Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 6: Khoa tim mạch (1)



Ba chữ "Nhóm chuyên đề" này Việt Tinh Văn nhớ rất rõ. Lúc giáo viên hệ thống đọc bản "Nhập học cần biết" đã từng nhắc qua: "Điểm tích lũy được có thể dùng để đổi sách kỹ năng, đạo cụ tương ứng ở thư viện cơ sở dữ liệu, cũng có thể thành lập nhóm chuyên đề, cùng các bạn học khác hợp tác vượt qua cửa".

Nói cách khác, hệ thống thư viện cũng không phải bắt các sinh viên phải luôn đơn đả độc đấu, mà có thể sử dụng điểm tích lũy để thành lập "nhóm chuyên đề" cùng với người khác.

Ý của Giang Bình Sách rất rõ ràng —— anh sẽ luôn đợi Việt Tinh Văn ở nơi có thể thành lập nhóm chuyên đề.

Thời gian anh tới thư viện chắc là sớm hơn so với Việt Tinh Văn, cũng không biết anh đã hoàn thành được mấy tầng rồi, cụ thể là ở học viện nào? Mình phải nỗ lực hơn, nhanh chóng tìm được anh mới được. Nghĩ như vậy, Việt Tinh Văn tiếp tục hỏi Giáo viên hệ thống: "Xin hỏi, để thành lập nhóm chuyên đề cần có điều kiện gì?"

Giáo viên hệ thống: "Sau khi thông qua thư viện tầng một – học viện Y, sẽ được mở khóa chức năng nhóm chuyên đề, sử dụng 1000 điểm tích lũy là có thể thành lập".

"Như thế nào mới tính là thông qua?"

"Thi đạt toàn bộ môn bắt buộc thì sẽ tính là thông qua. Môn bắt buộc thứ hai của Học viện Y sắp bắt đầu, xin chuẩn bị sẵn sàng".

Việt Tinh Văn: "......"

Môn bắt buộc học viện Y còn một môn? Nghĩ cũng phải, có học viện nào mà môn bắt buộc chỉ có một môn đâu chứ? Cậu đúng là đã quá xem thường thư viện này, đúng là sơ suất. Vừa mới bị đám thỏ và khỉ dí theo, mới thở phào được một hơi đã sắp phải đi đâu tiếp theo đây?

Việt Tinh Văn đè đè huyệt Thái dương đang đau nhức, bình tĩnh nói: "Tôi chuẩn bị rồi, tiếp tục môn tiếp theo đi".

Giáo viên hệ thống: "Môn bắt buộc học viện Y 《Khoa tim mạch》, số học phần: 4. Số người giới hạn: 10 người, Độ khó trung bình. Thời gian đếm ngược 10... 9... 8..."

Ngay lúc thời gian đếm ngược đến 1, cảnh tượng trước mắt Việt Tinh Văn đột nhiên nhoáng lên.

Cậu phát hiện mình xuất hiện trong một gian phòng xa lạ. Câu không mặc áo blouse trắng như trong bài kiểm tra 《thoát khỏi phòng thí nghiệm》vừa rồi. Lần này hệ thống mạnh tay thay đổi trang phục trên người cậu, nhưng mà... lần này hình như cậu đang mặc... đồ bệnh nhân?

Quần áo trắng sọc xanh, đúng là trang phục bệnh nhân. Trên cổ tay trái cậu còn mang một cái vòng tay, bên trên có viết: "Khoa tim mạch, phòng 3, giường số 17 – Việt Tinh Văn". Mu bàn tay phải có cắm chai dịch truyền, chất lỏng trong suốt lạnh lẽo theo dây truyền dịch chậm rãi chảy vào trong thân thể cậu. Việt Tinh Văn dựng hết lông tơ trên người, không biết trong dịch truyền này là loại thuốc gì. Nhưng cậu cũng không dám tùy tiện nhổ kim tiêm ra. Dù sao thì cậu cũng đang mang thân phận "người bệnh", lỡ như rút kim lung tung bị bác sĩ hoặc điều dưỡng mắng thì phải làm sao bây giờ?

Việt Tinh Văn ngồi dậy, mắt nhanh chóng đảo quanh bốn phía.

