Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

Chương 113: Thôi nhé! Trời đã thương em thì thương cho trót...



Tình huống diễn ra quá nhanh, người ở bên ngoài cửa không biết là Lý Cảnh Chiêu đang đứng sau tủ quần áo nên ùa vào ứng cứu, nhưng ngọn lửa quá nóng khiến họ phải nhanh chóng lùi ra ngoài, nhờ vậy nên hắn mới không bị dẫm nát ở phía dưới.

Lúc hắn vừa ngã xuống, thì Lý An Thành cũng tông cửa ban công xông vào, đám khói đen mù mịt ngăn mắt anh không thể dõi đi xa nên chỉ nhìn thấy mỗi Ái Nghi đang nằm dài trên sàn. Anh vội vàng bế cô lên để thoát ra ngoài, nhưng cô lại dùng chút sức lực yếu ớt níu lấy tay anh, thều thào nói:

“Cứu… Cảnh Chiêu… ở dưới tủ…”

Lý An Thành đã nghe rõ lời của vợ, anh lùi ra ban công giao cô cho lực lượng cứu hỏa để họ đưa cô xuống bên dưới trước, rồi chạy ngược vào trong đám cháy tìm Lý Cảnh Chiêu.

Ngọn lửa đã bao trùm khắp căn phòng, một biển đen cuồn cuộn giống như ác quỷ đang nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Nhân viên cứu hỏa đã tìm cách ngăn cản Lý An Thành xông vào do anh không có mặc đồ bảo hộ nhưng anh vẫn kiên quyết tiến sâu vào bên trong.

Đám khói đen phủ dày đặc trên chiếc tủ gỗ, họ tìm thấy Lý Cảnh Chiêu thoi thóp ở ngay bên dưới. Lý An Thành phối hợp cùng mọi người nâng tủ lên rồi kéo hắn ra. Nhưng hắn lại cố chấp giãy giụa dù đến cả thở cũng làm không nổi.

“Thả tôi ra… để cho tôi chết đi, ai cần các người đến cứu…”

Dù hắn đã mất khả năng kháng cự nhưng vì hắn cứ cố tình trì nặng cơ thể xuống khiến lực lượng cứu hộ rất khó mang hắn trở ra. Tình hình cấp bách không thể nhỏ nhẹ dỗ dành, Lý An Thành phát cáu đấm thẳng vào khuôn mặt đầy máu của hắn, quát lên:

“Vợ của tao không muốn mày chết, cho nên mày bắt buộc phải sống!”

Câu nói này đã tác động mạnh mẽ tới ý thức của Lý Cảnh Chiêu, tim hắn chịu đả kích đau rát giống như bị lửa nuốt, nhưng cuối cùng đã ngoan ngoãn để mọi người đưa mình ra ngoài. Hắn bị thương nặng nên không thể di chuyển, lực lượng cứu hộ phải buộc dây vào người hắn thả xuống dưới.

Lúc vừa tiếp đất, Lý Cảnh Chiêu níu ống tay áo của Lý An Thành, nhúc nhích khoé miệng đầy máu, khó khăn lên tiếng:

“Tại sao… anh lại cứu tôi? Chẳng phải… anh đang chờ cơ hội… phơi bày chuyện ngộ độc xyanua sao?”

Lý An Thành rũ mắt nhìn con người “tội nghiệp” đang nằm trên băng ca, anh gạt mạnh bàn tay bám đầy bụi khói của hắn, hừ lạnh:

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, không phải ai cũng thích nhìn người ta chết giống như hai mẹ con của cậu đâu! Còn tại sao tôi không vạch trần chuyện khí xyanua có trong quan tài, là vì dì Trương là ân nhân giúp tôi biết rõ hung thủ giết mẹ của mình, nếu để cảnh sát vào cuộc điều tra thì thi hài của bà ấy sẽ bị động vào khiến quá trình an táng bị trễ nải nên tôi mới im lặng cho qua. Vả lại lúc ấy tôi còn nghĩ, dù sao tôi và cậu cũng chảy cùng dòng máu, tha cho cậu một lần coi như cắt đứt tình anh em… Nhưng bây giờ cậu không phải!”

Anh hơi khom người, trừng mắt gằn giọng: “Nhớ cho kỹ, cậu mang họ Lạc! Cho nên muốn hay không cũng phải ném thứ tình yêu ghê tởm của cậu đối với Lạc Tử Di trong đám cháy vừa rồi ngay cho tôi. Cô ấy… đã là vợ của Lý An Thành này từ lâu rồi! Không đến lượt để cho cậu nuôi hy vọng đâu! Cầu nguyện đi, cô ấy mà có bề gì, thì cậu đừng hòng có được chỗ chôn!”

Lý An Thành quay người, nhanh chóng chạy tới chiếc xe cứu thương có Ái Nghi nằm bên trong. Lý Cảnh Chiêu nâng đôi mắt lờ đờ nhìn theo, gượng cười đau đớn.

