Thời Hạn Săn Thú (Hạn Thời Thú Liệp)

Chương 49: Hai mươi



Chiếc quần âu của Thời Sơn Duyên rất vừa người, có thể phác thảo rõ ràng dục vọng của anh. Bả vai cường kiện rắn chắc của anh nâng đỡ bộ âu phục, áo ghi lê bó chặt đẹp mắt, cà vạt cũng không lộn xộn. Anh cúi xuống một chút, giữ mắt mình ngang tầm với ánh nhìn của Yến Quân Tầm.

Yến Quân Tầm cảm thấy tư thế này của Thời Sơn Duyên rất nguy hiểm, giống như một giây sau sẽ nhào tới cắn cổ hắn. Hắn dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, còn túm cái váy chết tiệt của mình, dưới ánh mắt của Thời Sơn Duyên không còn phân biệt được nhiệt độ cơ thể của ai cao hơn.

Thời Sơn Duyên nắm lấy mắt cá chân của Yến Quân Tầm, kéo theo hắn, để cho lòng bàn chân hắn cảm thụ được chính mình.

Tất chân vô dụng, nó không ngăn cản được bất kỳ xúc cảm gì.

“…… Buông tay,” Yến Quân Tầm đột nhiên giơ súng lên, dí vào trán Thời Sơn Duyên, thanh âm có chút run rẩy, “Buông tay!”

Tay Thời Sơn Duyên đang nắm mắt cá chân Yến Quân Tầm tăng thêm lực đạo, hành động gần như không đứng đắn nói: “Nổ súng.”

Giọng của Thời Sơn Duyên làm cho Yến Quân Tầm cuộn tròn ngón chân. Ánh mắt của hắn không có chỗ trốn, nghe tiếng thở dốc mơ hồ trong cổ họng của Thời Sơn Duyên, hắn vừa vội vàng vừa xấu hổ tránh đối mặt với Thời Sơn Duyên.

Thời Sơn Duyên không buông tay nắm mắt cá chân của Yến Quân Tầm ra, anh khống chế nhịp điệu giẫm chân, ánh mắt nhìn Yến Quân Tầm rất tàn nhẫn. Anh thích loại cảm giác này, thậm chí còn muốn kéo áo của Yến Quân Tầm xuống.

“Quân Tầm,” Thời Sơn Duyên liếm răng nanh, cười rộ lên, “Yến Quân Tầm.”

Yến Quân Tầm cắn răng nói: “Câm miệng, anh câm miệng!”

“Mau bắn tôi,” Thời Sơn Duyên cúi người gần hơn, giữ họng súng, thúc giục Yến Quân Tầm, “Bắn đi.”

Yến Quân Tầm nắm chặt súng. Khẩu súng này đã được nạp đạn, chỉ cần bóp cò, là có thể giải quyết được Thời Sơn Duyên. Trong hơi thở của hai người, hắn dần dần sinh ra phẫn nộ, sự phẫn nộ đó xâm chiếm sự bình tĩnh trước đây của hắn. Hắn đột nhiên tăng thêm lực đạo vào họng súng, nói: “Anh ——”.

Thời Sơn Duyên hôn hắn.

Yến Quân Tầm buông tay túm váy ra, kịch liệt chống cự, ý đồ chạy trốn. Nhưng vô dụng, Thời Sơn Duyên túm lấy hắn, kéo áo của hắn xuống.

Thời Sơn Duyên có xúc động muốn xé Yến Quân Tầm ra, nhưng rất kỳ quái, anh chỉ là vây khốn Yến Quân Tầm, không ngừng hôn Yến Quân Tầm, dùng phương thức ấu trĩ này cắt đứt lời Yến Quân Tầm muốn nói.

Anh không có gì cả. Không có súng, không có gai tay, không có tình yêu bình thường, lại dài dòng thở dốc làm xằng làm bậy. Anh nắm mắt cá chân Yến Quân Tầm. Đôi chân này thật đáng yêu, làm anh nhịn không được kéo cà vạt ra.

Đi mẹ cà vạt của anh.

Thời Sơn Duyên căn bản không thích cà vạt, tựa như anh không thích căn nhà này, không thích thế giới này. Anh muốn đem Yến Quân Tầm ấn ở chỗ này, muốn cho Yến Quân Tầm gọi tên mình, thậm chí muốn làm cho Yến Quân Tầm nổ súng vào mình.

“Vì sao không nổ súng?”

Thời Sơn Duyên thấp giọng thì thầm, lại nhịn không được muốn “làm” một chút. Anh đang đứng trên ranh giới và sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Anh đột nhiên nâng mặt Yến Quân Tầm lên, dùng sức phát tiết, có chút hận ý hôn lấy Yến Quân Tầm.

Sau đó làm bẩn tất của Yến Quân Tầm.

* * *

Thời Sơn Duyên cúi người vùi mặt xuống nước, qua một lúc lâu mới nâng lên. Anh mang theo hơi nước nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Trên người anh có chút vết thương và một số hình xăm đã bị cắt đi do tính cách ương ngạnh của mình. Anh là 7-001, nhưng anh ghét con số này, vào lúc anh nhận được nó, anh đã đưa ngón giữa với Phó Thừa Huy. Số hiệu thực sự mà nhà giam Quang Đồng đánh số cho anh là 010031, Thời Sơn Duyên khi nhận được tấm biển đó đã ném nó đi.

“Anh dù sao cũng phải có cái đánh số trong phòng giam,” kiểm sát viên nói với anh, “Trừ phi anh muốn cho tất cả mọi người gọi tên của mình.”

Thời Sơn Duyên chỉ vào quang bình, nói: “Vậy thì gọi là AE86.”

Kiểm sát viên cắm bút, xem hoạt hình một lúc, mới lãnh đạm hỏi: “Anh xác định?”

“Tôi chắc chắn,” Thời Sơn Duyên chỉ vào đầu mình, “Liền mẹ nó như gọi tôi như vậy.”

Anh ở phòng giam thông khí, buộc hàng xóm cách lồng sắt cười nhạo mình.

Thời Sơn Duyên ấn đầu đối phương vào bồn cầu, ngồi trên lưng đối phương, xốc quần áo đối phương lên, nhìn thấy trên đó có hình xăm con số, cảm thấy đây mới là ngu ngốc. 7-001 không buồn cười sao? tất cả 7-XXX đều là ngu ngốc! Những con số này trên trang chủ của Hắc Báo chính là thẻ bài của Cẩu, Thời Sơn Duyên mỗi lần nghe được người khác trả lời, đều cảm thấy là “Gâu”.

Nhưng bản thân anh ta cũng ‘gâu’.

Cho nên mới con mẹ nó chán ghét.

Trước trán Thời Sơn Duyên rũ xuống mái tóc ẩm ướt, anh nghe tiếng bước chân ngoài cửa, đó là Yến Quân Tầm đang thay quần áo. Anh nghiêng đầu, cách cửa, nhìn bóng dáng Yến Quân Tầm.

Anh không nên như vậy, đó là mất khống chế. Anh không cho phép chính mình mất khống chế.

Vì sao lại mất khống chế?

Bởi vì Yến Quân Tầm dưới thân mặc trang phục con thỏ đáng yêu kia? Bởi vì Yến Quân Tầm vễnh cái đuôi đi qua tầm mắt của người khác? Hay là bởi vì Yến Quân Tầm túm váy nhìn anh?

Yến Quân Tầm.

Toàn mẹ nó là Yến Quân Tầm.

Yến Quân Tầm là một tên khốn làm theo lệnh, mang đánh số, lấy súng chống lại anh.

* * *

Tề Thạch bước ra khỏi phòng tầng trên cùng, đứng trên sàn kính, nhìn cảnh đêm trong Khu Đình Bạc. Hắn nhìn đồng hồ, dùng máy phát ID gọi điện thoại: “Hiện tại là hai giờ rạng sáng, anh  tốt nhất trước hừng đông tìm được bọn họ.”

“Soái ca,” người đối diện nói, “Bọn họ biến mất từ màn hình giám sát.”

“Dùng cái mũi của anh,” Tề Thạch cau mày, “Anh không phải Lãnh Cẩu sao?”

“Nhưng tôi không quen thuộc với mùi của họ,” người đối diện đánh lửa và hút một điếu thuốc, “Hơn nữa 01AE86 khứu giác so với tôi càng nhanh nhạy hơn, chỉ cần tôi đi đến cửa, anh ta liền biết tôi tới.”

“Anh chỉ còn hai tiếng nữa thôi.”

“Ai nha, anh giúp giúp tôi đi,” đối diện 7-020 làm nũng, “Tôi mang đến tay súng bắn tỉa cũng bị vệ sĩ của khách hàng các người bắn chết, ở chỗ này tôi căn bản không thi triển được.”

Tề Thạch nhìn lại cửa phòng và hỏi: “Anh sợ hãi 01AE86 có phải không?”

7-020 hút thuốc, im lặng trong chốc lát, cười nói: “Ai mà không sợ? Anh ta không có thói quen mang theo người quan sát, có nghĩa là sự tỉnh táo, khả năng quan sát và khả năng phản ứng của anh ta đều vượt quá giới hạn tiêu chuẩn. Anh chưa thấy qua bộ dáng anh ta tay không đánh nổ tung Hệ Thống Chủ Lý, anh ta ngay cả hệ thống cũng không sợ, huống chi người?” 7-020 thay đổi tư thế, tiếp tục nói, “Phó Thừa Huy còn đối với hắn bó tay không biện pháp.”

Tề Thạch cân nhắc lợi hại: “Chúng tôi có thể cung cấp cho anh tay súng bắn tỉa mới.”

Cửa phòng phía sau Tề Thạch mở ra, Lý Hồ nhìn về phía hắn, hắn mở loa ngoài.

“Chú Hề đó nói 01AE86 có thể giết, hắn chỉ cần Yến Quân Tầm,” 7-020 dường như phát sầu, “Nhưng các người lại muốn tôi bắt sống 01AE86. Soái ca, đây chính là 2 cái 001, anh biết có bao nhiêu nguy hiểm không? Hoặc là để tôi trực tiếp giết 01AE86, hoặc thêm tiền.”

Hắn ở chỗ này vòng tới vòng lui, chính là muốn tăng giá.

Tề Thạch không lập tức trả lời, cho đến khi Lý Hồ gật đầu, hắn mới nói: “được.”

“Các người đem Yến Quân Tầm bán mấy trăm triệu, tôi đoán 01AE86 giá cả cũng không kém? Tôi rất dễ nói chuyện, cho tôi thêm một trăm triệu là được.”

“Anh thật tham ăn,” Lý Hồ ôm cánh tay của mình, cau mày, nhưng giọng nói với máy phát ID lại rất thân thiết, “Chỉ cần anh bắt được bọn họ, tôi sẽ cho thêm một trăm triệu. Đến lúc đó anh đem bọn họ đưa đến tầng trên cùng, tôi ở chỗ này chờ anh, tiền cũng ở chỗ này chờ anh.”

7-020 đối máy phát ID hôn ba cái: “Anh là khách hàng cũ, tôi sẵn sàng giảm giá cho anh. Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ cuối cùng.”

“Anh nói đi.”

“Không mở bất kỳ quyền hệ thống nào, bất kỳ.”

“Ồ,” Lý Hồ nói rõ ràng, “Anh lo lắng tên hacker kia?”

“Không, tôi không lo lắng 7-006, nơi này không phải sân nhà hắn,” 7-020 tắt thuốc, long trọng nói, “Tôi lo lắng Yến Quân Tầm.”

* * *

Yến Quân Tầm đang hút thuốc.

Hắn đối mặt với thùng rác, giống như đang cạnh tranh với mọi người, hút thuốc rất nhanh.

Đồng hồ trong phòng đang đung đưa, Yến Quân Tầm không cần xem, hắn biết thời gian, mỗi một phút mỗi một giây đều biết. Hắn không muốn nhớ lại chuyện vừa rồi, chỉ có thể dùng hết sức để suy nghĩ cái gì khác.

Hắn còn ném tất chân xuống thùng rác, nhăn thành một đoàn. Yến Quân Tầm cảm thấy cái thùng rác này tựa như tòa nhà Lệ Hành, rất sâu. Hắn chỉ có khẩu súng, chỉ có 13 phát đạn trong súng, mà vẫn còn một thời gian dài trước khi hừng đông. Hắn không thể chờ Khương Liễm chi viện, trên thực tế hắn cũng không nghĩ tới chờ chi viện.

Yến Quân Tầm có thói quen làm bài một mình.

Cửa phòng tắm phía sau mở ra, Thời Sơn Duyên đi đến đầu giường, lấy đi cặp kính đó.

“Lãnh Cẩu là 7-020, hắn sẽ không hành động một mình,” giọng Yến Quân Tầm có chút thấp, nghe có vẻ uể oải ỉu xìu, nhưng đây là giọng điệu thường ngày của hắn, “Loại nhiệm vụ giết người này, vì an toàn, hắn sẽ mang theo tiểu đội của mình.”

Có quá nhiều sự khác biệt giữa 20 và 1, kẻ ngốc mới có thể hành động một mình.

Yến Quân Tầm hiểu Hắc Báo, hắn so với thành viên Hắc Báo càng hiểu rõ Hắc Báo hơn, trừ phi hắn không muốn, nếu không hắn có thể biết được rất nhiều chuyện. Hắn cùng Thời Sơn Duyên không giống nhau, chiến tích của hắn đều giấu chổ Phó Thừa Huy khóa, không ai biết.

Không ai biết có đôi khi so với mọi người đều biết càng đáng sợ.

Yến Quân Tầm hút một nửa điếu thuốc, hắn không muốn hút nữa: “Anh đã từng giết 7-020 sao?”

“Để tôi nghĩ lại,” Thời Sơn Duyên nhận thấy được sự tùy hứng của Yến Quân Tầm, hắn tắt đi thuốc của Yến Quân Tầm, “……năm 2160 ở Khu Quang Quỹ có chết qua một cái.”

Anh chưa nói là chính mình giết.

Yến Quân Tầm không nhìn anh, đá vào nắp thùng rác: “Đặc điểm.”

“Nam,” Thời Sơn Duyên muốn Yến Quân Tầm nhìn mình, anh có chút bệnh, giống như nghiện đối ánh mắt Yến Quân Tầm, “Đầu một tấc, dùng VSK-94 khẽ bắn tỉa súng trường, loại súng này…”

“Tôi biết,” Yến Quân Tầm nói, “khoảng cách 50 mét hầu như không nghe thấy tiếng súng, tính ẩn nấp rất cao.”

…… Mẹ kiếp.

Thời Sơn Duyên khẽ cắn đầu lưỡi chính mình, cảm thấy buồn cười về một giây vừa rồi của mình. Anh nhìn đỉnh đầu Yến Quân Tầm, nơi đó còn có mái tóc bị anh xoa loạn. Anh bỗng nhiên cảm thấy không có gì, muốn làm cái gì cũng được.

Vì cái gì không được?

Yến Quân Tầm đã dính hương vị của anh, anh đã ôm Yến Quân Tầm trong vòng tay, Yến Quân Tầm tồn tại trong đầu anh. Rõ ràng? Yến Quân Tầm nên ở trong tầm mắt của anh.

Thời Sơn Duyên bỗng nhiên vươn tay, che lại đầu Yến Quân Tầm, nhanh chóng đến gần, quan sát Yến Quân Tầm ở cự ly gần.

Yến Quân Tầm trong đầu nháy mắt tràn ngập tiếng thở dốc. Hắn chớp mắt đồng thời bảo trì lạnh nhạt, nói: “Buông tay.”

“Vì sao không nhìn tôi,” Thời Sơn Duyên xoa xoa nốt ruồi lệ của Yến Quân Tầm, “Tốt nhất là nhìn tôi, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm gì.”

“Anh sẽ cương cứng,” Yến Quân Tầm hất bay tay anh, ngữ khí dao động, “Còn sẽ bắn tinh!”

“Bản chất động vật,” Thời Sơn Duyên thoải mái mà nói, “Em cảm thấy 20 hiện tại kế thừa súng của 20 trươc đây?”

“Hắn còn kế thừa người quan sát đời trước,” Yến Quân Tầm vén lại sợi tóc trên trán, “xét duyệt Lãnh Cẩu yêu cầu điều kiện, hắn cùng cái 20 chết kia có chỗ tương tự,” Yến Quân Tầm nắm tóc của mình, giống như làm vậy có thể ngăn cách tầm mắt của Thời Sơn Duyên, “Tôi cho rằng năng lực cận chiến của hắn sẽ không rất mạnh, nhưng hắn biết làm thế nào để tìm được chúng ta, thậm chí biết đối phó với anh như thế nào.”

“Em và tôi có điểm tương đồng gì không?”

“Không biết.”

Yến Quân Tầm dứt lời, cửa đã bị gõ.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh