Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 7: Suối nước nóng Nhị Nguyệt Hoa (7)



Editor: bebuoncaingot.

Quần áo của người chết giống như là bị người khác xé rách, trên người có nhiều chỗ có vết máu ứ đọng, vòng cổ hồng nhạt trên cỗ làm Đường Nghiên Tâm liên tưởng đến cặp sách màu hồng trong tủ giữ đồ, cũng may mắn cô có thị lực tốt, cách xa như vậy cũng có thể thấy trên mặt dây chuyền có chữ cái Q. Cô gái kia chính là chủ nhân của đồng hồ, có một vị bạn trai tên X, trong lòng lại thích bạn học J.

Bạn học J đã bị nhắc tới hai lần, ảnh chụp kiến trúc vừa rồi Đường Nghiên Tâm tìm được, người chụp Trương Bình Phàm cũng nhắc đến hắn.

Giống như Lộ Tầm Nhất đã nói, chuyện xưa của lĩnh vực chủ tuyến rất có thể cùng ban nhiếp ảnh có quan hệ, quỷ quái xuất hiện khả năng cùng ban nhiếp ảnh có quan hệ không lớn. Tỷ như nữ quỷ lá phong đỏ, cô ta đã kết hôn, không có khả năng vẫn còn là học sinh!

Trong quá trình quan sát người chết, Đường Nghiên Tâm cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Cô chậm rãi ngồi xuống, phát hiện chỗ khác thường là đôi mắt người chết. Không giống như là chết không nhắm mắt mới trợn to, mà giống như là đang nỗ lực nhìn về phương hướng nào đó.

Đường Nghiên Tâm nhảy xuống phía trước, nhìn thấy Lộ Tầm Nhất đang bước nhanh tới. Hắn có một chút xúc động, ánh mắt lại rất kiên định, phảng phất như người hạ quyết tâm thu thập tốt hành lý làm chiến sĩ xuất chinh.

"Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy thẳng mặt hỏi em vẫn tốt hơn, Đường Đường, có phải em bị thứ gì đó bám vào người?"

Đường Nghiên Tâm:"... Nếu quỷ ám, em sẽ thành thật thừa nhận sao?"

Lộ Tầm Nhất:"Anh cảm thấy em không có bị bám vào người! Nhưng hành vi của em rất khó làm người khác không sinh ra hoài nghi. Anh suy đoán vì năng lực thiên phú của em không giống người bình thường nên mới có hành vi đặc biệt như vậy. Em còn nhỏ, có lẽ là rất thông minh, nhưng nhất định không biết sẽ làm người khác sinh ra kiêng kị, ở thời khắc nguy khắc sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Ở lúc em cự tuyệt đồ ăn, anh phi thường sợ hãi, sợ đến mức không dám chứng thực với em, không dám dò hỏi em. Vì sao lại không ăn đồ ăn của nhân loại?"

Đường Nghiên Tâm:"Em nói, em không đói bụng."

Lộ Tầm Nhất:"Nhưng bụng em không nói như vậy!"

Đường Nghiên Tâm:"..."

Lộ Tầm Nhất:"Tại thời điểm loại nghi hoặc kiêng kị này hạ xuống, khi nguy hiểm xảy ra, anh không có cách nào kiên định giống như lúc trước, nguyện ý bảo hộ em bằng sinh mệnh. Nhưng nếu em thật sự xảy ra chuyện, lương tâm cả đời của anh đều không được an ổn."

Đường Nghiên Tâm đặc biệt vô ngữ hỏi:"Anh vì cái gì bảo vệ em?"

Lộ Tầm Nhất:"Em là một đứa trẻ nhỏ, làm người trưởng thành anh có nghĩa vụ bảo hộ an toàn của em."

Ở trong lĩnh vực vong linh mà muốn bảo hộ người khác an toàn? Hắn nói giỡn ư? Nhưng chính ánh mắt ấy đã nói cho Đường Nghiên Tâm biết những lời này đều là sự thật. Nếu nói có thể giết người, cô sẽ làm cho Lộ Tầm Nhất chết đi không hề thống khổ, đỡ phiền! Nhưng cô không thể.

Đường Nghiên Tâm thỏa hiệp:"Rốt cuộc anh muốn gì?"

