Thời Đại Phóng Túng

Chương 3: Tưởng



Edit: Hạ Uyển

Beta: Sói

________________

Ba người dành một buổi sáng để đi chơi ở Los Angeles, sau đó Tần Lưu Quang lên đường đến Detroit, Michigan, Từ Mục và Vạn Nghiên Minh bay đến New York, bởi vì Los Angeles và New York chênh lệch ba giờ, vậy nên chuyến bay chỉ tốn 5 đến 6 giờ, sau khi xuống máy bay vẫn còn dư 3 giờ.

Sau khi tìm được chỗ ở, Từ Mục và Vạn Nghiên Minh ra ngoài ăn chút gì đó, đi dạo lung tung ở những nơi gần đó vài lần rồi về khách sạn.

Ngày hôm sau, bọn họ dậy sớm, chuẩn bị cẩn thận để đi khám phá cái nơi vừa lạ lẫm vừa mới mẻ này.

Từ Mục đeo một chiếc kính râm tròn kiểu cổ điển, mặc áo trắng họa tiết Tiger, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu vàng với hai tay áo cột quanh eo, cổ đeo một chiếc máy ảnh nhỏ, trong miệng cắn ống hút uống Coca Cola trong tay.

Thời tiết ở New York không quá nóng cũng không quá lạnh, mặc đồ kiểu gì cũng được, uống đồ nóng hay lạnh cũng xong.

Từ Mục đang chờ xe buýt với Vạn Nghiên Minh, đợi mười phút rồi mà vẫn chưa thấy xe đến. Sau khi hỏi người đi đường hai người mới biết chờ xe buýt ở đây rất khó, phải 40 phút mới có một chuyến, có khi còn phải chờ lâu hơn.

Từ Mục buồn bực nghĩ, chẳng lẽ 40 phút buổi sáng quý giá của cậu, hay thậm chí là nhiều hơn, sẽ bị lãng phí chỉ để chờ xe buýt hay sao?

Đúng lúc này, cậu thoáng nhìn thấy một phòng triển lãm cỡ nhỏ nằm ở cuối con đường, hình ảnh 3D được chiếu ở bên ngoài hiển thị tin tức triển lãm hôm nay.

Hôm nay có một cuộc triển lãm đồ cổ nhỏ bên trong, vé vào cửa không đắt, 5 đô cho một người. Nghĩ đến việc bọn họ đến đây để khảo sát, Từ Mục định tranh thủ thời gian này đến phòng triển lãm để giải quyết vấn đề khảo sát luôn.

Vạn Nghiên Minh không định đi theo, cậu ta sợ sẽ bỏ lỡ chuyến xe buýt mà bọn họ đang chờ nên muốn ở trên đường chờ.

Từ Mục dự định sẽ vào trong phòng triển lãm chụp mấy bức hình, đây là tư liệu để chứng minh cậu có đi khảo sát, sau đó sẽ dán vào phần báo cáo thực tiễn nộp cho trường.

Nghiên cứu đồ gỗ cổ là một môn kĩ thuật quan trọng của ngành Từ Mục, hiện nay có một số người ở Hiệp hội Nghiên cứu Thực vật (Hiệp hội Nghiên cứu Bảo vệ môi trường Thực vật, sau này sẽ gọi tắt là Hiệp hội Nghiên Cứu Thực vật) chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này. Sau khi hao phí một lượng lớn sức lực và tiền bạc để nghiên cứu, một vài người may mắn trong số bọn họ sẽ lấy được một tế bào sống yếu ớt chưa ngỏm củ tỏi trong đồ gỗ cổ, từ đó lợi dụng những tế bào này để tạo ra những loài thực vật có khả năng phát triển bình thường.

Nhưng dù sao đồ gỗ cổ cũng là một vật liệu có tuổi, cho dù có thể lấy ra được một vài tế bào sống hiếm hoi thì những tế bào này cũng không sống được lâu, trải qua một hồi nghiên cứu cải tạo, loài thực vật mới tạo ra cũng chỉ có tuổi thọ thấp, loài sống lâu nhất chỉ khoảng hai đến ba ngày.

Bình thường Từ Mục chỉ làm việc theo kiểu đối phó, cậu tùy tiện tìm một khúc gỗ mục nào đó, sau đó lấy từ khúc gỗ ra một tế bào sống đang thoi thóp rồi gây giống cho xong chuyện. Lần này cậu còn đi ra nước ngoài đến một triển lãm đồ cổ để tìm cổ mộc, đây xem như là lần nghiên cứu nghiêm túc chuyên nghiệp nhất của Từ Mục rồi.

Phòng triển lãm không lớn, chỉ có một tầng, liếc mắt một cái là nhìn được không sót thứ gì. Không có nhiều người đến xem loại triển lãm nhỏ không có tên tuổi này, ở đây nếu không phải là kẻ yêu thích đồ cổ đến điên khùng thì cũng là mấy thanh niên đi dạo phố không có mục đích, thấy vé vào cửa rẻ nên ghé vào xem một chút như Từ Mục. Những thanh niên người nước ngoài này không biết đồ cổ là thứ gì, chỉ vào nhìn rồi ra ngay.

Vì không có quá nhiều thời gian nên Từ Mục không thưởng thức từng món đồ cổ mà chỉ tập trung tìm kiếm đồ gỗ cổ.

Phía trước ô kính trưng bày là một người đàn ông trong chiếc áo len sọc xám. Nguyên nhân khiến người đàn ông này trở nên bắt mắt ngoài trừ việc hắn ta trẻ hơn nhiều so với những kẻ yêu đồ cổ, có khí chất hơn so với đám thanh niên, thì còn bởi vì người đàn ông này có một gương mặt cực kì đẹp.

Người đàn ông này hẳn là con lai, tóc và mắt có màu nâu, da trắng và mũi rất cao.

Khi vừa nhìn thấy hắn, trong lòng ai cũng vô thức hiện lên hai chữ —— Đẹp trai.

Vẻ đẹp của hắn rất rõ ràng, không cần phải thuyết minh cho bất cứ ưu điểm nào trên khuôn mặt ấy nữa. Khoảnh khắc mà gương mặt hắn tiến vào tầm mắt của mọi người, nó đã tàn bạo đoạt đi tầm mắt của họ, kích thích người ta kết nối tầm mắt với giác quan ở đại não, từ đó thúc đẩy máu ở đại não chảy xuống các mạch máu nhanh hơn, khiến cho nhịp tim cũng nhanh hơn gấp đôi bình thường.

Cũng sẽ có một số người không để cho tình trạng tim đập nhanh này kéo dài, nhưng trong nháy mắt không phòng bị mà nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, lồng ngực bỗng nhiên cảm nhận được nhịp tim đập nhanh là điều không tránh khỏi.

Từ Mục vốn thích trai đẹp, đương nhiên cậu cũng sẽ không tránh khỏi tình trạng tim đập thình thịch khi nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn ông này, nhưng thứ hấp dẫn Từ Mục đi đến trước cửa sổ lại không phải là tướng mạo anh tuấn của hắn.

Mà là khối gỗ bên trong ô kính trưng bày

Thoạt nhìn nó chỉ là một khối gỗ rất phổ thông, có kích thước cỡ bàn tay, chất liệu cũng bình thường đến không thể bình thường hơn.

Từ Mục đến trước ô kính trưng bày. Một tay cậu cầm thẻ sinh viên đặt trước khối gỗ cổ, một tay cầm máy ảnh 'tách tách' chụp hai bức.

Trường học yêu cầu khi đi khảo sát sinh viên phải chụp lại ảnh của chính mình, không thể tùy tiện chụp hai tấm ảnh để đối phó được. Từ Mục không thích chụp ảnh bản thân nên cậu đã mang theo thẻ có ảnh trường và chân dung của mình để chụp lại.

Chụp xong hai tấm ảnh, Từ Mục bắt đầu thưởng thức khối gỗ để trong hộp kính.

Khối gỗ trước mắt này cho Từ Mục cảm giác quen thuộc mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi nó khiến Từ Mục tưởng rằng chính cậu đã từng sở hữu khối gỗ ấy.

Sau khi cẩn thận thưởng thức, Từ Mục mới phát hiện khối gỗ thoạt nhìn rất phổ thông này lại có chỗ đặc biệt, đó là màu sắc của nó. Khối gỗ này mang trên mình một chút sắc tím trong màu xanh, tựa như ráng chiều phản chiếu trên biển cả.

Từ Mục nhớ ra trên tường phòng làm việc của bố cậu có dán ảnh miếng gỗ này.

Bố cậu đã từng nói qua đây là một miếng gỗ hiếm thấy, cũng rất có giá trị. Loại gỗ có màu sắc tựa như ráng chiều trên mặt biển này phải được lắng đọng trên một trăm năm mới có màu sắc như thế.

Màu sắc trước kia của nó chắc chắn sẽ không đẹp như vậy, dáng vẻ của nó càng phổ thông hơn. Một trăm năm trước rất khó để người ta phát hiện ra giá trị của nó, và để cho những gì đẹp nhất của nó xuất hiện trong thời đại này.

Nhưng đây là một khối gỗ đến từ Trung Quốc, vậy mà không biết tại sao lại lưu lạc đến nước Mỹ.

Bố của Từ Mục còn từng kể cho cậu nghe những câu chuyện ngụ ngôn lãng mạn liên quan đến khối gỗ này.

Người đàn ông đẹp trai kia chăm chú nhìn vào khối gỗ trong ô trưng bày, tựa hồ như đang đắm chìm trong vẻ đẹp của khối gỗ, không hề chú ý đến xung quanh, cũng không chú ý đến Từ Mục đang đứng chụp ảnh bên cạnh hắn.

Tin rằng người đẹp trai bên cạnh sẽ cẩn thận nghe những gì mình nói, Từ Mục phối hợp dùng tiếng Anh để giảng giải: "Nghe nói trăm năm trước khúc gỗ này đã rất có giá trị, người từng sưu tầm nó trước khi qua đời đã nói nó có thể khiến cho hai người yêu nhau xa cách nhiều năm trùng phùng."

Người đàn ông bị chàng trai bên cạnh làm cho giật mình, hắn quay đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Từ Mục. Trong khoảnh khắc ấy, Từ Mục đã không nhận ra người đàn ông kia bỗng nhiên chết lặng. Thấy hắn nhìn lại, cậu lễ phép dùng tiếng anh hỏi: "Xin chào, tôi họ Từ. A refreshing breeze is blowing gently. (Làn gió tươi mát đang nhẹ nhàng thổi.) Tiếng Trung là Từ trong 'Thanh phong từ lai'. Còn anh?" Trên mặt là đôi mắt to sáng long lanh, phảng phất như ánh sao phản chiếu trong biển rộng, tỏa ra ánh sáng đặc biệt.

Khuôn mặt đẹp trai đến nghịch thiên đối diện khiến cho Từ Mục rung động, vậy nên cậu đã không chú ý rằng sâu bên trong gương mặt đang chết lặng của người đàn ông kia ẩn giấu thần sắc khác lạ.

Cũng không biết đối phương đang suy nghĩ gì mà im lặng hồi lâu mới chậm rãi dùng tiếng Trung đáp: "Tưởng. Bộ thảo, tương trong tương lai."

Nghe được đối phương nói tiếng Trung, Từ Mục như gặp đồng hương, nhất thời cậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Dưới sự vui mừng đó, bỗng nhiên cậu phát hiện ra đối phương chính là hình mẫu soái ca lý tưởng trong lòng cậu, thế là tâm huyết dâng trào, Từ Mục muốn trò chuyện cùng hắn nhiều một chút.

Thật không đúng lúc, lúc này Vạn Nghiên Minh đột nhiên gọi điện tới, Từ Mục nhấn trả lời, Vạn Nghiên Minh ở đầu dây bên kia lo lắng la hét: "Từ Mục, xe buýt tới, nhanh ra đây!"

Nghe thấy xe buýt mà cậu đau khổ chờ đợi rốt cuộc cũng đến, Từ Mục đành sốt ruột bỏ qua người đàn ông đẹp trai bức người ở trước mặt, cũng không lưu ý tấm thẻ mỏng trong tay đã rơi xuống, vội vã chạy khỏi phòng triển lãm.

Vạn Nghiên Minh đã đứng ở cửa xe buýt, cậu ta nắm lấy cửa xe giục Từ Mục nhanh lên nhanh lên nữa.

Từ Mục co cẳng phi nước đại, trong nháy mắt khi xe buýt lái ra khỏi bến, cậu đưa tay cho Vạn Nghiên Minh, được cậu ta kịp thời kéo lên xe.

Sau khi tìm đại một chỗ ngồi xuống, Từ Mục mới dám thở hổn hển lấy hơi. Cậu dùng tay sờ soạng trên người mình, bỗng la lên một tiếng: "Xong đời."

"Làm sao đấy?"

"Tớ làm mất thẻ sinh viên rồi."

"Làm rơi trong phòng triển lãm à?"

"Chắc vậy, lúc nãy tớ còn cầm trên tay chụp ảnh."

"Vậy làm sao bây giờ? Xuống xe quay lại lấy à?"

"Tớ không muốn đợi xe buýt thêm 40 phút nữa đâu." Từ Mục lấy áo khoác đang buộc quanh eo lau mồ hồi trên trán. "Kệ xác nó, sau khi về trường thì làm lại cái khác."

Hành trình vui sướng và kích thích ở New York đã khiến Từ Mục quên béng đi việc bị mất thẻ sinh viên.

Sáng nay Hàn Viễn Ngọc đã gửi cho từng người trong bọn họ ảnh chụp của cậu ta ở sòng bạc Las Vegas kèm theo tin nhắn: "Các anh em, ông đây đang ở Las Vegas, chờ ông giàu có trở về đi!"

So với Hàn Viễn Ngọc thích những nơi xa hoa, Từ Mục thích đến những nơi không cần bỏ ra quá nhiều tiền hơn. Cậu đi tham quan tượng nữ thần Tự Do, đi dạo công viên và bảo tàng, sau đó đến bờ biển du ngoạn.

Ở bãi biển, có hai cô gái trẻ tuổi ngoại quốc xinh đẹp nhiệt tình kéo Từ Mục và Vạn Nghiên Minh cùng đi bơi.

Từ Mục sợ nước, đứng trên bờ xem thì còn được, chứ vừa đến hồ, sông, biển thì sợ. Bị hai cô gái kéo đi được nửa đường, cậu vội vàng rút tay bỏ chạy, những chuyện tốt thế này cứ để một mình Vạn Nghiên Minh hưởng thụ đi.

Nhưng Vạn Nghiên Minh lại không mấy hứng thú với hai vị mỹ nữ tóc vàng mắt xanh này, cậu ta chơi đùa với các cô ở bãi biển một lúc rồi cũng lên bờ cát ngồi với Từ Mục.

"Không chơi nữa à?" Từ Mục hỏi.

Vạn Nghiên Minh lắc đầu, cậu ta hỏi Từ Mục: "Cậu sợ nước như thế mà sao không đi khám?"

"Trời sinh rồi, cậu nghĩ sao?"

"Có lẽ nên đến bác sĩ tâm lý."

"Có cái rắm. Chữa được thì tớ đã sớm chữa rồi."

Vạn Nghiên Minh thở dài.

Từ Mục không chớp mắt nhìn sóng biển cuồn cuộn, trong lòng cũng thở dài thườn thượt.

Nghiên cứu về thực vật mới chia ra làm vài lĩnh vực lớn, phổ biến là nghiên cứu gỗ cổ, còn có một lĩnh vực khác là nghiên cứu về thực vật biển. Nghe chuyên gia nói, trước mắt mức độ biến dị của thực vật biển thấp hơn thực vật ở đất liền, đồng thời có rất nhiều hi vọng đối với thực vật biển, do đó chuyên ngành nghiên cứu thực vật biển rất có giá trị. Trước đây bố của Từ Mục cũng muốn cậu nghiên cứu về thực vật biển, nhưng bởi vì Từ Mục sống chết không chữa khỏi tật xấu sợ nước này nên bố cậu chỉ còn cách từ bỏ.

Hai người ngồi cạnh nhau không nói gì.

Từ Mục nhìn đám người không kiêng nể gì mà chạy trong nước biển, nói: "Hình như New York cũng không có gì thú vị để chơi."

Hết chương 3.