Thời Đại Phóng Túng

Chương 43



Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

**********

Máy bay trực thăng bay khỏi bệnh viện, Từ Mục ngồi ở hàng ghế sau, mệt mỏi thở dài. Cậu tựa đầu lên cửa sổ nhìn cảnh tượng bên ngoài, cảm nhận xiềng xích trói buộc trên người mình dần dần được cởi bỏ. Cuối cùng cậu cũng rời xa Tưởng Dĩ Giác và có được tự do.

Tân Lưu Quang ném chiếc áo khoác cho Từ Mục. Trong lúc liếc ra đằng sau, y thấy sắc mặt của Từ Mục không được tốt lắm. Trông cậu rất mệt mỏi, không phải là mệt mỏi bình thường mà là dáng vẻ im lìm như linh hồn đã rời khỏi thể xác.

"Nếu cậu mệt thì ngủ một lát đi, mà vết sẹo trên mặt cậu là sao vậy?" Tân Lưu Quang hỏi.

Vết sẹo của Từ Mục đã gần như khỏi hẳn, chỉ còn lại một chút vết tích cho biết cậu từng bị thương.

Dường như Từ Mục không muốn nhắc lại chuyện trước kia, cậu mặc áo khoác vào, trả lời một cách qua loa: "Không có gì, lúc trước bị ngã, rách da thôi."

Tính tình Hàn Viễn Ngọc thẳng thắn: "Cái này không giống như chỉ bị rách da một tẹo đâu, vì chuyện này mà cậu phải nằm viện hả?"

"Dù sao cũng khỏi rồi, còn nhắc đến nó làm gì?" Từ Mục dùng áo khoác che mặt, cuộn tròn trên ghế ngồi.

Hàn Viễn Ngọc cảm thấy Từ Mục trở nên thật lạ, có thể là do cậu buồn chán quá lâu nên không nhớ được trước kia mình thế nào.

Đúng là Từ Mục thấy hơi buồn ngủ, nhưng cậu không muốn nhắm mắt lại, đã quá lâu không được nhìn thấy thế giới bên ngoài khiến cậu vô cùng hoài niệm cảm giác được tự do.

Tuy nhiên, thế giới bên ngoài đã không còn giống như trong trí nhớ của cậu nữa. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy thành thị vắng vẻ, trừ những biển quảng cáo lâu năm và ánh đèn ne-on lấp lóe, khắp nơi đều là bóng tối.

"Mấy giờ rồi?" Sao bên ngoài lại tối thế, chẳng có một ai?" Từ Mục kì quái hỏi.

"Mấy ngày nay bên ngoài vẫn luôn tối như thế đấy." Tân Lưu Quang vừa điều khiển máy bay tránh một cây đại thụ vừa nói.

Từ Mục không hiểu ý y.

"Chuyện dài lắm, Hàn Viễn Ngọc, cậu nói cho cậu ấy biết đi, tớ phải tập trung điều khiển." Tân Lưu Quang đội chiếc mũ bảo hộ hơi lệch, chăm chú nhìn phía trước.

"Phải nói từ chỗ nào đây nhỉ?" Hàn Viễn Ngọc xoa xoa tóc, cậu ta nghiêng đầu, tùy ý chọn một chuyện nói với Từ Mục: "Ngày đó trường học đại loạn, không thấy cậu đâu nên bọn tớ đã tìm cậu rất lâu. Sau này thăm dò thì mới biết cậu bị Tưởng Dĩ Giác mang đi, tìm vài người mới biết cậu bị anh ta đưa vào bệnh viện. Bọn tớ còn thăm dò được mấy ngày này anh ta luôn ở bên cạnh cậu, không cho cậu xuất viện, còn phái bảo vệ canh chừng dưới lầu 24/24. Chúng tớ nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra cách dùng máy bay trực thăng để dẫn cậu đi, may mà trước kia Tân Lưu Quang có học cách điều khiển máy bay. Trước đó bọn tớ tìm đến vệ sĩ của cậu, may mắn thay, người vệ sĩ đó biết bọn tớ là người của Hội Cứu trợ Thực vật nên đã đồng ý giúp bọn tớ."

"Biết các cậu là người của Hội Cứu trợ Thực vật mà vẫn đồng ý giúp các cậu à?" Từ Mục nghi hoặc hỏi. Bảo vệ là người của Tưởng Dĩ Giác, theo lý thuyết thì anh ta sẽ có quan hệ với Hội Nghiên cứu Thực vật, làm gì có chuyện sẽ giúp Hội Cứu trợ Thực vật? Cậu còn nhớ trước khi mình bị Tưởng Dĩ Giác giam lỏng, Hội Cứu trợ Thực vật vẫn là dị giáo bị đám người phe chính thống phản đối.

"Khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện." Hàn Viễn Ngọc chậc lưỡi, không biết nên bắt đầu từ đâu, mọi chuyện cứ như một đống len rối rắm không tìm thấy đầu sợi. "Thật ra có Tưởng Dĩ Giác bảo vệ cậu cũng tốt."

Nghe được chuyện này, Từ Mục kinh ngạc trừng to mắt.

Bỗng nhiên Hàn Viễn Ngọc không đầu không đuôi nói ra câu này khiến Từ Mục thấy phản cảm: "Tốt cái rắm!"

"Thật đấy!" Hàn Viễn Ngọc nói. "Những người tham gia nghiên cứu gốc cây kia gặp nhiều nguy hiểm lắm. Haizz, chắc cậu không biết đâu? Cái cây kia đã được cứu sống rồi."

Nghe được tin tức này, Từ Mục kinh ngạc mở to mắt.

Sau khi sắp xếp thứ tự lời nói, Hàn Viễn Ngọc bắt đầu kể lại ngọn nguồn những chuyện đã xảy ra.

"Bởi vì làm trường học đại loạn nên Tề Minh Hoàn bị xử phạt. Mọi người đều biết, một khi anh ta bị xử phạt thì Hội Cứu trợ Thực vật sẽ bị chèn ép nghiêm trọng hơn. Không ngờ rằng, bỗng nhiên Hội Cứu trợ Thực vật tuyên bố tin tức có một cái cây được cứu sống làm cho cả thế giới chấn động."

Hai Hiệp hội Nghiên cứu Thực vật và Cứu trợ Thực vật, một cái là tổ chức đã hao phí tài nguyên, tiền bạc của nhân dân và quốc gia trong nhiều năm nhưng vẫn không có được một chút thành tích thực tế nào, đồng thời nội bộ của tổ chức còn đen tối và rối loạn; một là tự dùng tiền của mình, là tổ chức chân chính cống hiến vì nhân dân và thế giới. Cái tin tức oanh động này gây ra hậu quả gì, không cần nói cũng biết.

Dưới sức ép của truyền thông, dư luận và giới học thuật, các ban ngành quốc tế có liên quan phải kiểm tra lại bản chất của hai hiệp hội. Bọn họ phải tổ chức hội nghị mấy lần, có đại biểu quốc gia đã đề nghị để Hội Cứu trợ Thực vật trở thành một tổ chức chính quy và được tài trợ. Cũng có người đề xướng, Hội Nghiên cứu Thực vật nên thay đổi phương hướng nghiên cứu, hợp tác với Hội Cứu trợ Thực vật.

Nhưng Hội Nghiên cứu Thực vật nghiêm khắc bác bỏ những đề nghị này, cho dù là giúp Hội Nghiên cứu Thực vật hay thay đổi phương hướng nghiên cứu thì cũng vậy thôi, những thay đổi này sẽ làm hỏng tính ổn định liên quan đến lợi ích của Hội Nghiên cứu Thực vật trong nhiều năm qua, điều này sẽ gây ra tổn thất to lớn đến lợi ích của bọn họ. Bọn họ sẽ nói ra vô số những lời lẽ như vì nhân dân hay vì thế giới, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ sợ miếng bánh ngọt của mình bị người khác động đến mà thôi.

Đối với việc này, Hội Nghiên cứu Thực vật luôn có gắng biểu hiện rằng mình là người vô tội bị hại, thế là, sau khi một phần tin tức này bị truyền ra ngoài, những người ủng hộ Hội Nghiên cứu Thực vật đã làm loạn lên.

Lúc đầu, đại bộ phận đều lên án sự bất công đối với Hội Nghiên cứu Thực vật trên internet, sau này mới phát triển thành những hành động thực tế.

Cả nước thường xuyên xảy ra những cuộc bạo động, lúc thì có biểu tình trên đường, lúc thì công khai đánh nhau. Mà thành phố nơi Tề Minh Hoàn sinh sống đương nhiên cũng không tránh khỏi đại loạn.

Điều khiến thế giới kinh hoàng nhất là sự kiện nổ cây cầu vượt biển cách đây nửa tháng.

Đúng lúc này, trực thăng đang bay qua biển, Hàn Viễn Ngọc ra hiệu cho Từ Mục nhìn xuống dưới: "Cậu nhìn đi, cây cầu vượt biển lớn như thế cũng bị phá hủy. Ngày đó trên cầu đang bao nhiêu kiến trúc đo lường nhịp cầu đang kiểm tra, cuối cùng chết mười mấy hai mươi người, mấy người gây ra vụ nổ này cũng chết hết. May là hôm đó cây cầu này bị hạn chế lưu thông, nếu không sẽ chết nhiều người hơn nữa."

Đã từng là công trình vượt biển vĩ đại, vậy mà giờ nhìn xuống chỉ giống như phần eo bị chặt đứt của một tướng quân bại trận, ở giữa là một cái hố lớn như vết thương xấu xí không trọn vẹn. Cây cầu lớn đã đánh mất bóng dáng hùng vĩ khi xưa, giờ nó còn bị phong tỏa, không một ai có thể đi qua.

Từ Mục sủng sốt không nói được lời nào, cậu bị Tưởng Dĩ Giác giam lỏng mấy ngày mà bên ngoài đã xảy ra bao nhiêu sự kiện long trời lở đất.

"Hôm trước tớ còn trông thấy có trẻ con chơi pháo hoa bên bờ sông...." Từ Mục nói. Khi đó cậu cứ nghĩ thế giới bên ngoài vẫn yên bình như trước.

"Đó không phải là pháo hoa mà là khói tín hiệu. Bọn họ thấy để trẻ em thả khói tín hiệu thì sẽ an toàn hơn." Tân Lưu Quang nói chen vào. "Lúc trước nhân viên tham gia nghiên cứu cái cây kia, có người bị gửi thư đe dọa, có người bị đổ xăng ngay trước cửa nhà, có người đang đi trên đường thì bị túm lại đánh. Cửa lớn công ty của lão Hàn cũng bị đốt."

Nói đến việc này, Hàn Viễn Ngọc thở dài: "Đều do bọn cuồng tín của Hội Nghiên cứu Thực vật làm ra, đương nhiên trong đó cũng sẽ có những lợi ích tương ứng. Những lãnh đạo bị tổn hại lợi ích trong giới kinh doanh đã gửi không ít người tham gia Hội Cứu trợ Thực vật. Có một số lãnh đạo cấp cao của Hội Nghiên cứu Thực vật lén lút bày trò, sau khi chuyện lộ ra, hai người tự sát, những người còn lại bị giam tại Mỹ, chờ xét xử quốc tế."

"Người đứng đầu của Hội Nghiên cứu Thực vật quốc tế đã nhận trách nhiệm và từ chức, bây giờ những lãnh đạo cấp cao của Hội Nghiên cứu Thực vật đang tranh giành nhau chức chủ tịch, cho nên những thiên tài này mới bình yên được chút. Đương nhiên, cũng nhờ quốc gia phái một lượng lớn cảnh sát vũ trang đến để chống lại bạo động và duy trì trật tự nữa." Tân Lưu Quang nói. "Thanh danh của Hội Nghiên Cứu thực vật mấy tháng nay bỗng thối như bùn, nhưng tất nhiên bọn họ sẽ không sa sút đến thế, chỉ là danh tiếng gần như không giữ được mà thôi. Cũng bởi vì điều này mà bây giờ sự ủng hộ của các quan chức và nhân dân đã chuyển hướng sang Hội Cứu trợ Thực vật."

Từ Mục chợt nhớ đến điều gì đó, vội hỏi: "Còn cha mẹ tớ thì sao?"

"Bây giờ họ đang ở tòa nhà nghiên cứu khoa học, cả hai người đều ổn, yên tâm. Trước đó Tưởng Dĩ Giác đã đưa họ lên núi. Trong khoảng thời gian ấy, những người có liên quan đến Hội Cứu trợ Thực vật đều không tránh khỏi việc bị tấn công, cũng may bố mẹ cậu được Tưởng Dĩ Giác che chở nên không ai dám động đến."

Nghe nói cha mẹ không có việc gì, Từ Mục mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không muốn nghĩ đến chuyện khác nữa, bao gồm cả sự "bảo vệ" của Tưởng Dĩ Giác.

Nửa giờ sau, trực thăng dừng lại trên sân thượng tòa nhà nghiên cứu khoa học của Hội Cứu trợ Thực vật

Tề Minh Hoàn đã đứng đợi họ trên sân thượng từ sớm, đoàn tụ với Từ Mục đã lâu không thấy. Mọi người đều kích động mất một lúc, sau đó Tề Minh Hoàn dẫn Từ Mục đi gặp cha mẹ cậu.

Từ Bác Từ và mẹ Từ ở một nơi rất an toàn trên tầng 13, một nhà ba người gặp lại nhau, Từ Mục ôm chặt cha mẹ mình, tránh không khỏi ươn ướt khóe mi.

Sau khi đưa Từ Mục đến, những người còn lại rời đi hết, không quấy rầy một nhà 3 người đoàn tụ với nhau.

Mẹ Từ là người đầu tiên nhìn ra những dấu vết trên mặt Từ Mục, bà ôm mặt cậu lo lắng hỏi: "Những vết trên mặt con......"

"Không cẩn thận nên bị thương, giờ đã ổn rồi, không sao đâu mẹ." Từ Mục tiếp tục ôm chặt mẹ Từ, chỉ để lộ sự mềm mại trước mặt mẹ của mình, cậu thì thầm. "Con rất nhớ cha mẹ."

Mẹ Từ ngoảnh mặt lau nước mắt, khẽ vuốt lưng cậu: "Cha mẹ cũng rất nhớ con."

Ngày thường hình tượng của Từ Bác Tài là một người cha cao lớn kiên cường, không đa sầu đa cảm như mẹ Từ. Nhưng lúc này đã lâu không gặp con trai, lại kích động đến nói không nên lời khiến ông cũng phải yên lặng quay lưng đi đến trước cửa sổ, gỡ kính xuống lau nước mắt.

Mẹ Từ đưa Từ Mục đến ngồi trên ghế sofa, Từ Bác Tài đứng trước cửa sổ không chịu đi qua, mẹ Từ chỉ có thể kể chuyện xảy ra mấy tháng qua với con trai.

Nhưng chuyện mà bà nói đa phần cậu đã được nghe từ Tân Lưu Quang và Hàn Viẽn Ngọc. Nhưng khi nghe lại một lần nữa, Từ Mục vẫn thấy ngạc nhiên. Ngạc nhiên qua đi, thì im lặng thật lâu.

"Ngay từ đầu cái tên họ Tưởng kia đã không để ý nguyện vọng của chúng ta, nó đưa chúng ta đến biệt thự trên đỉnh núi, còn phái người đến trông coi. Sau này mới biết được, thì ra bên ngoài đang hỗn loạn, những người có quan hệ với Hội cứu trợ Thực vật đều bị trả thù. Đồng nghiệp của cha con vì có cháu trai là người của Hội Cứu trợ Thực vật nên bị hàng xóm đâm đến chết." Mẹ Từ thở dài xoa xoa mu bàn tay của Từ Mục. "Có lẽ Tưởng Dĩ Giác cũng không phải là người xấu. Dù sao chúng ta cũng không phải người của cậu ta, vậy mà cậu ta lại có thể sẵn sàng bỏ công bỏ sức ra giúp chúng ta. Mẹ đang nghĩ, có phải trước đó hiểu lầm hay không."

Thật lâu sau, Từ Mục chỉ 'ồ' một tiếng, không nghe ra là có ý gì.

"Nghe nói trong mấy ngày này là cậu ta đã bảo vệ con?" Mẹ Từ hỏi Từ Mục.

"Cứ cho là thế đi." Từ Mục gật đầu, cậu không muốn khiến mẹ mình phải lo lắng nên đành phải trả lời như vậy.

Trên thực thế, cho dù là giam lỏng cậu hay bảo vệ cậu thì cũng đâu có gì quan trọng.

Cậu và Tưởng Dĩ Giác không có hiểu lầm gì đáng nói.

Vấn đề của hai người không chỉ là chuyện mấy tháng, cũng không chỉ là chuyện một đời.

Hết chương 43.

Lời tác giả

Vẫn sẽ tiếp tục ngược, nhưng cũng phải đi cốt truyện ~~ Tưởng Dĩ Giác còn chưa nếm đủ đau khổ, còn có chuyện đau khổ lớn hơn đang chờ Tưởng Dĩ Giác ở phía trước ~~