Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 19: Thiên Đường Quả Táo (19)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

#tien161099

(Chưa beta.)

Chu Khiêm không hổ là người nói được thì làm được.

Sáng ngày hôm sau đã bắt đầu hành động.

Kiểm tra phòng xong, Chu Khiêm gọi người giao đến một hộp bánh kem Tiramisu, để tặng cho chị y tá quen, sau đó thông đồng với Tề Lưu Hành, hai người cười y như con trai ngốc nhà địa chủ. Ngay sau đó bọn họ có ba giờ để ra ngoài.

Ra khỏi bệnh viện, hai người ngồi xe đến nghĩa trang Tân Long.

Nghĩa trang Tân Long cách thành phố rất xa, quản lý ở đó cũng rất loạn. Đương nhiên, chuyện gì cũng phải có nguyên nhân, bởi vì giá đất ở nghĩa trang rất rẻ.

Chu Khiêm cũng tự hỏi, Bạch Trụ được chôn ở đó, trước tiên là gia đình anh ấy bình thường, không có khả năng để chọn nghĩa trang mắc hơn; thứ hai là bởi vì, tình cảm của ba mẹ anh ấy đối với anh ấy thật sự rất bình thường.

Cũng đã qua rất nhiều năm Chu Khiêm mới đến đây, nghĩa trang Tân Long vẫn còn loạn như cũ.

—— Cậu đến tìm quản lý của nghĩa trang, nhìn thấy được bọn họ đang chơi mặt chược.

Chu Khiêm cũng đã chuẩn bị sẵn bao lì xì, lúc này liền đưa cho mỗi người một cái.

“Xin điềm lành, xin điềm lành!” Vừa đưa bao lì xì, Chu Khiêm vừa nói ra mục đích của mình đến đây là để đổi cho anh trai của mình một cái bia mộ tốt hơn.

Đúng là quản lý nghĩa trang công cộng, căn bản không cần phải kiếm người đến kiểm tra thân phân của nhóm Chu Khiêm, cầm lấy bao lì xì xong, hai quản lý đều vui vẻ mà dẹp đi cái bàn mạc chược đánh cả buổi trưa chỉ thắng được vài đồng bạc lẻ, đi theo Chu Khiêm đến trước bia mộ của Bạch Trụ, ngay lập tức liền phá đi.

Sau đó Chu Khiêm đã nhìn thấy được hủ tro cốt.

Hủ tro cốt được làm từ gỗ, nhìn rất đơn sơ.wattpadtien161099

Chỉ cần hai bàn tay là đã ôm trọn lấy. Cậu không ngờ được là nó nhỏ đến thế.

Trong ấn tượng của Chu Khiêm, Bạch Trụ là một người rất cao lớn.

Cho dù xác có bị thiêu, thì cũng không còn lại ít như thế.

Chu Khiêm mơ hồ có thể tưởng tượng ra lúc anh được hỏa táng —— Cả người Bạch Trụ bị đưa vào một nơi toàn là lửa, lúc được lấy ra, ba mẹ anh ấy chỉ tùy tiện lấy một ít.

Vừa quăng bia mộ qua một bên, nhân viên quản lý vừa đánh giá bao lì xì căn phồng trong túi quần của mình, cảm giác được chắc là có không ít tiền, ông ta mặt mày vui sướng mà nhìn Chu Khiêm: “Thật sự thì hôm nay cũng không cần phải phá bia mộ liền đâu! Bia mới không phải là có ngay được. Cậu có thể đặt trước trong ngày hôm nay, vài ngày nữa sẽ có hàng ngay!”

Một người khác nói tiếp: “Đúng vậy. Chỗ này của chúng tôi…… Không có đủ người, để làm được bia mộ mới cũng rất tốn thời gian. Nhưng cũng có mấy gia đình giàu có, đồng ý thêm tiền để chúng tôi thuê người, tăng ca làm đêm để đẩy nhanh tiến độ ——”

Ngôi mộ được đặt trên núi, khi mưa xuống không khí rất ẩm

Mây và sương trắng lượn lờ, hàng trăm bia mộ được xếp thành hàng dài, miễn cưỡng cũng xem như là ngay ngắn, nhưng do quản lý không tốt nên hầu hết trên các bia mộ đều mọc rất nhiều cỏ, cũng có rất nhiều nhang đèn và tiền giấy do người cúng bái để lại mà không ai trông coi, hòa cùng màu với đất với cỏ, tạo nên khung cảnh độc đáo cho nghĩa trang này.

Tề Lưu Hành chưa từng đến những chỗ như này bao giờ, vẫn luôn tò mò liếc nhìn xung quanh. Cùng lúc đó hắn vẫn luôn tập trung nhìn về phía Chu Khiêm biểu cảm trên mặt thật sự rất khó tả.

Hai người quả lý kia cũng rất tò mò với Chu Khiêm, nhưng đồng thời cũng lười xen vào chuyện của người khác. Sau khi phát hiện Chu Khiêm là một thằng ngốc lắm tiền, hai người chỉ muốn dụ cậu lấy tiền mà thôi.

Hai người đó bao gồm với cả Tề Lưu Hành đang đứng phía sau của Chu Khiêm.

Cho nên ngay lúc này không ai nhìn thấy được gương mặt âm trầm có bao nhiêu đáng sợ của cậu.

Nhưng lúc Chu Khiêm xoay mặt lại nhìn về phía bọn họ, gương mặt của cậu vẫn bình tĩnh như cũ.

Chu Khiêm cười nói: “Lý do để phá bia mộ là để tôi đổi một cái hủ cốt khác thôi. Tối qua tôi nằm mơ thấy anh của mình. Anh ấy nói chỗ ở của mình bị nưa dột. Nên tôi sợ chắc là hủ cốt có thể bị gì rồi, do đó mới chạy đến đây để nhìn xem. Nhìn thấy rồi tôi mới biết là không sao, nhưng dù sao cũng đến đây rồi nên tôi đổi luôn hủ cốt của anh.”

Nói xong, Chu Khiêm quay đầu lại, liền ngồi xổm xuống, trực tiếp duỗi tay ôm hủ tro cốt lên, sau đó đứng dậy hỏi hai người quản lý: “Bia mộ mới một tuần sau mới có hả?”

Hai ông quản lý cười đến không thấy mắt, hai ngón tay xoa xoa vào nhau, tỏ ý chỉ cần có tiền chuyện gì cũng có thể giải quyết.

“Hai người đừng lo, tôi có tiền. Bia mộ nhất định phải làm từ vật liệu tốt nhất. Cũng phải cao hơn và lộng lẫy hơn những cái bia mộ khác. Tiểu Tề ——”

Nhìn phía Tề Lưu Hành, Chu Khiêm lại nói: “Tay của tôi hiện tại không rảnh, cậu trả tiền giúp tôi, hai người này cũng đã vất vả rồi.”

