Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 5



Khuya hôm đó, đợi đến khi bầy không khí yên tĩnh đén mức không có một tiếng động, chỉ còn ánh trăng vàng bên ngoài cửa sổ và tiếng lá cây xào xạc, Mộng Dao mới dám bắt đồng hành động.

Cô cẩn thận lấy từ sàn giường ra thành quả mà mình đã cất công làm cả một biểu chiều.

Cô cột sợi dây làm bằng khăn và rèm đó vào chân giường, tập trung và căng thẳng đến mức chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến cô giật bắn cả mình.

Chợt, cô nghe thấy có tiếng bước chân, cô nhanh chóng giấu nó vào và lên giường giả vờ ngủ.

"Cạch!"

Người đàn ông đáng sợ bước vào, mang theo sự lạnh lẽo và u ám khiến người ta phải sởn gai ốc.

Anh bước đến cạnh giường cô, nhìn chằm chằm vào cô như một kẻ gọi hồn, làm cho cơ thể cô cảm nhận được cái lạnh gia còn hơn cả mùa đông.

Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô, vuốt ve náu tóc của cô rồi rời đi.

Khi âm thanh cửa cánh cửa vang lên, cô có cảm giác như cánh cửa địa ngục đã khép lại và những điều đáng sợ đang chờ cô ở phía trước.

Một lúc sau, khi cô khẳng định là anh sẽ không trở lại, cô mới dám bước xuống giường, tiếp tục việc mà mình nên làm.

Cô lấy sợi dây đó thả xuống phía dưới cửa sổ, kiểm tra sự chắc chắn. Sau đó thì...

Sau đó khi nhìn xuống phía dưới, cô vẫn cảm thấy sợ hãi và rợn người, lỡ như không may...

Mộng Dao lắc đầu, dẹp bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, cô hít vào một hơi thật sâu, lau sạch đi mồ hôi lạnh trên tay.

Cô dùng hết sức bình sinh của mình trèo ra bên ngoài.

"Không sợ, mình không sợ. Không nhìn xuống dưới, không sao cả." Miệng cô không ngừng lẩm bẩm như đang niệm thần chú, chỉ có vậy, lòng cô mới không cảm thấy sợ hãi.

Mộng Dao cứ vậy bám chặt vào cọng rơm cứu mạng mà trèo xuống dưới. Vì bây giờ cô có muốn hay không muốn cũng không có đường lui, trèo trở lại, chỉ có con đường chết mà buông tay ra chắc chắn cũng phải chịu đau đớn. Thay vì vậy, cô cứ mạnh dạn chạy theo tia sáng cuối cùng, biết đâu ở nơi nào đó đang có một lối ra chờ cô bước đến.

Mộng Dao lấy hết dũng khí của mình ra để đánh cược, nhưng khi sắp tiếp đất thì sợi dây lại bị đứt khiến cô ngã lăn xuống đất.

"Á!" Cô nhanh chóng bịt chặt miệng lại, cố nén đi cơn đau mà đứng dậy, bỏ chạy ra ngoài.

Cô cử tưởng mình lại phải leo trèo mới có thể thoát ra, không ngờ, cửa cổng lại không khoá.

"Xem ra trong cái rủi còn có cái may." Cô vui mừng, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra sau đó nhanh chóng chạy khỏi nơi đáng sợ này. Dễ dàng và thuận lợi đến mức ngay cả cô cũng không thể nào tin được.

Nhưng đã trong hoàn cảnh này rồi, cô còn nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần được nhìn thấy thế giới, được tự do là được rồi. Cũng có thể, ông trời thật sự không có mắt nhưng lại có đôi tai thính, có thể nghe thấy tiếng lòng và lời cầu xin khẩn thiết của cô thì sao?

Ngô Đình Kiêu ở phòng làm việc, anh đứng bên cửa sổ lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, diện vô biểu cảm, vô cùng rùng rợn.

Ngay từ đầu anh đã nhìn thấy được sự khả nghi của cô, nhưng lại không ngờ rằng cô thật sự có ý nghĩ bỏ trốn. Đến khi được nhìn tận mắt, anh mới phát hiện ra, gan của người con gái này cũng không nhỏ lắm.

Ngô Đình Kiêu uống cạn ly rượu rồi đặt nhẹ xuống bàn, một chút tức giận cũng không có. Dường như anh chỉ đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô, đến khi chơi chán rồi, cũng nên cho cô biết, thế nào là trời cao đất dày.

...

Khi cô đã thoát khỏi căn biệt thự ma ám đó, cô đã may mắn gặp được một chiếc xe taxi, nhưng khi vị tài xế đó phát hiện cô không có tiền thì lập tức đá cô xuống xe.

Anh ta trước khi cho xe chạy còn quạu quọ chửi mắng: "Không có tiền còn dám lê xe, đúng là đồ thần kinh."

Mộng Dao đi lang thang trên đường, thầm nghĩ chắc là mấy ngày nên không thấy cô, bà cô đã rất lo lắng. Cũng không biết là sau khi gặp bà, cô nên giải thích nên thế nào cho hợp lý nữa.

Cô thở dài, mỉm lắm bẩm gì đó không rõ.

Đột nhiên, có một cái bóng đen lướt qua người cô, còn kia kịp sợ hãi thì người đàn ông đó đã đứng trước mặt cô, đôi mắt đỏ ngầu hằn chỉ máu, lạnh lùng hướng mắt về phía cô như đang muốn ăn tươi nuốt sống, giết chết cô thì mới hả dạ.

Mộng Dao run rẩy, cô lùi về phía sau, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ chạy, nhưng chưa chạy được xa thì cô đã va trúng người đàn ông đó, té ngã xuống đất.

"Á! Anh... anh muốn làm gì? Anh đừng lại đây."

Chân cô mềm nhũn đến mức không thể đứng lên được, chỉ có thể bò lết, chậm rãi lùi về phía sau trong tuyệt vọng.

"Tôi... tôi sẽ la lên đó, anh đừng làm bậy."

Người đàn ông đó không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt tiến về phía cô, nhìn cô một cách sâu xa và đầy khinh bỉ, không khác gì một con chim bị gãy cánh, đang cố vùng vẫy để thoát khỏi tay kẻ săn mồi.

"Anh... anh đừng lại đây! Cứu tôi... cứu tôi với! Có ai không, làm ơn cứu tôi! Hức... hức..."

Ngô Đình Kiêu ngồi xuống, đặt một ngón tay lên miệng cô: "Suỵt! Đừng ồn ào! Còn ồn ào, tôi sẽ cắt lưỡi cô."

Mộng Dao nhanh chóng ngậm miệng lại, vì cô biết đây không phải là nột lời đe doạ, chắc chắn là anh dám làm thật.

Ngô Đình Kiêu mỉm cười ma mị, dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, sau đó mạnh bạo bóp chặt cằm cô một cách vô cùng đau đớn.

"Á!"

"Tôi đã từng cảnh cáo cô rồi mà cô lại dám thách thức tôi? Đúng là một cô gái hư hỏng, không biết nghe lời." Ngô Đình Kiêu ôm lấy eo cô, vác cô kên lưng một cách nhẹ nhàng, chậm rãi bước đi: "Quả nhiên, không được dạy dỗ thì không thể ngoan được."

Mộng Dao cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi anh: "Thả tôi ra! Có ai không? Cứu tôi với! Cứu tôi!"

Ngô Đình Kiêu điềm nhiên như không: "Nếu cô muốn tôi giết chết bọn họ, thì cô cứ việc hét to lên."

Mộng Dao xanh mặt, cô mím chặt môi, không dám ho he lời nào, nhưng lại cảm thấy uất ức không thể chịu được, cô điên cuồng cắn mạnh vào tai anh để trả thù.

Ngô Đình Kiêu bị đau, anh tặc lưỡi, tét vào mông cô ba cái: "Nghe lời!"

Đây là lần đầu tiên có người đàn ông chạm vào mông cô, cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận nhưng lại không thể làm gì.