Thời Đại Phóng Túng

Chương 1: Biển



Edit: Hạ Uyển

Beta: Sói

Một chiếc du thuyền màu trắng lênh đênh trên đại dương bao la xanh thẳm, thân thuyền có in logo của Hiệp hội Nghiên cứu Bảo vệ Môi trường Thực vật Quốc tế. Trên boong tàu là một chiếc tàu ngầm cỡ trung, mười mấy thanh niên mặc áo blouse trắng đeo thiết bị cấp cứu đang lần lượt tiến vào trong tàu.

Chàng trai đứng ở cửa ra vào thúc giục một thanh niên đang lạc đàn: "Từ Mục, cậu chuẩn bị xong chưa? Nhanh lên!"

"Đến đây đến đây." Từ Mục đang nghiên cứu cách để mở khóa bình dưỡng khí khẩn cấp, nghe tiếng bạn đồng hành gọi mình, cậu tùy ý đeo bình dưỡng khí lên lưng rồi nhanh chóng lên tàu.

Cửa tàu ngầm đã được đóng chặt, mười mấy người khoác áo blouse trắng ngồi chỉnh tề ở chỗ của mình, gương mặt của mười mấy người này, trừ Từ Mục ra, thì giống nhau như đúc. Không chỉ tướng mạo giống nhau mà mỗi một biểu cảm, tư thế ngồi hay thậm chí là hướng của từng sợi tóc cũng không mảy may khác biệt.

Từ Mục tìm được chỗ của mình ngồi xuống, cố gắng hết sức ngồi cùng một tư thế như bọn họ.

"Lần đầu xuống biển à?" Chàng trai ngồi bên cạnh cậu chủ động bắt chuyện.

Từ Mục gật gật đầu.

Bạn đồng hành nói: "Nghe nói nơi mà giờ chúng ta đi đến chính là nơi cô độc nhất trên thế gian."

Người bạn đồng hành còn chưa nói hết đã bị Từ Mục nhíu mày ngắt lời: "Chờ đã, hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó?"

Bên tai cậu mơ hồ vang lên thứ âm nhạc mà đời này cậu ghét nhất, hết vang rồi lại ngừng, cứ lặp đi lặp lại mấy lần mới dần biến mất.

"Vẫn ổn chứ?" Người bạn hỏi.

Sau khi xác định là bên tai không xuất hiện tiếng nhạc đó nữa, Từ Mục mới lắc đầu nói: "Không có việc gì. Chắc tôi nghe lầm."

Chiếc cần cẩu không lồ trên du thuyền cắp lấy tàu ngầm như cắp một món đồ chơi rồi chậm rãi thả xuống biển. Cảm nhận được hình như tàu ngầm đã tiếp xúc với mặt nước, bỗng nhiên trái tim Từ Mục nảy lên một cái, tựa như có một hòn đá nảy lên trong lồng ngực, cứng rắn mà chạy loạn khắp nơi, thùng thùng vang dội.

"Thực vật trên địa cầu đã tiến vào thời kỳ nguy hiểm cao. Nơi từng là khu vực chỉ có thực vật cấp thấp sinh sống giờ lại trở thành địa phương đầy triển vọng nghiên cứu các loài thực vật mới. Nếu như lần khảo sát này thành công thì chắc chắn là chúng ta sẽ để lại dấu ấn huy hoàng trong lịch sử nhân loại." Khảo sát chỉ vừa mới bắt đầu, bạn đồng hành đã mơ mộng đến tương lai nghiên cứu thành công của bọn họ.

Từ Mục liếc qua cửa sổ tròn bên trong tàu ngầm, nước biển bên ngoài cửa sổ đang dần dần dâng lên, hô hấp của cậu cũng đột nhiên trở nên gấp gáp.

Tia sáng ngoài của sổ dần dần biến mất, nước biển bao phủ lên toàn bộ thân tàu, bầu trời dần bị thay thế bằng màu lam của nước biển, hô hấp của Từ Mục càng lúc càng khó khăn, cảm giác ngạt thở đột nhiên ập đến, dường như cổ cậu đang bị một bàn tay nào đó chặt chẽ siết lấy.

"Cậu sao thế?" Bạn đồng hành quan tâm hỏi khi thấy tình hình của Từ Mục không ổn cho lắm.

"Không sao...... không sao......" Từ Mục thở phì phò, dường như không khí trong lồng ngực đang bị hút đi với tốc độ cực nhanh.

Đôi tay vô hình trên cổ kia đột nhiên tăng thêm sức lực, siết chặt cần cổ tinh tế của Từ Mục hệt như đang vắt khăn.

Từ Mục phát ra âm thanh thống khổ, thân thể từ từ trượt xuống ghế, cuộn tròn trên mặt đất, hai tay dùng sức xé cổ áo của mình.

Người ngồi trong tàu ngầm không nhúc nhích chút nào, chỉ có người bạn bên cạnh hết lần này đến lần khác hỏi 'Chuyện gì vậy?' 'Có bị làm sao không?' Nhưng trừ mấy lời hỏi thăm vô dụng ấy thì người bạn kia cũng không giúp được gì thực tế hơn.

Chính lúc này, còi báo động của tàu ngầm vang lên. Cửa sổ tròn bằng thủy tinh bị một luồng khí cực mạnh va vào khiến hai hàng cửa sổ vỡ tan, nước biển bắt đầu tràn vào trong khoang tàu.

Chỉ trong chớp mắt, Từ Mục cảm nhận được nước biển từ bốn phương tám hướng ập đến nuốt chửng cậu. Tai mắt mũi miệng nhanh chóng bị làn nước tanh mặn lạnh buốt rót vào, Từ Mục khua tay hai cái, chụp ngay mặt nạ dưỡng khí đeo trên lưng vào mũi và miệng, nhưng lúc trước cậu lại quên mở khóa bình dưỡng khí, trong lúc cấp bách thế này Từ Mục lại chẳng thể cung cấp thêm chút dưỡng khí nào cho bản thân.

Từ Mục bất lực giãy giụa ở nơi sâu nhất của đại dương, cậu quay đầu mở mắt, vậy mà nhìn thấy tàu ngầm gặp nạn lúc nãy vẫn đang hoạt động, của sổ bị vỡ cũng không có vấn đề gì, mọi người vẫn bình yên vô sự ngồi trong tàu ngầm, chỉ có một mình cậu rơi vào trong biển.

"Từ Mục! Từ Mục!" Người bạn ngồi trong tàu ngầm đập cửa sổ tròn gọi tên cậu.

Từ Mục muốn kêu cứu mà không thể kêu được.

Cậu từ bỏ giãy giụa, hai mắt nhắm lại chờ chết.

Tiếng nhạc mà cậu cực kì ghét kia lại tiếp tục vang lên, cứ lặp đi lặp lại mãi không ngừng.

Trong biển rộng thế này thì làm quái gì có nhạc? Đến chết cũng không cho cậu chết thoải mái nữa!

"Từ Mục! Từ Mục!"

Giọng nói của người bạn đồng hành biến thành giọng của một người phụ nữ trung niên, giọng nói lanh lảnh của phụ nữ trung niên này khiến cậu khó chịu hệt như nghe tiếng nhạc kia vậy.

"Đã mấy giờ rồi mà vẫn chưa chịu dậy! Đồng hồ báo thức kêu cả sáng rồi đấy! Hôm nay con không cần phải đến lớp hả?! Có phải là muốn trốn học không!" Tiếng nói lanh lảnh kia vẫn vang lên không ngừng.

"...... Đi học!!" Từ Mục bỗng mở choàng mắt, cả người bật dậy từ trong chăn hệt như viên đạn.

Mẹ cậu đang đứng bên giường lải nhải không ngừng như Đường Tăng: "Con xem xem mấy giờ rồi, đồng hồ báo thức đã kêu mấy lần rồi có biết không hả?! Đây là lần đầu tiên mẹ thấy một sinh viên không quan tâm đến việc học như con đấy! Trước giờ mẹ cũng chưa thấy đứa nào không thích học hành như con, lên đại học thầy cô không quản lý nghiêm thì con phải tự giác đi chứ, tại sao lại có thể dung túng cho mình như thế nhỉ? Tối cha con về để xem ông ấy nói con thế nào! Còn tiếp tục như vậy thì con lập tức về trường mà ở, đừng ở nhà nữa!"

Từ Mục tự động bỏ qua những suy nghĩ linh tinh theo kiểu diễn kịch của mẹ mình, cậu liếc mắt nhìn con số trên đồng hồ, kêu lên: "Thôi xong!"

Cậu nhảy từ trên giường xuống, ai oán nhìn mẹ đến giờ này mới niệm tình thân mà gọi mình: "Sao mẹ không gọi con sớm hơn, giờ mẹ mới gọi rồi còn nghĩ linh tinh nữa. Con phải thay quần áo, mẹ mau ra ngoài đi!"

Từ Mục dùng hai phút để thay xong quần áo, đánh răng đơn giản rồi xỏ hai chiếc giày chơi bóng khác nhau chạy ra cửa.

Cậu xuống nhà rồi mẹ Từ mới nhớ chuyện quan trọng hôm nay, bà mở cửa sổ ra hô to với bóng lưng của Từ Mục: "Phải nhớ ăn sáng đấy!"

Sau khi để lại hai đồng tiền xu, Từ Mục lấy một bình sữa của người bán hàng rong rồi chạy về hướng trường mình với tốc độ nhanh nhất.

Từ Mục không ở lại trường nên đi học muộn với cậu là chuyện bình thường. Trước kia cho dù cậu đến muộn bao lâu, giảng viên có ý kiến gì về cậu, hay cuối kì cho cậu điểm thấp thì Từ Mục đều có thể bình tĩnh ứng phó.

Nhưng giai đoạn này cậu bình tĩnh không nổi, nguyên nhân là vì lần này Từ Mục gặp phải giảng viên khó nhằn rồi.

Giảng viên lần này cậu học họ Tôn, cách cô giơ tay nhấc chân hay giảng bài đều cao quý tựa như nương nương, vậy nên ở sau lưng các sinh viên hay gọi cô là Tôn nương nương.

Ai đến trễ tiết học của Tôn nương nương sẽ bị phạt đi quản lý trang trại của học viện trong vòng một tuần. Mặc dù diện tích của trang trại học viện không lớn, chỉ 200m² nhưng việc quản lý lại chẳng dễ dàng gì.

Trong trang trại, cây rau nào cũng là tiểu bảo bối trân quý, mới chỉ tưới nhiều nước hơn một chút là hôm sau đã ỉu xìu.

Mỗi một cây rau này đều đáng giá ngàn vàng, chỉ một cây chết thôi là học viện đã phải vội vàng gọi chuyên gia y học về thực vật của ba bệnh viện lớn đến cứu sống rồi.

Ngày nào người quản lý những cây trồng này cũng phải sống trong lo lắng đề phòng, đến ăn cơm cũng phải ngồi trước màn hình theo dõi sức khỏe cây trồng, cây nào có giá trị sức khỏe thấp hơn 85 là phải lập tức chạy đến kiểm tra vấn đề rồi giải quyết ngay.

Chỉ cần quản lý một tuần là đã đủ để tiều tụy héo mòn rồi.

Từng phải trải qua một tuần làm nhân viên quản lý trang trại, giờ đây thái độ của Từ Mục đối với Tôn nương nương đã thay đổi 180°, cậu tôn thờ cô, không dám có nửa điểm bất kính.

Tôn nương nương chính là giảng viên đầu tiên khiến Từ Mục đặt 15 cái báo thức!

Mấy ngày nay, tiết của cô Tôn đều phải học trong phòng thí nghiệm, lúc Từ Mục chạy đến phòng thí nghiệm, cậu đã muộn nửa tiếng.

Phòng thí nghiệm hoàn toàn yên tĩnh, bạn học và giảng viên mặc áo blouse trắng đang vậy quanh bàn thí nghiệm.

Trên bàn thí nghiệm là mười mấy chậu đất, đèn tử ngoại tập trung chiếu vào bọn chúng, mầm cây bên trong đất chậm rãi mọc lên, mới đầu bùn đất bên trong chậu chỉ có một chấm màu xanh, nhưng thời gian dần trôi, tốc độ sinh trưởng của mầm cây đã xuất hiện sự chênh lệch rõ ràng. Có mầm cây chỉ mới mọc lên đã ngừng sinh trưởng, có cây giữa chừng đã leo lên dây, có cây chỉ lên một nửa đã nhanh chóng chết đi.

Cây ở giữa là cây phát triển cao nhất, mầm cây này thuộc về nhóm của Mễ Lương Đào. Tuy cuối cùng mầm cây chỉ cao đến 10cm thì ngừng lại, nhưng không thể nghi ngờ đây là cây tốt nhất trong số những cái cây được trồng lần này.

Từ Mục nhanh chóng uống hết sữa rồi lau lau giọt sữa còn dính trên miệng. Uống xong, cậu rón rén đi vào phòng thí nghiệm mở cửa tủ, lấy áo blouse trắng ra khoác vào. Thừa dịp cô Tôn không có chú ý, Từ Mục lại rón rén đi đến nên cạnh Vạn Nghiên Minh.

Vạn Nghiên Minh chú ý đến sự xuất hiện của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Sao đến muộn thế?"

"Đi dạo đến huyễn cảnh." Thấy cô Tôn đang nhìn thực vật trên bàn thí nghiệm, không phát hiện cậu đến muộn, Từ Mục thở phào một hơi rồi hỏi Vạn Nghiên Minh. " Vừa nãy Tôn nương nương có nói gì quan trọng không?"

"Tri thức thì có tính là quan trọng không?"

"Không tính."

"Vậy không có."

"À. Bài tập của nhóm chúng ta là cái nào?"

Vạn Nghiên Minh chép miệng chỉ vào cái chậu ngoài cùng bên trái. Trong chậu là một mầm cây mập mạp với hai chiếc lá nhỏ đang nhô lên khỏi đất đen, nhưng nó lại giống như một đứa nhỏ mập mạp lười biếng trốn ở trong đất mà ngủ, không chết héo, nhưng cũng không cao lên.

Mười cái cây trong mười chậu đại diện cho mười nhóm, cô Tôn đi từng nhóm để chấm điểm, khi đến nhóm cuối cùng, bước chân cô dừng lại, không cho điểm nào. Cô dùng bút chì gõ lên bàn thí nghiệm, nhìn vào đám người rồi hỏi: "Nhóm trưởng của nhóm này là ai?"

Đám người tự giác lui sang hai bên, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía vị nhóm trưởng kia. Từ Mục còn đang cảm thấy may mắn vì đi muộn mà không bị phát hiện giờ bỗng trở thành tiêu điểm của mọi người.

"Từ Mục." Cô Tôn gọi cậu.

"Em ở đây! Cô ơi em ở đây!" Từ Mục vội vàng đứng thẳng người như cách chào trong quân đội.

Cô Tôn như bị một vị nương nương nào đó nhập, tựa như Quý phi triều Thanh đi giày bồn hoa* ung ung bước tới. Cô khẽ nhếch cằm, tư thái cao ngạo nói: "Từ hôm nay trở đi, trang trại của trường sẽ do trò quản lý. Chỉ cần một cái lá rau bị héo thì tất cả thành viên trong nhóm trò sẽ bị trừ 10 điểm."

*Giày bồn hoa

Thành viên duy nhất của nhóm Từ Mục, Vạn Nghiên Minh kêu thảm một tiếng.

"Vì, vì sao ạ?! Em đã cố gắng hết sức cho bài tập của nhóm chúng em rồi!" Từ Mục trừng to mắt.

"Cố gắng hết sức để giá đỗ phát triển kém à?" Cô Tôn bắt chéo hai tay trước ngực. "Tôi đã nói rồi, mầm cây dài 4cm mới tính là đạt yêu cầu. Trong lớp chỉ có bài tập nhóm của các trò là không đạt yêu cầu của tôi."

Từ Mục cầm cây thước lên đo, đệt, cái mầm mập mạp này chỉ cao 3.6cm.

Cuối cùng, Từ Mục trốn không được việc phải quản lý nông trại. Cậu hít một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi miễn miễn cưỡng cưỡng cười hỏi: "Nông trại, quản lý một tuần phải không ạ?"

Cô Tôn giận tái mặt nói từng chữ: "Một, năm, học."

Nụ cười trên khóe miệng khô khốc của Từ Mục bỗng chốc co rút, cậu cảm thấy đỉnh đầu vang lên một tiếng rầm, toàn thân như bị sấm đánh trúng.

Hết chương 1.