Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

Chương 115: Phụ tử



Sáng hôm sau lúc chuẩn bị xuất viện Ái Nghi có ghé qua xem tình hình của Lý Cảnh Chiêu một chút, hắn vẫn chưa tỉnh lại và đang tiếp nhận điều trị tích cực. Một người từng có trong tay tất cả, giờ nằm một chỗ chống chọi với bệnh tật mà bên cạnh lại chẳng có ai chăm nom, “người thân” duy nhất là Tống Văn thì lại không có máu mủ ruột rà, còn bên hắn e là chỉ vì lòng thương hại. Hoàn cảnh của hắn lúc này khiến người khác không biết phải nên cười hả hê hay cảm thấy xót thương nữa…

“Về thôi, đây là cái giá mà hắn phải trả. Những kẻ có lòng dạ sói lang thì đều phải đi qua con đường này.”

Lý An Thành vỗ vai Ái Nghi, cô luyến tiếc nhìn qua khe cửa nhỏ thêm chút nữa, không phải vì cô dành sự quan tâm đặc biệt cho hắn mà cô tiếc cho hắn còn quá trẻ, không biết khi tỉnh lại hắn có thể làm lại từ đầu được nữa hay không? Người ta thường chừa cho mình một đường lui để ngộ nhỡ có gặp khó khăn thì vẫn còn chỗ quay đầu, nhưng Lý Cảnh Chiêu đã tự mình bịt kín hai đường lùi và tiến, để bây giờ kham khổ cũng chẳng có ai rủ lòng thương xót.

Phải chi hắn biết được sống trên đời là đều quý giá, hai chữ “lầm lỗi” không nên phạm phải nhiều lần thì tương lai của hắn sau này đâu đến nỗi bế tắc đến như thế…

Rời khỏi bệnh viện, Ái Nghi không quay đầu nhìn lại, một đoạn đường dài dằng dặc mà cô đã đi qua đầy đủ mặn - ngọt - đắng - cay còn đọng lại, cuộc đời mai này sẽ ra sao cô chẳng biết, chỉ biết ngay trước mặt lúc này là đường, là mật ngọt và nụ cười ấm áp của người thương!

***

Thoáng chốc đã ba tháng trôi qua, sau vụ hoả hoạn ở khách sạn tốn không ít giấy mực của báo chí thì bộ phim “Nhân sinh phù thế” đã có thể khởi quay lại bình thường và kịp đóng máy dù có trễ hơn dự kiến, những tập phát sóng đầu tiên cũng đã được trình chiếu trên màn ảnh nhỏ.

Thời gian qua truyền thông và dư luận đặc biệt quan tâm đến chuyện tình cảm giữa diễn viên mới nổi Lâm Ái Nghi và chủ tịch tập đoàn Âu Á - Lý An Thành. Paparazzi đã săn được không ít ảnh thân mật của hai người trên đoàn phim, và rầm rộ nổ ra cuộc bàn luận cho rằng Lâm Ái Nghi dựa hơi chủ tịch để được nổi tiếng khi tổng giám đốc Hoàng Phổ là Lý Cảnh Chiêu đã ngã ngựa.

Nhưng sau khi hàng loạt cáo buộc nhắm về phía Lý Cảnh Chiêu, vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn về việc chèn ép nghệ sĩ trong giới để nâng đỡ “gà nhà” được phanh phui thì chẳng còn ai “khóc thuê” cho hắn nữa.

Nhưng cũng nhờ những lùm xùm ngoài lề này mà bộ phim do Ái Nghi thủ vai chính vừa mắt nhận được rất nhiều sự quan tâm của khán giả, lượng rating vượt mức kỷ lục và lập được rất nhiều thành tích khủng trong hạng mục phim truyền hình. Lối diễn xuất của Ái Nghi được giới chuyên môn đánh giá rất cao, cộng thêm ngoại hình nổi bật và khả năng ăn nói hoạt bát thân thiện nên chẳng mấy chốc lượng fan hâm mộ của cô tăng lên ngùn ngụt, chẳng thua kém “cây đa cây đề” nào trong giới showbiz.

Không lâu sau đó, hàng loạt vụ án gây rúng động dư luận được đem ra xét xử công khai. Trịnh Hà, Diệp Lai và đồng phạm bị tuyên án tử hình với nhiều tội danh không thể dung thứ. Lạc Xích lãnh án năm năm tù giam, Lâm Thục Khuê cũng chịu hình phạt tương tự. Còn riêng Lâm Doanh thì hưởng án treo do con gái của ông ta đã ôm hết tội về mình.

Ngày Lâm Doanh được thả tự do chẳng ai tới đón, cửa nát nhà tan, vợ đã bỏ chạy theo người. Một mình ông ta lang thang trên đường từ sáng sớm đến chiều muộn, thành phố rộng đến thế mà chẳng có nổi một chỗ để dung thân.

“Bây giờ ông đã hiểu cảm giác của con gái mình lúc bị đuổi ra khỏi nhà chưa?”

Lâm Doanh giật mình nhìn sang chiếc xe màu đỏ đỗ bên đường, tần ngần một lúc vẫn chưa nhận ra người ngồi bên trong là ai. Phải cho đến khi Ái Nghi tháo cặp kính đen xuống ông ta mới sửng sốt chỉ thẳng tay vào mặt cô nhưng rất lâu cũng không thốt được lời nào.

“Lên xe trước đi.”

Ý thức của Lâm Doanh như bị thôi miên, ông ta nhanh chóng ngồi vào ghế phụ mà không hỏi gì, chắc là do chẳng còn nơi nào để đi nên có một nơi trú ngụ tạm thời thì đỡ phải trốn chạy khỏi những ánh mắt soi mói dòm ngó của những người xung quanh nên mới nghe theo mà không thắc mắc.

Ái Nghi đưa cho cha mình một túi đồ ăn rồi khởi động xe, mới đầu ông ấy còn chần chừ nhưng sau đó vì đói nên đành dẹp bỏ lòng tự ái dồn thức ăn vào miệng nhai ngấu nghiến. Cô đưa mắt nhìn sang, lòng chợt tê lại.

“Lúc Ái Nghi bị cha mình đuổi ra khỏi nhà một mẩu bánh mì cô ấy còn chẳng có mà ăn.”

Động tác của Lâm Doanh dừng lại, ông cụp mắt xuống nhìn xuống ổ bánh bị cắn dở, nhớ lại cái đêm hôm ấy hốc mắt liền nóng ran. Ông quay sang nhìn Ái Nghi, khẽ hỏi:

“Cô và Ái Nghi là bạn bè thật sao?” Trước đây ông nghĩ cô gái này dựa hơi đứa con gái đã chết của mình để được nổi tiếng, nên ông nghe lời Thục Khuê làm mọi cách để hạ bệ những người có tiếng tăm hơn con gái của mình. Nhưng lưới trời lồng lộng, chỉ một sai lầm mà ông đã mất hết tất cả chẳng còn gì.

Ái Nghi nhìn thẳng đằng trước, đáy lòng co thắt dữ dội, cô giữ cho mình thật bình tĩnh, nhẹ trả lời:

“Ông muốn xem tôi là gì cũng được, nhưng tôi chỉ thắc mắc… ông xem Ái Nghi là gì? Có bao giờ ông thật lòng coi cô ấy là con gái của mình hay chưa?”

Miếng bánh trong tay Lâm Doanh bị ông ta siết đến nhăn nheo, cặp mắt đục ngầu nhìn cô chằm chằm, lớn tiếng phản bác lại:

“Nếu tôi không xem nó là con gái thì làm sao nó có thể an ổn lớn lên. Biết rằng Thục Khuê làm chuyện sai trái hại nó chịu tiếng oan, nhưng cũng không thể vì thế mà nói là tôi chẳng tốt với nó được. Nếu không xem nó là con thì khi nó bị mẹ nó bỏ rơi tôi đâu có đem về nuôi nấng cho đến lúc nó nên người thành danh chứ!”

Cố chấp cho rằng mình bao dung hiểu chuyện hình như là bệnh chung của rất nhiều người. Ái Nghi mỉm cười, cô dừng xe bên vệ đường vắng, đảo mắt sang ngang.

“Đúng là ông đã nuôi dưỡng cô ấy suốt những năm tháng thiếu thời, nhưng một chút tình thương đúng nghĩa… ông chưa bao giờ ban bố cho cô ấy cả.”

Lâm Doanh định cãi lại nhưng bị Ái Nghi nói lấp đi: “Ông nghĩ kỹ lại mà xem, có bao giờ ông quan tâm hỏi han hay lắng lo cho Ái Nghi mỗi khi cô ấy gặp khó khăn hoặc ốm đau bệnh tật chưa? Cô ấy mang họ của ông, được người khác biết với danh nghĩa là con gái của nhà họ Lâm, vậy nên cái ông làm là trách nhiệm, là để người đời không gắn cho ông cái mác ruồng bỏ con thơ, nhưng thật ra tình thương của ông đều đã đặt hết lên Lâm Thục Khuê và không dư ra một chút nào để bố thí cho Ái Nghi cả. Vì thế nên lúc cô ấy bị xã hội tẩy chay ông liền có cớ đuổi xô cô ấy, xem như những năm tháng vừa qua cho cô ấy chỗ ăn chỗ nghỉ là đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi. Ông có mặt tại lễ tang ngày hôm ấy khóc lóc xót thương, chỉ để viết cho xong đoạn kết của tình phụ tử ngắn ngủi ấy mà thôi.”

Mắt của Ái Nghi đỏ hoe, nhìn sang Lâm Doanh thì đã khóc. Cô không biết mình đang trông mong gì với hình hài lạ lẫm này khi ở trước mặt cha ruột của mình nữa. Thế giới này vận hành theo nguyên lý tuần hoàn, nhưng không có nghĩa là kết cuộc đều sẽ giống như nhau, có người sẽ nhận ra lỗi sai nhưng cũng sẽ có người cố chấp cả một đời không đổi.

Giống như lúc này, cô không biết được cha của mình có hối hận vì đã bỏ rơi cô hay không? Cô muốn hỏi, nếu có cơ hội được gặp lại “Lâm Ái Nghi” thì ông ấy có muốn bù đắp lại tình yêu thương mà ông chưa bao giờ dành cho cô hay không? Nhưng cô đã chẳng thể nào mở miệng nổi.

Ái Nghi nuốt lại những tủi hờn vào trong cổ họng, cô lục trong túi xách lấy giấy tờ cổ phần Lâm Thị ra đưa trước mặt cha, nhẹ nói:

“Cái này là Ái Nghi gửi cho chú… Cô ấy báo mộng về nói rằng không muốn cha mình phải chịu khổ lúc tuổi già.”

Lâm Doanh ngây người rất lâu rồi mới đưa tay ra run run nhận lấy. Lúc nhìn rõ mấy chữ in đậm trong tờ giấy ông ta đã không thể cất được lời nào. Ái Nghi khởi động xe chạy về phía biệt thự nhà họ Lâm, lúc cô đạp phanh thì những tổn thương trong lòng cũng đã buông xuôi tất cả.

“Trong đó có chìa khóa nhà và số điện thoại của cháu, sau này có khó khăn gì thì cứ gọi. Cháu sẽ làm thay trách nhiệm của Ái Nghi… Coi như là để trả ơn dưỡng dục của chú suốt hai mấy năm ngắn ngủi cô ấy sống ở trên đời.”

“Không! Cái này chú không thể nhận được. Ái Nghi đã nằm trong hũ tro lạnh, chú làm sao có thể ở nơi cửa rộng nhà cao bằng tình thương mà con bé đã để lại được.”