Tề Lưu Hành: “……”

—— Anh đang nói cái giống gì vậy hả?

—— Khoang từ từ? Tại sao lại là tôi trả tiền? Anh trả mới đúng chứ?

Chu Khiêm nói với hai người quản lý: “Hai người kết bạn WeChat với tôi. Để nói với tôi tiến độ hoàn thành, cũng tiện để tôi đưa tiền?”

Hai quản lý lập tức nói: “Cậu yên tâm, chỉ cần có đủ tiền, chúng tôi nhất định sẽ tăng ca…… Trong vòng một tuần nhất định làm xong cho cậu!”

“Được, một tuần sau tôi đến đây để an táng cho anh trai tôi.”

Chu Khiêm mỉm cười nhìn về phía hai người quản lý, ôm hủ tro cốt, nâng cằm nhìn về phía Tề Lưu Hành, sau đó hai người rời đi.

Ra khỏi nghĩa trang công cộng, hai người ngồi xe đi về phía thành phố.

Tề Lưu Hành nói trong lòng, không ngờ hai người thuận lợi hoàn thành hơn trong dự kiến.

Ít ra không cần nữa đêm lén vào để đi trộm mộ.

Thật ra cũng là bởi vù nhân viên quản lý không làm việc đàng hoàn.

Nhưng mà khi lên xe ngồi với Chu Khiêm, gương mặt của Tề Lưu Hành còn khó hiểu nổi hơn.

Bởi vì hắn nhìn thấy Chu Khiêm đang mở cái hủ tro cốt ra.

Thật ra Tề Lưu Hành cũng không muốn nhìn đâu, nhưng do tò mò nên hắn cũng liếc nhìn một cái.

Trong hủ tro cốt chỉ có tro màu xám trắng, còn có vài mảnh xương khi thiêu còn xót lại.

Chu Khiêm trực tiếp thò tay vào tìm kiếm một lúc, sau đó cầm ra một mảnh xương nhỏ giơ lên, thậm chí còn đặt lên mũi ngửi thử, như là để nhìn rõ hơn, cậu giơ về phía cửa sổ xe cho đủ ánh sáng.

Nghiêng đầu nhìn lại, Tề Lưu Hành có thể nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ xe chiếu vào, đem mảnh xương và nữa gương mặt của Chu Khiêm chiếu sáng đến trong suốt.

Dưới ánh sáng, vẻ mặt của Chu Khiêm có hơi mơ màng. Ánh mắt của câu nhìn chằm chằm vào mảnh xương.

Sau đó cậu cúi đầu lẩm bẩm: “Cái này, thật sự là xương người hả?”

Tề Lưu Hành: “……”

Tài xế phía trước: “……”

Tài xế chắc là hoảng sợ rồi, trực tiếp đem xe chạy thành hình chữ S.

Sau một lúc lâu, Tề Lưu Hành hỏi cậu: “Anh có biết tôi đang nghĩ cái gì không?”

“Hả?” Chu Khiêm liếc mắt nhìn qua, hơi tò mò mà nhìn về phía Tề Lưu Hành, “Tiểu Tề, cậu đang nghĩ cái gì?”

Tề Lưu Hành: “Tôi cảm thấy anh bị điên rồi.”

Chu Khiêm: “Ồ, tôi luôn là như thế mà.”

Tề Lưu Hành: “……”

Chu Khiêm cười cười, đem mảnh xương thả lại vòng trong hủ, đóng nắp lại.

Sau đó cậu hỏi Tề Lưu Hành: “Vậy cậu có bị điên không? Nếu không bị thì tại sao cậu lại vào bệnh viện tâm thần?”

Tề Lưu Hành trầm mặc, bắt đầu ôm lấy ngực mình tự hỏi, như là đang ôm thanh kiếm vô hình vào lòng vậy.

Lát sau, hắn mở miệng nói: “Nếu như tôi nói.... Tôi lớn lên với quỷ. Anh có tin tôi không?”

Chu Khiêm: “Nói nghe xem.”

Lúc Tề Lưu Hành 6 tuổi, có xem qua một bộ phim hoạt hình. Trong phim tình cảm của hai anh em kia rất tốt.

Hắn rất hâm mộ, cũng muốn có một người em. Nên chạy đi nói với ba mẹ sinh cho mình một người em trai.

Hắn vừa nói xong, ba mẹ hắn liền lộ ra vẻ mặt bi thương. Sau đó hai người nói với hắn, đúng là hắn từng có một người em trai, nhưng mà vừa sinh không được bao lâu đã mất. Lúc đó Tề Lưu Hành chỉ mới có hai tuổi, cho nên không biết chuyện đó.

Ngay sau đó những chuyện kỳ quái thường xuyên xảy ra.

Tề Lưu Hành thường xuyên nhìn thấy một đứa bé nhỏ hơn mình hai tuổi, còn gọi hắn là “anh”, rất hay ỷ lại hắn.

Tề Lưu Hành có thể cảm giác được, đứa bé đó chính là em trai của mình.

Tề Lưu Hành lớn lên cùng với em trai của mình, cùng nhau học, cùng nhau làm bài tập, rồi cùng nhau nghe giảng……

Ngoại trừ người khác không thể nhìn thấy được, cách ở chung của bọn họ không hề khác những đôi anh em khác.

Tề Lưu Hành nhìn Chu Khiêm nói: “Tôi vốn cho rằng đó chỉ là quỷ hồn của em trai tôi, nhưng mà theo lý mà nói quỷ hồn thì đâu có thể lớn lên được. Cho nên..... Tôi cũng rốt cuộc không biết mọi chuyện là như thế nào.”

Chu Khiêm hiểu ra. “Ba mẹ của cậu nghĩ đó chỉ là do cậu tưởng tượng ra? Hoặc là cậu bị đa nhân cách?”

“Đúng, bọn họ nghĩ tình trạng của tôi càng ngày càng nặng, rồi đưa tôi vào bệnh viện tâm thần để điều trị.” Tề Lưu Hành nói, “Lúc mới vào trò chơi, hệ thống có nói....Có thể dùng đồng tiền vàng để đổi lấy thứ mình muốn. Tôi muốn em trai của mình sống lại.”

Sau khi nghe hắn nói xong, Chu Khiêm nhìn về phía Tề Lưu Hành. “Cho nên hiện tại em trai của cậu……”

Tề Lưu Hành: “Em ấy có lúc sẽ xuất hiện, có lúc không. Hiện tại thì... A em ấy xuất hiện rồi! Tôi giới thiệu cho anh quen!”

Chu Khiêm: “……”

Tề Lưu Hành ngồi ở chính giữa ghế sau, chỉ thấy hắn giơ tay vẫy vẫy về một phía: “Em trai, để anh giới thiệu với em, đây là Chu Khiêm. Anh ấy rất giỏi đó. Nhờ vào anh ấy anh mới tìm ra được cốt truyện ẩn? Ừ, ừ ừ anh biết rồi.”

