Thời Hạn Săn Thú (Hạn Thời Thú Liệp)

Chương 12: Thiên tài



Yến Quân Tầm không thường xuyên tới cục thanh tra, hắn chán ghét bầu không khí nơi này, còn có ở nơi này ánh mắt mọi người muôn hình muôn vẻ. Hắn khác với kiểu người mà họ có thể hiểu được, hắn không có nhiệt huyết cũng không có bốc đồng, mỗi lần đi vào cục thanh tra đều như là ngủ chưa tỉnh giấc. Hắn không cho Khương Liễm đề tên của hắn ở chỗ này, cũng cho rằng mình chưa từng cung cấp cho Khương Liễm bao nhiêu trợ giúp.

Khương Liễm đối với bên ngoài gọi Yến Quân Tầm là sườn viết sư, nhưng bọn họ đều hiểu, Yến Quân Tầm không hành động như một sườn viết sư. Thời Sơn Duyên nói như đinh đóng cột. Yến Quân Tầm thực sự có thể cùng hung thủ cộng tình. Chi tiết hiện trường ở trong đầu Yến Quân Tầm giống mạng nhện đan dệt, hắn thường xuyên dọc theo một sợi dây để suy nghĩ.

“Cậu có thể hiểu không?” Khương Liễm thừa dịp Yến Quân Tầm đi vệ sinh, ở trong văn phòng nói với Thời Sơn Duyên, “Tư duy của hắn chạy quá nhanh, thường xuyên khiến người ta không đuổi kịp. Nó giống như trong một kỳ thi, mọi người rõ ràng cầm cùng một bài thi, nhưng chính hắn không những có đáp án thật sự chính xác, hơn nữa còn đáp thật sự nhanh, nhanh đến trình độ khó tránh khỏi làm người khác hoài nghi hắn có phải đã xem qua đáp án chính xác hay không, hoặc là có lời giải chi tiết.”

“Tôi hiểu.”

Thời Sơn Duyên ngửa đầu tựa vào ghế, nhìn thấy Yến Quân Tầm từ chỗ ngoặt phía sau vách kính xoay ra. Yến Quân Tầm dừng trước máy bán hàng tự động, đối với ánh mắt nhìn chăm chú xung quanh không có hứng thú. Năng lực cảm giác siêu cường làm hắn rất nhạy bén, hắn biết trong lòng mọi người xung quanh đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn không quan tâm.

“Hắn rất biết cách tự bảo vệ mình và ném rất nhiều thứ, rất nhiều người vào danh mục ‘không quan trọng’. Hắn không thích bị giám sát và đối với khả năng quan sát của mình có thái độ ghét bỏ. Nhưng thiên phú của hắn tốt như vậy, nhiều lần khống chế không được mình suy nghĩ. Nếu anh cho hắn một ý gì đó về vụ án hắn không thể không ngồi đó và suy nghĩ.”

“Ừ……” Khương Liễm phức tạp mà nhìn về phía Thời Sơn Duyên, “Cậu hiểu rất rõ hắn. Tôi mạo muội hỏi một câu, cậu cũng như vậy sao?”

Thời Sơn Duyên kéo ghế dựa, nhìn thẳng vào mắt Khương Liễm và nói: “Anh nên hỏi Yến Quân Tầm đi? Hắn có thể nói cho anh đáp án chính xác.”

Khương Liễm im lặng một lúc lâu, tiếp tục nói “Tôi thường xuyên hy vọng Quân Tầm có thể nghĩ sai một cái gì đó, điều này sẽ làm cho hắn trông bình thường hơn.”

Thời Sơn Duyên thích thú, như thể anh không hiểu câu này. Anh ta đứng thẳng dậy và hỏi Khương Liễm “Tại sao anh lại cảm thấy hắn ‘không đủ bình thường’?”

Tròng kính của Khương Liễm rất sáng, hắn nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, trả lời “Bởi vì tôi là người bình thường, người bình thường sẽ phẫn nộ với một số chi tiết trong vụ án, đại đa số mọi người thích đứng ở góc độ nạn nhân hơn là hung thủ, Quân Tầm mỗi lần quan sát hiện trường đều rất bình tĩnh…… đôi khi có thể được gọi là lạnh nhạt.”