Lộ Tầm Nhất:"Anh muốn nghiệm chứng, hiện tại em có thể tự chủ duy trì tư duy độc lập hay không, có phải đã bị điều khiển, có được quyền sở hữu thân thể hay không."

Tên nhóc này rõ ràng không phải lén thí nghiệm, hay là cẩn thận nghiệm chứng mà rõ ràng là nói cho cô!

Nhưng Đường Nghiên Tâm không biết bản thân có thể thông qua nghiệm chứng hay không, cô phiền não gãi gãi tóc, vươn ngón tay ra, chậm rãi cho hắn xem xương gai đang mọc ra.

"Năng lực thiên phú này gọi là 'hoá thân vong linh', sử dụng nó có di chứng làm em trong khoảng thời gian ngắn không thể ăn đồ ăn của nhân loại, thuật trị liệu của anh hẳn là đối với thân thể vong linh vô dụng đi?"

Nếu bại lộ, đây là sẽ là át chủ bài của Đường Nghiên Tâm.

Lộ Tầm Nhất:"Trách không được thương thế trên thân thể em lúc sau mới chậm rãi khép lại." Có được câu trả lời hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.

Tên nhóc này cẩn thận nói:"Anh có thể thề, tuyệt đối sẽ không đem bí mật của em nói cho người thứ hai biết."

Hắn thật cao hứng, lúc trước lại ngầm đi hoài nghi một bé gái nhỏ, làm nội tâm hắn phi thường dày vò, hắn đã chịu giáo dục là phải làm việc một cách quang minh chính đại, đường đường chính chính làm người. Nếu lúc này hắn cẩn thận nhìn Đường Nghiên Tâm thì sẽ phát hiện trong mắy cô có sát ý, ba chữ 'không kiên nhẫn' hiện rõ trên mặt Đường Nghiên Tâm.

Lộ Tầm Nhất:"Em vừa có phát hiện mới phải không? Có cần anh rời đi không?"

Nếu chính hắn phát hiện thì hắn nguyện ý chia sẻ cho mọi người, nhưng phát hiện của Đường Nghiên Tâm thuộc về chính cô, cô có quyền đem manh mối làm của riêng.

Người này xác thật thánh mẫu, nhưng hắn rất nghiêm khắc kiềm chế thiện lương cùng vô tư của bản thân... Hơn nữa khoan nói đến đối xử nhân thế. Nếu lời nói cùng việc làm của hắn hợp nhất, vậy thật sự là một người ghê gớm.

Đường Nghiên Tâm lạnh nhạt suy nghĩ: Quá phiền! Muốn giết chết...

Trầm mặc chính là cam chịu, Lộ Tầm Nhất liền thật sự đi rồi, chỉ nhắc nhở Đường Nghiên Tâm phải chú ý an toàn.

Nếu nhân loại đều là cái dạng này, vong linh liền không có đường sống!

Đường Nghiên Tâm đi đến địa điểm vừa mới xác định, dọn tảng đá lớn ở nơi đó ra, quả nhiên có thu hoạch lớn, trong hố có một cái huân chương màu vàng kim, xem hình dạng này có thể nạm vừa một cái khe lõm cửa lớn, hơn nữa mặt trên có chữ viết: Giang Khả.

Chữ cái đầu họ là J, hắn là bạn học J sao?

Trước khi rời đi, cô nhìn thoáng qua suối nước nóng. Nơi này hẳn là không thể nhìn thấy người chết, góc độ không đúng. Cố tình cô lại thấy được, hơn nữa người chết còn nhấp nháy môi, chậm rãi cắn câu.

Như là pha quay chậm trong phim kinh dị...

Đường Nghiên Tâm không có chút cảm giác gì, sờ sờ cằm:"Ngươi đang cười với ta sao?"

Đối phương không trả lời.

Lòng bàn tay không nóng lên, xem ra vị người chết này cũng không phải vong linh chân chính, không đủ điền kiện để phỏng vấn.

Có điểm đáng tiếc, người chết thoạt nhìn thực ôn nhu, có khi sẽ phối hợp trả lời phỏng vấn cũng nên.

Trong khoảng thời gian này, không có du khách xảy ra chuyện, nữ quỷ lá phong tử vong mang đến cho khu vực bể tắm suối nước nóng an toàn ngắn ngủi.

Trời vẫn luôn không có mưa, mấy ngôi sao thưa thớt trên trời cũng không có biến hoá gì... Xem ra lĩnh vực này sẽ luôn là đêm tối. Đường Nghiên Tâm không có tìm được manh mối khác, trên đường trở về, cô quyết định lên lầu. Cô có thể cảm giác được, lĩnh chủ ở lầu hai, nhưng cái huân chương khác cũng rất có thể ở lầu hai.

Không có bất luận kẻ nào dị nghị với dự định đi lên lầu hai, bất cứ là chỗ nào của lĩnh vực vong linh, đều phải thăm dò. Trước mắt không tìm được chìa khoá mở ra cửa lớn, các du khách đều cảm thấy luống cuống.

Phải về đến phòng thay quần áo mới có thể mở ra cửa lầu hai, Tiểu Âm đi đến cửa liền muốn lui lại.

"Tại sao bên trong đen thui vậy?"

Đường Nghiên Tâm:"Có thể là có người tắt đèn rồi."

Ngô Quân Quân mặt tái xanh:"Em không cần nói giỡn..."

Coi như cô là nói giỡn đi!

Đường Nghiên Tâm là người đầu tiên đi vào, cô không sợ bóng tối. Bây giờ dùng đến đèn pin, cho dù còn có ánh sáng cũng rất tối. Bọn Mễ Lạc gắt gao dựa vào nhau, chỉ mở một cái đèn pin.

Không biết đèn pin chiếu sáng trúng nơi nào, bọn họ lại nhìn thấy cái gì, hô hấp rõ ràng dồn dập lên. Đường Nghiên Tâm nhìn qua theo ánh sáng đèn pin, trên mặt tường chỉ là nhiều ra thêm mấy chục gương mặt mà thôi, muốn nói đến chỗ đặc biệt, chính là trên mỗi khuôn mặt đều có biểu tình mười phần vặn vẹo, tựa như là một với vách tường xi măng.

Cho người ta cảm giác giống như bọn họ sẽ đi ra từ bên trong tường...

Quan trọng nhất là không phải cái này đáng sợ nhất, chẳng lẽ bọn họ không có chú ý đến sao?... Trình tự của quầy tủ đựng đồ loạn lên rồi.

Mễ Lạc:"Đường Đường, đi trước mở cửa được không?"

Tiểu Âm:"Nơi này rõ ràng có cái gì, chúng ta không thể ở lại lâu..."

Đường Nghiên Tâm xoay người lên lầu đi mở cửa, các cô ấy chạy như bay rời khỏi, sau đó lại quay trở lại phòng thay quần áo.

Vốn dĩ từng hàng tủ đều đã bị mở ra, bây giờ tất cả đều đóng lại, rõ ràng lại phải một lần nữa tìm kiếm. Thởi điểm xuống lầu, cô đếm qua, gương mặt trên tường xi măng tổng cộng có 31 cái, có nam có nữ, độ tuổi đều xấp xỉ nhau. Để có thể xem rõ hơn, cô tới gần mặt tường, phát hiện cái đầu tiên bên trái, trên mặt có nhiều nếp nhăn, là một nam nhân cao tuổi.

"Hì hì hì"

Phòng thay quần áo an tĩnh bỗng nhiên vang lên âm thanh như vậy, làm không gian u ám này có thêm bầu không khí quỷ dị.

Thời khắc này gương mặt xi măng phát sinh biến hoá, tựa như ác quỷ chịu hình trong địa ngục, trong quá trình Đường Nghiên Tâm quan sát, chúng nó dần dần cuối đầu, 31 đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô.

Gặp phải việc này, nhân loại hẳn là sẽ hét lên!

Đường Nghiên Tâm trợn trắng mắt:"Thích từ trên cao nhìn xuống ta, phiền chết! Để ta đập vỡ gương mặt các ngươi."

Bọn nhóc này cũng không phải quỷ quái, bất quá là tập hợp oán niệm bên nhau mà thôi, không cam lòng nhìn cô có ích lợi gì? Cô không có một chút cảm xúc sợ hãi để bọn người kia hút.

Chỉ cần không sinh ra sợ hãi, chúng nó chính là hổ giấy. Cho dù chúng nó có năng lực công kích, Đường Nghiên Tâm vừa mới ăn xong nửa cánh tay nữ quỷ hồng y, cũng không sợ. Cắn nuốt là một loại năng lực đáng sợ, chính là bởi vì như vậy nên nhân loại mới sợ hãi vong linh.

Không thể cung cấp năng lượng cho cố, cũng không phải đối tượng có thể phỏng vấn, đừng nghĩ đến việc được cô đối xử tốt, biểu tình Đường Nghiên Tâm âm lãnh, so với gương mặt xi măng vặn vẹo càng doạ người hơn.

Có vài gương mặt bị phản ứng thần kỳ của cô doạ đến, theo bản năng dời ánh mắt đi, đa số thì vẫn châm chọc nhìn cô như cũ.

Đường Nghiên Tâm không nói nữa, cầm cái ghế bên cạnh ném về phía mặt tường, trực tiếp làm vỡ hai khuôn mặt, bùn lầy từ mặt tường chảy xuống, như là gương mặt xi măng chảy ra máu. Cô lại hơi sửng sốt, bởi vì bùn lầy bên trong có một đoạn giống như sợi bông, tản ra hương vị đồ ăn.

Nhặt lên tới vòi nước rửa sạch sẽ, bên trong lộ ra chút phấn, Đường Nghiên Tâm ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mấy gương mặt, bình tĩnh đem thứ này ném vào trong miệng. Trong nháy mắt vào miệng, thứ này phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó liền tan ra, lưu lại vị ngọt nhè nhẹ.

So với nữ quỷ lá phong, thứ này chỉ là đồ ăn vặt.

Nhưng Đường Nghiên Tâm rất thiếu ăn, cô sẽ không khinh thường đồ ăn vặt.

Toàn bộ ánh mắt đều tản ra, không còn sự ngạo mạn vừa rồi, nếu không phải không làm được động tác yêu cầu độ khó cao là run bần bật, chỉ sợ toàn bộ mặt tường đã rung lên. Ngó trái ngó phải trần nhà, cũng không dám nhìn đứa trẻ Đường Nghiên Tâm ăn quỷ này.

Đại ác bá Đường Nghiên Tâm nhặt lên chiếc ghế vừa mới quăng, chỉ vào một khuôn mặt trong đó, lãnh khốc hỏi:"Nói cho ta biết, nơi nào có manh mối, nói! Bằng không ta ăn luôn các ngươi."

Cục đá được điêu khắc không thể nói chuyện, nhưng đôi mắt cùng bộ mặt chúng nó đều có thể cử động, mà chúng nó cũng thật sự biết nơi nào có manh mối.

So với cô tự tìm thì như này nhanh hơn! Vì sao thời gian trước không gặp được mấy nhóc đáng yêu như này nha!

Đường Nghiên Tâm lại nhanh chóng tìm được mấy tấm ảnh chụp, lần này quay chụp chính là phong cảnh, ba bức ảnh sau lưng đều có chữ viết.

[Từ khi còn nhỏ, cha thường xuyên khích lệ bạn học J, nếu ta không phải con ruột của hắn, chỉ sợ hắn sẽ không thèm để ta vào mắt. Nếu có thể dùng ta để đổi lấy bạn học J, khẳng định hắn sẽ lập tức đóng gói tiễn ta đi.]

[Bạn học J tham gia thi đấu lấy được khen thưởng XX, mẹ ta làm giáo viên dạy hắn cảm thấy trên mặt phát ra ánh sáng tự hào, không ngừng ở nhà nói: Bạn học J có bao nhiêu thông minh, nỗ lực cỡ nào! Thật là phiền chết, cái loại con nhà người ta này quả thực phiền chết người.]

[Ngay cả Q cũng không thoát khỏi mị lực của hắn, cướp đi cha mẹ ta còn chưa tính, giờ đến bạn gái ta cũng muốn đoạt mất! Hắn quả thực giống như bóng ma ở trong sinh hoạt của ta, vì sao hắn không chết đi! Ta muốn giết hắn!]

Lạc khoản [Hạng Tiền] khách quý của hội sở suối nước nóng, chi trả phí hoạt động sưu tầm phong tục của ban nhiếp ảnh.