Tề Lưu Hành quay đầu lại, mỉm cười với Chu Khiêm. “Em trai của tôi nói, nó muốn cảm ơn anh.”

Chu Khiêm nhìn về phía chỗ trống mà hắn vẫy tat, hơi cong mắt mỉm cười. “Chào cậu, không cần khách sáo.”

Đột nhiên, âm thanh bánh xe ma sát mặt đường bỗng vang lên.

Cùng lúc đó là xe phanh gấp lại, ô tô ngừng lại ở bên đường.

Tề Lưu Hành đang muốn hỏi tài xế xe có phải bị gì hay không, bể bánh xe rồi chăng.

Lại thấy tài xế phía trước giơ cánh tay run rẩy chỉ về phía bọn họ: “Hai người đi xuống xe đi, tôi không chở nữa.”

“Chuyện là, bác tài, hình như ông có hiểu lầm ——” Tề Lưu Hành phản ứng lại, đang muốn mở miệng giải thích.

“Không không không. Hai cậu tha cho tôi đi! Cầu xin hai cậu đó! Tôi trên có mẹ già dưới còn con nhỏ!!” Giọng nói tài xế đầy sợ hãi, “Tôi chạy xe cũng không dễ dàng gì! Sau này tôi tuyệt đối không nhận đơn ở nghĩa trang công cộng nữa! Cho dù là buổi sáng!!!”

Một lát sau.

Tề Lưu Hành với Chu Khiêm đứng bên đường hứng gió lạnh.

Chu Khiêm bình tĩnh đứng yên ôm lấy hủ cốt đứng yên ở đó. Mấy người đi đường ngẫu nhiên đi ngang qua cũng né cậu mà đi.

Tề Lưu Hành không thể không lui về phía sau vài bước.

Lát sau, Chu Khiêm lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, Tề Lưu Hành gian nan nói: “Anh đang gọi điện thoại cho ai đó, chúng ta hiện tại đi đâu nữa à?”

Chu Khiêm nói: “Nếu gặp khó khăn thì nên tìm đến chú cảnh sát. Cho nên hiện tại chúng ta đến cục cảnh sát, tìm cảnh sát Trần. Để xem anh ta có cách để giúp chúng ta hay không. Hoặc là giúp tôi điều tra thử cái chết của Bạch Trụ như thế nào.”

·

Hai ngày sau. Khu vực chờ của game thực tế ảo - A711

Ở đây có rất nhiều màn hình đang bật, đang cập nhật thông tin của các người chơi cấp S khi bước vào phó bản.

Đứng trong đại sảnh là đủ loại người khác nhau, cấp S có kỹ năng và hình dạng khác nhau, trước ngực còn treo tấm thể “Con bạc cao cấp” danh hiệu của những người cờ bạc.

Khi xuất hiện một người cấp C đang đứng ở cửa muốn đi vào, thu hút rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh.

Bảo vệ cười lạnh nói: “Dưới cấp S không thể vào.”

Người chơi cấp C là một cô gái rất xinh đẹp.

Cô có vẻ ngoài lạnh lùng, ít cười ít nói, đúng là bộ dáng của băng sơn mỹ nhân.

Nhìn về phía bảo vệ, cô không chút khiêm tốn nói: “Tôi được mời đến đây để tham quan. Trên thực tế, nếu như tôi không có 【Thư mời】đặc biệt của quân đoàn. Thì tôi cũng không có biết đến chỗ này đâu, cũng sẽ không đi đến đây đâu?”

“A, người mới hiện tại đều không biết quy cũ.” Bảo vệ lắc đầu.

Bảo vệ làm ở đây đã lâu, đương nhiên biết quy tắc ở đây.

—— tuy rằng ngày thường chỗ này chỉ có người chơi cấp S mới có thể vào, nhưng quân đoàn lâu lâu cũng có tiến cử người mới, mục đích chủ yếu là huấn luyện, sẽ có một lượng【Thư mời】nhất định được phát ra.

Có được【Thư mời】người không phải cấp S, cũng có tư cách để vào đây tham quan. Bọn họ tương đương với quân dự trữ. Nếu có thành tích tốt, bọn họ sau này sẽ trở thành lực lượng chủ chốt.

Đối với quân đoàn, những người có năng lực tương đương với cấp S mới có thể được đến đây.

Nó có hơi giống trong mấy game trực tuyến có thể tự thành lập đội, nhưng thực tế thì nó phức tạp hơn.

Đằng này, khi bảo vệ rõ ràng biết đối phương chỉ là một người bình thường, mà còn nhất định phải làm cho dôdi phương khó xử, thật ra thì cũng không có gì, đơn giản chỉ là muốn cô cho chút tiền uống nước trà thôi. Đồng tiền hay đạo cụ gì cũng được.

Nhưng mà băng sơn mỹ nhân trước mặt bảo vệ rõ ràng là không chấp nhận.

Cô trực tiếp lấy thư mời của mình ra, “Bộp” một tiếng, ném lên mặt của bảo vệ.

“Mẹ nó rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt à, có tin hay không sau này trong phó bản tao chơi chết mày ——” Nói được một nữa, nảo vệ lập tức nghẹn lại, bởi vì ông phát hiện thư mời mà người mới này lấy ra, là do quân đoàn Đào Hồng phát ra.

Quần đoàn Đào Hồng là quân đoàn đứng trong top 3, là nơi đào tạo ra được người chơi cấp thần, nhưng nó đã trở thành truyền thuyết rồi.

Mấy quân đoàn khác phát triển cũng rất mạnh, dùng hết khả năng để bồi dưỡng người mới. Nhưng quân đoàn Đào Hồng đã rất lâu rồi chưa có thu nhận một người mới nào.

Chỉ một phút trước, bảo vệ vẫn còn đang đặc cược.

“Chu Khiêm là người mới đang rất được quan tâm gần đây. Mọi người nghĩ thử có phải quân đoàn Đào Hồng sắp có hành động gì không? Liệu cậu ta có được thu nhận không?”

“Khó mà nói. Quân đoàn Đào Hồng chính là một bông hoa cao lãnh. Có khả năng cô ta không thích nhận con trai vào.”

Bảo vệ nhớ ra, mấy người kia nói đúng rồi.

Cách đây không lâu, hình như quân đoàn Đào Hồng cũng đã bắt đầu đào tạo người mới.

Nhưng hình như người mới này không phải là Chu Khiêm đã thể hiện rất tốt trước đó, mà là cô gái nhìn không hề dễ gần trước mắt này.

Nếu như người trước mắt này đang được quân đoàn Đào Hồng để ý, đương nhiên là bảo vệ không thể trêu vào, chạy nhanh đến mở cửa, nghiêng người mời vào.

