Thời Khắc Rung Động

Chương 39



Ngày hôm sau, Tiểu Nguyệt đang ngồi thẩn thờ trong phòng bệnh, đột nhiên cánh cửa phòng bệnh lại mở toang, theo phản xạ, Tiểu Nguyệt vội vàng lùi về phía sau, sợ hãi muốn tìm chỗ trốn đi.

“Tiểu thư, là dì Đào đây!”

Nhưng khi giọng nói quen thuộc này vang lên, Tiểu Nguyệt lại không kìm được xúc động, cô vui vẻ chạy đến ôm lấy dì Đào nức nở, dường như muốn kể hết mọi uất ức cho dì ấy nghe.

“Dì Đào, Tiểu Nguyệt nhớ dì! Sau này dì đừng đi nữa có được không? Tiểu Nguyệt sợ lắm, ai cũng muốn đánh Tiểu Nguyệt, ai cũng muốn làm đau Tiểu Nguyệt, không ai… không ai thương Tiểu Nguyệt như dì. Không một ai.” Cô nức nở trong lòng dì Đào, ôm chặt lấy dì như sợ dì sẽ lại đi mất.

“Được, được, dì không đi, không đi nữa. Rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, tiểu thư có thể kể cho dì nghe không?”

Dì Đào là người mẹ thứ hai của cô, cũng là người mà cô tin tưởng nhất, vì vậy cô sẽ không giấu giếm dì, sẵn sàng kể hết mọi chuyện cho dì nghe, để dì an ủi mình. Vì cũng có dì mới chịu tin những lời mà cô nói, chịu lắng nghe cô, còn những người khác… đều cho rằng cô đang nói dối.

Nghe xong những lời không đầu không đuôi mà Tiểu Nguyệt kể, dì Đào ít nhiều gì cũng đã hiểu được ngọn ngành mọi việc. Dì không ngờ sau khi dì đi Tiểu Nguyệt lại phải chịu nhiều uất ức đến vậy, còn bị cái người tên Hồ Tuyên kia hành hạ, đánh đập, mắng chửi.

Dì Đào đau đớn vuốt ve mái tóc cô, thủ thỉ: “Đã có dì ở đây rồi, Tiểu thư không cần phải sợ, dì sẽ cố hết sức bảo vệ tiểu thư.”



Tối hôm đó Cao Nhất Thành đến thăm cô, nhưng anh đứng bên ngoài lại vô tình nhìn thấy cô đang cười vui vẻ với dì Đào nên anh lại không nỡ vào trong làm phá hỏng bầu không khí, khiến cho cô sợ hãi.

Anh đứng bên ngoài, lặng lẽ quan sát cô, nhìn nụ cười giòn tan trên gương mặt non nớt của cô, cũng không biết từ bao giờ, anh đã không còn được nhìn thấy nụ cười đó nữa, mà nụ cười ấy cũng không còn thuộc về anh.

Với cô, anh là một người vô cùng đáng sợ, là ác quỷ, là một người luôn làm tổn thương cô.

Nghĩ lại thì, ngoài làm cô khóc ra, anh chưa từng khiến cho cô vui vẻ dù chỉ một phút giây, đừng nói đến là hạnh phúc.

Một lúc sau, sau khi Tiểu Nguyệt đã ngủ thiếp đi thì dì Đào mới ra ngoài, không ngờ Cao Nhất Thành vẫn còn ở đây, dì Đào cũng rất bất ngờ, sau đó là lo sợ.

“Cậu đến đây làm gì? Nếu cậu đã quyết định ở bên cô gái Hồ Tuyên kia thì tại sao lại không chịu buông tha cho tiểu thư, tại sao lại để cho cô ta tùy ý hành hạ tiểu thư?” Dì Đào cho rằng anh cũng biết chuyện này, và chính anh chính là người cho phép cô ta ra tay với Tiểu Nguyệt, vì vậy dì ấy đã vô cùng phẫn nộ khi nhìn thấy anh.

“Dì Đào, có phải là có hiểu lầm gì ở đây không?” Dì Đào vốn dĩ là một người vô cùng hiền hậu, rất hiếm khi thấy dì tức giận, vì vậy trong nhất thời anh cũng có hơi bối rối, không biết phải làm sao.

“Hiểu lầm? Vậy Cao tổng giải thích thế nào về những vết thương trên người tiểu thư đây? Đúng, đúng là tôi vốn dĩ là một người thấp cổ bé họng không có quyền lên tiếng, nhưng các người làm như vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm một chút nào sao? Hành hạ một cô bé không có khả năng phản kháng các người cảm thấy vui lắm sao? Một năm nay tiểu thư của tôi đã làm gì có lỗi với Cao gia các người? Cô ấy đã là một đứa trẻ không còn người thân, có thể gây sóng gió gì cho các người được chứ?” Dì Đào bức xúc, một lần nói ra những lời đã dồn nén bấy lâu, cũng không quan tâm rằng người đứng trước mặt dì là Cao Nhất Thành, người quyền lực nhất thành phố này.

“Tôi!” Nhưng kì lạ thay, anh vậy mà không nói được lời nào, cũng không biện minh cho bản thân mà chỉ lẳng lặng cúi đầu, dường như ngầm đồng ý với những lời mà dì Đào nói. Có lẽ anh cũng đã nhận ra bản thân thực quá đáng.

“Rốt cuộc Tiểu Nguyệt đã nói những gì với dì? Có thể nói lại với tôi không?” Anh nhẹ giọng.

“Cao tổng thật sự không biết gì hay là cậu vốn dĩ không hề để tâm đến vậy? Hay là cậu đợi Hồ Tuyên hành hạ tiểu thư đến chết rồi mới bắt đầu an táng, giả vờ khóc thương, giả vờ là một người chồng tốt?”

Cao Nhất Thành siết chặt tay, cố trấn tĩnh bản thân: “Là Hồ Tuyên, thật sao?”

Anh không phải không tin, cũng không cho rằng chuyện này không thể xảy ra, chỉ là anh không ngờ thời gian lại có thể khiến một cô gái hiền lành thành ra bộ dạng như bây giờ, độc ác, tàn nhẫn, điên cuồng. Trong trí nhớ của anh, Hồ Tuyên của trước đây không phải là như vậy.

“Cao tổng, mời anh về cho, tiểu thư cần nghỉ ngơi.” Dì Đào lạnh giọng.

Anh cũng không vùng vằng nữa, “ừm” một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

“Tiểu Nguyệt, thực xin lỗi, là tôi đã hủy hoại em.”