Thời Đại Phóng Túng

Chương 29: Ký ức cũ



Editor: Mộc Tĩnh

Beta: Sói

******************

Tưởng Dĩ Giác nghiêm mặt, không trả lời được.

Nhìn phản ứng của hắn, Từ Mục nghĩ thầm hắn sẽ không nghĩ cậu có tật xấu gì đấy chứ.

Cậu nhún vai cười, nói: "Em tùy tiện nói thôi."

Nhưng Tưởng Dĩ Giác cũng không vì những lời này của Từ Mục mà cảm thấy tốt hơn. Hắn biết, không đời nào Từ Mục lại vô duyên vô cớ hỏi câu hỏi như thế.

Từ Mục đang tìm lại đoạn kí ức kia, hơn nữa khả năng cao là cậu đã chạm đến chúng rồi.

"Sắc trời không còn sớm nữa, em phải về nhà rồi." Từ Mục nói.

"Anh đưa em về."

"Không cần. Ba em vẫn không thể chấp nhận được chuyện em qua lại với anh. Anh đưa em về mà bọn họ thấy là sẽ tức giận." Từ Mục "Ôi" một tiếng, "Em biết thái độ của em gần đây không được tốt lắm, thật sự em đang cảm thấy rất buồn. Đúng lúc đợt này có khảo sát, em sẽ đi để bình tĩnh hơn."

Tưởng Dĩ Giác im lặng một lát rồi nói: "Được. Anh cho em thời gian bình tĩnh. Nhưng mà Từ Mục, anh chỉ muốn em biết là anh nghiêm túc với em. Anh hi vọng sau khi em trở về chúng ta có thể bắt đầu một mối quan hệ thật sự nghiêm túc."

Trên đường tham gia khảo sát cùng Hội cứu trợ thực vật, cuối cùng Từ Mục cũng biết lần này bọn họ đi đâu------ đoạn sông Trường Giang ở Giang Thành.

Sông Trường Giang chảy qua nhiều tỉnh thành, sinh vật ở rất nhiều đoạn sông đều đã chết sạch, duy chỉ có đoạn ở Giang Thành là giữ được hệ sinh thái đầy đủ nhất. Mặc dù tỷ lệ là rất nhỏ, nhưng có thể dưới sông vẫn còn một số thực vật nguyên sinh không dị biến lợi dụng điều kiện bùn đất để sinh trưởng.

Lần này Hội cứu trợ thực vật sẽ tiến hành khảo sát trong ba tháng, thời gian này Hội nghiên cứu thực vật đang họp ở Canada nên sẽ không cản trở đến hoạt động của bọn họ, vậy nên Hội cứu trợ không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời thế này.

Theo kết quả nghiên cứu mấy tháng vừa rồi của Hội cứu trợ thực vật, trong đoạn sông chảy qua Giang thành, nơi có hệ sinh thái nguyên vẹn nhất là đoạn sông ở cầu lớn Trường Giang. Đó là phạm vi khảo sát thích hợp nhất đối với bọn họ.

Hội cứu trợ thuê một khách sạn thuộc khu vực gần cầu lớn Trường Giang nhất. Đã qua rất nhiều năm mà khu vực này vẫn không hề phát triển, những công trình kiến trúc vẫn giữ nguyên phong cách của một hai trăm năm trước. Một số kiến trúc đã hoang phế, song chính phủ cũng không tới để xử lý, để mặc nơi này với những tòa nhà nhỏ bé lung la lung lay sắp hỏng.

Cạnh nơi Từ Mục ở có một tòa nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm, trên tòa nhà có treo một tấm biển "Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Giang thành."

Tòa nhà này mang đến cho Từ Mục cảm giác rất kinh khủng, mỗi khi ra ngoài quay về nhìn thấy nó là cậu lại có cảm giác như gặp phải phân vậy. Cậu thà nhắm mắt đi đường còn hơn là nhìn thấy tòa nhà này. Không những thế, những tòa bệnh viện xung quanh tòa trung tâm này còn mang đến cho Từ Mục cảm giác y hệt như trong những giấc mơ trước đây.

Quản lí khách sạn nói: "Trước kia xung quanh đây có rất nhiều bệnh viện tâm thần, Trung tâm Sức khỏe Tâm thần bên kia là một trong số đó. Tuy tòa nhà này đã sớm bị bỏ hoang, nhưng tốt nhất là lúc khảo sát các cậu đừng vào đó."

Chắc chắn là Từ Mục sẽ không vào, cậu tránh còn không kịp địa phương quỷ quái này nữa là. Nhưng xuất phát từ sự tò mò, cậu vẫn hỏi: "Vì sao?"

"Âm khí quá nặng, năm đó có rất nhiều bệnh nhân bị vứt bỏ trong bệnh viện này không ai trông coi, một số người bị nhốt đến chết cũng không ra ngoài được. Sau vài năm, theo thời gian, tòa nhà nay cũng dần hoang phế, vậy mà người ta vẫn thường xuyên nghe thấy âm thanh la hét của bệnh nhân truyền từ bên trong ra, nhưng lúc đi vào thì chẳng có gì hết." Lời Quản lý nói khiến mọi người sởn hết cả tóc gáy.

Liên tưởng tới cảnh tượng trong giấc mơ, cả người Từ Mục lập tức nổi da gà.

Mâu thuẫn bên trong Tưởng thị ngày càng gay gắt, vì muốn thắng trận này mà Tưởng Tín hoàn toàn không quan tâm cổ đông hay nội bộ tổ chức sống chết ra sao, cứ tùy hứng mà làm việc. Tưởng Dĩ Giác phải chạy theo sau bình ổn lại cục diện rối rắm do cha mình gây ra, vậy nên mấy ngày nay hắn bận đến sứt đầu mẻ trán.

Thời gian ăn trưa hắn cũng ở lại văn phòng để xử lý giấy tờ. Đúng lúc này, trợ lý gõ cửa đi vào, cúi người nói: "Tưởng tổng, đã tra được vị trí bọn họ đang đi khảo sát."

Tưởng Dĩ Giác không ngẩng đầu lên: "Nói".

"Đoạn sông Trường Giang ở Giang thành."

"Bịch" một tiếng, tài liệu Tưởng Dĩ Giác cầm trong tay rơi hết xuống đất.

Hắn đứng bật dậy, kích động hỏi: "........Anh nói ở đâu?"

Vào ngày thứ ba Hội cứu trợ đến Giang thành, Tề Minh Hoàn tự bỏ tiền thuê một chiếc tàu ngầm, hôm nay con tàu được vận chuyển theo đường biển mới cập bến.

Sáng sớm Tề Minh Hoàn đã cùng đoàn người đi đến cầu lớn Trường Giang để chuẩn bị cho lần đầu khảo sát. Sáng nay Từ Mục đột nhiên bị đau dạ dày nên cần phải tạm thời ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Đến chiều, Hội cứu trợ thực vật đã hoàn thành khảo sát đáy sông lần thứ nhất, ba giờ sau sẽ tiến hành lần thứ hai. Dạ dày của Từ Mục đã khỏe hơn nên cậu nhanh chóng chuẩn bị để tập hợp với mọi người ở cầu lớn Trường Giang.

Ra đến cửa khách sạn, một chiếc xe màu đen có rèm che chợt dừng lại trước mặt Từ Mục, hai người đàn ông giống vệ sĩ từ trên xe bước xuống ngăn cản đường đi của cậu.

"Cậu Từ, mời cậu đi theo chúng tôi." Một người trong đó lên tiếng.

Từ Mục sợ hãi lùi lại phía sau mấy bước: "Tôi không quen mấy người."

"Có người muốn gặp cậu, phiền cậu đi theo chúng tôi." Hai người đàn ông từng bước áp sát.

Từ Mục nuốt một ngụm nước bọt, thấy phía trước có chiếc xe taxi, cậu bèn đẩy hai người đàn ông ra rồi chạy về hướng đã định.

"Cậu Từ!"

"Cậu Từ!"

Hai người đàn ông đằng sau vừa gọi vừa đuổi theo, Từ Mục nhanh chóng mở cửa xe taxi, sau khi đóng chặt cửa xe, cậu kích động kêu to: "Mau lái xe mau lái xe!"

Taxi phóng như bay, hai người đàn ông vội quay lại xe hòng đuổi theo.

Trong xe, Từ Mục vừa thở hổn hển vừa gọi cho Tề Minh Hoàn: "Alo, thầy Tề, có hai tên thần kinh muốn bắt em, giờ em đang trên taxi."

"Hai tên thần kinh muốn bắt cậu? Sao lại như thế?"

"Không biết, chắc không phải Hội nghiên cứu thực vật đến gây rối chứ. Em đi trước đã, lát nói sau."

"Được." Tề Minh Hoàn tắt điện thoại, nhìn nhân viên khảo sát đang nghỉ ngơi ở trên bờ nói, "Hội nghiên cứu thực vật cho người đến đây, các cậu cho nhóm người thứ hai tranh thủ thời gian đi xuống, ngoài ra để lại hai người ngăn cản bọn họ."

Nhân viên khảo sát gật đầu, mặc trang bị chỉnh tề rồi theo thứ tự bước xuống tàu ngầm đang đậu ở ven sông.

Nước sông Trường Giang cuồn cuộn, tàu ngầm khởi động, trong chốc lát đã chìm vào dòng sông mênh mông cuồn cuộn.

Hai người ở lại cùng Tề Minh Hoàn đi đến đoạn cầu chắc chắn nhất bắc ngang Trường Giang.

Trước kia nơi này ô tô đi như nước chảy, người đến người đi nườm nượp, vậy mà hiện tại lại vắng vẻ chỉ còn mỗi vài bóng người bọn họ.

Tới cầu lớn Trường Giang, Từ Mục bước xuống xe, chiếc xe kia cũng theo tới.

Thấy Từ Mục, Tề Minh Hoàn cùng hai người ở lại tiến lên đón.

"Các người còn không để yên à?!" Từ Mục gào về phía hai người đàn ông kia rồi vội vàng chạy tới trốn ở phía sau Tề Minh Hoàn.

Gió sông thổi tung mái tóc bọn họ, ba người ở phía trước che chở Từ Mục, ngăn không cho hai người đàn ông kia tới gần.

Tề Minh Hoàn lên tiếng: "Các anh là người của Hội nghiên cứu thực vật phải không?"

Người đàn ông A nói: "Chúng tôi không phải người của Hội nghiên cứu thực vật, chúng tôi chỉ muốn mời cậu Từ đi cùng chúng tôi một chuyến. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cậu ấy!"

"Tôi không quan tâm các anh có làm hại cậu ấy hay không, chúng tôi sẽ không để cậu ấy đi với các anh." Tề Minh Hoàn kiên quyết.

Người đàn ông B trực tiếp nói với Từ Mục: "Cậu Từ, việc Hội cứu trợ thực vật đang làm rất nguy hiểm. Chúng tôi tới là để bảo vệ cậu, mong cậu tin tưởng chúng tôi, theo chúng tôi đi!"

"Nguy hiểm hay không liên quan đ*o gì tới các anh! Tôi không biết các anh!" Từ Mục chết cũng không đi.

"Cậu ấy không muốn đi, các anh không thấy sao?" Tề Minh Hoàn nói.

"Ngại quá, đây là chỉ thị của ông chủ chúng tôi. Hôm nay chúng tôi phải mang cậu ấy đi."

Hai người đàn ông xông lên, trực tiếp dùng sức.

Sáu người lao vào tranh chấp nhau, vốn dĩ là đang phòng vệ ngăn cản, không biết sao lại thành đấu võ. Mặc dù bên Tề Minh Hoàn có bốn người, nhưng đối phương cũng là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, không phải có thể dễ dàng khống chế.

Mấy người càng đánh càng kịch liệt, không biết ai đột nhiên đẩy vào Từ Mục.

Từ Mục bị đẩy ngã, cậu hoảng loạn hét một tiếng, nhưng cả cơ thể đã trượt từ lan can xuống, ngã vào sóng lớn cuồn cuộn của Trường Giang!

"Từ Mục!"

"Cậu Từ!"

Tất cả mọi người vội vàng vọt tới vòng bảo hộ, nhưng đã muộn. Lòng sông như cái miệng đang há to, nuốt chửng lấy Từ Mục trong tích tắc.

Nước sông lạnh băng vây lấy Từ Mục, nước chảy qua yết hầu, nước chảy xiết nặng trĩu đánh thẳng vào người Từ Mục khiến cậu ngất đi.

Âm thanh trong giấc mơ dường như lại quanh quẩn bên tai. Không những thế, dường như lần này Từ Mục còn loáng thoáng thấy trên cầu Trường Giang vây đầy người qua đường, bọn họ kinh hoàng kêu: "Có người rơi xuống nước rồi!"

Trước mắt cậu là sóng nước dập dềnh trôi nổi, bóng dáng của những người này cũng thoắt ẩn thoắt hiện giữa những con sóng.

Cơ thể Từ Mục chìm dần xuống sông, trái tim đau đớn vì phải chịu áp lực nặng nề.

Từ Mục không ngờ bên dưới vùng sông nước thoạt nhìn bao la hung vĩ này lại lạnh lẽo tối tăm đến thế.

Đây là thế giới quạnh hiu cỡ nào.

Cậu hiểu rõ.

Từ Mục nhớ ra rồi. Linh hồn cậu đã lang thang ở đây mấy năm, chậm chạp không chờ nổi người kia đến, cuối cùng vào một đêm lạnh lẽo thê lương, nó đành chậm rãi tan biến vào đất trời.

Nơi này tối thế nào, lạnh đến đâu, cậu đều hiểu rõ.

Những giọng nói đến từ thế kỷ trước thay đổi không ngừng, trở thành những tiếng vọng trong lòng sông tối tăm lạnh lẽo.

"Cậu ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa."

"Từ Mục, hưởng dương 23 tuổi."

"Cậu ấy có người thân không?"

"Mồ côi ba, mẹ không liên lạc được. Chỉ có thể liên lạc với họ hàng của cậu ấy là Tưởng gia".

"Nhưng Tưởng gia không ai nguyện ý ra mặt."

"Không một ai muốn ra mặt hết sao?"

"Không một ai hết."

"Vậy anh họ Tưởng Dĩ Giác của cậu ấy đâu?"

"Người liên lạc đầu tiên là Tưởng Dĩ Giác. Nhưng anh ta không chịu đến."

Trong nháy mắt, trí nhớ của một thời không lấp đầy đại não Từ Mục.

Ngày ấy, bầu trời không bụi bặm như bây giờ, nước sông cũng mang sắc xanh nhàn nhạt, dưới sông là cả một hệ sinh thái tảo và cá vô cùng phong phú. Hai bên bờ, cây xanh san sát, hoa cỏ sinh trưởng sôi trề sức sống.

Năm Thiên Tân thứ 200X, đây là một thành phố kết hợp giữa phong cách cổ xưa và hơi thở hiện đại, trên con đường văn hóa, cửa hàng đồ cổ và cửa hàng tranh chữ chen chúc nối tiếp nhau.

Ngày đó Từ Mục trốn tiết cuối, trèo tường trốn ra ngoài. Cậu mặc đồng phục trung học trắng xanh, vừa ăn kem vừa đi dọc trên con đường này. Từ Mục đang đợi người kia tan tầm.

Thấy ven đường có cửa hàng bán đồ ăn vặt, Từ Mục bèn tùy tiện tìm một bàn có người rồi ngồi xuống nói chuyện.

Đối phương hỏi: "Cậu biết không, Tổng giám đốc Tưởng thị từng bán đồ cổ ở đây đấy!"

Từ Mục vừa ăn kem vừa ăn bánh bao, nói: "Đương nhiên là biết, đó chính là họ hàng xa nhà tôi."

Tất cả mọi người ngồi đó đều ngẩn ra, sau đó cùng nhau cười lớn: "Tưởng gia là họ hàng của cậu? Thế thì tôi là đại thiếu gia của Tưởng gia đây này!"

"Nào, gọi tiếng anh họ xem nào, hahahhaha!"

Từ Mục thật sự muốn nói cho bọn họ biết, anh họ của hắn, đại thiếu gia của Tưởng gia hiện giờ đang làm nhân viên thu ngân ở cửa hàng tiện lợi phía sau con phố này kia kìa, so ra cuộc sống còn kém hơn cả mấy người.

Còn hiện giờ, cậu đang ngồi đây chờ nhân viên thu ngân Tưởng gia tan tầm.

Giờ hồi tưởng lại Từ Mục mới thấy, dường như ngay từ đầu tất cả mọi thứ đều đã được định sẵn.

Cậu và Tưởng Dĩ Giác là họ hàng, mặc dù điều kiện gia đình cậu rất kém, khác xa Tưởng Gia, nhưng quả thực là bọn họ có dây mơ rễ má với nhau.

Chỉ là, bọn họ vốn có thể không thân nhau, vốn có thể không yêu nhau.

Vốn có thể không cần hận, cũng không cần chia ly.

Nếu ngày ấy mẹ Từ Mục không mang Từ Mục đến Tưởng gia vay tiền, Tưởng lão tiên sinh không từ chối bọn họ, giúp việc Tưởng gia không buông lời sỉ nhục, Từ Mục cũng sẽ không vì tức giận mà làm giúp việc Tưởng gia vỡ đầu.

Thì có lẽ những chuyện này sẽ không xảy ra.

Chỉ cần năm ấy Tưởng Dĩ Giác không vì lòng tốt mà qua đây, đưa tiền bản thân vất vả kiếm được cho bọn họ rồi tiễn bọn họ đi, chuyện tình năm đó có lẽ sẽ không xảy ra.

Hết chương 29.

Lời tác giả

Từ Mục khôi phục lại trí nhớ, tôi biết một số bạn đã đọc "Thời đại tĩnh lặng" thì cũng biết đời trước xảy ra chuyện gì rồi, nhưng ở đây tôi vẫn sẽ viết lại một lần về những chuyện đời trước của Mục Mục ~~ vậy nên các chương sau sẽ là hồi ức đời trước, nhưng tôi cam đoan là sẽ không phải nguyên văn rập khuôn như "Thời đại tĩnh lặng"! Nhân tiện, tôi có thể hèn mọn xin một chút tiểu hải tinh* được khum QAQ

*Tiểu hải tinh có vẻ như là quà tặng độc giả dành cho các tác giả trên Tấn Giang.