Thời Bách - Thẩm Mộc

Chương 5: Trà chanh bạc hà



Sáng hôm sau Thẩm Mộc dắt xe ra ngoài chuẩn bị đi học thì bắt gặp Châu Thời Bách đang đứng trước đó một đoạn không xa. Thấy vậy Thẩm Mộc lên tiếng hỏi:

"Cậu làm gì ở đây vậy?"

"Đợi cậu để cùng đi học đó."

Thẩm Mộc tỏ ra ngạc nhiên, hôm nay anh không đi chiếc mô tô to đùng của mình nữa mà chỉ đi một chiếc xe máy bình thường nhưng khi anh ngồi lên trông nó vẫn rất sang và không làm mất đi khí chất của anh. Nghe thấy anh nói vậy Thẩm Mộc tỏ ra ngơ ngác lên tiếng:

"Thôi cậu đi trước đi tôi đi chậm lắm với sợ fangirl của cậu lúc về hẹn tôi ra sau trường thì chết."

"Tôi làm gì có fangirl.." anh tỏ ra vô tội lên tiếng

"Vậy đợi tôi một chút."

Nói rồi cô chạy thẳng vào nhà mặc áo chống nắng đeo kính dâm và khẩu trang,anh thấy vậy chỉ biết chậc lưỡi một cái rồi nói:

"Cậu kì lạ thật đấy, vậy tôi đi trước cho cậu tự nhiên nhé." nói rồi anh vừa cười vừa phi xe đi trước.

"Ủa sao không nói sớm đi để mình mặc như này rồi mới nói hâm thật đấy, lại phải vào thay ra." cô tự lẩm bẩm.

Một lúc sau đến trường vào lớp cô thấy anh đã ngồi im ở chỗ, cô để í hình như ghế cô hôm nay hơi gần ghế anh thì phải, thấy vậy cô đành kéo ghế ngồi dịch ra rồi vào chỗ anh thấy vậy thì nói:

"Cậu chê tôi à." giọng anh có vẻ ấm ức

"Tôi không chê cậu chỉ là sợ người yêu cậu đánh tôi thôi. " cô nói với giọng thản nhiên

"Tôi làm gì có người yêu. " anh nói với giọng hết sức bình thản.

"Chắc vừa chia tay người yêu hả?"

Anh nhướng mày bảo: "Cậu giỏi vặn lại lời nói nhỉ thú vị thật đấy hình như tôi hơi thích cậu rồi. "

"Ừ "

Anh không ngờ cô lại trả lời một cách thản nhiên như vậy nhưng anh không biết cô đã phải cố gắng trấn tĩnh như nào.

Cô thầm nghĩ: " Nguy hiểm thậy may mà mình tỉnh. "

Một lúc sau cô quay ra bảo anh:

" Giờ ra chơi,cậu xuống căn tin tôi bao cậu ăn nhé, để mấy hôm nữa là tôi quên mất đấy. "

"Được thôi, mà bao nốt lần này ăn là chúng ta không còn liên hệ gì nữa à. "

"Chúng ta là bạn cùng bàn còn gì khi nào cậu muốn mời tôi ăn cũng được tôi không ngại đâu hihi."

Nghe cô nói vậy anh chỉ biết lắc đầu cười.Giờ ra chơi cô rủ cả Tạ Uyên xuống căntin cùng. Xuống đến nơi ba người vào chỗ ngồi có mấy nữ sinh cứ quay ra nhìn bọn họ,Thẩm Mộc thấy đồ ăn ngon cũng mặc kệ họ. Đang ăn có ba cô gái đi qua cô, cô gái dẫn đầu khá xinh đẹp đi qua chỗ cô với thái độ hống hách nhét vào tay cô một mẩu giấy nhỏ rồi đi mất. Lúc đó Thẩm Mộc không xem luôn mà lúc đi vệ sinh cô mới xem cô lẩm bẩm:

"Biết ngay mà lại haizz."

Họ hẹn cô ra sân tập sau trường đây là một nơi khá kín giám thị ít khi qua lại.Thẩm Mộc định mặc kệ nhưng khi cô dắt xe đi về thì bị 2 cô gái kia lôi ra sân tập và bảo:

"Tránh xa Châu Thời Bách ra không thì đừng có trách."

"Tôi không tránh đấy thì làm sao sao các cậu cũng đâu phải là gì của Châu Thời Bách."

Thẩm Mộc định bỏ qua cho bọn họ nhưng vừa nãy lúc họ giằng co đã làm xước xe cô điều này làm cô rất tức nên muốn khiêu chiến với họ. Bề ngoài cô là một cô gái ngây thơ dễ bắt nạt nhưng thật ra cô từng đạt giải nhì karate thành phố, cô không muốn thể hiện ai ngờ mấy đứa này lại chọc cho cô ngứa nghề. Hai cô gái kia thấy thái độ của cô khác lạ thì cũng hơi sợ nhưng vẫn to tiếng vì nghĩ mình nhiều người. Cô buộc tóc cao lên, bẻ các khớp tay, vặn cổ mấy cái rồi lao vào tẩn cho hai cô gái kia một trận đang tẩn xung thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, nghe giọng hơi quen tai nhưng cô không nhận ra, cô không đánh nữa giả vờ ngã xuống lấy tay vò đầu mình và tự véo má mình mấy cái để tạo hiện trường giả và kêu lên:

"Có ai không cứu tôi với huhu, cứu với huhu...."

Hai cô gái kia thấy vậy chỉ biết đứng nghệt ra. Lúc này Châu Thời Bách từ phía trước chạy lên gương mặt có chút lo lắng hoảng sợ, cất tiếng:

" Các cậu làm gì cô ấy vậy." giọng nói của anh rất mạnh mẽ

"Châu Thời Bách mấy cậu ấy đánh tớ nói là tớ phải tránh xa cậu huhu." vừa nói cô vừa lấy tay véo đùi mình để nặn ra nước mắt.

Anh kéo cô lên đưa cô ra phía sau lưng mình,thấy vậy hai cô gái kia lên tiếng:

" Rõ ràng chúng tôi bị đánh thảm hơn mà cậu nhìn không rõ à sao còn bênh cậu ta." vừa nói vừa liếc nhìn Thẩm Mộc.

Anh nghe thấy vậy liền quay ra nhìn cô, cô ngay lập tức khóc nức nở.

"Huhu cậu không tin tớ à tớ là bạn cùng bàn của cậu đó huhu."

Anh nghe vậy thì nói:

"Tôi không biết là ai sai nhưng từ giờ tôi còn thấy các cậu bén bảng cạnh cậu ấy thì đừng có trách tôi không nương tay. " giọng nói của anh mang theo khí chất rất bá đạo.

Nói xong anh nắm lấy tay cô dắt ra ngoài.

"Đi thôi!"

Lúc được anh dắt đi cô hơi quay mặt lại nhướng mày,nhếch mép nở một nụ cười khiêu khích với hai cô gái kia.Hai cô gái hình như không biết sợ nói:

" Mày cứ đợi đấy Thẩm Mộc... "

Ra ngoài anh mới nhận ra mình chưa thả tay cô ra ngại ngùng lên tiếng:

" Cậu có sao không?"

Mặc dù là lời nói hỏi thăm nhưng ánh mắt anh nhìn cô rất dò xét và hỗn loạn dường như rất mơ hồ,nhưng khi nhìn vào đôi mắt long lanh ngập nước của cô thì những suy nghĩ tâm sự kia ngay lập tức bay mất.

"Tôi không sao." vừa nói cô vừa sụt sịt,thật ra cô khóc vì chuyện này là một phần, phần còn lại là do bị xước xe làm cô cảm thấy rất khó chịu và uất ức nên mới có thể khóc lâu như vậy.

Anh thấy vậy thì mím môi như nhịn cười nói:

"Nhìn cậu khóc như con heo sữa vậy."

"Cậu lại còn trêu tôi nữa,không phải tại cậu hết sao." vừa nói cô vừa khóc to hơn.

"Tôi xin lỗi thôi nín đi tôi đền cậu được không, cậu muốn ăn gì."

"Trà chanh bạc hà." Vừa nói cô vừa tự đắc về trình độ diễn xuất của mình vừa được đánh đấm vừa được ăn miễn phí.

Nghe cô nói vậy anh cười to hơn thầm nghĩ " Không ngờ dỗ cô nghín lại nhanh vậy."

" Cậu thích cười không tôi không tha thứ cho cậu nữa bây giờ nhanh đi mua đi."

"Cậu không đi cùng hả."

"Đi cùng lỡ như gặp thêm fangirl của cậu nữa thì sao,tôi sợ lắm thôi cậu đi nhanh lên." giọng cô hơi khẩn trương vì đánh nhau xong cô rất đói.

Nghe vậy anh chỉ cười nhẹ một cái rồi nhanh chóng chạy đi mua.