Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 14: Vô tâm



Tôi đi thẳng đến phòng tổ chức sự kiện, trên tay còn cầm theo hộp bánh bông lan mà Tịnh Thần thích ăn. Trong đầu thầm nghĩ, nếu như tôi cầm theo hộp bánh này xuất hiện trước mặt cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ rất vui.

Phòng hội trường đã tổ chức xong, mọi người đang duyệt lại một số chi tiết cuối để thống nhất với nhau. Tôi đứng ngoài nhìn Tịnh Thần chuyên tâm làm việc, đợi mọi người giải tán mới đi đến bên cạnh cô ấy.

"Tịnh Thần, xong chưa. Tớ mang bánh đến cho cậu đây." Tôi đi đến trước chìa ra túi bánh bông lan vị matcha mà cô ấy thích.

Tịnh Thần vui vẻ cầm lấy, nhưng không nói gì với tôi mà quay sang cô bạn bên cạnh trước: "Bọn mình ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Tôi biết cô bạn đó, Lưu Thiên An của lớp D. Mặc dù không hiểu lắm về chủ đề của hai người nhưng ba đứa chúng tôi vẫn ngồi chung một chỗ, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tới đây thăm Tịnh Thần nên chẳng còn xa lạ.

Tịnh Thần bóc hộp bánh ăn một miếng, sau đó đẩy qua phía của Lưu Thiên An: "Thiên An, bánh của nhà này ngon lắm. Cậu cũng thích trà xanh đúng không nhỉ? Mau ăn đi."

Lưu Thiên An vui vẻ cầm lấy một chiếc thìa khác, vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon. Có phải tôi hơi nhỏ nhen không, nhưng mà Tịnh Thần phải biết cửa hàng đó rất đông, mỗi lần đi mua tôi đều xếp hàng hai mươi phút là ít, vậy mà cậu ấy chỉ ăn một miếng, lại còn cho người khác nữa? Tôi không cố ý trách Tịnh Thần, nhưng mà đó là tấm lòng của tôi, Tịnh Thần làm như vậy tôi sẽ rất buồn.

Như không nhận ra sự khác lạ của tôi, Tịnh Thần với Thiên An vẫn tiếp tục nói chuyện về chủ đề của bọn họ, mặc dù tôi thỉnh thoảng có chen vào được đôi ba câu, nhưng tôi không thích trò chuyện kiểu này. Chắc tôi hơi nhạy cảm quá, nhưng tôi cảm thấy mình giống như đang làm phiền bọn họ, một kẻ dư thừa trong cuộc nói chuyện của hai người.

"Lãnh Tư Thuần, cậu còn ở đây làm gì? Mau về lớp ôn bài đi."

Tôi quay đầu nhìn ra phía ngoài, Lăng Tuấn Hy xách trên tay một túi đồ ăn đang lười biếng dựa lưng vào cửa.

Cậu ta xuất hiện đúng lúc thật, vừa hay tôi cũng đang muốn rời đi.

"Tư Thuần chơi thân với Tuấn Hy lắm à?" Lưu Thiên An ăn xong miếng bánh ngẩng đầu ngây thơ nhìn tôi.

"Bọn tớ học cùng lớp thôi." Tôi lịch sự trả lời sau đó quay sang nhìn Tịnh Thần: "Tớ về lớp trước nhé."

"Ừ. Về trước đi."

Lăng Tuấn Hy chờ tôi ra đến cửa, đưa cho tôi túi đồ ăn to bự. Hắn khoác một tay lên vai của tôi, giả vờ thân thiết nói: "Cậu đi chơi hơi nhiều rồi đấy."

[ Lục Tịnh Thần nhìn theo bóng dáng của hai người thân thiết dán vào nhau, khóe môi không tự chủ mím chặt lại. Lưu Thiên An ngồi bên cạnh vờ như nói: "Thân ghê nhờ, chưa thấy Lăng Tuấn Hy thân thiết với ai như thế. Hồi cấp hai học cùng cậu ta, cũng không thấy cậu ta chơi thân với con gái."

Tịnh Thần quay sang nhìn Thiên An, cười đáp: "Anh Thiếu Dương với cậu ấy chơi thân với nhau, Tư Thuần hơi thân thiết cũng bình thường mà."

"Giữa hai người họ chắc chắn có gì đó, cậu nhìn xem không thân sao có thể bá vai bá cổ như vậy?" Lưu Thiên An vẫn tỏ thái độ không tin, mặc kệ cho khuôn mặt của Tịnh Thần sớm đã biến sắc.

Ánh mắt cô ấy thay đổi trong chốc lát sau đó lại trở về trạng thái ban đầu. Không thể phủ nhận đúng là cô có hơi ghen tị với Lãnh Tư Thuần.]

* * *

Trương Ái và Tô Ngân, hai đứa bạn bàn trên nổi tiếng là người chơi hệ tâm linh trong lớp, lúc tôi đi vào vẫn thấy chúng nó đang cầm trên tay bộ bài Tarot màu tím trải trải trên mặt bàn.

"Tư Thuần, cậu có muốn xem bài không?" Trương Ái quay xuống giơ bộ bài ra trước mặt tôi, rất vui vẻ.

Tôi lắc đầu, xua tay: "Mình không tin vào mấy cái này lắm."

"Xem đi mà.." Trương Ái nhõng nhẽo nài nỉ tôi một lần nữa.

Thực ra tôi không phải kiểu người tin vào mấy cái này, nhưng mà nếu như xem một chút cũng không sao, dù gì cũng có thể nói chuyện với bạn bè nhiều hơn. Và thế là Tô Ngân cùng Trương Ái quay xuống, một người trải bài một người ngồi bên cạnh hóng hớt.

Trương Ái xỉa xỉa bài một cách chuyên nghiệp khiến tôi hơi bất ngờ, rất nhanh sau đó cô ấy đã rút ra một lá bài, ngạc nhiên đưa đến trước mặt tôi: "The sun, Lãnh Tư Thuần, vận đào hoa của cậu sắp tới rồi đấy." Đến đây cô ấy hơi chần chừ, tiếp tục rút ra một lá bài khác rồi khẽ nhíu mày: "Hình như có người đang thích thầm cậu thì phải, để xem nào.."

"Lãnh Tư Thuần mà cũng có người thích sao?" Lăng Tuấn Hy từ đâu xuất hiện đứng bên cạnh khiến cho bầu không khí đang căng thẳng đột nhiên bị phá vỡ. Cậu ta nhíu mày nhìn Trương Ái, đủng đỉnh tỏ vẻ không tin.

Tôi nghe xong liếc cậu ta, bĩu môi: "Vâng."

Nhưng Trương Ái ngay lập tức liền phản bác, "Cậu thì hiểu cái gì chứ, trải bài nói như vậy mà." Trương Ái lại tiếp tục nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời: "Đường tình duyên của cậu sắp tới rất thuận lợi, có chịu một chút tác động từ các yếu tố bên ngoài. Còn học hành thì dường như rất là tốt, có nhiều mối quan hệ mới.."

Tôi nghe xong nửa tin nửa ngờ, tính tình tôi trước giờ khá lạnh nhạt, việc có nhiều mối quan hệ mới có vẻ sai sai.

"À, tối mai là đến Prom rồi, tớ quên chưa mua váy nữa." Tô Ngân hơi sốt sắng, có vẻ như vì buổi Prom ngày mai mọi người đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Trương Ái đánh vào tay cô bạn: "Đã bảo rồi, hôm ấy đi luôn có phải tốt không, còn cái gì mà ở nhà cày view."

Lăng Tuấn Hy lúc ngày ngồi xuống chỗ của Tịnh Thần, hắn ta xoay người vươn tay với lấy cặp sách ở bàn dưới, đặt luôn ở bên ngoài cùng.

"Mở sách ra đi, hôm nay chúng ta học vật lí." Tuấn Hy đưa tay vuốt vuốt tóc, bằng một giọng điệu ba phần nghiêm túc bảy phần thản nhiên nhìn tôi.

Tôi cũng nghe lời mở sách vật lí ra, đủng đỉnh dở từng trang sách, môn này có thể tôi học kém, nhưng chắc chắn giỏi hơn môn Hóa học.

Lăng Tuấn Hy khá cao, cậu ta ngồi bên cạnh so với tôi chẳng khác gì bức tường thành mọc thêm một cái cây, Lăng Tuấn Hy ngồi quay người vào tôi, một tay đặt lên trên bàn xoay xoay chiếc bút máy như một thói quen, tay còn lại gác lên bàn học ở phía sau. Công nhận cậu ta có bàn tay đẹp thực sự, tôi hơi ngẩng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay thon dài trắng trẻo, ai có dè lại bị động tác xoay bút kia làm cho ngẩn người.

Dường như cảm nhận được sự mất tập trung của tôi, Lăng Tuấn Hy cúi người lại gần, giữ một khoảng cách không gần không xa nhìn tôi chằm chằm: "Cậu có nghe tôi nói không vậy."

Vừa hay lúc này ngẩng đầu lên vô tình chạm phải ánh mắt Lăng Tuấn Hy, tôi giấu nhẹm sự hoảng loạn ở sâu trong đáy mắt sau đó nắm chặt cây bút cúi đầu tiếp tục giả vờ hỏi lại câu vừa rồi.

Tôi không thể phủ nhận Lăng Tuấn Hy có một loại sức hút mạnh mẽ, có lẽ đó là lí do cậu ta trở thành tâm điểm của các bạn nữ trong trường. Tôi khẽ cắn môi, trong đầu nảy sinh ra vài suy nghĩ không nên có.

"Cậu nói tiếp đi, tôi vẫn đang nghe mà."

Buổi chiều hôm nay cũng thật là dài, tôi giải xong bốn bài tập vật lí mà vẫn chưa đánh trống hết giờ. Tôi vươn vai bẻ bẻ cổ, "khực" một cái, lại "rắc" một cái, ôi mẹ ơi tâm hồn mười tám thân thể tám mươi.

Tiếng cười khúc khích phát ra từ người bên cạnh làm tôi không thể không chú ý, tôi liếc cậu ta một cái, căng thẳng nói: "Cậu cười cái gì?"

Thế mà Lăng Tuấn Hy vờ như không nhìn thấy tôi đang "căng", trực tiếp đưa tay bóp lấy má của tôi: "Lãnh Tư Thuần, cậu phải tập thể thao thường xuyên thôi."

Tôi lạnh lùng gạt tay của cậu ta ra, nhăn mặt: "Mặc kệ tôi."

Như phát hiện ra sự khó chịu của tôi, Lăng Tuấn Hy hơi bất ngờ. Tôi cũng không biết bản thân tại sao lại vậy, có điều bị bạn khác giới có những hành động thân mật như thế làm cho tôi không thoải mái. Có lẽ Lăng Tuấn Hy cảm thấy bình thường còn tôi thì không.

Cậu ta cũng tự nhiên như vậy.. với tất cả những người khác hay sao?