Thời Hạn Săn Thú (Hạn Thời Thú Liệp)

Chương 46: Lệ hành



“Đây là danh sách những người làm việc cùng lúc với Bạch Tinh Tình,” Giác không nhìn thấy bên trong phòng thay đồ nói, “Rất nhiều người.”

Trong phòng thay đồ quần áo chất đống lộn xộn, Yến Quân Tầm ngồi xổm quay mặt vào góc tường. Hắn bị che khuất bởi đống quần áo, trượt quang bình của mình và duyệt qua những cái tên đó.

“Anh nhớ ảnh đi,” Tô Hạc Đình chuyển tư liệu, “Đối tượng điều tra trọng điểm đều đánh dấu cho anh, mời anh nhớ kỹ bọn họ trong vòng năm phút.”

Yến Quân Tầm lướt đến dưới cùng, nói: “Tôi nhớ kỹ.”

“Ông chủ của ‘Lệ Hành’ tên Lý Hồ,” Phác Lận xem xét các tài liệu trong đầu của mình, “Chúng tôi đã điều tra hắn trong chiến dịch Ve Trùng, nhưng hắn đã xử lý rất sạch sẽ. Hai người phải cẩn thận khi trà trộn lần này. Tốt nhất không nên tiếp xúc trực tiếp với hắn, tôi lo lắng hắn phát hiện ra sau này sẽ đem lần hành động trà trộn này xem như cục thanh tra thâm nhập điều tra hắn.”

“Anh phải tin vào diễn xuất của 7-001,” Tô Hạc Đình lại rót cho mình một ly Coke, “Một trong những yêu cầu trà trộn chính là ngụy trang, nhiệm vụ này không khó chút nào.”

“Cậu không sao chứ?” Ngọc Lan ở bên ngoài thúc giục, “Nhanh lên tôi thương nào. Thời gian sắp đến rồi, chậm chút nữa chúng ta chỉ có thể ở bên ngoài dọn đĩa.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngắm Bắn Hồ Điệp
2. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Đầu Quả Tim
=====================================

Yến Quân Tầm gỡ máy phát ID xuống, bắt đầu thay quần áo.

“Các người thật sự sẽ làm nhiệm vụ như vậy trong lúc chiến tranh sao?” Giác tò mò hỏi Tô Hạc Đình.

“Chuyện thường xảy ra,” Tô Hạc Đình nhìn những người ra vào hội trường của Lệ Hành, “Làm nằm vùng có đôi khi giống như làm tay súng bắn tỉa, mọi người đều phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, luôn luôn duy trì bình tĩnh, còn cần phải tập trung sự chú ý cao. Nhưng nằm vùng không chỉ giữ bình tĩnh, mà còn luôn luôn giữ cho mình là nhân vật trong nhiệm vụ. Loại chuyển đổi thật giả này rất phiền …… Nói không chừng ngày nào đó nằm vùng không thể phân rõ mình là ai.”

Cánh cửa trong phòng thay đồ mở ra.

Ngọc Lan hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể đem Yến Quân Tầm kéo đến trước mặt: “Quá đẹp! Tôi ghen tị với cậu! Cậu không cần phải quát lông chân phải không?” Hắn làm động tác lấy hai tay che trái tim mình, “Tôi muốn được làm mẹ của cậu! Tôi vẫn luôn muốn sinh được một đứa con như cậu.”

Yến Quân Tầm nhặt quần áo của mình lên, xếp chúng lại, đặt ở vị trí nên đặt. Chiều cao của hắn không chiếm được ưu thế trong Hắc Báo cùng cục thanh tra, nhưng bây giờ, chiều cao của hắn vừa phải. Hắn nhìn vào gương hóa trang đeo tai thỏ, sờ nắn chúng như rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi vén tóc lên.

Tô Hạc Đình nhớ tới đánh giá nhiệm vụ, lý do Hắc Báo trục xuất Yến Quân Tầm chính là hắn không thể thích ứng nhiệm vụ nguy hiểm, vì thế Tô Hạc Đình nói “So với việc để cho anh ngồi trên người một lão đại, nhiệm vụ này đã là cấp bậc nhà trẻ, đừng để đồng nghiệp mới đặt câu hỏi về tính chuyên nghiệp của Hắc Báo, hãy đưa ra ……”

Mẹ nó ồn ào quá!

“Cứ như vậy, không cần hoá trang,” Ngọc Lan thật sự muốn sờ sờ lỗ tai Yến Quân Tầm, “Tôi đề nghị cậu nên đi theo kiểu ‘tiểu ớt cay’, tương phản với bộ dạng của cậu,” hắn nhẹ nhàng vỗ ngực mình, “Giống như tôi, chính là ‘cơ bắp cục cưng’, ở trong hội trường rất được hoan nghênh.”

“Phải không?” Yến Quân Tầm nhìn về phía Ngọc Lan, “Mau mẹ nó vào sân —— tôi muốn loại phong cách này sao?”

“Đúng vậy, cứ như vậy, vô cùng tốt, cậu cứ làm sao cho đúng với màu sắc của mình!” Ngọc Lan vừa nói vừa xoay người, xoay eo đi lên, giẫm mạnh lên đôi giày cao gót tạo tiếng vang rất lớn, “Theo tôi vào sân, tiểu khả ái!”

“Hắn thật tự tin,” Giác lớn tiếng nói, “Tôi thích hắn!”

“Hắn sao?” Phác Lận ngạc nhiên nói, “Cô nghiêm túc?”

* * *

Lệ Hành đam mê tổ chức loại sự kiện này, khi Bạch Tinh Tình còn ở nơi này, mỗi lần biểu diễn đều là vì loại hoạt động này. Ông chủ Lý Hồ khăng khăng coi con người là hàng hóa, nhưng chung quanh đối với hắn đánh giá khen chê đều có, gái và tay đấm bên trong Lệ Hành đều cho rằng hắn rất trượng nghĩa, hắn có ưu điểm là nói làm được.

Ngọc Lan ở hành lang quay đầu lại, động tác của hắn rất quyến rũ, còn có ánh mắt “Bản hiệu chính của Lệ Hành chính là ông chủ, quá nhiều người tới nơi này tìm hắn ‘ăn cơm thanh xuân’, nhất là đứa nhỏ như cậu.”

“Anh gặp qua hắn chưa?” Yến Quân Tầm đi theo phía sau. Tay hắn dán vào bên ngoài đùi, trong lúc đi lại có một loại cảm giác lạnh lẽo.

Ngọc Lan ái muội mà nói: “Chúng tôi rất quen thuộc. Nếu cậu muốn biết hắn, tôi có thể giới thiệu cho cậu, hắn rất thích mới mẻ.”

“Tôi cho rằng người mới đến đều không được hoan nghênh.”

Yến Quân Tầm không bỏ qua sự dò xét của người lạ. Mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, ánh mắt nhìn hắn đều là so sánh đo lường. Yến Quân Tầm còn chưa đi tới yến sảnh, đã bị không ít xem thường.

“Kia phải xem người mới đến là cái dạng gì, nhiều người nhìn như vậy,” Ngọc Lan thay Yến Quân Tầm kéo rèm ra, “Cho thấy cậu chính là bảo bối khó có được. Cậu biết cùng bọn họ nói giá cả như thế nào chưa? Đừng để hàng chục ngàn đô la đã bắt được. Đúng rồi, khách hàng mục tiêu của cậu là tỷ tỷ hay là ca ca?”

Yến Quân Tầm nhìn Ngọc Lan, một lát sau, ngẩng lên khuôn mặt sạch sẽ, xinh đẹp, ánh mắt tham lam rơi vào mỏ vàng, kiêu ngạo hung hăng nói: “Tôi muốn có tiền nhất.”

Từ “nhất” này làm vừa lòng Ngọc Lan, hắn cười ha ha: “Tôi thích cậu! Thằng nhóc xấu tính, đi đi, làm cho bọn họ quỳ gối phía dưới giày cao gót của cậu, và tự đào rỗng túi chính mình.”

Yến Quân Tầm đi vào yến sảnh, tiếng nhạc ồn ào chói tai.

Ngọc Lan ở phía sau vứt cho hắn cái hôn gió xinh đẹp, hô: “Về sau đừng quên tỷ tỷ đêm nay, tôi là người dẫn đường của cậu.”

Yến Quân Tầm lập tức đã bị đám người bao phủ, yến sảnh quả thực là quần ma loạn vũ.

Mục đích của Lệ Hành rất rõ ràng, bọn họ chính là làm kinh doanh da thịt, không cần phải quá đàng hoàng. Hệ thống Aphrodite có thể mang đến cho mọi người một trải nghiệm sa ngã điên cuồng như vậy không? Đừng ngớ ngẩn, chỉ có Lệ Hành mới có thể. Ở đây có đủ loại hình ông chủ muốn, chỉ cần trả đủ tiền cho Lệ Hành, tầng trên cùng của tòa nhà sẽ mở cửa cho bạn. Các chàng trai và cô gái có mặt được chọn ngẫu nhiên, thậm chí không có giới hạn về số lượng.

“Có phải là một đứa trẻ mới không!” Người thanh niên đeo mặt nạ lông vũ cúi người về phía Yến Quân Tầm, trong tiếng nhạc dùng sức mà nói, “Bao nhiêu tiền a?”

Yến Quân Tầm lỗ tai thỏ trên đỉnh đầu lắc lư một chút. Hắn lạnh mặt, đan chéo ngón tay vào nhau.

Người đàn ông rú lên tiếc nuối: “Mười vạn cũng quá đắt!”

Sau đó Yến Quân Tầm khoanh tròn hai số không.

“Bao nhiêu ——” Người đàn ông có một chút suy sụp, “Một trăm vạn?! điên à!”

Yến Quân Tầm lộ ra một chút cười, giống như một đứa trẻ cao lớn, đem hai chữ “cút đi” đều viết trên mặt.

“Cậu chờ đó,” người đàn ông điểm điểm Yến Quân Tầm, hắn uống say, ợ rượu, túm lấy bạn đồng hành bên cạnh, tiến đến bên tai đối phương hô to, “Tôi còn có một trăm vạn hay không?”

Đối phương trả lời câu cái gì, nhưng chờ khi hắn quay đầu lại, đã không tìm thấy Yến Quân Tầm.

“Một……” Người đàn ông đặt hai tay lên không khí trước mặt, giải thích với người bạn đồng hành của mình, “con thỏ đã biến mất!”

* * *

“Mục tiêu số 1 được gọi là Lệ Hoa, Cô ta đã cung cấp cho thanh tra manh mối ông chủ thép, nhưng sau đó lại đổi ý,” Giác chỉ vào danh sách tiết mục, “Cô ta từng có tiết mục hợp tác cùng Bạch Tinh Tình, và bây giờ cô ta đang biểu diễn thoát y ở đây …”

Yến Quân Tầm không nghe rõ: “Nhảy cái gì?”

“Thoát y,” Phác Lận không nghĩ tới Yến Quân Tầm chuyên nghiệp như vậy, hắn bị sốc vì đôi giày cao gót, sau một lúc im lặng, ngoan ngoãn thêm một câu, “Tầm ca.”

Yến Quân Tầm đẩy đôi nam nữ đang nhảy tới trước người ra. Hắn luôn luôn cảnh giác, nhưng luôn có người muốn vỗ mông hoặc kéo đuôi hắn.

“Lệ Hoa là trụ cột của Lệ Hành, có tin đồn cô ta là tình nhân của ông chủ Lý Hồ, lúc trước chúng tôi liên lạc với cô ta, đều bị Lý Hồ cự tuyệt.” Giác cũng muốn sờ tai Yến Quân Tầm, nhưng nó không dám nói, “Điều duy nhất chúng ta biết chính là sau khi biểu diễn xong cô ta sẽ uống vài ly trong yến sảnh. Tiết mục của cô ta vẫn chưa bắt đầu, anh phải tìm một chỗ để đợi trước, đến lúc đó Thời tiên sinh sẽ bắt chuyện với cô ta.”

Yến Quân Tầm càng ngày càng tức giận, hắn biết mình làm cái gì, Thời Sơn Duyên cùng mục tiêu bắt chuyện, hắn phụ trách đề phòng người khác quấy nhiễu.

“Lý Hồ cơ bản sẽ không xuất hiện, nhưng Lệ Hoa quá được hoan nghênh, mà tiền của chúng ta có hạn, chỉ có thể mời cô ta uống hai ly rượu, cho nên hai ly rượu này rất mấu chốt.”

“Mẹ nó trông cậy vào Lệ Hoa uống hai chén rượu xuống bụng liền cùng Thời Sơn Duyên mở lòng?”

“Trao đổi thông tin liên lạc cũng được,” Tô Hạc Đình suy nghĩ một chút, “Thời Sơn Duyên hẳn là hiểu.”

“Mục tiêu số 2 là Tề Thạch, hắn cùng Bạch Tinh Tình ở Lệ Hành nói chuyện yêu đương, đây là mục tiêu của Yến tiên sinh tối nay,” Giác nói, “Người này là song tính luyến, hắn ở nơi này có danh tiếng ‘giúp người tìm niềm vui’, thường xuyên giúp đỡ một số chàng trai trẻ tới kiếm ăn, hắn hiện tại là vệ sĩ của Lệ Hoa. Yến tiên sinh, anh phải thừa dịp Lệ Hoa đang ở nơi này tìm được hắn, cùng hắn nói chuyện về Bạch Tinh Tình.”

“Còn có vài cô ‘gái’ chỉ xuất hiện trong yến sảnh,” Phác Lận bổ sung, “anh có thể tìm thấy họ trước khi kết thúc.”

Âm nhạc quá ồn ào, Yến Quân Tầm ở trong yến sảnh tìm kiếm, tất cả mọi người giống như mang mặt nạ, nhìn như quỷ mị. Tề Thạch là vệ sĩ, hắn không cần mang mặt nạ, cũng không cần hoá trang, nhưng hắn so với người bình thường càng cẩn thận hơn, mặc dù tìm được, cũng rất khó làm hắn trong thời gian ngắn như vậy có thể cùng Yến Quân Tầm nói về Bạch Tinh Tình.

Sảnh tiệc có thiết bị thông gió, nhưng không khí vẫn không tốt. Yến Quân Tầm bắt đầu ra mồ hôi, hắn cảm thấy trên tay có thứ gì đó đâm xuống, nhưng hắn không thể sờ, bởi vì có người nhìn chằm chằm hắn —— có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn.

“Lệ Hoa có phòng hóa trang riêng, để tôi xem một chút,” Tô Hạc Đình quay máy ảnh, kiểm tra từng người một, “Tề Thạch có xác suất rất lớn ở cùng một chổ với cô ta, nhưng anh không thể đi qua, vẫn phải đợi.”

Yến Quân Tầm cảm thấy mỗi lần hô hấp đều rất nóng.

Hắn không giỏi nhiệm vụ nguy hiểm, cũng không giỏi giao tiếp với mọi người. Nhưng hắn không cảm thấy khó chịu khi đứng ở đây cho mọi người xem, bởi vì hắn biết đây là cái tư vị gì.

Đi mẹ anh, chuyện này có cái gì to tát cùng lắm thì?

Yến Quân Tầm nghĩ đến vách kính của Artemis. Hắn đã từng đứng ở nơi đó, giống như một mặt hàng được đánh giá rõ ràng. Hắn biết nên xử lý cảm xúc như thế nào, làm cho mình giống như một món hàng. Hắn đi theo phía sau người phục vụ, tiếp nhận khay của đối phương, và lấy đi điếu thuốc cuối cùng ở trên đó.

Yến Quân Tầm đi tới góc hành lang, bên cạnh có người thay hắn đốt lửa.

“Mới tới sao?” Đối phương lặp đi lặp lại lời nói Yến Quân Tầm nghe đến chán, “Bao nhiêu tiền……”

“Một trăm vạn.” Yến Quân Tầm nhìn đối phương, cắn điếu thuốc của mình. Anh mắt trong bóng tối của hắn có một loại trào phúng: “Sờ một chút.”

Nhưng hắn quả thật rất đặc biệt, cái trán lộ ra trơn bóng xinh đẹp, nốt ruồi lệ trong sương khói như ẩn như hiện. Trước giọng nói cường điệu của đối phương, hắn đem tàn thuốc gãy gãy vào ngực đối phương.

“Không trả được thì cút đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Tiếng nhạc bên tai sắp nổ tung, Yến Quân Tầm sau khi đối phương rời đi nói với máy phát ID: “Mau tìm đi.”

Ánh mắt của hắn bơi trong yến sảnh, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Thời Sơn Duyên trong bóng tối liếc mắt một cái liền khóa mục tiêu. Anh nhìn những thứ rác rưởi khó hiểu đang bơi bên cạnh Yến Quân Tầm, dần dần lộ ra nụ cười, nhưng không rõ là cao hứng hay là mất hứng. Anh nhìn chăm chú vào Yến Quân Tầm xuyên qua đám người, chờ Yến Quân Tầm nhìn qua. Anh ở trong ánh mắt Yến Quân Tầm nâng ngón tay lên, cách không bắn một phát vào mục tiêu của mình.

Bang.

Thời Sơn Duyên ở trong ồn ào hỗn loạn mà dùng ngón tay làm động tác bắn súng, đem khẩu hình làm cho Yến Quân Tầm xem, như là đang trách Yến Quân Tầm không có sớm một chút nhìn về phía hắn.

Yến Quân Tầm vờ trúng đạn nghiêng đầu, véo điếu thuốc của mình, nốt ruồi lệ ở khóe mắt lộ ra dưới ánh sáng huyền ảo. Hắn thực phiền, nhưng kỳ diệu chính là, loại phiền muộn này làm hắn chỉ muốn cắn Thời Sơn Duyên, mà không phải cắn người khác. Hắn đối với Thời Sơn Duyên lộ ra nụ cười khiêu khích, giống như đang cười nhạo Thời Sơn Duyên nhiều lần thất thủ.

Cô gái thỏ.

Thời Sơn Duyên biểu tình đứng đắn, ánh mắt ngả ngớn.

Chân thật dài.

Yến Quân Tầm đem tàn thuốc lá vứt đi trong cái nhìn chăm chú của Thời Sơn Duyên, hắn tắt đi âm thanh máy phát ID, bưng khay lên, đi về phía Thời Sơn Duyên.

Đây là một loại hưởng thụ. Thời Sơn Duyên cởi bỏ nút áo khoác âu phục lộ ra lớp áo bên trong, hôm nay anh nghiêm túc ăn mặc chỉnh tề. Anh nghênh đón Yến Quân Tầm như vậy, như thể anh đang dang hai chân ra đón Yến Quân Tầm ngồi xuống bất cứ lúc nào.

Yến Quân Tầm lúc khom lưng tai thỏ trên đỉnh đầu hơi rũ xuống. Hắn lịch sự nói với Thời Sơn Duyên: “Anh còn nhìn nữa, tôi sẽ giết anh, lần này tôi nói nghiêm túc.”

“Cho tôi một ly sữa,” Thời Sơn Duyên hơi nghiêng đầu, ngửi hương vị trên cổ Yến Quân Tầm, giọng điệu mập mờ, “Hay là bây giờ giết tôi đi.”

“Chờ một chút,” Tô Hạc Đình liên tục kiểm tra giám sát và hỏi Giác, “Cô xác định đêm nay có Lệ Hoa biểu diễn sao?”

“Tài liệu cục thanh tra đưa cho tôi là nói như vậy, chúng tôi có người cung cấp thông tin ở nơi này,” Giác phát hiện không ổn, nó hỏi Tô Hạc Đình, “Sao vậy? ”

Tô Hạc Đình bên kia chỉ có tiếng gõ bàn phím, một lúc lâu sau, hắn nói: “Chúc mừng các người, trúng thưởng, phần thưởng từ ‘tên điên’ ban tặng. Đêm nay căn bản không có Lệ Hoa diễn xuất, cũng không phải vũ hội hóa trang gì, hệ thống của Lệ Hành viết đây là buổi đấu giá.”

Giác lập tức nói: “Không thể được.”

“Ai đã gửi cho cô tư liệu của Lệ Hành? Khương Liễm sao? Vậy cũng chúc mừng Khương Liễm, máy phát ID của hắn cũng bị xâm lấn. Đây là một trò lừa chết tiệt. Này? Yến Quân Tầm, nghe được không? Anh đi lừa gạt một trăm vạn của người nghiện rượu vừa rồi đi, nếu không tối nay quá thiệt thòi.”

Tô Hạc Đình còn chưa nói xong, âm nhạc trong yến sảnh liền dừng lại, tiếp theo ánh đèn ở giữa phòng tiệc “bang” sáng lên.

“Đêm nay là một cuộc đấu giá đã vắng bóng từ lâu,” Chú Hề chiếu ở trung tâm lộ ra nụ cười đến lợi hại, “Có một con thỏ đắt tiền có giá trị hàng trăm triệu oh.”

Mẹ kiếp!

Yến Quân Tầm còn chưa quay đầu lại, đã bị Thời Sơn Duyên ôm vào trong ngực.

“Suỵt ——” Thời Sơn Duyên ở bên tai Yến Quân Tầm nghiêm túc hỏi, “Em trả lời tôi trước, cái đuôi của em là thật sao?”

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh