Thời Khắc Rung Động

Chương 16



Ngày hôm sau, Cao Mẫn Nhi đến biệt thự tìm Tiểu Nguyệt, vô tình nhìn thấy cô đang ngồi trên sofa đọc sách, cẩn thận đọc từng chữ, chữ nào không biết thì cô sẽ đánh vần, còn không đánh vần được cô chỉ có thể gãi gãi đầu, môi nhỏ hơi chu ra vô cùng đáng yêu, không khác một đứa trẻ là bao.

"Chị dâu, đang đọc sách sao?" Mẫn Nhi bước đến, muốn xem xem là cô đang đọc sách gì, thì ra là sách tuyển tập truyện ngắn, những câu chuyện rất bổ ích và thú vị.

Tiểu Nguyệt nhìn thấy cô, có chút hơn hở, vui vẻ nở nụ cười: "Mẫn Nhi đến chơi cùng Tiểu Nguyệt sao?"

"Đúng vậy, không phải em hứa sẽ đến thăm chị sao? Phải rồi chị dâu, chị đừng đọc sách nữa, em đưa chị ra ngoài chơi, bảo đảm chị sẽ thích." Cô ấy gấp cuốn sách của cô lại, vội vàng kéo tay cô nhưng cô lại rụt rè rút tay lại.

"Không được đâu, Tiểu Nguyệt không thể ra ngoài." Cô nhỏ giọng, có chút căng thẳng.

Cao Mẫn Nhi: "Tại sao chứ? Anh hai em không cho chị ra ngoài à?"

Tiểu Nguyệt gật đầu sau đó lại lắc đầu, cô ngây ngô nói: "Không phải vậy, nhưng mà, Nhất Thành sẽ tức giận. Tiểu Nguyệt không muốn bị ghét."

Mẫn Nhi thở dài, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, có chút xót xa nói: "Sẽ không sao đâu, không ai ghét bỏ chị hết, có em ở đây, em sẽ bảo vệ cho chị, sẽ không để anh ấy bắt nạt chị."

"Là thật sao?" Cô có chút do dự, cũng muốn được ra ngoài đi chơi cùng Mẫn Nhi.

"Là thật. Nếu anh ấy tức giận, em sẽ là người chịu trách nhiệm." Ánh mắt cô ấy vô cùng kiên định và chân thành, khiến cho Tiểu Nguyệt rất nhanh đã tin tưởng cô ấy.

Tiểu Nguyệt gật đầu: "Ừm!"

"Tốt quá rồi, vậy em đưa chị lên lầu thay đồ sau đó thì chúng ta ra ngoài chơi."

Nói xong Mẫn Nhi liền đưa Tiểu Nguyệt lên lầu sửa soạn một chút, không ngờ khi cô ấy mở tủ quần áo ra, bên trong không có lấy một bộ váy tử tế, tất cả đều đã cũ, một số bộ thì không còn mặc được nữa.

Cô ấy hơi cau mày, rõ ràng là vợ của một thương gia giàu có lại không có trang sức, đồ hiệu, thậm chí còn không bằng cả con gái nhà bình thường.

"Anh hai... không mua quần áo cho chị sao?"

Tiểu Nguyệt lắc đầu: "Không cần mua, mấy cái đó, vẫn có thể mặc."

"Chị đúng là đồ ngốc! Không sao, một lát nữa em sẽ đưa chị đi shopping, sẽ mua thật nhiều quần áo đẹp cho chị, còn mấy cái này, cứ vứt hết đi, đừng mặc nữa." Mẫn Nhi hùng hồn nói, cô ấy thật sự rất quan tâm đến người chị dâu này.

"Nhưng mà..."

"Aizz! Đừng nhưng nhị nữa, chúng ta đi thôi!" Mẫn Nhi kéo Tiểu Nguyệt đi, để đổi lấy nụ cười của chị dâu, có tiêu bao nhiêu tiền cũng là đáng giá.

Trước hết, Mẫn Nhi đưa cô đi ăn kem, mua kẹo bông gòn cho cô, còn mua cho cô rất nhiều bánh ngọt. Tiểu Nguyệt thật sự rất thích.

Sau đó, Mẫn Nhi còn đưa cô đến sở thú, đi dạo quanh một vòng sở thú, nào là sư tử, gấu trúc, hổ, chuột túi, hà mã,... Không những vậy Mẫn Nhi và Tiểu Nguyệt còn cho hươu cao cổ ăn, đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt được thấy hươu cao cổ ở ngoài đời, cô đã cười rất nhiều, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc vì thích thú.

Cuối cùng, Mẫn Nhi đưa Tiểu Nguyệt đến một cửa hàng thời trang lớn để mua sắm, cô ấy đã lựa cho Tiểu Nguyệt rất nhiều váy đẹp, không ngờ Tiểu Nguyệt mặc bộ nào cũng rất hợp, cứ như là những bộ váy đó sinh ra là để dành cho Tiểu Nguyệt vậy.

"Chị dâu, thật không ngờ đó, chị quả thật rất xinh đẹp. Không được rồi, chúng ta thử thêm đi, cho dù có mua hết tiền trong thẻ này cũng phải mua những chiếc váy này."

"Nhưng mà... Tiểu Nguyệt không cần nhiều như vậy."

"Không sao, chỉ là vài bộ quần áo, mỗi ngày mặc một bộ, không nhiều chút nào. Vã lại, em không tin là anh hai sẽ không rung động khi nhìn thấy một người con gái xinh đẹp lại khả ái như chị. Để xem anh ấy còn dám bắt nạt chị nữa không."

Sau khi đã chọn xong những thứ cần mua, Mẫn Nhi liền kéo Tiểu Nguyệt sang một bên, để cô mặc chiếc váy màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tô một ít son, giúp cô tết lại mái tóc, cài một chiếc băng đô dây ruy băng xinh xắn.

Tiểu Nguyệt ngơ ngẩn nhìn mình trong gương, có chút không tin vào mắt mình, có lẽ đây là lần đầu cô được trang điểm nên có chút không quen.

"Tiểu Nguyệt, chị có thấy bản thân giống một cô công chúa nhỏ không? Trong sáng, thuần khiết, lại còn rất đáng yêu, nếu em mà là con trai, em nhất định sẽ thích một cô gái như chị, không những vậy, em còn sẽ cưỡi bạch mã, đến đón chị trở về lâu đài." Mẫn Nhi vui vẻ nói, thật sự đã bị vẻ đẹp của cô làm cho mê mẩn. Nhưng cô ấy lại không hiểu, sao anh mình có thể ra tay tàn nhẫn với cô gái nhỏ này được vậy?

Tiểu Nguyệt thẹn thùng, hai má đỏ ửng, bất tri bất giác cô lại nghĩ đến Cao Nhất Thành, nhưng khi anh bước ra là màn sương huyền ảo kia, gương mặt lạnh băng của anh đã khiến cô tỉnh mộng, cô rũ mắt, không nói lời nào.

Cao Mẫn Nhi: "Được rồi, chúng ta đi thanh toán thôi. Thanh toán xong thì em sẽ đưa chị đi ăn trưa, có phải rất đói rồi không?"

Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu: "Ừm."