Thời Khắc Rung Động

Chương 21



Tối đó Hồ Tuyên đến phòng làm việc của anh, từ phía sau đi đến bịt mắt anh lại: “Anh đoán xem em là ai?”

Cao Nhất Thành gỡ tay cô ra, có chút thờ ơ: “Hồ Tuyên đừng đùa nữa, ngoài em ra thì còn có thể là ai chứ?”

Cô ta phụng phịu ôm lấy cổ anh, giọng dịu dàng: “Anh bận đến vậy sao? Bận đến mức không có thời gian dành cho em? Anh không sợ em cảm thấy cô đơn à?”

“Em về phòng trước đi, anh phải xử lí việc của công ti, xử lí xong anh sẽ đến tìm em.” Từ khi gặp lại ngoài cảm giác muốn chiếm hữu ra thì dường như anh không có chút cảm xúc nào với Hồ Tuyên, cảm giác vô cùng lạ lẫm. Bốn năm, quả nhiên có thể thay đổi một con người, cũng có thể làm phai nhạt thứ tình cảm nồng cháy mãnh liệt thời niên thiếu, cứ như bị thiếu đi một loại gia vị gì đó vô cùng quan trọng.

“Nhưng mà Nhất Thành, em không muốn chờ thêm nữa, bốn năm qua ngày nào em cũng nhớ đến anh, dằn vặt, khổ sở, bây giờ được ở cạnh anh rồi, mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng đối với em.” Cô ta ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh: “Nhất Thành, chỉ thành này thôi, anh chiều em một lần đi có được không?”

Anh không nói lời nào, gương mặt toát ra vẻ nam tính mãnh liệt nhưng đôi mắt lại cấm dục, có chút không giống như những nam nhân khác, lòng vô cùng vững chắc, không hề bị lời nói của cô câu dẫn.

Cô ta nuốt nước bọt, muốn thử một phen. Cô ta đến gần anh hơn, dùng mùi hương quyến rũ của mình dụ dỗ anh, liếm vào cổ anh, chậm rãi tiến gần đến đôi môi anh.

Nhưng ngay lúc đó, ngay lúc đôi môi đỏ mọng của cô ta sắp chạm vào môi anh anh lại không kiềm chế được nữa mà đẩy cô ta ra: “Hồ Tuyên, anh nói rồi, anh còn phải làm việc, em trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Hồ Tuyên kinh ngạc, cô ta không ngờ cô ta đã hạ thấp bản thân đến mức đó mà anh vẫn có thể từ chối, thậm chí còn không có chút phản ứng nào, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không chứ?

cô ta không cam tâm cắn môi dưới, giọng nói lả lơi cành lá đung đưa trước gió, vừa yểu điệu lại vừa huyễn hoặc: “Nhất Thành…”

“Hồ Tuyên, anh thật sự rất bận.” Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ, đã bắt đầu mất kiên nhẫn ra mặt.

Hồ Tuyên không còn cách nào khác, chỉ đành hậm hực bỏ ra ngoài.

“Cạch!”

Cô ta đứng trước cửa dậm chân, trong lòng vô cùng bực bội, gương mặt đã sớm lộ ra nét hung hăng, kênh kiệu: “Mình còn cố tình xịt nước hoa quyến rũ vậy mà cũng không có tác dụng, Cao Nhất Thành này… rốt cuộc là bị sao vậy chứ?”

Ở trong phòng, anh liên tục khịt mũi, vô cùng không thích mùi hương trên người cô ta, cảm giác nồng nặc vô cùng khó chịu.

Nếu so ra anh vẫn thích mùi hương tự nhiên, dịu nhẹ hơn, tuy không quá thơm nhưng mùi hương lại thoang thoảng quanh mũi mang lại cảm giác dễ chịu, thư thái, rất dễ gây nghiện.

Mà mùi hương đó… lại chính là mùi hương trên người của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt trước giờ không xử dụng nước hoa nhưng lúc nào trên người cô cũng có một mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ, tuy là một mùi mãi không đổi nhưng thú thật… lần nào ngửi thấy mùi hương đó trong lòng anh cũng cảm thấy rạo rực. Đặc biệt là vào cái lần anh uống say, nó khiến cho anh vô cùng cao hứng, chỉ muốn cắn xé cô, hành hạ cô dưới thân mình.

Chợt, Cao Nhất Thành bừng tỉnh, anh không hiểu tại sao bản thân lại bất giác nghĩ đến Tiểu Nguyệt, cứ như là bị thôi miên vậy.

Anh day day trán, vươn tay ra gập laptop lại, mệt mỏi dựa vào ghế, anh tự hỏi, liệu có phải là anh vẫn cần thời gian để thích ứng với mối quan hệ giữa anh và Hồ Tuyên không, nếu không tại sao anh lại có cảm giác không thoải mái như vậy.

“Trần Tiểu Nguyệt, tôi không tin cô thật sự là một kẻ ngốc không biết gì.” Anh lạnh lẽo nói, đôi mắt ảm đạm hướng về khoảng không.

Đột nhiên, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua phòng của Tiểu Nguyệt, anh có chút khựng lại, do dự muốn mở cửa bước vào trong.

Sau một lúc, anh cuối cùng vẫn mở cửa đi vào, đúng lúc lại bị Hồ Tuyên nhìn thấy, cô ta sững sờ rồi lại kinh ngạc, gương mặt dần trở nên méo mó khó coi: “Sao anh ấy lại vào phòng của cô ta? Xem ra… mình đã quá khinh thường vị trí của cô ta trong lòng anh ấy rồi.”

Cao Nhất Thành bước vào phòng của cô, băng lãnh nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, cô nằm co ro ở một góc, đến chăn cũng không nắm, dáng vẻ vô cùng nhỏ bé và mỏng manh.

Nhưng cho dù là vậy anh cũng không hề dao động mà chỉ càng thêm căm ghét cô, anh vươn tay, đôi mắt lạnh lẽo như muốn bóp chết cô, lòng ngập tràn thù hận.

“Hức… mẹ… Tiểu Nguyệt nhớ mẹ, Tiểu Nguyệt… muốn về nhà! Tiểu Nguyệt… muốn về nhà, Tiểu Nguyệt lạnh… rất lạnh! Hức… không ai… cần Tiểu Nguyệt.”

Ngay lúc anh vươn tay ra muốn bóp chết cô thì một giọt nước mắt nống hổi đã rơi ra khỏi hốc mắt cô, cổ họng vang lên tiếng nghẹn ngào như sắp vỡ vụn khiến bàn tay gân guốc của anh dừng lại ở không trung.

Người ta thường nói, khi say sẽ nói lời thật lòng, vậy còn khi nằm mơ thì sao, người nằm mơ có biết nói dối không?

Nước mắt cô rơi ướt đẫm cả gối, bờ vai run run, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nấc nghẹn khiến lòng người nhói đau.

Bàn tay anh siết chặt, đôi mắt lạnh lùng chết chóc gần như trở nên dịu dàng, nhưng lại cau có vô cùng khó coi. Là đau xót, thương hại hay là động lòng?

Cao Nhất Thành cũng không hiểu được lòng mình, trong trái tim hỗn tạp nhiều cảm xúc đan xen, là thù hận, căm phẫn, ghét bỏ nhưng cũng là đau đớn, quằn quại, nhói lòng.

Anh căm ghét bản thân của lúc này, do dự không quyết, bị những thứ cảm xúc không rõ ràng điều khiển. Cuối cùng anh vẫn không thể ra tay giết chết cô, anh bực bội xoay người, nhanh chóng rời khỏi nơi này như đang muốn chạy trốn trái tim mình.

“Rầm!”