Trước khi cho cô vào, bảo vệ đã đọc thông tin của cô trên hệ thống.

【Họ tên: Tư Đồ Tình.】

【Cấp bậc: Cấp C.】

【Sở trường: Chiến đấu từ xa; AOE¹】

【Đánh giá của dân cờ bạc: Cô gái tuyết; nữ thần băng; đầy tiềm năng để phát triển.】

·

Lấy thư mời của mình lại, Tư Đồ Tình bước vào đại sảnh trò chơi.

Cô cao ngạo và hạnh lùng, không khỏi làm người khác kinh ngạc.

Ở trong phó bản liều sống liều chết rất lâu, cô cho rằng trong trò chơi này cấp S đã là lớn nhất rồi.

Nhưng hiện tại cô mới phát hiện ra, cấp S hình như chỉ là mới bắt đầu.

—— trò chơi này còn mạnh hơn những gì cô nghĩ.

Trên bản điều khiển giữa đại sảnh, là bản xếp hạng mới nhất của người mới.

Người mới đứng đầu danh sách tên có hai chữ là“Chu Khiêm.”

【Người chơi Chu Khiêm, cấp D, điểm thành tích chung: 100 điểm. 】

【Kỹ năng dự đoán: Thể lực và điều khiển đổi.】

【Tiềm lực về tinh thần: Không giới hạn. 】

【Xác xuất để trở thành “Huấn mục nhân²”: 99%】

【Đạt được “Sẵn sàng tiếp tục” tỷ lệ chú ý: 95%】

【Đạt được “Tương lai có thể là kẻ thù của mọi người”: 99%】

Tư Đồ Tình là người chơi “Tiềm lực” điển hình, tức là cô ấy cần nhiều thời gian để tích lũy kinh nghiệm, nâng cấp từ từ, sức mạnh trước và sau của cô càng ngày càng mạnh. Nó tựa như ý nghĩa của một đóa hoa nở muộn.

Cho dù đã biết trước là có tình huống này, nhưng Tư Đồ Tình vẫn nhịn không được có hơi mất mát.

—— Cô lăn lộn lâu như thế, mà mới lên được có cấp C, mà người tên Chu Khiêm này chỉ mới vừa tham gia có một phó bản vậy mà đã được cấp D rồi.

Nhưng mà sức chú ý của Chu Khiêm cao như thế, lên đến 95%, trong tương lai Chu Khiêm có thể trở thành kẻ thù của mọi người, rõ ràng là xác xuất cao đến gần 100%.

Xem ra tình huống trong phó bản của Chu Khiêm cũng không được tốt cho lắm.

Liếc nhìn tình huống xảy ra trong đại sảnh, vừa nghênh đón ánh mắt tìm tòi của mọi người, Tư Đồ Tình lập tức ra khỏi đại sảnh trò chơi. Đây là mục tiêu hiện tại của cô. Cô hy vọng sau này không cần có thư mời, cô vẫn có thể vào đây.wattpadtien161099

“Quân đoàn Đào Hồng tại sao lại chọn cô ta, mà không chọn Chu Khiêm?”

“Mấy người cũng xem biểu hiện của Chu Khiêm đó? Cậu ta làm hì chịu bị khống chế. Quân đoàn Đào Hồng luôn thích những người nghe lời.”

“Lời anh nói có lý. Tôi nhớ rõ đánh giá của hệ thống với Tư Đồ Tình. Cô ta là người có tiềm lực nha. Cô ta cũng giống như là Tề Lưu Hành vậy, hiện tại tiềm lực của bọn họ bình thường, nhưng trong tương lai thì càng ngày càng mạnh.”

“Nói như thế không có quân đoàn nào nhìn trúng Chu Khiêm sao? Người như cậu ta, chắc là có rất nhiều người tranh đi? Sức chú ý của cậu ta cao như thế nào?”

“Không thể nào không thể nào, Chu Khiêm mà không có ai muốn sao!”

“Chỉ ở trong chế độ của người mới thôi mà đã đạt được điểm tuyệt đối rồi, đâu có thua gì những người chơi lâu năm? Hiện tại mấy người đó điều là cấp Thần rồi đó! Hiện giờ là người đứng đầu của mấy quân đoàn kia! Sao không có ai muốn Chu Khiêm chứ?”

“Những người đó đều được điểm tuyệt đối trong lúc còn là người mới, không thì là người rất có tiềm năng, dựa vào sự quyến rũ của mình mà đi thuyết phục người khác hợp tác với mình; không thì dựa vào thành tích bất khả chiến bại của mình, không sợ gì cả! Không thì là người rất tàn nhẫn, hy sinh cả đồng đội của mình…… Nhưng mà người giống như Chu Khiêm biết cách điều khiển đồng đội của mình, thất sự chưa từng gặp qua.”

“Đúng, chính là ý đó, Chu Khiêm quá nguy hiểm. Người như cậu ta…… Nếu như không có được, nhất định phải giết cậu ta trước khi cậu ta mạnh lên. Nếu không sẽ để lại mối nguy về sau!”

“Nhưng kỳ quái ở chỗ, tại sao vẫn chưa có ai có bất kỳ hành động nào! Không có ai tranh cậu ta cả!”

“Không thể nào? Thật sự không có ai muốn cậu ta sao??”

“Thật ra thì có một chuyện, mấy người hình như không để ý.”

—— Trong đại sảnh đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Đó là một người mặc âu phục giày da, khí chất tao nhã.

Bởi vì đã sử dụng đạo cụ, không ai có thể xem được thông tin của hắn, chỉ có thể biết được danh hiệu của hắn là【mục sư.】

Mục sư cấp bậc càng cao thì càng thần bí. Hắn có thể biết được rất nhiều thông tin mật, mỗi một câu nói ra đều làm cho người khác rất kinh ngạc.

Cho nên, vừa nhìn thấy hắn đi đến, tất cả mọi người đều im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, giống như là đang chờ ăn dưa ngoài ruộng vậy, chờ đợi hắn tung tin nóng.

Mục sư lập tức đi về phía màn hình, ngón trỏ gõ vài cái trên màn hình, mở ra hình ảnh của tất cả người mới khi tham gia vào phó bản 《Thiên Đường Quả Táo.》

Tua lại hình ảnh lúc người chơi lần đầu tiên gặp Đại thần Yibo, mục sư ấn nút tạm dừng, sau điều chỉnh góc độ, phóng to gương mặt của Đại thần Yibo.

Sau đó mở ra màn hình bên cạnh, cũng diều chỉnh đến hình ảnh Chu Khiêm lần đầu gặp Đại thần Yibo. Phóng to gương mặt của Chu Khiêm ra.

Cứ như thế, có thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt, ánh mắt của hai người giống nhau như đúc.

Nhưng nếu nhìn kỹ Chu Khiêm và Đại thần Yibo cũng sự khác nhau.

