Thời Gian

Chương 23



Nhật ký của Jin.

Ngày 4 tháng 7 năm 2013. Thời tiết: mưa rào.

Kazuya, hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi chín của anh. Hồi sáng, Pi và mẹ gọi điện kêu anh về nhà ăn tối. Anh đắn đo thật lâu, rồi từ chối. Từ khi em bỏ đi, anh không còn quan tâm đến những lần náo nhiệt hay long trọng nữa. Lần nào tham dự, tâm trạng anh cũng rất tệ, chỉ chết lặng mà thất thần ngồi ở một góc.

Cả một ngày, không làm cái gì khác, anh chỉ đọc lại cuốn nhật ký của em năm xưa. Lật từng trang, từng trang một, chữ viết của em có lẽ vì bị tay anh cọ xát bao năm nay nên đã mờ dần; thế nên, anh lại càng cẩn thận. Kỳ thật, mỗi dòng, từng chữ em viết trong quyển nhật ký đều đã khắc sâu trong tâm khảm, trí nhớ của anh. Thậm chí anh có thể tưởng tượng khi anh say ngủ, em đã bồn chồn lo lắng thế nào khi viết những dòng này. Nhưng anh vẫn đọc, bởi vì chỉ có thế, anh mới cảm giác chính mình được cận kề em, người đã nằm dưới mộ bia giá lạnh hơn một chút.

Hoàng hôn vừa tới, anh đến tiệm bánh ngọt mà em vẫn yêu thích năm xưa, mua một ổ bánh hương dẻ nho nhỏ. Về đến nhà, anh thắp nến, lẳng lặng đơn độc ngồi trong phòng em, và cất tiếng hát Chúc Mừng Sinh Nhật.

Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday dear Kazuya… A, xin lỗi, anh lại hát sai. Có lẽ bởi vì cả đời này không còn cơ hội nghe em hát bài ấy với anh, nên anh muốn dùng sinh nhật của mình mà hát tặng em. Anh nói cái này, em đừng cười. Thật ra anh không nhớ sinh nhật mình là ngày nào nữa. Mỗi năm đều nhờ người nhà hay bạn bè nhắc nhở thì mới biết. Thế nhưng sinh nhật của em, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Ngày 23 tháng 2 năm 1986.

Đêm cuối đông rét lạnh, với sự giúp đỡ của người hộ lý, mẹ em cẩn thận ôm lấy em vừa chào đời. Hàng mi nhàn nhạt, một bảo bối nhỏ với gương mặt đỏ hồng. Tiếng khóc em vang dội cả phòng, cô hộ lý cười nói, đứa bé này khỏe lắm đây. Dù rằng không có người đến thăm mẹ em, nhưng bà vẫn rất hạnh phúc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của em, miệng nhoẻn nụ cười mệt mỏi mà dịu dàng. Từ khoảnh khắc ấy, em là bảo bối trân quý mà bà nguyện dùng toàn sinh mệnh của mình để bảo bọc. Bà yêu thương chăm sóc em, mỗi ngày nhìn em khôn lớn, để rồi sau này trở thành thiên tài bóng cháy thiếu niên trong mắt người người.

Kazuya, em biết không, anh thật sự rất cảm ơn mẹ em, cảm ơn bà đã sinh hạ em, đã ban cho em một sinh mệnh. Mà em lại là người cho anh cơ hội để học cái gì gọi là yêu, dạy anh biết thì ra anh có thể yêu một người đến thế. Em nói đúng, thế giới này không có em thì vẫn còn người nhà của anh, còn Pi, những người anh quyến luyến. Anh yêu quý họ, nhưng thâm tâm anh vẫn cảm giác cuộc đời này quá dài, cái sầu muộn ngày càng trướng lớn, anh thực sự không còn bao nhiêu kiên nhẫn.

Dạo gần đây, anh hay suy nghĩ, nếu em còn sống, giờ phút này em sẽ trông thế nào? Sẽ giống anh với đôi mắt tang thương u buồn, hay vẫn là đôi ngươi trong trẻo tròn trĩnh của ngày xưa? Sẽ giống anh với nét mặt điềm đảm mà lạnh lùng, hay vẫn là một em giản dị, không cầu kỳ?

Ngẩn người suy nghĩ thật lâu, cuối cùng anh có thể xác định, em hai mươi bảy tuổi vẫn thích mặc áo sơ-mi ca-rô cùng quần jeans. Những hôm trời đẹp, em sẽ cùng anh đến công viên gần đây để chơi bóng. Nếu trên đường thấy chú chó hay mèo nào lạc đường, em sẽ vui vẻ chạy đi mua đồ ăn cho bọn chúng, không đoái hoái gì tới anh mới nói lời thương yêu với em. Lúc rảnh rỗi không phải tập huấn, em sẽ lấy mấy bộ phim truyền hình, rồi cả những DVD show diễn của anh ra mà cẩn thận coi lại một lần, rồi một lần. Đại hội bóng chày toàn nước, em đứng giữa cầu trường rộng mở mà đánh ra một cú Home Run tuyệt đẹp, đón nhận bao tiếng hoan hô hò hét của vạn người hâm mộ, gương mặt nở lộ nụ cười thật tươi tắn trước toàn Nhật Bản. Nhưng khi nhìn thấy anh, vỏ bọc che dấu cảm xúc liền tan biến, em dựa đầu vào bờ vai anh, khóc nức nở trong hạnh phúc vô vàn.

Bảy năm, đã là bảy năm, anh còn phải chịu đựng cuộc đời dai dẳng này thêm bao lâu nữa mới có thể gặp được em? Có lẽ khi bọn mình tái ngộ, em không còn nhận ra anh nữa. Bởi vì anh từ sớm đã không còn là người thiếu niên ngây ngô khờ dại Akanishi Jin; còn em, trong trí nhớ của anh, mãi mãi chỉ mới hai mươi tuổi.

Được rồi, anh không dong dài nữa. Giờ phút này, Akanishi Jin tròn hai mươi chín tuổi, đã đến lúc ước nguyện cho ngày sinh nhật.

18 tuổi, tôi ước được dọn ra ở riêng.

19 tuổi, tôi ước sớm có ngày ra mắt, Kazuya được tham dự Tokyo Koshien.

20 tuổi, tôi ước Kazuya trở thành cầu thủ bóng chày số một Nhật Bản.

21 tuổi, tôi ước cả đời này Kazuya chỉ thích mỗi mình tôi.

22 tuổi, tôi ước sau này giải nghệ, có thể sống cùng Kazuya bên bờ biển California, nuôi một chú chó, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, mãi bên nhau đến răng long đầu bạc.

23 tuổi, tôi ước sau này giải nghệ, có thể sống cùng Kazuya bên bờ biển California, nuôi một chú chó, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, mãi bên nhau đến răng long đầu bạc.

24 tuổi, tôi ước sau này giải nghệ, có thể sống cùng Kazuya bên bờ biển California, nuôi một chú chó, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, mãi bên nhau đến răng long đầu bạc.

25 tuổi, tôi ước sau này giải nghệ, có thể sống cùng Kazuya bên bờ biển California, nuôi một chú chó, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, mãi bên nhau đến răng long đầu bạc.

26 tuổi, tôi ước sau này giải nghệ, có thể sống cùng Kazuya bên bờ biển California, nuôi một chú chó, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, mãi bên nhau đến răng long đầu bạc.

27 tuổi, tôi ước sau này giải nghệ, có thể sống cùng Kazuya bên bờ biển California, nuôi một chú chó, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, mãi bên nhau đến răng long đầu bạc.

28 tuổi, tôi rốt cuộc nhận ra, điều ước từ năm 22 tuổi chỉ là một giấc mơ viễn vông, không thể thành sự thật. Thế nên, tôi không ước nữa.

29 tuổi, cũng là giờ khắc này đây, tôi chỉ đơn thuần có một nguyện vọng. Tôi ước sau khi tôi chết, được an táng bên phần mộ của Kamenashi Kazuya.

Chỉ có thế, cho dù hai người bọn tôi không thể sống cùng nhau, không thể cùng nuôi chú chó kia, không thể cùng ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, không thể cùng chờ đến răng long đầu bạc.

Nhưng chí ít, bọn tôi có thể ngày ngày dựa vào nhau, chờ đợi bình minh, chào đón hoàng hôn.

Kazuya, bảy năm rồi, anh chỉ muốn nói với em một điều, anh yêu em.

Bình minh ngày 8 tháng 11 năm 2013.

Chiếc xe lái mòn mỏi cả đêm rốt cuộc dừng lại bên bờ biển tĩnh lặng gần vùng Chikushi. Trời vừa sáng, gió biển thổi vù vù, mình anh lặng đứng trên bờ đê không ai. Ngày còn sống, em đã từng nói muốn đến biển vì đó là nơi em được sinh ra. Thế nên hôm nay anh đến đây. Nụ cười của em vẫn hiển hiện thật rõ trước anh, lời còn văng vẳng bên tai, mà người đâu không thấy. Anh vươn tay, ngắt những đóa hoa dại màu tím ven đường, rồi thả nó về biển rộng. Những đợt sóng xám xịt cứ nhấp nhô, càng làm nổi bật màu tím sâu sắc mà đau thương của hoa.

Kazuya, anh vẫn luôn nghĩ, cái quật cường trong em thật giản dị mà không cầu kỳ. Chỉ có loài hoa cứng cỏi sinh tôn trước bao sự đời mới có thể xứng cùng em. Không biết… ở nơi tận cùng của biển cả, ở nơi xa nhất của bầu trời, ở nơi địa cầu chuyển đổi vòng xoay, em có nhận được món quà này từ anh không? Món quà cuối cùng, một bó hoa dại, một tâm hồn yêu em, hết thảy dành tặng cho em. Dù không nhận được sự cảm thông và thấu hiểu của người đời, anh vẫn xin dùng cách này để gìn giữ tình yêu của chúng ta. Vì anh sợ, anh sợ chính mình đến khi sinh lão bệnh tử mới gặp được em, lúc đó anh đã là một ông lão tóc hoa râm, gương mặt u buồn những bụi trần của cuộc đời, anh sợ một thiếu niên hai mươi tuổi là em sẽ không nhận ra một anh đã già nua tiều tụy.

Kazuya, anh sợ điều ấy, mà trong anh đã sớm nản lòng thoái chí với thế gian này, kiên nhẫn trong anh đã không còn.

Nước biển lạnh như đá, chầm chậm dâng đến đầu gối anh, eo anh, thấm đẫm chiếc áo sơ-mi trắng tinh. Ấy thế mà cái lạnh giá một khi đã ngấm vào da thịt lại, lại không đớn đau bằng nỗi tưởng niệm khôn cùng trong tâm. Anh muốn dùng bộ dáng mà em vẫn yêu thích năm xưa để đến bên em, rồi nói với em rằng anh chỉ yêu mãi mình em. Những cánh hải âu lượn lờ giữa trời cao, cất lên mấy tiếng thật thê lương, như một bài ca phúng điếu, chúc mừng lần tái ngộ của đôi ta ở thế giới bên kia.

Kazuya, em nhất định vẫn nhớ rõ gương mặt anh, đôi mắt anh, nhất định nhớ rõ lời hứa hẹn cùng thề nguyện mà anh dành tặng em. Bờ biển California, cùng nuôi một chú chó, sáng ngắm bình mình, chiều ngắm hoàng hôn, ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, mãi bên nhau đến răng long đầu bạc. Bờ biển California – chốn hạnh phúc không thể chạm đến, bờ biển Hokkaido – nơi đã sinh dưỡng em suốt bao năm, bờ biển Chikushi – nơi yên giấc cuối cùng của đôi ta.

Ngày 8 tháng 11 năm 2006, chuyến bay đi Úc có Kamenashi Kazuya đã rơi xuống vùng biển gần Chikushi, 135 hành khách cùng nhân viên đều tử nạn.

Ngày 4 tháng 7 năm 2013, Akanishi Jin ở bờ biển gần Chikushi, từng bước chậm rãi tìm đến nửa kia của mình.

Bảy năm. Một vòng tuần hoàn.

Không ai biết bên cạnh phần mộ của Kamenashi Kazuya có một mộ bia đã được lập từ bảy năm trước, trên đó chỉ ghi một câu: Akanishi Jin, tình yêu của Kamenashi Kazuya.

Kazuya, nói như vậy, dù chúng ta không thể cùng nuôi một chú chó, không thể cùng ăn cơm, trò chuyện, đôi co, say ngủ, không thể cùng nhau chờ đợi răng long đầu bạc. Nhưng chí ít mỗi ngày chúng ta vẫn có thể dựa vào nhau, chờ đợi bình minh, chào đón hoàng hôn.

Đây là nguyện vọng cuối cùng của anh.

…….

Dường như có ai đó đang cật lực gọi tên hắn, nhưng hắn không nghe rõ nữa, cứ thế chìm vào lòng biển vô tận. Cái giá lạnh như đá thật giống với thân nhiệt ấm áp năm xưa, bủa vây, choàng ôm lấy hắn. Giây phút ấy, hắn chợt nhớ tới những người yêu thương hắn.

Nhưng chỉ trong một cái tíc tắc rất ngắn.

Rất ngắn.

Và hắn ngủ thật say.