Lạc Tử Di đã sớm là vợ của Lý An Thành, vậy lời thề thốt khi ấy vốn chỉ là nói với mây với gió. Mây tan, gió thoảng, lời bay biến đi chẳng còn đọng lại gì, người đã nói trăm ngàn lần như thế sao hắn vẫn cố chấp chôn chặt niềm riêng, để ngày hôm nay… sống không bằng chết…

Tình đầu… cũng như tình cuối, mộng ước không thành là do nghiệp báo đã gieo…

Hắn khép mắt rơi vào bất tỉnh, tình cũng từ đấy mà chết theo tim…



Sau một trận ầm ĩ gây chấn động, đoàn xe cứu thương và cứu hỏa nối đuôi nhau rời khỏi khách sạn. Ái Nghi và Lý Cảnh Chiêu được đưa tới bệnh viện để điều trị, bỏ lại phía sau một cảnh tượng hỗn độn xấu xí vô cùng, nhưng thật may trận hỏa hoạn vừa rồi không lây lan rộng và không gây thiệt hại về người.

Lý An Thành ngồi bên cạnh giường bệnh vuốt ve bàn tay mềm mại của Ái Nghi, cô nằm yên ngoan ngoãn như một em bé nhỏ, thuần khiết và mỏng manh như sương mai. Tựa như chạm là vỡ, gió tạt nhẹ là tan.

Có nhiều lúc anh ước có thể buộc dây vào chân em để em đừng chạy mất, thế giới này hỗn loạn quá, chỉ mới chớp mắt nguy hiểm đã bủa vây, mà anh lại chẳng phải là cánh chim bay có thể chao liệng trên vùng trời rộng lớn để dõi theo em qua từng vết tích…

Ải nhân duyên sao lại nhiều truân chuyên đến thế? Ngỡ đã vượt hết gian nan vậy mà hoạn nạn vẫn không từ. Thôi nhé! Nốt lần này là lần cuối nhé, thịt da em được nuôi bằng máu lỏng, chứ nào phải sắt đá nung trong than đỏ mà có thể gánh hoài tiếng va đập bạo tàn của hiểm nguy…

Trời đã thương em thì thương cho trót, nếu có đo lường nhân kiếp thì hãy thử trên người Lý An Thành, chứ đừng làm trầy xước Lâm Ái Nghi…

“Nước… khát quá…”

Cái miệng nhỏ của Ái Nghi mấp máy đòi nước, cô kéo bàn tay của anh dụi mặt vào làm nũng dù hai mắt vẫn nhắm tịt trong cơn mê ngủ. Lý An Thành không lấy nước cho cô mà cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm, anh cố tình day dưa làm cho cô thở không được liền vội mở bừng mắt ra, nói trong tiếng thở dốc:

“Anh đang làm gì vậy?”

“Truyền nước cho em.”

Lý An Thành giữ nguyên cự ly không dịch chuyển, bờ môi mỏng đẹp cong lên một đường, dịu dàng hỏi:

“Em có thấy khó chịu ở đâu không để anh gọi bác sĩ?”

“Không có.” Giọng của Ái Nghi nhỏ như tiếng muỗi kêu, cô ngước mắt nhìn trần nhà định thần suy nghĩ vài giây rồi ngồi bật dậy sờ soạng khắp người Lý An Thành.

“Anh có bị làm sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Lý An Thành không vội đáp, anh kéo cô ngã vào lòng mình, hít hương tóc còn vương mùi khói như để nhắc nhở chính anh rằng người con gái mong manh tựa như tơ này vừa trở về từ bờ vực của cái chết.

Đã quá nhiều lần như thế, tình cảm giữa hai người luôn bị chia cắt bởi những loại sống - chết đủ muôn hình vạn trạng, nàng không khóc vì chàng, thì chàng cũng đau đáu sợ nàng lạc mất. Linh hồn của một con người nhỏ bé như thế mà Trời cứ muốn mang đi, hoặc cũng có thể vì ông ấy thấy duyên chưa đủ sâu nên mới gieo muôn vàn thử thách. Nhưng anh mệt rồi, chỉ muốn yên nghỉ trong những tươi đẹp bên Ái Nghi mà thôi. Đừng làm tình làm tội mà đọa đày trái tim thêm anh nữa…

“Anh không sao, em nằm nghỉ thêm chút nữa đi.”

Lý An Thành vươn tay ra rót cho Ái Nghi ly nước, cô ngó mắt nhìn quanh, nhỏ nhẹ hỏi:

"Lý Cảnh Chiêu đâu rồi… anh ta có bị làm sao không anh?

“Thân em còn lo chưa xong, lấy sức đâu để lo thêm cho hắn vậy?”

Lý An Thành nheo mắt, biểu lộ rõ là đang không vui. Ái Nghi chậc lưỡi, hạ giọng vuốt ve:

“Mặc dù hắn là đầu sỏ gây ra nguồn cơn, nhưng lúc cấp bách hắn đã cố sức cứu em, chỉ là không may mà thôi. Anh đừng giận mà.”

“Anh không giận em, nhưng dù hắn có hối lỗi đi nữa thì anh cũng không bao giờ bỏ qua chuyện này được. Bác sĩ nói hắn bị gãy xương rất nặng, não cũng bị tổn thương, nói không chừng lúc tỉnh lại có thể bị què hoặc điên luôn cũng nên. Nhưng cho dù có như thế đi chăng nữa thì anh cũng không bao giờ tha thứ cho hắn! Vợ của Lý An Thành không phải là đồ chơi!”