Mọi người nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó tất cả đều kinh ngạc.

Ngay sau đó, chưa đợi mọi người lấy lại tinh thần, hai cái màn hình đã tối đen.

“Đậu mùa, đây là tình hình gì đây?”

“NPC rõ ràng đã được thiết lập, không cho chúng ta có thể nhìn kỹ mà? Tại sao cậu ta lại có sức mạnh đáng sợ như thế……”

“Mục sư? Ngài giải thích một chút đi?

“Tôi biết rồi! Chẳng lẽ là người chơi cấp Thần đã tự tiến cử mình làm NPC trong phó bản, chỉ là vì tuyển chọn 'Huấn mục nhân' sao?”

Hiện tại ở trong đại sảnh đang rất hỗn loạn, nói dễ nghe một chút thì tất cả những người chơi ở đây đều là cấp S, nói khó nghe thì cấp S chỉ nằm ở tầng thấp nhất mà thôi.

Truyền thuyết kể rằng người chơi cấp S mạnh nhất, đã mở ra thế giới của Thần, đã bước một chân vào khu vực của Thần, để có được sức mạnh.

Những người sáng lập ra quân đoàn đều là người chơi cấp bậc Thần.

Nhưng những người ở đây chưa có ai có cơ hội để găp qua, nên cũng không biết nó có ý nghĩa như thế nào.

Bọn họ chỉ biết, những người cấp bậc Thần, lâu lâu sẽ tự đem mình trở thành NPC trong các phó bản, chỉ để lựa chọn người có đủ tư cách trở thành 【Huấn mục nhân.】

Nghe nói là sau khi bị biến thành thần, sẽ gặp tình trạng mất trí, không thể khống chế được chính mình.

Bọn họ cần người có đủ yêu cầu để trở thành【 huấn mục nhân】không chế mình.

Cù cho người chơi cấp thần mạnh mẽ không ai có thể đánh lại, nếu như ở trong phó bản không thể kiểm soát được, sẽ dẫn đến thất bại. Nhưng nếu bọn họ phối hợp cùng với 【 huấn mục nhân 】, thì sẽ đánh đâu thắng đó, không sợ bất cứ điều gì.

“Mục sư, ý của ngài là, có thể là Thần đã lựa chọn Chu Khiêm trở thành 'Huấn mục nhân' rồi, hay nói cách khác, đó là đồng đội trong tương lai? Người đó vì Chu Khiêm nên mới biến thành Đại thần Yibo?”

“Yibo là Đại thần chịu ngược, đồng ý để tín đồ làm tổn thương đến mình. Thần nào mà đồng ý làm vậy vì người chơi chứ? Làm như thế chính là để quan sát Chu Khiêm sao? Cái này cũng quá khoa trương rồi?”

“Trước khi vào phó bản《Thiên Đường Quả Táo》, Chu Khiêm đã dễ dàng vượt qua được cấp độ trải nghiệm. Chỉ có như thế mà Thần đồng ý biến thành Đại thần Yibo? Thật là không thể tưởng tượng nổi mà!”

“Đậu mùa, tôi tò mò quá đi. Tôi đã xem bản xếp hạng của người mới rồi. Người cấp bậc Thần đó là ai chứ?”

“【Học Giả】, 【Huyết Ma】, còn có 【Ẩn Đao】…… Đây là những người chơi cấp bậc Thần trong đầu của tôi! Ai? Là ai nhìn trúng Chu khiêm chứ?”

Đối mặt với những câu hỏi của mọi người, sắc mặt của mục sư có hơi khó đoán. “Người chơi cấp Thần này rốt cuộc là ai thì tôi không biết. Chờ đến sau này chắc là sẽ biết thôi.”

“Tại sao?”

“Chu Khiêm là người chơi cấp Thần nhìn trúng. Nhưng mà những người cấp Thần khác không thể có được cậu ấy, e là chỉ có giết thôi.”

·

Đem chuyện xảy ra ở đại sảnh nghe hết vào tai, Tư Đồ Tình bước vào căn phòng riêng của mình.

Đang ngồi trong phòng là một người đàn ông gầy gò xanh xao, giữa hai hàng lông mày đầy vẻ u ám.

“Khi đến được đây cô có suy nghĩ gì?” Người đàn ông lên tiếng hỏi cô.

“Hoàn toàn không giống với những gì trước kia tôi nghĩ, không biết trong tương lai nó sẽ như thế nào?” Tư Đồ Tình nói.

“Cô chỉ cần biết, là cô sẽ có được sức mạnh lớn nhất để có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình là được rồi.” Người đàn ông mỉm cười, “Hiện tại cảm thấy sao, có muốn gia nhập vào quân đoàn Đào Hồng không?”

“Người như anh…… Yếu ớt như thế, anh căn bản không phải là người chơi, vậy tại sao anh lại được vào quân đoàn Đào Hồng chứ?” Tư Đồ Tình khó hiểu.

Người đàn ông cười nói: “Bởi vì tôi có cái đầu. Trong khoảng thời gian này, để cô thuận lợi qua được các phó bản không thể không nói đến sự trợ giúp của tôi, cô chắc là cũng cảm giác được mà. Đúng không?”

Tư Đồ Tình trầm mặc hồi lâu, hỏi lại: “Lúc trước anh có nói, nếu như tôi muốn gia nhập vào quân đoàn Đào Hồng thì sẽ có điều kiện?”

“Đúng thế. Có một người chơi tên là Chu Khiêm, bởi vì cậu ta có điểm rất cao, hệ thống sẽ mở ra một cái phó bản đặc biệt cho cậu ta. Phó bản đó tên là 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng.》

“Với tính cách của cậu ta, nhất định cậu ta sẽ chọn cái phó bản này. Mà quân đoàn Đào Hồng sẽ cho cô thư mời để vào được phó bản 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng.》Khí phó bản này được mở ra chỉ cần cô canh thời gian chọn vào chung với cậu ta, thì nhất định hai người sẽ được vào chung một cái phó bản.”

Ánh mắt trở nên âm u, người đàn ông nói: “Trong phó bản《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》 chỉ cần cô giết chết được Chu Khiêm, đây là điều kiện để cô có thể vào quân đoàn Đào Hồng.”

Tư Đồ Tình nhíu mày.

Chu Khiêm lợi hại như thế nào, cô đương nhiên là biết.

Nhìn thấy được sự lo lắng của cô, người đàn ông nói: “Cậu ta chỉ là người mới cấp D, giá trị sinh mệnh nhiều lắm là 2000. Giá trị sinh mệnh của cô gấp hai lần cậu ta. Huống chi cô còn có tôi trợ giúp. Hơn nữa, tôi cũng đã tìm cho cô một người để giúp cô có thể hoàn thành được.”

“Giúp tôi? Ai?” Tư Đồ Tình nghi ngờ.

“Cô không phải vừa mới đi soát kinh nghiệm của nhóm người mới sao, cũng đã thu được cho mình một đàn em rồi. Nếu cô cứu cậu ta, thì cậu ta sẽ nghe lời cô thôi.”

“Anh đang nói đến…… Lộ Manh Manh?” Tư Đồ Tình cau chặt mày.

Người đàn ông lại nói: “Đúng vậy, cô với cậu ta điều là người của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn. Lát nữa khi cô ra ngoài, thì đi tìm cậu ta đi, thuyết phục cậu ta hợp tác với cô. Cô chỉ cần nói, nếu cậu ta chịu giúp cô, thì cậu ta cũng sẽ được vào quân đoàn Đào Hồng.”

“Tôi không hiểu lắm, Lộ Manh Manh điểm nào cũng yếu.” Tư Đồ Tình rất kinh ngạc hỏi, “Tại sao lại chọn cậu ta?”

“Bởi vì cậu ta được con bạc Chúc Cường chọn. Còn người chọn Chu Khiêm là Vu Hiền. Mà Vu Hiền với Chúc Cường là hai anh em đang thất nghiệp. Thế nên……” Người đàn ông cười hỏi, “Cô chuẩn bị tốt cùng với tôi diễn một tiết mục anh em tàn sát lẫn nhau. Như vậy không vui sao?”

Tư Đồ Tình trầm mặc không lên tiếng.

Cô ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Một không gian rộng lớn đầy màu sắc —— ánh trăng chiếu sáng cả tinh cầu, đẹp như là tiên cảnh.

Ánh trăng thật đẹp.

Nhưng mỗi khi cô đi về hướng đó, muốn vươn tay để chạm vào. Nhưng điều không thu hoạch được gì cả.

“Cô không cần sợ. Tôi biết, cô nhất định sẽ giết được Chu Khiêm và rời khỏi đó.”

Người đàn ông đẩy xe lăn đi đến trước mặt Tu Đồ Tình, thuận tiện đi đến bên cạnh tai cô, nói ra lời ôn nhu nhất, nhưng cũng tàn nhẫn nhất.

“Chị gái yêu quý của em, chị nhất định sẽ trở thành con bạc tài giỏi nhất.”

·

Khu 1 bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, khu hoạt động ngoài trời bên cạnh con sông nhỏ.

【Người chơi Chu Khiêm, bạn vẫn chưa lựa chọn phó bản tiếp theo để vào, hệ thống nhắc nhở bạn mau chóng đưa ra sự lựa chọn.】

【Bởi vì bạn đã có thành tích rất tốt, trong phó bản 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》đã vì bạn mà mở ra một phần thưởng đặc biệt.】

【Đối với những người chơi cấp E, quy tắc cũng đã được cập nhật, mời bạn mở ra để xem những cập nhật mới từ hệ thống.】

【Trước khi bước vào phó bản, con bạc cùng với người chơi có thể gọi video với nhau, để tăng thêm hiểu biết về nhau hơn.】

【Người chơi có thông qua được phó bản hay không cũng có liên quan đến việc con bạc có nhận được phần thưởng hay không. Do đó con bạc có thể nói ra hiểu biết của mình về phó bản đó để có thể giúp người thuận lợi thông qua. Trong quá trình tham gia phó bản, con bạc có thể gửi nhắc nhở đến người chơi, để người chơi có thể dễ dàng qua được cấp độ.】

【Xin chú ý, trong lúc phó bản đang diễn ra người chơi không thể liên hệ được với con bạc; chỉ có con bạc mới có thể gửi được tin nhắn đến người chơi.】

【Ở giai đoạn này, mọi phó bản của người chơi sẽ được lưu trữ lại, để những con bạc cao cấp có thể tìm được; mời người chơi cô gắng thể hiện cho tốt, người chơi cố gắng thể hiện để có được điểm số cao nhất thu hút sự chú ý của các con bạc; trong tương lai họ sẽ giúp ít rất nhiều cho bạn.】

Lúc Chu Khiêm nhận được nhắc nhở của hệ thống, cậu đang chuẩn bị cầm óng nhòm để leo lên cây.

Cậu thuận miệng hỏi Tề Lưu Hành: “Có nghĩa là ở trong giai đoạn này người chơi với con bạc bị trói buộc lại với nhau, con bạc có thể nhìn thấy được biểu hiện của chúng ta trong từng phó bản. Chỉ cần là người chơi cấp F trở lên thì lúc nào cũng có thể nhận được tin nhắn nhắc nhở từ phía con bạc?”

“Đúng vậy.” Tề Lưu Hành nói.

Chu Khiêm hỏi: “Nhưng theo tôi thấy thì cậu, Đổng Tường, Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, hình như đâu có ai nhận được nhắc nhở cái gì đâu?”

Tề Lưu Hành: "Có thể là con bạc của chúng tôi quá yếu, không bằng chúng tôi."

“Cái hệ thống này đúng là kỳ quái a. Cậu xem thử, con bạc chỉ có thể nhìn thấy chúng ta thông qua cái màn hình, đâu có giống như chúng ta trực tiếp tham gia vào phó bản. Bọn họ làm gì biết được chúng ta đang làm gì? Hơn nữa, chúng ta vào sinh ra tử còn bọn họ chỉ cần ngồi đó là được hưởng…… Làm gì có chuyện tốt như thế chứ? Tôi cứ cảm thấy nó sao ấy.”

Trong giai đoạn này một con bạc chủ chọn được một người chơi.

Nhưng mà biểu hiện của người chơi, có thể kiến cho các con bạc chú ý.

Trong tương lai nếu người chơi được lên cấp S, thì sẽ có nhiều con bạc cao cấp nhìn trúng hơn, để có được sự chiến thắng và không có tổn hại nào.

Nhưng Tề Lưu Hành cũng hoài nghi, làm con bạc thật sự thoải mái như thế?

Trong đầu xuất hiện vài suy nghĩ, Chu Khiêm tạm thời không có thời gian để ý đến nó.

Như ngày thường, cậu leo lên ngọn cây, cầm óng nhòm quan sát tình huống ở khu bên kia.

Tề Lưu Hành chán đến mức ngủ gật dưới gốc cây, hắn đã canh chừng cho Chu Khiêm vài ngày rồi.

Ngẩng đầu ngáp một cái, nhìn thấy Chu Khiêm đang cầm cái óng nhòm to, bộ dáng nhìn là biết theo dõi, Tề Lưu Hành không khỏi nói: “Anh nếu mà là con gái, thì đã biến thành 'Hòn vọng phu' rồi đó.”

“Gì? Con trai không thể vọng phu hả?”

“??”

“Xin lỗi cậu còn nhỏ.”

“……???”

Tề Lưu Hành: “Cho nên anh đã 'vọng' ra cái gì rồi?”

Chu Khiêm lắc đầu: “Người đó vẫn luôn nằm, không có gì khác thường cả.”