Đây là phòng bệnh ba người, cậu nằm giường số 17 ở cạnh cửa sổ. Trên cửa sổ hình như có một lớp nước sơn kỳ quái, nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một tầng sương mù dày đặc, làm cậu nghĩ đến khung cửa kính một chiều kỳ quái kia của thư viện, đấm vào đó giống như đấm vào tường cứng. Đương nhiên đây là trường thi phong bế, bọn họ không thể nào xuyên qua cửa số mà nhìn thấy tình huống ở bên ngoài.

Nhìn sang bên cạnh, giường số 16 bên tay trái có một chàng trai chừng 20 tuổi đang nằm, lúc này cũng đang ngồi dậy đánh giá bốn phía như Việt Tinh Văn. Cậu ta có một mái tóc ngắn thoải mái, mày rậm mắt to, khuôn mặt sáng sủa làm người khác có cảm giác rất kiên định, là kiểu đàn ông đẹp trai mười phần. Cậu ta cau mày muốn rút kim tiêm trên mu bàn tay, ngẩng đầu lên thấy dịch truyền còn lại trong bình không nhiều lắm, vì thế nhịn xuống rút tay lại.

Hai người chạm mắt nhau, rất nhanh liền dời đi chỗ khác, cùng nhau nhìn về phía giường số 15.

Giường 15 là một ông cụ đầu tóc hoa râm, trên người cắm vô số loại ống kỳ quái, nối với máy theo dõi nhịp tim. Trên máy hiển thị đường cong biểu diễn nhịp tim màu xanh lục. Trên mặt ông cụ còn đeo mask dưỡng khí, lúc này đang hôn mê bất tỉnh, nhìn qua bệnh tình rất nghiêm trọng.

Việt Tinh Văn vừa định nói chuyện, ngay sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một đám bác sĩ mặc áo trắng nối đuôi nhau đi vào.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên nhìn quá rất có tinh thần, trên ngực có bảng tên: "Bác sĩ Trương Chí Chung, trưởng khoa". Đi phía sau ông là một bác sĩ nam trẻ tuổi, mang mắt kính, trên ngực có bảng tên: "Bác sĩ điều trị Tiêu Văn". Phía sau có rất nhiều bác sĩ nội trú, bác sĩ thực tập. Việt Tinh Văn đếm sơ sơ cũng phải hơn 20 người, mênh mông cuồn cuộn nhét đầy cả phòng bệnh.

Bác sĩ Tiêu Vân đẩy đẩy kính trên mũi, giọng nói trong sáng báo cáo: "Chủ nhiệm, giường 16 và 17 đều là bệnh nhân mới nhập viện ngày hôm qua. Có triệu chứng trước khi nhập viện là đau thắt ngực, trước mắt vẫn chưa có chẩn đoán chính xác. Điện tâm đồ thường quy không thấy vấn đề gì, chẩn đoán nghi ngờ là Hẹp mạch vành, sáng mai sẽ cho bọn họ siêu âm tim".

Trưởng khoa Trương đồng cảm nói: "Tuổi trẻ đã mắc phải bệnh tim, đám nhóc này cần phải chú ý đến cảm xúc, đừng quá kích động!".

Việt Tinh Văn: "......"

Cậu không kích động, cậu chỉ cảm thấy chương trình học của học viện Y quá biến thái rồi có được không!

Vừa mới bị một đám thỏ và khí đuổi theo, giờ lại thành bệnh nhân đang nằm viện, còn gắn cho cậu cái mác "bệnh tim"? Trái tim cậu rõ ràng rất tốt, chạy 10.000m trong đại hội thể dục thể thao rất nhẹ nhàng.

Vừa nghĩ đến đó, bên ngực trái bỗng nhiên truyền đến một cơn đau giống như đang kháng nghị, giống như có một bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim cậu. Sắc mặt Việt Tinh Văn thay đổi, lập tức dùng tay đè trên ngực, tim bang bang nhảy loạn mất tốc độ. Cái loại đau đớn quỷ dị này theo thần kinh xông thẳng lên trán, Việt Tinh Văn đau đến nhăn mày, hận không thể móc trái tim ra mà xem là có chuyện gì.

Sắc mặt của anh bạn giường số 16 cũng trở nên vô cùng khó coi, hiển nhiên là tim cũng bắt đầu đau.