“Anh cảm thấy hắn không thể cùng nạn nhân cộng tình,” Thời Sơn Duyên giống như một giáo viên tâm lý ngồi trong văn phòng, “Hắn ‘nhìn thấy’ nỗi đau của nạn nhân, nhưng không thể hiện sự đồng tình và tức giận. Những đứa trẻ được hệ thống nuôi dưỡng lớn cũng khá khủng khiếp, phải không?”

Khương Liễm không trả lời.

“Hiện tại trong nhà Yến Quân Tầm không có Artemis,” Thời Sơn Duyên tách ra đề tài này, “Bởi vì các người phát hiện Yến Quân Tầm không thể cùng nạn nhân cộng tình, mặc dù hắn hiện tại thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, nhưng trình độ hiểu biết của hắn đối với hung thủ vượt xa người bình thường. Thành quả giảng dạy của Artemis khiến người ta sợ hãi, nếu Yến Quân Tầm đi phạm tội, vậy hắn chính là hung thủ khó khăn nhất.” Thời Sơn Duyên lộ ra biểu tình lý giải, mang theo mỉm cười tàn nhẫn hỏi, “Tôi rất tò mò, là các người ‘giết chết’ Artemis sao?”

* * *

Yến Quân Tầm tìm lon bia, lướt qua nhiều tiếng chuông và cuộc trò chuyện. Hắn trông giống như một sinh viên mới tốt nghiệp, ngay cả chiếc áo phông cũng có họa tiết Pikachu. Hắn không trở lại văn phòng Khương Liễm, mà là đi đến phòng nghỉ tương đối ít người.

Phòng nghỉ ngơi của cục thanh tra được bao quanh bởi cây xanh ảo tươi tốt, không gian giữa các ghế nhất quán, người bên trong thấp giọng nói chuyện. Khu vực cấm hút thuốc nằm bên trái, Yến Quân Tầm suy nghĩ một chút, đến bên phải tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống.

Trong phòng tuần hoàn phát âm thanh của tiếng suối, Yến Quân Tầm sờ sờ túi quần, nơi đó còn giấu một điếu thuốc. Hắn lấy điếu thuốc ra, do dự trong chốc lát, cắn trên môi, nhưng không có châm.

Nếu muốn dự đoán liệu một người có làm điều gì đó hay không, bạn phải tìm ra kỳ vọng của người đó đối với kết quả của hành vi, nếu có thể nhận được khen thưởng từ trong đó, người đó sẽ tiếp tục làm. Đây là lý thuyết kỳ vọng trong nghiên cứu xã hội.

Yến Quân Tầm đầu lưỡi chống đầu thuốc lá.

Hung thủ sợ quá trình tấn công tình dục, nhưng đã chọn lặp lại hành vi phạm tội chống lại những kẻ tấn công tình dục. Cô ta rất cố chấp và giữ nguyên cách làm việc như vậy. Đây giống như một loại nghi lễ, và cô ta phải làm theo các bước để có được kết quả mong muốn.

Yến Quân Tầm đã phân tích cô ta quá nhiều, ở trong mắt Yến Quân Tầm, cô ta đã rõ ràng.

Một người phụ nữ chịu đựng bạo lực tình dục từ người chồng trong nhiều năm, địa vị trong gia đình của cô ta có thể không bằng một con chó. Cô không thể tùy ý đùa giỡn với bất cứ thứ gì trong nhà, đó không thuộc về cô, cô không có quyền chạm vào. Cô dọn dẹp nhà Lưu Hâm Trình, nhà Lịch Kiến Hoa, như thể cô sống bên trong, nhưng cô không dám về nhà cũng làm như vậy, bởi vì cô ở nhà làm như vậy sẽ bị đánh đập.

Cô né tránh bạo lực và các yếu tố tình dục, từ chối nhìn thẳng vào bức ảnh của Lưu Hâm Trình và chính mình. Graffiti trong hành lang nhà Lưu Hâm Trình cũng làm cho cô cảm thấy chán nản, cho nên cô vẽ râu cho graffiti, giống như hiếp dâm không chỉ xảy ra với phụ nữ, nghĩ như vậy làm cô cảm giác tốt hơn một chút.

Cô ta rất yêu thương đứa con của mình và không muốn thừa nhận sự thật rằng đứa trẻ này đã chết. Cô đã sửa đổi hệ thống của Lịch Kiến Hoa để hệ thống tự gọi mình là ‘Ba’. Trong trí tưởng tượng của cô, cô không chỉ là mẹ của đứa trẻ, mà còn là ba của đứa trẻ, để cô có thể sửa chữa những sai lầm của ‘Ba’ và mang lại hạnh phúc cho đứa trẻ.

Cho thấy cái chết của đứa trẻ này cùng ba của nó có quan hệ.

Tiếng suối rất nhẹ nhàng, dễ khiến người ta chìm vào giấc ngủ. Yến Quân Tầm không muốn ngủ, hắn cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, nhưng ý nghĩ tựa như đôi chân dài, chúng nó túm Yến Quân Tầm, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không.

“Rắc rắc!”

Tiếng bật lửa châm điếu thuốc của Yến Quân Tầm, hương vị của Thời Sơn Duyên rất nổi bật. Hai cánh tay anh vòng qua từ phía sau dường như bao lấy Yến Quân Tầm, kết cấu của chiếc áo sơ mi rất tốt, để cho cơ bắp của anh ta giấu sau lớp vải hiện ra rõ ràng.

“Bọn họ mong cậu mau chóng giải quyết vấn đề khó khăn này.” Thời Sơn Duyên nhanh chóng lật bật lửa, giống như bạn tốt khoác lên bả vai Yến Quân Tầm.

“Đừng ngớ ngẩn,” Yến Quân Tầm ngậm điếu thuốc, “Tôi là một nhân vật nhỏ không đáng kể, tôi chỉ có thể phán đoán.”

Ánh sáng mềm mại trong phòng nghỉ ngơi đánh vào tóc Yến Quân Tầm, nốt ruồi lệ của hắn ở trong khói như ẩn như hiện, đây là mị lực độc đáo của hắn. Hắn chỉ hút hai hơi rồi bỏ điếu thuốc. Hắn nhìn về phía Thời Sơn Duyên, không quan tâm khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức nào.

“Nếu như anh quan tâm đến vụ án này, có thể đem thứ anh biết nói cho Khương Liễm.” Mùi khói trong miệng Yến Quân Tầm trộn lẫn vị ngọt, đó là mùi kẹo que, “Đừng mẹ nó lại đến thăm dò tôi.”

“Vậy tại sao không phải do cậu nói,” Thời Sơn Duyên kiên nhẫn, anh ngửi thấy mùi cam thơm, điều này khiến anh liếm răng nanh, “Nói cho Khương Liễm hung thủ có bệnh.”

Yến Quân Tầm rất khó chịu. Hắn chán ghét cảm giác cùng người khác phân cao thấp, cũng chán ghét cảm giác lúc nào cũng bị quan sát.

“Thật ngại quá,” hai ngón tay Thời Sơn Duyên véo điếu thuốc còn sót lại của Yến Quân Tầm, có lệ mà xin lỗi, “Không cẩn thận đoán được.”

Anh nhẹ nhàng cắn điếu thuốc kia, ánh mắt lại như là cắn Yến Quân Tầm.

“Cậu biết hung thủ tại sao giết người.”

Yến Quân Tầm đương nhiên biết, hắn đã ám chỉ cho Khương Liễm.

* * *

Trần Tú Liên đang cho chó ăn.

Trần Tú Liên sống trong một ngôi nhà cũ gần khu công nghiệp thép, căn nhà cũ nát hai tầng đã được chồng cô Hà Chí Quốc mua để làm một xưởng thép. Trước đây mọi người sống trên tầng hai, máy mài chế biến thép được đặt ở tầng trệt, thuận tiện cho thép vào và ra. Về sau Hà Chí Quốc không ở lại Khu Đình Bạc nữa, nơi này chính là Trần Tú Liên sắp xếp, cô đem máy mài cũ chuyển đến tầng hầm.

Vài con chó địa phương vẫy đuôi vây quanh Trần Tú Liên, cô đặt chậu sắt xuống, bầy chó xúm lại.

“Giết chết chúng,” Hà Chí Quốc nói trong tai Trần Tú Liên, “Một lũ hôi thối!”

Trần Tú Liên không nói một lời, cô nghe xong nhai nuốt âm thanh xuống.

“Lão tử đang nói với cô,” Hà Chí Quốc giống như muốn dùng tay đẩy đầu Trần Tú Liên, trước kia hắn thích làm như vậy, “Con mẹ nó cô có nghe thấy không? Đừng để tôi tức giận Trần Tú Liên, tôi đánh cô đều là bởi cô chọc tôi, cô làm tôi tức giận tôi mẹ nó mới đánh cô, cô hiểu không?

Trần Tú Liên hô hấp hơi trầm xuống, cô không bật đèn ở tầng trệt, đứng trong bóng tối bị mắng đến sắc mặt xanh biếc. Môi cô khẽ động: “Tôi muốn báo cảnh sát bắt anh…”

“Cô đi báo,” Hà Chí Quốc nước bọt phun đến Trần Tú Liên, vẻ mặt đều là, “Báo xong lão tử cũng muốn đánh cô, đánh gần chết mới thôi!”

Trần Tú Liên dùng tay áo lau mặt, động tác rất dùng sức, như thể cô ta đang lau bụi bẩn cũ. Hàng cúc áo cạo vào mặt cô, cô vội vàng đem mặt sát đến đỏ bừng.

“Tôi bảo cô giết lũ chó, con mẹ nó cô không nghe đúng không? Tôi liền đem Cầm Cầm đánh chết!” Thanh âm của Hà Chí Quốc chui vào lỗ tai Trần Tú Liên, “Lão tử sẽ kéo nó từ trên lầu xuống, giống như đánh cô. Mỗi ngày đều ăn tốn tiền lương của lão tử, lại giống như cô đầu óc có bệnh! Đánh chết thứ đê tiện không có trí nhớ!”

Trần Tú Liên giống như một con thú mẹ bị thương, bỗng nhiên gào thét về phía máy phát ID. Cả người cô đều run rẩy, quăng máy phát ID trên lỗ tai, ngã xuống đất, giơ chân lên hung hăng mà dẫm.

Những con chó bị giật mình, kêu gào cụp đuôi, ngậm xương chạy vào trong góc.

Trần Tú Liên kêu đến cổ họng khàn khàn, cô thở hổn hển, dùng ánh mắt đỏ bừng tuần tra chung quanh, rốt cục không nghe được thanh âm của Hà Chí Quốc. Cô vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, vọt tới cầu thang đi xuống vài bước, dùng tay run rẩy mà mở khóa.

Tầng hầm có mùi tanh, nhưng Trần Tú Liên không quan tâm, mùi vị này khiến cô thả lỏng. Bàn tay của cô lần mò trên tường bật đèn.

Tầng hầm quá bẩn, khắp nơi đều là những vật liệu thép bỏ đi. Một cái máy mài đã được di chuyển xuống, Trần Tú Liên vốn định vứt nó đi, cô nhớ rõ những gì Lưu Thần đã viết trong bản tin —— cục thanh tra rất lợi hại, bọn họ theo một thứ có thể tra được rất nhiều manh mối. Cái máy mài này được Hà Chí Quốc vay tiền mua, lúc ấy còn có giấy nợ, tuy rằng cô đem giấy nợ thiêu hủy, nhưng cô vẫn tràn ngập sợ hãi thanh tra vô danh của cục thanh tra.

Trong bản tin, thanh tra này đã bắt được rất nhiều người, Trần Tú Liên không muốn bị bắt, cô còn chưa giết chết Hà Chí Quốc.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh