Thời Gian Không Kịp Để Yêu Anh

Chương 4



Tô Bắc Tương đang ngồi cùng Tiêu Tiệp trong một quán ăn nằm ven đường cực kỳ bình thường, nhiều năm như vậy cô vẫn chỉ thích ăn mấy thứ đồ ăn không có dinh dưỡng này, hơn nữa là cực kỳ thích. Tiêu Tiệp nhìn ớt đỏ lè nằm đầy trong chén của cô, liền không nhịn được nhíu mày, sau đó không ngừng lắc đầu.

Bộ dạng của gã khiến Tô Bắc Tương không kiềm chế được mà nở nụ cười, nhiều năm rồi cô vẫn không thay đổi, gã cũng vậy phải không?

“Sao lại tự ý làm thế?” Tiêu Tiệp vô cùng bất mãn vì Tô Bắc Tương tự mình đi đến Bích Ba Thiên, hơn nữa lại còn cố tình diễn trò cười trước mặt Hạng Thiên Dật.

Tô Bắc Tương vừa nhai thức ăn, nuốt xong liền liếc mắt nhìn Tiêu Tiệp, “Em muốn giúp anh.”

Trong cục cảnh sát vừa điều vị cục trưởng mới đến, là cấp trên của Tiêu Tiệp, trong sở luôn chèn ép Tiêu Tiệp về mọi mặt, muốn lôi “thời kì huy hoàng” mấy năm trước của Hoàng Thành ra ánh sáng, một khi tra được bằng chứng phạm tội của đám người Cố Trường Dạ, nhất định sẽ lập được công lớn. Ngoài mặt, mối quan hệ giữa Hoàng Thành và chính phủ tương đối tốt, đó chẳng qua là chưa tìm được chứng cứ phạm án của Hoàng Thành mà thôi, nên phía chính phủ đành phải duy trì vẻ ôn hòa. Mấy năm trước, Cố Trường Dạ chiếm được vị trí chủ chốt, kinh động không ít người, cũng vì thế mà có nhiều người đầu rơi máu chảy, nhưng mấy vụ kinh thiên động địa đó đều bị ém nhẹm đi… Nếu thực sự có người tìm được chứng cứ từ mấy năm trước, tuyệt đối là lập được đại công.

Tiêu Tiệp cũng muốn, nhưng gã rất rõ ràng, nước trong vắt ắt không có cá. Đã nhiều năm như vậy rồi, mọi phương diện liên quan đến Hoàng Thành hẳn có vô số người bị liên lụy vào, vất vả lắm mới có được thành phố An Xuyên phồn vinh như hôm nay, nếu thực sự đập vỡ sự cân bằng này, ai cũng không biết được là phúc hay họa, huống chi nếu đế chế Hoàng Thành này thật sự sụp đổ, nhất định sẽ có thêm một cái Hoàng Thành nữa cho mà xem…

Dụng ý của cục trưởng không phải Tiêu Tiệp không biết, ông ta vừa được thuyên chuyển về đây đã muốn tăng thêm uy danh của bản thân, chưa kể gia thế của Tiêu Tiệp ở đây, nếu chuyện này mà Tiêu Tiệp ra mặt, mấy vị lãnh đạo cấp cao tuyệt đối âm thầm ở phia sau chống lưng.

Tiêu Tiệp lắc đầu, “Cho dù như vậy, em cũng không nên đến Bích Ba Thiên, em còn không biết Hạng Thiên Dật với Lục Trạm Giang là loại người gì đâu.”

“Anh tài” được Cố Trường Dạ nhìn trúng, trong tay ắt nắm giữ mạng vô số người, những kẻ như vậy, căn bản không thèm để mấy người thấp cổ bé họng vào mắt đâu.

Tô Bắc Tương khẽ thở dài, “Ngon quá, anh không ăn thật à?”

Tiệu Tiệp gắt gao trừng mắt nhìn cô.

Tô Bắc Tương xem ra rất có khẩu vị, “Tiệu Tiệp anh nói xem, sao anh lại chọn nghề cảnh sát thế? Ngày nào cũng bôn ba, tiền lương ba cọc ba đồng, còn bị người khác coi thường nữa chứ, làm việc lại phải bó buộc tay chân(1). Trờ về nhà làm đại thiếu gia, ăn ngon mặc đẹp chẳng phải tốt hơn sao?

(1) Bó buộc tay chân: Bản gốc là “Thúc thủ thúc cước” (束手束脚) ý chỉ những người có năng lực nhưng lại không thể phát huy.

“Nói chung là phải có người tiếp nhận công việc này.” Gã không chút kiêng kị về gia thế của mình, “Nếu như có chỗ dựa giống anh mà còn không muốn đi làm cảnh sát, những người không có, làm việc gì cũng khó khăn vất vả thì sao đây?”

Làm cảnh sát, quả thực không có ngày nào yên ổn, có đôi khi nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa mọi người khi nhắc đến cái nghề này luôn mang theo khinh bỉ, tựa hồ như cảnh sát với cướp là một vậy… Nhưng cũng nhờ có cảnh sát đi bắt mấy kẻ phạm tội, nên xã hội này cũng yên bình một chút, bớt một phần hiểm nguy.

“Anh không muốn hỏi gì nữa hả?” Cô ăn no xong liền buông đũa.

“Cục trưởng Ngô tìm em à?”

“Ừ”

Gia đình Tiêu Tiệp cũng không tán thành gã làm nghể này, mấy năm trước chỉ coi như gã nhất thời nổi hứng, song không ngờ gã lại làm cảnh sát đến ngày hôm nay, nên giờ họ lại buộc gã từ bỏ công việc này. Nếu Tiêu Tiệp thật sự có thể làm nên nghiệp cảnh sát lẫy lừng, may ra cha mẹ gã sẽ không ngăn cản.

Cục trưởng Ngô xưa nay nói chuyện luôn nói thẳng vào mấu chốt. Tô Bắc Tương từng nợ ân tình của Tiêu Tiệp, phần tình nghĩa này dù sao vẫn còn đó. Cô một thân một mình lưu lạc bên ngoài, cũng không ít lần cướp gà trộm chó, lần đó bị Tiêu Tiệp bắt gặp, gã chẳng những không bỏ tù cô, trái lại còn ra tay trượng nghĩa… Đã mấy năm trôi qua, bọn họ cũng hợp tác xử lý mấy vụ án, cô đi nằm vùng, điều tra được không ít chứng cứ phạm tội, chẳng qua đó chỉ là những vụ án nhỏ, Tiêu Tiệp không đồng ý cho cô tham gia vào những vụ có tính nguy hiểm cao…

Nhưng thật sự không ngờ Cục trưởng Ngô lại đưa ra chủ ý này.

Lúc Tô Bắc Tương trở về, biệt thự tối đen như mực, cô nghĩ vấn giống như hôm trước, chỉ có mình cô trong đây thôi. Sau khi đẩy cửa ra, vẫn chưa bật đèn liền, mà là đi về hướng ghế sa lông. Cô theo thói quen cầm lấy điều khiển bật tivi lên… Còn chưa tới gần ghế, đôi mắt đã thích ứng được với bóng tối liền nhìn thoáng thấy bóng người, có người ngồi trên sa lông. Tô Bắc Tương hóa đá tại chỗ, ngay cả mở miệng thét liên cũng quên bẵng đi.

Người ngồi trên đó cười mỉa mai, nỗi sợ hãi và kich ngạc khi nãy của Tô Bắc Tương mới tiêu tan, hẹ nhàng thở ra một hơi.

“Em sợ tôi à?” Hạng Thiên Dật móc cái bật lửa ra, ấn xuống, ánh lửa nhỏ màu lam nhạt lập tức bừng lên.

Gương mặt anh thấp thoáng phía sau ánh lửa, phủ đầy tầng tầng lớp lớp mơ hồ, cô cảm thấy không chân thực chút nào. Gương mặt mờ mờ ảo ảo, phảng phất giống như người vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của cô, bất kể cô nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ được. Sau khi tỉnh mộng, chẳng qua tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Cô bước tới gần anh, anh chỉ ngồi đó nhìn cô.

Cô cầm lấy điều khiển, màn hình tinh thể lỏng treo trên tường lập tức bật lên. Đóm lửa trong tay anh cũng nhanh chóng tắt.

“Anh về rồi.” Cô ôn như nhìn anh, khóe môi mang theo nụ cười, đặc biệt dị thường.

“Chứ tôi không nên về sao?”

Tô Bắc Tương lắc đầu.

Anh ngoắc ngoắc tay, cô vừa bước lên, anh liền lấy tay cô, khiến cả người đều nằm trong lòng anh, “Nói nghe xem, lần này lại muốn lừa tôi bao lâu đây?”