Trưởng khoa Trương nhìn sắc mặt bọn họ, vội vàng cầm ống nghe đặt lên ngực, đặt lên phía sau lưng Việt Tinh Văn, xong rồi thấp giọng nói: "Nhịp tim của bệnh nhân này có chút rối loạn nhịp. Bác sĩ Tiêu, bệnh nhân mới hôm nay hơi nhiều, nhanh chóng để bọn họ làm kiểm tra, sau khi có chẩn đoán chính xác mới có thể lên kế hoạch khám chữa bệnh tiếp theo được".

Bác sĩ Tiêu nghiêm túc gật đầu: "Vâng trưởng khoa".

Trưởng khoa lại đến kiểm tra giường bên cạnh, người anh em giường số 16 từ đầu đến cuối không nói một lời này, khuôn mặt tối sầm giống như con rối đưa tay phối hợp với bác sĩ làm kiểm tra.

Sau khi khám cho hai người bọn họ xong, bác sĩ Tiêu đến trước giường bệnh số 15, nói: "Bệnh nhân ở giường số 15, 77 tuổi, hôm qua vừa phẫu thuật tim mạch can thiệp xong, sau phẫu thuật tình trạng ổn định".

Việt Tinh Văn: "......"

Khác nghề như cách núi, cậu nhìn ông lão có vẻ rất nghiêm trọng, kết quả là bác sĩ chẩn đoán bệnh tình ổn định.

Một đám bác sĩ hô hào kéo vào kiểm tra, xong lại đồng loạt rời đi. Lần đầu tiên Việt Tinh Văn nằm viện nhìn thấy một đoàn người áo trắng mênh mông cuồn cuộn liền có chút ngốc, tiếp theo lại có một điều dưỡng trẻ tuổi đi đến, giúp Việt Tinh Văn rút dây truyền dịch, cười nói: "Kim trên mu bàn tay sẽ lưu lại, để luồn kim một lần nữa sẽ rất đau".

Cô gái điều dưỡng tươi cười thân thiện, Việt Tinh Văn gật đầu với cô: "Cám ơn".

Cô ta lại đến rút dây truyền dịch cho anh bạn nằm giường số 16, dặn dò giống như vậy.

Đợi sau khi cô ta ra cửa, trước mặt Việt Tinh Văn xuất hiện một bảng tin trôi nổi, hiển thị dòng thông báo ————

【Môn bắt buộc học viện Y: Khoa tim mạch】

【Số học phần: 4】

【Số sinh viên trong một lớp: 10 người】

【Mô tả chương trình học: Khoa tim mạch điều trị các bệnh lý như: cao huyết áp, đau thắt ngực, bệnh lý mạch vành, nhồi máu cơ tim, viêm cơ tim, suy tim. Trái tim là trung tâm cung cấp máu cho cơ thể, mỗi một nhịp đập sẽ vận chuyển máu mới đến toàn bộ cơ thể. Một khi tim ngừng đập, các cơ quan tổ chức trong cơ thể đều sẽ ngừng hoạt động vì thiếu máu, khiến bệnh nhân tử vong trong một thời gian ngắn 】.

【Yêu cầu kiểm tra: sống sót ở khoa Tim mạch 5 ngày】

【Câu hỏi phụ: Tìm ra nguyên nhân tử vong thật sự của bạn cùng phòng, hoàn thành câu hỏi phụ đạt 30 điểm】

【Chú ý 1: Bạn hiện tại là người có bệnh tim nghiêm trọng, xin đừng quá kích động. Kinh hách, sợ hãi, phẫn nộ và các cảm xúc mặt trái khác rất có thể khiến cho tim đập kịch liệt, gây tắc nghẽn mạch máu hoặc vỡ mạch, do đó xuất hiện tình trạng nhồi máu cơ tim cấp tính, khiến suy tim nghiêm trọng, không thể cấp cứu dẫn đến tử vong】.

【Chú ý 2: Mỗi buổi sáng từ 8g30 đến 9g sẽ có bác sĩ đến khám bệnh, trong thời gian này không cho phép rời khỏi phòng bệnh. Ngoài ra cần phải tuân thủ các lời dặn của bác sĩ, nếu không phải đi làm kiểm tra hoặc truyền dịch, bạn có thể hoạt động tự do trong khu điều trị, thậm chí có thể lén vào văn phòng của bác sĩ. Khoa tim mạch mỗi đêm sẽ có người đến kiểm tra phòng bệnh, bệnh nhân không được rời khỏi khoa. Xin vui lòng không thử cạy cửa, nhảy cửa sổ hoặc các động tác nguy hiểm khác, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả】

【Lần kiểm tra này sẽ căn cứ vào biểu hiện của từng sinh viên mà cho điểm cá nhân】

【Bài kiểm tra bắt đầu】

Việt Tinh Văn nhìn đề bài xong thì chỉ còn biết dựa vào đầu giường suy nghĩ.

Sống sót 5 ngày? Xem ra chương trình học lần này hơi nguy hiểm, chỉ cần không chú ý một chút cậu liền có khả năng bởi vì tim đập loạn mà ngủm củ tỏi.

Câu hỏi phụ có nhắc tới: "Nguyên nhân tử vong thật sự", điều này có chút kỳ quái, bệnh nhân khoa tim mạch chết, nguyên nhân không phải do tim ngừng đập sao? Như vậy, hai chữ "thật sự" của câu hỏi phụ này có ý nghĩa gì?

Việt Tinh Văn là sinh viên khoa Văn học, lúc đọc đề bài rất chú trọng các chi tiết miêu tả. Cậu cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vậy. Nếu chỉ là bệnh nhân ngưng tuần hoàn ở bệnh viện, các bác sĩ chắc chắn sẽ cấp cứu trước hết. Ví dụ như nhồi tim, sốc điện linh tinh. Chỉ cần không chết thực sự, nói không chừng có thể được cứu sống. Mà người bệnh không cứu được dẫn đến tử vong, cũng thuộc về tử vong ngoài ý muốn.

Nhóm thí sinh bọn họ chỉ cần khống chế tốt cảm xúc, đừng làm mình xúc động quá thì có thể sống sót được không phải sao?

Để gây uy hiếp đến bọn họ hẳn là có hai khả năng lớn.

Một là sự kiện ảnh hưởng đến cảm xúc, ví dụ như nửa đêm bỗng nhiên có ma bay tới bay lui ngay cửa số, "hù chết" một đám sinh viên nhát gan. Dù sao thì bọn trái tim của bọn họ "không khỏe", gặp chuyện đột ngột không chừng làm tim nhảy loạn mà phát bệnh tim, sợ tới mức ngoẻo luôn tại chỗ.

Thứ hai, chính là sự kiện làm ảnh hưởng đến bệnh tình của bọn họ. Ví dụ như, phương pháp điều trị không đúng, nhầm lẫn thuốc, hoặc là bạn cùng phòng nổi điên, người nhà nổi điên. Không chừng còn xuất hiện tình huống ngộ độc thức ăn tập thể linh tinh trong khoa??

Tóm lại, mấy ngày tiếp theo, cậu cần phải vô cùng cẩn thận mới được.

Ông lão ở giường số 15 vẫn luôn không tỉnh dậy.

Việt Tinh Văn nhìn về phía bên cạnh, chủ động chào hỏi: "Xin chào anh bạn, đến thư viện không?"

Cậu bạn giường 16 sắc mặt khẽ biến: "Cậu cũng là?"

Việt Tinh Văn gật đầu: "Thí sinh".

Hai người nhìn nhau, trên mặt Việt Tinh Văn lộ ra thái độ thân cận tươi cười: "Lần kiểm tra này, tuy rằng chấm điểm theo cá nhân, nhưng mọi người cũng không phải mối quan hệ cạnh tranh lãn nhau. Chỉ cần sống qua 5 ngày là có thể qua cửa, có muốn làm quen với nhau một chút không?"

Hai người phải trải qua 5 ngày trong một gian phòng, bạn học bên cạnh nếu ngủm thì Việt Tinh Văn cũng có khả năng rất lớn sẽ bị trượt. Loại chuyện đẩy bạn ra ngoài chắn đao này cậu không làm được, mọi người đều là kẻ vô tội xui xẻo bị kéo và trong thư viện, có thể nói là cùng chung cảnh ngộ. Thay vì đề phòng nhau, còn không bằng hợp tác có đúng không?

Đối diện với ánh mắt đầy thiện ý của Việt Tinh Văn, anh bạn rất dứt khoát nói: "Tôi là nghiên cứu sinh năm thứ 2, học viện Y – Đại học Hoa An, Lưu Chiếu Thanh".

