Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 38



Chỉ là… dù bên cạnh có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp quây quanh, thì vị thượng thư đại nhân phong quang tuấn mỹ này, đối với bọn họ không hề có một chút để tâm.

Bởi vì trong lòng y từ trước đến nay, luôn tồn tại hình bóng của vị nữ nhân kia, sự nhớ thương của y, cũng chỉ dành cho người đó.

Do đó, ngay cả tấm chân tình của thiên kim nhà tể tướng là Hàn Nguyệt, cũng bị y làm lơ.

Thời điểm này, tại bên trong hoàng thành, hoàng thượng và quý phi hiện tại đang mong ngóng tin trở về của Lãnh Hiên và Hàn Nguyệt, hai người họ vốn dĩ rất tò mò, không biết vật quý giá gì được lấy ra từ Bạch Cốc.

Hoàng thượng một lòng vì trân bảo, quý phi thì quan tâm đến Lãnh Hiên, chỉ khi Lãnh Hiên đem được bảo vật mang về, lúc ấy, quyền lực của bà ấy lại tăng thêm không ít.

Vị trí trong hậu cung này của quý phi. muốn ngồi vững tất nhiên ngoài sự sủng ái của hoàng thượng ra, thì có hậu thuẫn tốt càng cần thiết hơn.

Tin tức hồi kinh của Lãnh Hiên và Hàn Nguyệt đã được truyền về kinh thành.

Trái với sự nóng lòng của mọi người, hai người Lãnh Hiên và Hàn Nguyệt vẫn đang ở trạng thái nhàn nhã.

Lãnh Hiên nhắc nhẹ với Hàn Nguyệt, đã chuẩn bị rời khỏi thành Minh Khuyết tiến về kinh thành.

Mấy ngày tới, tốt nhất phải cẩn thận, tuy gần đây mọi việc im ắng không ít, nhưng đề phòng sẽ yên tâm hơn.

Ngoài ra, Lãnh Hiên không lo lắng đến mức căng thẳng là do y biết, theo sau để bảo vệ họ có rất nhiều người.

Chuyện gì xảy đến đi nữa, hay có bao nhiêu tên hắc y nhân, đều bị đội hộ vệ bí mật của hai nhà Lãnh, Hàn khống chế.

Hàn Nguyệt gật đầu, đồng ý với Lãnh Hiên rằng nàng sẽ cẩn thận mọi thứ, bảo y yên tâm.

Điều khó khăn nhất chính là ký ức của nguyên chủ, may mắn Thanh Liên đã phổ cập hết cho ta, đến khi về phủ tể tướng, không sợ bị phát hiện a.

Nếu lỡ có quên, ta cứ nói bản thân từ khi rời Bạch Cốc đều như đây.

Tể tướng yêu thương nữ nhi như vậy, không thể vì sự khác thường của ta, mà sinh ra chán ghét nha.

Về phần Lạc My và Vương Lam, sau khi đi cùng vị biểu ca của chưởng quầy rời khỏi trấn Hoài Niên, thì cả hai đang ở tại thành Phiên La.

Trên đường đi, Cao thúc luôn chú tâm chăm sóc cho hai người họ, đến lúc này khi vào thành, lại đặc biệt sắp xếp khách trọ cho họ.

Trong đoàn người đi đến kinh thành lần này, ngoài ba người họ còn có khoảng ba người gia nhân đi cùng.

Ra ngoài làm việc, Cao thúc cũng không tiện mang theo nhiều người. Vừa vào khách trọ sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Cao thúc liền dẫn bọn họ đi bàn chuyện công việc với các cửa hiệu gần đó, về vấn đề mua vật dụng.

Lạc My và Vương Lam từ trấn Hoài Niên bước ra ngoài, chưa hề thấy qua sự nhộn nhịp như thế này.

Vì thế, sau khi Cao thúc đi không bao lâu, bọn họ cũng tò mò mà nối bước đi ra đường phố.

Phải công nhận rằng, đường phố xa hoa trước nay… ở thời hiện đại, họ nhìn thấy không hề ít, nhưng so với thế giới cũ, thì nơi đây chỉ hơn chứ không kém.

Hình thái kiến trúc, vật liệu xây dựng các thứ… đều là loại tốt, ở hiện đại làm sao xây dựng được như vậy!

Hai người bắt đầu đi vào những quầy hàng khác nhau, xem qua rất nhiều thứ độc lạ, vừa nhìn, tâm thái mua sắm của Lạc My lại trỗi dậy, cho nên nàng dự định sẽ mua vài thứ.

Vương Lam cũng không thể khác hơn, nàng cũng muốn mua cùng Lạc My, lựa chọn khá nhiều thứ, đến khi cần tiền, nàng mới bảo Lạc My lấy ngân lượng ra, trả cho người ta.

Lạc My nhanh tay đưa ra vài lượng bạc cho Vương Lam, nhận được ngân lượng, Vương Lam trả tiền cho người bán, sau đó xách theo đồ vật, xem ra cũng khá nhiều và nặng đi.

Vương Lam liền quay qua, ý định nhờ Lạc My hỗ trợ nàng, nhưng vừa nhìn đến Lạc My, Vương Lam có chút bất ngờ: “Đừng nói là… muội đã đem theo hành lý của chúng ta, từ khi bước ra khách trọ cho đến bây giờ a?”

Lạc My biểu cảm xem chuyện này là lẽ tất nhiên: “Đúng vậy, người ở đâu thì đồ vật ở đó, như vậy mới có thể an tâm.

Sao vậy?

Tỉ có ý kiến gì à?”

Vương Lam miễn cưỡng cười nhẹ: “Thật ra để hành lý tại khách trọ cũng không sao… muội đem theo thì càng tốt, rất tốt.”

Chẳng phải chỉ là dạo phố một lát thôi sao? Lạc My đã đem hết tất cả hành lý theo cùng, tuy là an toàn nhưng cũng không quá cần thiết, hơn nữa lại mang vác nhiều thứ, lúc đi đứng sẽ có chút bất tiện.

Sau khi dạo một vòng tất cả con phố, Vương Lam và Lạc My quyết định đi vào quán trà gần đó để nghỉ chân, tiện thể nghe ngóng vài thông tin.

Vốn dĩ quán trà là nơi tiếp nhận thông tin khá nhanh và chuẩn xác, vì vậy để lấy thông tin cần thiết, người ở thời không này, sẽ đến đây để dò hỏi.

Hai người bước vào quán trà, chọn cho mình một chỗ ngồi khá khuất tầm nhìn, nhưng không vì vậy mà làm giảm đi sự chú ý của các vị khách có mặt tại đây.

Bởi vì… tư thái của hai người họ quá đỗi đặc biệt, người đối diện nhìn vào họ, mười người hết chín người đều cho bọn họ là tiểu thư nhà quyền thế.

Tiểu nhị nhanh chóng bước đến hỏi qua bọn họ muốn gọi món gì, đi mấy người.

Lạc My không ngần ngại nói với tiểu nhị bọn họ có hai người, tùy ý hắn cứ cho vài món dễ ăn là được.

Đợi cho người đi, Vương Lam chạm nhẹ vào tay Lạc My, nói khẽ, ở đây có rất nhiều người, cấp bậc nào cũng có thể xuất hiện, do đó hai người họ nên ứng xử bình thường, tránh gây rắc rối.

Lạc My hiểu ý của Vương Lam, nên thu liễm khí chất tiểu thư đại gia tộc của nàng lại, thay vào đó là cung cách của một thôn dân bình dị.

Cũng khó trách Lạc My, bao nhiêu năm sống với tư cách nhị tiểu thư Tô gia, được nuôi dạy theo cách thức tiểu thư cao quý, không tránh khỏi hình thành thói quen, bọn người Vương Lam cùng Hàn Nguyệt cũng giống như đây.

Ngồi được một lát, hai người họ dần thích nghi với môi trường xung quanh, hơn thế nữa, bọn họ cũng bắt đầu nghe được vài tin tức thú vị liên quan đến kinh thành và hoàng triều.

Nghe nói khoảng một tháng trước, có người từ trong kinh di chuyển đến thành Miên Hà, tìm đến Bạch Cốc, truy tìm bảo vật gì đó.

Một tên khác lại lớn tiếng nói, trước nay Bạch Cốc nổi tiếng là rất bí ẩn cùng nguy hiểm, không biết nhân vật đến từ kinh thành kia là ai, lại có khả năng tiến vào Bạch Cốc.

Nhưng nghe đến cuối cùng, thì vẫn không biết người đó là ai, kết quả chuyến đi đó ra sao?

Ngoài ra bọn họ còn nói đến việc thái tử đương triều là người văn võ song toàn, chắc chắn mai sau kế thừa ngai vị, trở thành một vị hoàng đế tốt.

Đang lúc quán trà náo nhiệt, bàn tán các câu chuyện khác nhau, bất ngờ ngoài phố có tiếng đánh nhau cùng rượt đuổi, Vương Lam và Lạc My không có ý định hóng chuyện, vì thế cứ bình tĩnh mà tiếp tục uống trà ăn điểm tâm.

Đột nhiên, từ đâu có một vị cô nương vội vã chạy đến bàn của họ, ngồi xuống rót trà, nhẹ nhàng ăn điểm tâm vô cùng tự nhiên, như giữa bọn họ là người thân quen.

Vừa định lên tiếng mở lời chào hỏi, thì phía sau có vài người võ công cao cường, chạy về phía bàn của họ.

"Các ngươi có thấy một vị cô nương xinh đẹp, mặc hồng y chạy qua đây không?

Lạc My: “Ta… thật sự không thấy.”

“Không đúng, rõ ràng ta chính mắt nhìn thấy người đó chạy về hướng này kia mà?”

Vừa nói hắn ta vừa cố tình nhìn ngó khắp nơi, cố tình tìm kiếm bóng dáng của vị cô nương kia.

Vương Lam nâng tay rót trà cho vị cô nương kia, sau đó nhẹ bình tĩnh lên tiếng: “Vị đại ca đây, chúng ta ngồi đây đã khá lâu, vốn không thấy có vị cô nương hồng y nào đi qua.

Hơn nữa, nếu có thì chắc hẳn những người ngoài kia mà đại ca hỏi qua, cũng phải thấy… có phải hay không?

Chưa nói đến bàn của bọn ta ngồi ở chỗ khá khuất, ai chạy trốn… mà tìm đến ngõ cụt bao giờ.”

"Vị cô nương đang ngồi xoay lưng với ta đây, có thể quay lại cho ta xem mặt hay không?

Lạc My bắt đầu không thể kiên nhẫn hơn: “Các người thật quá đáng, tìm người là chuyện của các ngươi, tại sao cứ nhất quyết đến bàn của ta gây rối.

Mặc dù bọn ta ngày thường xinh đẹp vô cùng, ra ngoài cần phải dùng đến khăn che mặt, nhưng nếu ngươi muốn xem cũng không thể a.”

“…”

“…”

Bọn người kia: “…”

Nhìn trạng thái bọn họ, chắc chắn là định ra tay, Vương Lam vội lên tiếng: “Không phải chúng ta cố tình làm khó các vị huynh đài, nhưng ba người bọn ta chỉ là tình cờ ghé qua đây uống trà.

Các vị trưởng bối trong nhà có căn dặn làm đúng quy tắc, ra ngoài không được phép lộ mặt.”

Bọn người bên kia cảm thấy dường như ba người họ có thân phận vượt trên bình thường, trực giác bao nhiêu năm qua của họ mách bảo rằng, không nên đụng đến.

Vì vậy, đành thu lại ý niệm xem mặt của vị cô nương kia, mặt khác cô nương trước mắt này lại đang mặc y phục màu tím, được coi như không dính dáng đến.

Mặc dù nghe Vương Lam nói rất hợp lý, nhưng bọn họ cũng không từ bỏ việc tìm kiếm, do đó, đã chia ra lục soát thêm vài lần, sau mới chịu bỏ đi.

Vị cô nương áo tím kia, khi biết chắc chắn bọn người kia đã bỏ đi, liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mới có thời gian nhìn rõ hai người trước mặt, tuy bọn họ đã dùng khăn che mặt, nhưng vẫn không che đậy nổi sắc đẹp khuynh thành kia.

Đã thế, khí chất tiểu thư quý tộc của bọn họ, cũng che giấu không hết được.

Bình thường, nàng cũng đã là mỹ nhân có tư sắc, người người yêu quý, có điều nếu so về nhan sắc và khí chất, nàng hình như vẫn thấp hơn hai người này một bậc.

“Đa tạ hai vị đây đã cứu giúp, ta tên Cảnh Mẫn, thật tốt khi gặp được hai người.”

Lạc My: “Không có việc gì, chỉ là cô nương đây… sao lại bị bọn họ đuổi theo?”

Vương Lam nháy mắt với Lạc My, ý nói người ta đã không nói, chúng ta cũng không nhất thiết phải tìm hiểu kỹ làm gì.

Lạc My: “A… xin thứ lỗi, là do ta đã quá đường đột.”

Cảnh Mẫn lắc đầu: “Chỗ này không tiện ở lâu, ta sợ bọn chúng sẽ quay lại.

Các vị mau đi theo ta.”

Hai người Vương Lam, với sự dẫn dắt của Cảnh Mẫn, chỉ một khắc sau, bọn họ đã đứng tại một bờ sông rất lớn.