Tề Lưu Hành trả lời, ngược lại hỏi: “Vậy, hủ tro cốt kia sao rồi?”

Chu Khiêm nói: “Trần Dương Châu nói chưa biết kết quả, nên không biết mảnh xương trong đó là thật hay giả.”

“Được rồi……” Tề Lưu Hành lại hỏi, “Anh muốn vào phó bản nào? Anh muốn vào phó bản《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》hả?”

“Ừ.” Chu Khiêm gật đầu, “Phó bản này cũng đã mở ra với Vân Tưởng Dung và Cao Sơn, hai người bọn họ đã chung một nhóm, hỏi tôi thì sao.”

“Vậy..... Anh có vai trò gì trong đội?” Tề Lưu Hành lại hỏi.

Chu Khiêm nói: “Người điều khiển.”

Vừa nói xong, phát hiện Tề Lưu Hành hình như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, Chu Khiêm nhìn thoáng, phát hiện hắn hơi thẹn thùng lỗ tai cũng ửng đỏ.

“Sao thế?” Chu Khiêm hỏi hắn.

Tề Lưu Hành không lên tiếng, nhưng lỗ tai lại càng đỏ hơn. Cánh tay cứ giơ lên giơ xuống, hơn nửa ngày mới nói: “Tôi nói, nhưng anh không được cười tôi.”

Chu Khiêm giơ hai ngón tay lên bảo đảm.. “Tôi nhất định sẽ không cười nhạo cậu.”

“Chuyện là anh có đồng ý chung nhóm với tôi không?” Tề Lưu Hành hỏi.

Chu Khiêm: “?”

Tề Lưu Hành chớp mắt: “Thì cái kia…… Khụ khụ, 【Kiếm Đảm Cầm Tâm³】 gì đó.”

Chu Khiêm cười: “Đúng là hai thiếu niên thời cổ đại mà.”

Tề Lưu Hành tức giận. “Anh mới nói anh không có cười tôi!”

“Ừ, nhưng tôi không có nhịn được.”

“…… Không đúng, anh gõ ràng là gạt tôi! Anh không thể hiện được cảm xúc của mình!”

“Ồ, thông minh hơn rồi.”

“…………”

Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm không nhịn được trêu ghẹo vài câu. “Cậu nghĩ ra sao mà nói vậy?”

Tề Lưu Hành giơ chỉ giao diện của mình. “Hệ thống sẽ tập hợp đánh giá của con bạc về tôi, cộng với biểu hiện của tôi trong phó bản, để chọn ra cho tôi một cái phó bản phù hợp. Hệ thống đề nghị tôi không nên tham gia vào phó bản《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》, mà là tham gia vào một cái phó bản khác.

“Trong phó bản vừa rồi, tôi có nhận được một đạo cụ rất phù hợp. Cho nên nếu anh đồng ý tham gia chung với tôi, tôi cũng có thể đem kỹ năng đó để yểm trợ cho anh.”

“Kỹ năng của cậu là gì?”

“Bảo mẫu.”

“Vậy thôi bỏ đi.”

“……”

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện đó. Nhưng nếu sau này có tham gia chung chúng ta vẫn sẽ là một nhóm.”

“Ừ.... Vậy cũng được!” Tề Lưu Hành rất nhanh đã nở nụ cười, “Cả Vân Tưởng Dung và Cao Sơn nữa!”

Đối với đề nghị của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn hắn thêm vài lần.

Thật ra thì cậu cũng cảm giác được, từ lúc cậu giúp Tề Lưu Hành, thái độ của hắn đối với cậu cũng đã thay đổi. Bỏ đi vẻ cao ngạo lạnh lùng, hắn thật sự là một người rất ngây thơ.

Chu Khiêm đã từng trong độ tuổi của hắn, đương nhiên là hắn biết biết hiện tại cậu đang nghĩ gì.

Ở tuổi đó rất dễ dàng tin tưởng vào người khác.

Rất dễ dàng tin vào lời nói tốt của người khác, đặt niềm tin vào mà không hề nghi ngờ, đã xem là bạn bè, thì nhất định cả đời là bạn bè.

Chu Khiêm thật ra là đã lợi dụng điểm này của hắn.

Trong trò chơi này yêu cầu đồng đội của mình phải mạnh mẽ. Tề Lưu Hành là một hạt giống tốt, sau này nhất định sẽ trở thành kiếm thần.

Cho nên Chu Khiêm yêu cầu đồng đội của mình, tốt nhất là nên hoàn toàn nghe theo lời cậu nói.

Mỗi một bước đi của cậu trong trò chơi, bao gồm mỗi cậu cậu nói với Tề Lưu Hành đều có dụng ý khác nhau.

Cậu chỉ muốn Tề Lưu Hành cảm thấy biết ơn cậu, cuối cùng trở thành đồng đội hoàn toàn nghe theo lời cậu.

Cho dù là như vậy, Chu Khiêm vẫn nói với Tề Lưu Hành một câu: “Sao cậu lại đồng ý chung đội với tôi?”

“Anh rất giỏi. Hơn nữa…… Anh đã từng giúp tôi, nên tôi rất cảm ơn anh.” Tề Lưu Hành nói.

Đối với âm mưu của mình, Chu Khiêm vẫn lựa chọn nói thẳng: “Nhưng cậu phải biết, thật sự thì tôi vẫn luôn lợi dụng cậu.”

Tề Lưu Hành sửng sốt: “……”

Nhảy từ trên cây xuống, nhìn thẳng vào mắt của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm nói: “Tôi che chở cậu, là bởi vì tôi biết trước tôi sẽ không chết, cho dù tôi không chắc chắn 100% nhưng cũng cỡ 90%. Sở dĩ tôi làm như thế, chính là muốn cậu hoàn toàn nghe theo lời tôi nói, cuối cùng giúp tôi tìm ra cốt truyện ẩn. Tất cả là như thế, cậu vẫn còn muốn chung một đội với tôi sao?”

“Tại, tại sao lại nói như thế……” Tề Lưu Hành cau mày lại.

Chu Khiêm mỉm cười nhìn hắn: “Nói trắng ra hết?”

Tề Lưu Hành: “Đúng thế, nói trắng ra…… Đúng là anh đang lợi dụng tôi. Tôi vẫn không cho rằng tất cả mọi chuyện anh đều đang lợi dụng tôi. Bởi vì lúc đó thật sự là quá nguy hiểm. Lúc đó anh thật sự đã đỡ cho tôi……”

Chu Khiêm lắc đầu: “Nói như thế cũng không đúng. Với tình huống lúc đó tôi cũng đa hiểu được phần nào, nhưng không phải là tất cả. Lúc ăn xong quả táo đó, tín đồ sẽ phải chịu sự trừng phạt của Đại thần Yibo, với những đòn tấn công của Đại thần tôi thật sự không biết gì cả."

“Vì vậy vào lúc đó, trong suy nghĩ của tôi, chúng ta nhất định sẽ còn gặp thêm một sự nguy hiểm nữa. Nếu như cậu thật sự cảm động vì tôi đã đứng ra đỡ một đao cho cậu…… Vậy thì sau này nhất định cậu sẽ hoàn toàn nghe theo lời tôi, thậm chí là chết thay cho tôi.”

Tề Lưu Hành không lên tiếng, đem đầu dựa vào thân cây, sắc mặt hơi tái xanh, biểu tình cũng cứng ngắc.

Chu Khiêm hỏi hắn: “Thế nào, có phải không muốn chung nhóm với tôi nữa không?”

“Tôi……” Tề Lưu Hành nói rất nhỏ, “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là…… Cảm thấy anh không phải tệ như lời anh nói.”

Ngẩng đầu nhìn phía Chu Khiêm, Tề Lưu Hành khẳng định nói: “Trong phó bản, để tìm ra được cốt truyện ẩn thật sự là rất khó khi không có bất kì manh mối nào. Những tín đồ sao khi biến thành thần cũng sẽ mất trí mà tấn công về phía chúng ta, người cuối cùng khi biến hóa là người có cấp bậc cao nhất, đa số điều là tín đồ cấp B trở lên, như thế mà nói thì nó cũng được xem là Boss! Anh chắc chắn sẽ nghĩ ra được, tại sao lúc đó anh không lợi dụng tôi.”

“Lúc đó tôi không lợi dụng cậu, không có nghĩa là sau này tôi sẽ không lợi dụng cậu?”

Chu Khiêm lại cười, “Giống như hiện tại vậy, cậu đang rất tin tưởng tôi.”

Tề Lưu Hành: “Không phải thế, tại sao anh lúc nào cũng tự cho mình là người xấu vậy?”

“Bởi vì đem lời nói xấu nói ra trước tiên là điều rất quan trọng.” Chu Khiêm thu nụ cười của mình lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Tề Lưu Hành, cậu cũng có thể đối xử với tôi như thế. Tôi sống trong một hoàn cảnh mà khi làm bất cứ chuyện gì tôi đều phải xem xét đều đó là tốt hay xấu. Thứ cậu đang thấy hiện tại là bản chất thật của tôi, nếu như cậu vẫn đồng ý chung một nhóm với tôi, tôi đây liền rất chào mừng cậu. Nếu như không muốn, chúng ta liền tách ra trong hòa bình ——”

Hơi dừng lại, Chu Khiêm bổ sung: “Tốt nhất là cho cậu một cơ hội nhìn thấy tôi ở trong một phó bản nguy hiểm, lúc đó cậu nghi ngờ quyết định của tôi, không tin vào nhiệm vụ tôi giao cho cậu, quyết định không làm theo lời tôi nói, sẵn đó phá hư luôn kế hoạch của tôi. Cho nên ——”

Nhìn chằm chằm về phía Tề Lưu Hành, Chu Khiêm hỏi lại: “Cậu đồng ý sao?”

Chuyện làm cho Chu Khiêm cảm thấy vui mừng đó là, Tề Lưu Hành không có trả lời cậu ngay lập tức mà đứng đó suy nghĩ.

Mười mấy phút trôi qua, hắn nhìn giao diện của mình lại một lần nữa.

Cuối cùng hắn nói: “Tôi đồng ý chung nhóm với anh, tôi cũng đồng ý tin anh. Cái này không phải chỉ là lời nói đơn giản, như tôi tin vào nhân phẩm của anh. Mà là tôi tin vào trí thông minh của anh. Đúng rồi ——

“Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh.”

“Câu hỏi gì?”

“Cao Sơn với Vân Tưởng Dung, hai người đó rõ ràng đã trốn vào ngôi nhà trên cây, sau còn quay lại để giúp tôi? Anh hình như đã biết trước điều đó.”

“Ồ, rất đơn giản, là tôi đã uy hiếp hai người đó.” Chu Khiêm nhàn nhạt nói.

Tề Lưu Hành: “?”

“Tôi thông qua ngân hàng giao dịch, cho bọn họ vài đạo cụ và đồng tiền vàng, nhân đó để lại một lời nhắn —— bọn họ đừng mong yên ổn trốn ở đó, tôi sẽ dụ dỗ các tín đồ đi về hướng đó. Mọi người cùng nhau chết chung.”

“…………”

Chu Khiêm cười cười, lần nữa leo lên cây, cầm óng nhòm nhìn về phía bên kia.wattpadtien161099

Nhưng ngay sau đó vẻ mặt của cậu lập tức thay đổi.

Dùng dức siết chặt óng nhòm đang cầm trong tay.

——Trong phòng bệnh 03X87 không còn ai!

Người ở bên trong rời đi lúc nào chứ?

Ngay sau đó đồng hồ của Chu Khiêm đột nhiên vang lên.

Cậu cầm lên nhìn, là tin nhắn từ người lạ.

Tên của người đó cũng không hiển thị trên hệ thống.

Chỉ có một biệt danh, gọi là 【 Ẩn Đao.】

Như là cảm nhận được cái gì, Tề Lưu Hành đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm: “Sao thế?”

Giọng điệu của Chu Khiêm như cười như không: “Có người muốn nhận tôi làm đồ đệ.”

“Đậu mùa, người chơi cấp Thần mà đến chỗ người mới tìm đệ tử sao?” Tề Lưu Hành rất tò mò.

Chu Khiêm chỉ “À” một tiếng: “Trong phó bản tôi liều mạng kiếm điểm, rồi còn phải biểu diễn cho mấy con bạc xem, rồi những con bạc cao cấp muốn xem lại nữa, còn thêm một đám người chơi cấp S, đang xem xét có nên chọn chúng ta vào quân đoàn hay không, không thì nhận chúng ta làm đồ đệ…… Tiểu Tề, cậu không cảm thấy tức giận sao?”

“Rất giận, nhưng anh có muốn nhận người đó làm sư phụ không?” Tề Lưu Hành tò mò hỏi.

“Không nhận.” Chu Khiêm dứt khoát nói.

“Nhưng cũng không từ chối, đi đến đâu tính đến đó đi."

“Ngay cả tên họ cũng không muốn cho tôi xem, vậy cũng quá không thật lòng rồi. Ai mà biết người đó đang chơi cái trò gì chứ? Con người của tôi, không bao giờ để người khác xem mình là trò chơi. Ừ, Ẩn Đao? Biệt danh này rất kiêu ngạo. Tôi nhất định sẽ tìm ra cơ hội chơi anh ta một vố mới được.”

Tác giả có lời muốn nói:

- --------*-------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

¹AOE:



²raw 《成為 “ 訓 牧人" 可能: 99%》



³raw《剑 胆 琴 心》