Việt Tinh Văn sửng sốt: "..... Hạng nhất Thoát khỏi phòng thí nghiệm?"

Cậu vừa mới xem bảng xếp hạng của 《Thoát khỏi phòng thí nghiệm》xong, người đứng đầu chính là Lưu Chiếu Thanh – học viện Y. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại có thể chung phòng với nhau ở môn thứ hai. Đàn anh nghiên cứu sinh này cũng quá trâu bò, đạt 99 điểm ở Thoát khỏi phòng thí nghiệm.

Việt Tinh Văn lập tức lễ phép chào hỏi: "Xin chào đàn anh, em cũng học đại học Hoa An, Học viện nhân văn, hệ tiếng Trung năm thứ ba. Việt Tinh Văn".

Là bạn cùng trường sao? Thái độ của Lưu Chiếu Thanh rõ ràng hiền lành hơn rất nhiều: "Đàn em đến thư viện trường học mới bị kéo vào nơi quỷ quái này đúng không?"

Việt Tinh Văn gật đầu: "Vâng, tôi đến thư viện lúc 10 giờ tối, vừa vào cửa đã phát hiện không đúng, tiếc là không ra được".

Lưu Chiếu Thanh: "Tôi đến lúc 9g30, định tìm một ít tư liệu, vừa vào cửa liền phát hiện xung quanh không xong rồi".

Hai người trầm mặc một lát, Lưu Chiếu Thanh tò mò hỏi: "Hệ tiếng Trung có đạo cụ gì? Đám thỏ và khỉ, còn có hai Boss cuối, cậu làm sao qua được môn thứ nhất, có thể nói không?"

Mấy phần thưởng của hệ tiếng Trung, đàn anh về sau gặp người hệ tiếng Trung cũng sẽ biết. Huống chi vị nghiên cứu sinh học viện Y này đạt 99 điểm ở phòng thí nghiệm, rõ ràng là một kẻ tàn nhẫn. Việt Tinh Văn có ý muốn kết giao với hắn, nói không chừng về sau còn có thể hợp tác. Nghĩ đến đây, tay phải Việt Tinh Văn nhẹ nhấc lên, lấy ra một quyển 《Từ điển thành ngữ hiện đại》dày như cục gạch, cười nói: "Tôi dùng cuốn từ điển này đập xỉu bọn họ".

"......" Lưu Chiếu Thanh giơ ngón cái lên, vẻ mặt phức tạp: "Trâu bò, cuốn từ điển này của cậu mà đập người chắc chắn rất đau".

Việt Tinh Văn hỏi: "Còn đàn anh thì sao? Anh có thể đạt tới 99 điểm, tôi có thể hỏi qua như thế nào không?"

"Cuộc thi đầu vào bảo tôi giải phẫu thi thể, vạch tĩnh mạch chủ ẩn. Sau khi thi xong được tặng dao phẫu thuật. Tôi giết hết đám khỉ đó". Lưu Chiếu Thanh vừa nói, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một con dao phẫu thuật, tay phải hắn hơi nâng lên, con dao phẫu thuật liền bắn ra ngoài giống như phi tiêu, trong nháy mắt cắm phập vào tường. Bàn tay vừa thu lại, con dao liền về trong tay hắn, lại có thể tiếp tục phóng đi.

Tới tới lui lui, sử dụng vô hạn sao?

Việt Tinh Văn khen: "Tiểu lý phi đao, không trật một phát luôn!"

Lưu Chiếu Thanh thở dài: "Tỉ lệ trúng đích còn chưa đủ chính xác, tôi lần đầu tiên cầm dao phẫu thuật mà dùng như phi tiêu".

Việt Tinh Văn: "Tôi cũng lần đầu tiên dùng từ điển đập người".

Hai người liếc nhau, tìm vui trong đau khổ mà cười cười.

Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Cậu tiếp theo tính thế nào, ra ngoài tìm các thí sinh khác sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Trước mắt, chúng ta biết về Hệ thống thư viện này còn quá ít, không bằng hỏi thăm tình huống những bạn học khác đi?"

Lưu Chiếu Thanh cũng nghĩ như vậy: "Ok. Đi cùng với nhau đi".

# Hết chương 6