Còn có một ảnh chụp bị giấu ở sâu bên trong máy sấy, nếu thật sự do Đường Nghiên Tâm tìm kiếm, khẳng định cũng tìm không thấy. Bức ảnh chụp này chính là một người thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, sau lưng viết [Bí mật của ta bị phát hiện, phải nghĩ cách làm cho bọn họ câm miệng].

Lạc khoản là [Giáo sư Giải].

Trước mắt xuất hiện sáu nhân vật, dựa vào quan hệ giữa bọn họ có thể làm ra một cái sắp xếp đơn giản.

Ban nhiếp ảnh tổng cộng có 33 người đi vào khách sạn suối nước nóng, thầy giáo duy nhất ở đây chính là giáo sư Giải, giáo sư dẫn đội? Hạng Tiền cùng tiểu thư Q là mối quan hệ tình yêu nam nữ, tiểu thư Q thích J tiên sinh, sau khi Hạng Tiền biết chuyện này, phi thường hận J tiên sinh.

Người thích chụp kiến trúc, Trương Bình Phàm là bạn tốt của J tiên sinh.

Nhân vật Bối Mộc Thủy thích chụp động vật nhỏ có quan hệ không rõ, chỉ biết cô ấy yêu thầm một người.

Mỗi người đều có bí mật!

Đường Nghiên Tâm:"Nơi này còn có manh mối sao?"

Gương mặt xi măng: đong đưa tròng mắt.JPG

Không thể lắc đầu, gương mặt xi măng chỉ có thể đảo mắt một cách thảm thương! Chỉ có suy nghĩ muốn đưa tên ôn thần này nhanh rời đi, không dám nói dối.

Vậy chính là không có, Đường Nghiên Tâm không có biểu tình gì cầm ghế lên, đập vỡ gương mặt xi măng gần nhất.

Nhóm gương mặt xi măng: Miệng mở lớn một cách vặn vẹo.JPG

Đường Nghiên Tâm:"Kinh ngạc như vậy làm gì? Lời hứa hẹn của quỷ, vốn dĩ không thể tin tưởng."

Nhóm gương mặt xi măng:"..."

"A a a a --"

Gương mặt còn chưa bị đập vỡ điên cuồng thét chói tai, lần này là ở ngoài, chúng nó không thể phát ra âm thanh gì khác.

Đường Nghiên Tâm một lòng muốn đồ ăn vặt, không thương hại tụi nó chút nào.

"Đường Đường! Đường Đường?"

Là âm thanh của Lộ Tầm Nhất, từ phía trên truyền xuống.

Đường Nghiên Tâm không kiên nhẫn "Ai" một tiếng.

Thanh âm Lộ Tầm Nhất từ trên lầu truyền đến.

"Em không sao chứ?"

Đường Nghiên Tâm rửa sạch 30 đoá kẹo bông gòn, cất vào trong túi. Thời điểm đẩy cửa ra, ván cửa thiếu chút nữa đập vào trong mặt Lộ Tầm Nhất. Trên người thằng nhóc này có điểm chật vật, đôi tay máu chảy đầm đìa, xem ra phòng thay quần áo nam cũng không an tĩnh.

"Không có gì đâu! Em sẽ có chuyện gì chứ?"

Mễ Lạc muốn nói, từ khi các cô lên lầu, vẫn luôn nghe được phía dưới phòng thay quần áo có âm thanh, một hồi là tiếng cười âm lãnh, một hồi là kêu thảm thiết, còn có tiếng đồ vật bị đập vỡ, ngẫu nhiên có tiếng nói hỗn loạn của con gái. Đủ làm lông tơ người dựng thẳng lên, lại không thể suy đoán hoàn toàn sự tình phát sinh bên dưới. Bọn họ không dám trở về xem thử, cũng không dám đi loạn.

Nam du khách cũng không có từ phòng thay quần áo đi lên!

Cho nên bọn họ đã thấp thỏm bất an đứng thẳng ở hành lang thật lâu...

Đường Nghiên Tâm đem Lộ Tầm Nhất đẩy ra, thấy rõ đường đi bố trí.

Đường Nghiên Tâm đẩy Lộ Tầm Nhất ra, thấy rõ bố trí của đường đi.

"Linh đường a..."

___________________

Editor: Cảm ơn bạn Hongluong97 đã bão cho mình nha.