Thời Hạn Săn Thú (Hạn Thời Thú Liệp)

Chương 39: Cùng giường



Gấu Trúc luôn xem Yến Quân Tầm là một đứa trẻ, tuy rằng Yến Quân Tầm là người nuôi gia đình, nhưng hắn vẫn như là đứa trẻ trốn ở trong góc xem truyện tranh. Khi Gấu Trúc trải giường cho Thời Sơn Duyên, khung nhiệm vụ trong đầu vẫn sáng một dòng chữ. “Tôi đã tìm được cho Quân Tầm một bằng hữu!”

Gấu Trúc vui mừng vỗ nhẹ vào gối mềm.

Yến Quân Tầm tắm rất nhanh, và khi Thời Sơn Duyên bước vào, phát hiện hắn đem tiểu hoàng vịt giấu đi. Nhưng không sao, Thời Sơn Duyên cởi áo ra, cúi người từ dưới kệ đặt khăn tắm kéo ra khỏi hộp chống thấm nước, sau khi mở ra quả nhiên tìm được tiểu hoàng vịt được sắp hàng chỉnh tề.

Nói như thế nào đây.

Thời Sơn Duyên đem tiểu hoàng vịt ném vào bồn tắm.

Yến Quân Tầm ở một số chuyện thật dễ đoán, kỹ xảo giấu đồ vật của hắn tỷ lệ nghịch với tốc độ phán đoán thông tin của hắn.

Bồn tắm quá nhỏ đối với Thời Sơn Duyên, anh ngâm mình bên trong, nước chỉ đến thắt lưng. Bờ vai rộng của anh đập vào kệ phía trên bồn tắm, buộc anh phải hơi nghiêng đầu để tránh làm đổ mọi thứ.

Tiểu hoàng vịt vây quanh, Thời Sơn Duyên nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân mới mở đặt trên kệ. Nhưng vô dụng, anh kéo nửa chai sữa tắm mà Yến Quân Tầm đẩy vào trong cùng và đổ vào lòng bàn tay.

* * *

Yến Quân Tầm quấn khăn lông, đứng ở cửa phòng chính mình không biết nên tiến hay là nên lui. Hắn nói với Gấu Trúc: “Tôi muốn ngủ trên sàn.”

“Chúng ta không có sàn,” Gấu Trúc dùng móng vuốt vỗ vỗ vào tấm đệm mềm, “Chúng ta có tatami. Hai người có thể ngủ cùng nhau và nói chuyện gì đó trước khi đi ngủ.”

“Anh cảm thấy chúng tôi có thể nói cái gì” Yến Quân Tầm vứt khăn, “Tôi không muốn nói chuyện phiếm trước khi đi ngủ, quá quấy nhiễu công việc ngày mai của tôi.”

“Vậy hai người có thể trực tiếp đi ngủ,” Gấu Trúc có chút ủy mị, “Đừng kháng cự như vậy, anh cũng chưa cùng người khác ngủ qua.” Nó nghĩ đến những đoạn video nó đã xem, mở quang bình sáng lên bên cạnh, dùng móng vuốt chỉ cho Yến Quân Tầm xem, “Giống như vậy, con trai loài người đều thích.”

Trên quang bình là ảnh chụp màn hình của phim truyền hình, một đám học sinh trung học đang ở ký túc xá, biểu cảm thực sự rất sung sức.

Anh không hiểu, Thời Sơn Duyên không giống! Anh ta không phải học sinh trung học, chỉ số nguy hiểm của anh ta vượt qua tổng số học sinh trung học trong một số trường học!

Yến Quân Tầm chưa nói ra, hắn biết tính cách Gấu Trúc thiết lập rất yếu ớt, hắn không thể làm tổn thương nó.

“Tôi đang ở nhà,” Gấu Trúc đến gần Yến Quân Tầm, nó nhấc chân, thật cẩn thận mà nhìn Yến Quân Tầm, “…… Không phải sợ, Yến tiên sinh.”

Yến Quân Tầm di chuyển chân, xách con rùa đen trước mặt đưa đến trong lòng ngực Gấu Trúc. Hắn bất lực mà nói: “Đó không phải là sợ hãi.”

Đây là cảnh giác.

“Tôi không sợ hãi.”

Thời Sơn Duyên rất là nguy hiểm a.

“Tôi căn bản không có sợ.”

“Tôi biết,” Gấu Trúc khẽ vẫy bàn chân và nói một cách dịu dàng, “Tóm lại hai người có thể ở chung vô cùng tốt. Tôi đi hâm sữa bò, hai ngươi mỗi người một ly trước khi ngủ.” Nó ôm rùa đen vào nhà bếp, không khỏi cảm khái, “Cái nhà này không có tôi là không được.”

Yến Quân Tầm nắm khăn lông, cảm nhận được sự trấn an có lệ của Gấu Trúc. Hắn nhìn bóng lưng của Gấu Trúc, muốn nói điều gì đó, nhưng Gấu Trúc đã đi vào nhà bếp. Hắn ngơ ngác nhìn gian phòng của mình, lại nhìn cửa phòng vệ sinh đóng chặt, trong lòng rất không vui an ủi: “…… Được rồi.”

* * *

Thời Sơn Duyên huýt sáo, xoa bọt lên mặt nhìn vào gương, nghe thấy tiếng Yến Quân Tầm cởi dép lê.

Yến Quân Tầm bước lên tatami, cố tình bước đi nhẹ nhàng. Hắn đang cố gắng kéo chăn bông của mình vào góc.

Thời Sơn Duyên cầm lấy dao cạo râu, cẩn thận làm sạch cằm của mình. Anh nghe tiếng bước chân Yến Quân Tầm dừng lại vài giây, lại di chuyển. Anh muốn khuyên Yến Quân Tầm đừng làm như vậy.

Dán góc tường sẽ chỉ làm cho mình không có cách nào để trốn thoát.

Nhưng Thời Sơn Duyên cái gì cũng không nói, anh huýt sáo, xả bọt dưới vòi nước rồi cúi xuống rửa mặt.

Yến Quân Tầm tìm một cái gối tốt, điều chỉnh vị trí thói quen của mình. Hắn đang xây dựng tâm lý của mình, ngủ với người khác là một thách thức.

Thời Sơn Duyên tắt vòi nước, nâng mắt lên, cứ như vậy nhìn mình trong gương. Lúc anh không cười có chút đạm mạc, giống như một khối đá cẩm thạch lạnh lùng cứng rắn. Anh tiếp tục nghe động tĩnh của Yến Quân Tầm, giống như là đang chơi trò chơi gì.

Yến Quân Tầm click mở quang bình. Yến Quân Tầm ngồi ở trên đệm. Hắn đang xem xét vụ án, công việc có thể làm giảm bớt những cảm xúc hắn không am hiểu.

Thời Sơn Duyên cười rộ lên, những giọt nước trên lông mày dọc theo sống mũi chảy xuống, anh cảm thấy Yến Quân Tầm rất thú vị.

Cậu nên thể hiện sự tò mò hơn một chút.

Thời Sơn Duyên nghĩ vậy, ném đi những giọt nước và đứng thẳng dậy. Anh buộc khăn tắm và mở cửa với một cảm giác sảng khoái.

* * *

【 Những tư liệu này đều do Giác chỉnh lý ra, tôi đã xem qua. Cậu nếu có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể hỏi chúng tôi, chúng tôi đang tăng ca. 】

Yến Quân Tầm suy nghĩ một chút, phản hồi Phác Lận.

【 Được rồi. Có hồ sơ công bố của Thanh tra về vụ án đầu tiên năm 2160 không? 】

Không có trả lời, sau hai giây, Phác Lận trực tiếp gửi tập tin.

【 Có thì có, nhưng không có tin tức hữu dụng. Anh biết đó, lúc đó Liên Minh vừa bắt đầu đánh nhau, loại vụ án này không ai quan tâm. 】

Yến Quân Tầm nhanh chóng xem hồ sơ một lần. Điều tra viên khi đó chỉ có nhiệm vụ thẩm vấn những nhân viên có liên quan, các cô gái của “Giấc mơ màu hồng” đều nói Ngô Quỳnh Hoa giống như đại tỷ. Tình hình tài chính của cô ấy cũng rất khó khăn, nhưng cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều cô gái trẻ.

【 Những cô gái đó hiện tại đều không tìm thấy, lúc ấy toàn bộ đều dùng tên giả. 】

Phác Lận gõ bàn phím và nói tiếp.

【 Ngoại trừ ông chủ của nhà giàu, cô ấy cũng không có ở chung với người khác thời gian lâu như vậy 】

Điều này có liên quan đến tuổi tác. Lúc Ngô Quỳnh Hoa sinh con cũng đã 42 tuổi, vốn chính là bà mẹ cao tuổi, hơn nữa sau khi sinh không có chăm sóc tốt, nóng lòng trở lại cửa hàng làm việc, thân thể rất kém, không có biện pháp dựa vào dung mạo kiếm cơm như mấy năm trước. Khách của cô chủ yếu là những người có sở thích đặc biệt, hoặc nhu cầu đặc biệt.

Yến Quân Tầm nghĩ đến hung thủ đùa giỡn thi thể.

Thời Sơn Duyên nói chuyện cùng Gấu Trúc ở phòng khách, bọn họ còn chuẩn bị chơi game.

Yến Quân Tầm mở quang bình, ngã xuống gối, ngơ ngác nhìn ngọn đèn trên trần nhà. Ánh sáng quá chói làm cho hắn hoa mắt, hình ảnh dần dần chuyển động, biến thành phòng Ngô Quỳnh Hoa.

Ngô Quỳnh Hoa nằm trên giường ngủ, cô hẳn là đóng cửa sổ. Yến Quân Tầm nhớ rõ màu rèm cửa trong căn phòng kia.

Hung thủ giả vờ là khách hàng đến cửa, là có nhiều khả năng nhất, như vậy Ngô Quỳnh Hoa mới có thể bình thường mở cửa. Nhưng hắn phải chuẩn bị trước, hắn đã tìm được địa điểm hoặc theo dõi khách của Ngô Quỳnh Hoa. Hắn khẳng định cách cửa nói với Ngô Quỳnh Hoa mấy cái tên quen thuộc của Ngô Quỳnh Hoa, bằng không đại tỷ đã trải qua giang hồ có thể ý thức được nguy hiểm.

Đừng xem thường nữ nhân như Ngô Quỳnh Hoa, cô ấy phải có cách sinh tồn của riêng mình, mới có thể ngoan cường sinh trưởng như bồ thảo. Sau đó, cô mở cửa và hỏi nhau về giá cả.

Yến Quân Tầm đang suy nghĩ.

Hung thủ giống như sát thủ dùng quyền lực chi phối, thao túng các nạn nhân làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc. Không chỉ có như thế, nạn nhân bị thương sẽ làm hắn có cảm giác thỏa mãn, đó là những gì hắn không có trong cuộc sống của mình. Theo cách tương tự, “Tên điên” cũng là loại này.

Tên điên bức điên Trần Tú Liên sinh ra hiệu ứng bươm bướm ảnh hưởng tới hung thủ trong vụ án này, hắn cung cấp cho hung thủ ý tưởng mới, làm hung thủ lại gây án sau 3 năm kể từ lần thứ hai. Từ một góc độ khác, đây là những gì tên điên nói “trò chơi tiếp theo”.

Yến Quân Tầm bắt đầu hoài nghi Lưu Thần thật sự biết cái gì? Lưu Thần giống như một tên hề nhảy đầm trong lòng có ma, tự cho là tìm được chỗ tốt trong những chuyện này, nhưng hắn có lẽ chính là mồi nhử trên móc câu của tên điên, thậm chí không phải là một con cá.

Nếu vụ án này xác thật cùng tên điên có quan hệ, như vậy hắn —— bọn họ đến tột cùng muốn làm gì?

Yến Quân Tầm không rõ là hắn hấp dẫn tên điên, hay là cái tên “Yến Quân Tầm” này hấp dẫn tên điên. Hắn suy đoán tên điên biết không ít tin tức của Artemis, đối với mình có chút hiểu biết.

Thời Sơn Duyên chơi trò chơi tennis cùng Gấu Trúc, bọn họ một trái một phải, đối với quang bình chiếm cứ vách tường dùng sức vung cánh tay, tiếng va chạm “bang”  đập ra một mảnh cổ vũ ảo không có cảm xúc.

Yến Quân Tầm tắt đèn, nhét tai nghe, bọc chăn lăn đến góc, đối mặt tường ngủ.

* * *

Thời Sơn Duyên uống sữa bò, nhìn Gấu Trúc nói: “Anh là con gấu trúc chơi tốt nhất mà tôi từng thấy.”

“Cảm ơn!” Gấu Trúc vui vẻ mà xoa eo, nó nhìn vào thời gian, “Anh nên đi ngủ, chúng ta lần sau còn có thể cùng nhau chơi!”

“Bảo tồn số liệu giao cho anh,” Thời Sơn Duyên đem cái ly không thả lại khay, trước khi tắt đèn thấp giọng hỏi, “Anh có ghé qua vào nửa đêm không?”

“Không,” Gấu Trúc rất chuyên nghiệp, “Chờ Yến tiên sinh ngủ rồi, tôi sẽ tự động tiến vào hình thức ngủ đông, thẳng đến sáng mai. Trong khi chờ đợi, tôi sẽ không xuất hiện trừ khi các anh gọi tôi.”

“Sáng mai gặp lại.” Thời Sơn Duyên tắt đèn, thuận tiện dùng khăn trải bàn ren che tủ sách nhỏ trên bàn làm việc.

Tô Hạc Đình đang nhiệt tình chơi game và theo dõi, tháo tai nghe ra, phát hiện nhà Yến Quân Tầm tối đen. Hắn gõ một vài phím điều khiển, giống như một kẻ ngốc chỉ quay đầu.

“Làm gì?” Tô Hạc Đình gọi cho Thời Sơn Duyên, muốn anh lấy khăn trải bàn chết tiệt ra, nhưng điện thoại bị cúp máy.

【 Mẹ anh. 】

Tô Hạc Đình gửi tin nhắn cho Thời Sơn Duyên.

【 Yến Quân Tầm không thể rời khỏi giám sát của tôi! 】

【 Anh có nhìn đến tin nhắn không??? 】

【 Này. 】

【 Này!!! 】

【 Anh rốt cuộc muốn làm gì? 】

Tô Hạc Đình phát ra một chuỗi các túi biểu cảm “hoảng sợ”, “đổ mồ hôi”, “bắn phá”, nhưng tất cả đều chìm xuống biển. Cuối cùng hắn mang lên tai nghe lên một lần nữa, cơ hồ muốn dán đến quang bình để lắng nghe âm thanh.

“Anh muốn nghe nhạc sao?” Gấu Trúc trước khi ngủ đông thông qua tin nhắn hỏi Tô Hạc Đình, “Tôi có thể hát cho anh nghe……”

“Không muốn cảm ơn,” Tô Hạc Đình ngắt lời nó, “Anh mau ngủ đi!”

“Vâng,” Gấu Trúc phát ra âm thanh trải giường cho chính mình, nó vỗ nhẹ vào cơ thể không tồn tại của mình, “Thời tiên sinh nói anh nếu không muốn nghe tôi ca hát, liền sẽ mở lặp đi lặp lại cho anh ‘Bài hát hoa hồng của Liên Minh Bảo vệ’.”

Bài hát vang lên trong tai nghe của Tô Hạc Đình.

Gấu Trúc chu đáo nói: “Chúc ngủ ngon.”

* * *

Yến Quân Tầm không ngủ, bên tai hắn đều là tiếng cá voi biển sâu. Hắn không cố ý nghe, nhưng hắn biết là Thời Sơn Duyên đã đi vào.

Hai bộ chăn đệm cách xa nhau một khoảng, nhưng khi Thời Sơn Duyên nằm xuống, Yến Quân Tầm mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bức tường và ngửi thấy mùi sữa tắm giống hệt mình.

Tên này!

Yến Quân Tầm đột nhiên quay đầu lại.

Thời Sơn Duyên ngửi lòng bàn tay mình, nhìn về phía Yến Quân Tầm: “Cậu cũng không chán ghét sữa bò đến vậy.”

“Tôi chỉ là đủ lịch sự.”

“Lịch sự lau toàn bộ cơ thể với nó?” Thời Sơn Duyên nói, “Cả người cậu đều là mùi vị này. Nếu tôi chán ghét thứ gì, tôi tuyệt sẽ không cho phép nó tới gần tôi.”

Yến Quân Tầm kéo cao chăn, co lại thành một con tằm, lộ ra đôi mắt. Hắn thì thầm: “Ồ, phải không, chúng ta lại không giống nhau.”

“Cậu nói bản thân không sợ bất luận kẻ nào.”Thời Sơn Duyên lời nói vừa di chuyển.

Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm anh.

Thời Sơn Duyên vươn ngón tay, hư hư mà lượng khoảng cách giữa hai người một chút, ánh mắt cười nhạo: “Thoạt nhìn không giống lắm.”

Không có chỗ để thảo luận, ánh mắt của Thời Sơn Duyên rất thẳng thắn, giống như Yến Quân Tầm dán vào vách tường chính là sợ hãi.

“Mặc kệ anh nghĩ như thế nào,” ngoài dự đoán, Yến Quân Tầm không nhúc nhích, “Anh và tôi tốt nhất cứ như vậy ngủ.”

Hắn cắn nặng mấy chữ cuối cùng, giống như Thời Sơn Duyên đến gần một chút, hắn sẽ cắn người. Nhưng mà, Thời Sơn Duyên chính là thiếu cắn.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh