Thư thích Ngô Đình Kiêu.

"Tôi nghĩ là cô nên cút được rồi đấy! Đừng ở đây làm phiền tôi ăn cơm." Anh nhàn nhạt nói, vẫn chưa đến mức tức giận.

Diệp Thư nghiến răng, cô ta liếc nhìn sang Mộng Dao rồi lại nhìn sang Ngô Đình Kiêu: "Con mắt nhìn người của anh đúng là có vấn đề."

Sau đó thì cô ta tức giận rời đi.

Lúc này thì Mộng Dao mới dám ngẩng đầu lên, cô khẽ nói: "Cô ấy đáng sợ thật!"

Anh hậm hực, không vui gõ nhẹ vào đầu cô: "Đúng là nhát gan, có vậy đã bị doạ rồi?"

"Anh là chủ tịch, đương nhiên là không sợ rồi. Còn tôi là lá chắn, không sợ sao được." Cô bĩu môi nói.

"Được làm lá chắn cho tôi chính là may mắn của cô. Hiểu không?" Anh dương dương tự đắc, đúng là không biết xấu hổ.