Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 44



Mặc Lương thay chủ nhân nhà mình tiễn khách đến tận xe ngựa, còn cắt cử thêm vài người đi theo hộ tống, dù mục đích đến đây của bà ấy không tốt, nhưng dù gì cái cây to lớn này, chủ nhân của hắn luôn cần đến a.

Cuối cùng, bà ta cũng không kiên nhẫn được nữa, mà hỏi đến thứ đó, lợi ích quả nhiên đầy cám dỗ.

Không phủ nhận rằng bà ấy có tâm ý đến thăm hỏi ta, nhưng chủ yếu vẫn là bảo vật từ Bạch Cốc.

Có khi, cả cái kinh thành này, nếu biết được tin ta từ Bạch Cốc trở về, chắc hẳn khách khứa đến phủ uống trà, sẽ còn nhiều hơn đi lễ hội.

Từ đó cho thấy, món đồ lấy ra từ Bạch Cốc vô cùng quý giá, hiện tại nó vẫn được Hàn Nguyệt cất giữ… liệu có an toàn chăng? Không biết tình hình bên đó như thế nào?

Tể tướng ông ta tất nhiên cũng sẽ hỏi đến đi, ta tin với trí tuệ của Hàn Nguyệt, thì có thể dễ dàng qua được ải này.

Vừa rồi, ta có hứa hẹn sau này sẽ đi Bạch Cốc lần nữa, cũng không phải hứa suông cho có, mà ta thật sự hơi tò mò về nơi đó.

Đến lúc sắp xếp ổn thỏa mọi việc, ta nhất định sẽ quay về Bạch Cốc xem xét, nói không chừng, nó có thể giúp ta quay về thế giới cũ cũng nên.

Haiz… không biết, mọi người bây giờ ra sao rồi đi? Có nguy hiểm không? Đang ở nơi nào?

Biết đâu, bây giờ bọn họ còn đang vui vẻ thư giãn trong khu biệt thự thì sao? Nếu vậy, là ta bỏ công lo lắng dư thừa à?

Thôi đi, trước tiên tắm rửa đi ngủ một giấc đã, thời gian qua ở bên ngoài, chẳng có đêm nào là an tâm yên giấc, mọi chuyện cứ để ngày mai tính tiếp.

Lãnh Hiên còn cố tình đi ra bên ngoài cửa phòng nhìn một lượt, y phát hiện khu vực của mình, không có bóng người nào canh gác, liền chửi mắng Mặc Lương trong lòng không ít.

Cái tên thân tính mang danh nghĩa kia, miệng thì nói muốn cho người canh gác phòng bị, nhìn đi, có ai hay không… một ngày hắn không ăn chửi, là ngủ không yên, ăn không ngon à.

Vừa định lên tiếng gọi đích danh Mặc Lương, thì một tên hầu vệ bay từ nóc nhà xuống: “Hầu gia đã về đêm, ngài muốn đi đâu?”

Lãnh Hiên chỉ chỉ tên hầu vệ, rồi chỉ lên nóc nhà: “Ngươi từ trên đó xuống đây sao?

Quả nhiên, anh hùng xuất thiếu niên, rất tốt rất tốt.”

Hầu vệ: “…”

Lãnh Hiên vẫn còn đang suy nghĩ đến một trăm, một ngàn bí kiếp chiêu thức võ công thi triển trong phim truyền hình, không để ý đến tên hầu vệ đang ở đó, mà trực tiếp đi ra khỏi khuôn viên.

Đi chưa được mấy bước chân, thì đã có người xuất hiện: “Hầu gia, xin quay về phòng, ban đêm trời rất lạnh.”

Lãnh Hiên bất ngờ: “Ngươi lại là ai nữa.”

“Thuộc hạ tên Tiểu Lâm, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho người.”

Lãnh Hiên: “Nếu ta tiếp tục đi, có phải hay không vẫn gặp những người khác?”

Tiểu Lâm gãi đầu, ngây ngô đáp: “Vâng.”

Đế lúc này Lãnh Hiên mới chịu từ bỏ sự nghiệp đi tuần tra ban đêm của mình, mà yên tâm quay về phòng đi ngủ, không ngờ hầu vệ của y lại có tài ẩn nấp như vậy, bội phục bội phục.

Có điều y đã quên rằng… bản thân mình, mới là người có công lực cao nhất trong phủ hầu gia này.

Ở một không gian khác tại kinh thành, lúc này trời đã về khuya, mọi nhà đều đã đi ngủ, thì thư phòng nơi đó vẫn còn sáng đèn, xem ra chủ nhân của nơi này đang khá bận rộn.

“Chủ nhân.”

“Chủ nhân.”

“…”

Người này điềm đạm như không, phong thái khí chất cao quý hơn người, một thân lam y thanh tao mà thu hút.

“Chủ nhân, phía phủ hầu gia và tể tướng không có gì khác thường.

Có thể thật sự chuyến đi này, họ không thu hoạch được gì đi.”

“Thu hoạch được hay không, sao ta có thể biết được đây, đừng bị vẻ bên ngoài đánh lừa.

Hầu gia hắn đã chấp nhận đi vào đó, thì phải đem theo ra vài thứ hữu dụng.

Tiếp tục giám sát cho ta.”

“Vâng, bọn thuộc hạ sẽ tiếp tục theo dõi mọi hành động lớn nhỏ của họ, bất cứ điều gì bất thường xảy ra, sẽ nhanh chóng thông cáo.”

“Được các người lui xuống đi.”

Sau khi hai tên hắc y nhân kia vừa lui xuống, hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Chủ nhân, mọi việc vẫn nằm trong sự tính toán của người.”

“Điều này là tất nhiên, xưa nay ta luôn có khả năng điều khiển mọi thứ theo đúng hướng mà nó cần đi.

Bọn người đó, chẳng qua chỉ đang đi theo ván cờ mà ta cố tình sắp xếp.”

“Thuộc hạ nguyện trung thành cùng người xây dựng cơ nghiệp.”

“Không nhất thiết phải xây dựng cơ ngơi lớn lao gì, quyền lực là thứ cần, không phải là thứ quan trọng nhất.

Ngươi lui xuống đi.

Ta muốn nghỉ ngơi.”

“Vâng”

Người thuộc hạ kia cũng nhanh chóng rời đi, thư phòng trở nên im ắng vô cùng, không khí như vậy, mới thích hợp cho người ta suy nghĩ a.

Lam y nam tử tiếp tục tập trung vào đọc sách, y không muốn vì vài sự việc nhỏ nhoi, mà ảnh hưởng đến việc nghiên cứu quan trọng của mình.

Lúc này tại hoàng cung, Lãnh quý phi cũng đã về đến tẩm cung của mình, và liền thay y phục, vừa ngồi không bao lâu, thì bên ngoài thông truyền hoàng thượng giá đáo.

Chưa kịp chuẩn bị, thì hoàng thượng đã đi đến nội cung bên trong, không chờ quý phi hành lễ, đã nóng lòng hỏi đến bảo vật của Bạch Cốc.

Sau khi nghe được phân trần từ quý phi, vị hoàng thượng kia đã có chút không tin tưởng, vì vậy ngày mai tất nhiên sẽ bày ra nhiều việc, mục đích chỉ có một, ông ta muốn có được bảo vật.

Hôm sau, trời vừa sáng, phủ tể tướng và phủ hầu gia đã rộn ràng hơn hẳn, lý do là vì hoàng cung cho người truyền tin báo mời hai người họ vào cung, hoàng thượng nhắn nhủ rằng, đã lâu không gặp hai người họ, có chút nhớ, sẵn tiện thăm hỏi về chuyến đi.

Phủ tể tướng.

Nhận được tin báo, Hàn Nguyệt vô cùng thấp thỏm, hôm qua vừa về đến đây, ta còn chưa kịp thích nghi cuộc sống ở phủ tể tướng, vậy mà hôm nay phải đi gặp hoàng thượng.

Điều này… thật là quá sức tưởng tượng, nếu ta nói không muốn đi, thì có được hay không đây?

Hàn Nguyệt: “Phụ thân, người từ chối hoàng thượng giúp con có được không?

Con thật lòng không muốn đi, hiện tại trí nhớ của con bất ổn, nếu đi… con sợ lại gây rắc rối.”

Hàn tể tướng ông ta, dĩ nhiên cũng hiểu được ý sâu xa của hoàng thượng, do đó có muốn ngăn cản hay viện cớ đều bất thành.

Thay vì trốn tránh thì cương trực đối mặt, như vậy mới không gây nghi ngờ, quân thượng nha, rất có tính đa nghi.

Hàn Nghi Thành: “Không được. Thánh chỉ ban ra, con phải đi.

Yên tâm, ta cũng sẽ tiến cung cùng với con, sẽ không có chuyện gì!”

Hàn Nguyệt vẫn không thể không lo lắng a, người ta nói biết trước nguy hiểm mà còn cố tình đi.

Là ngu ngốc nha.

Hàn Nghi Thành trông thấy nữ nhi vẫn không bị thuyết phục, liền lên tiếng: “Đi thôi, hôm nay không đi, ngày mai cũng phải đi.

Nhân cơ hội lần này, nói rõ mọi việc với hoàng thượng.”

Xem ra cuộc chơi này, ta không thể trốn tránh rồi.

Hàn Nguyệt: “Thôi được, con sẽ đi.”

Chỉ là cuộc thi vấn đáp, chắc chắn mình không thua, haha… so với cuộc họp chất vấn hội đồng cổ đông của công ty, thì vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ."

Dường như Hàn Nguyệt đã quên một chuyện, tuy nàng có tài ăn nói, giải quyết mọi việc ổn thỏa, nhưng là thứ thế giới này cần nhất, chính là quyền lực…

Trái với sự miễn cưỡng chấp nhận của Hàn Nguyệt, thì bên phía phủ hầu gia lại rất nhộn nhịp.

Lãnh Hiên đang cảm thấy rất phấn khích, hoàng cung ư, ta muốn đi vào đó thăm thú, trước nay chỉ xem qua phim truyền hình, lần này coi như được trực tiếp trải nghiệm, nắm bắt cơ hội nào.

Lãnh Hiên ra lệnh cho người hầu chuẩn bị xe ngựa, y muốn lập tức phi thẳng vào hoàng cung.

Mặc Lương phát hiện chủ nhân nhà mình có lẽ là đang phấn khích quá độ, nên có ý nhắc nhở: “Chủ nhân, hoàng cung rất nguy hiểm, không an toàn như vẻ bề ngoài của nó.

Hơn nữa, hoàng thượng không phải phụ thân của người, vì thế đừng xem hoàng cung như nhà để trở về.”

Lãnh Hiên: “Mặc Lương đa tạ ngươi nhắc nhở, nhưng ta không quan tâm mấy vấn đề đó.

Mau đi thôi.”

Đến cửa cung, lính gác đang làm nhiệm vụ kiểm tra nghiêm ngặt người ra vào hoàng cung, xe ngựa của Lãnh Hiên đến trước, Hàn Nguyệt thì đến sau đó.

Cả hai xe đến từ phủ tể tướng và hầu phủ đều được đặc cách vượt qua. Vào bên trong, Lãnh Hiên mau chóng gặp được Hàn Nguyệt, hai người vui vẻ trong lòng, nhưng không dám thể hiện quá rõ ràng.

Lãnh Hiên: “Tể tướng đại nhân, tiểu thư.”

Hàn Nghi Thành: “Hầu gia an.”

Hàn Nguyệt: “Hầu gia.”

Lúc này Hàn Nghi Thành ngạc nhiên nhìn nữ nhi, ý ông ta đã thể hiện rõ, tại sao lại không thỉnh an hầu gia, còn cố tình nheo mắt ra hiệu.

Hàn Nguyệt bên này hiểu được ý của phụ thân, nhưng cũng lười nghe theo, trực tiếp nhờ người dẫn đường đi trước.

Lãnh Hiên biết Hàn Nguyệt đang không theo quy tắc, nên cố tình nói đỡ một tiếng: “Tể tướng không cần quá bận tâm, trước kia đi cùng nhau, ta và tiểu thư đây cũng xem như chỗ bạn hữu thân thiết.”

Hàn Nghi Thành: “Thật may mắn cho tiểu nữ nhà ta có phước kết giao cùng ngài, mong là nha đầu Hàn Nguyệt có sai lầm gì, đều được ngài giơ cao đánh khẽ.”

Lãnh Hiên: "Tất nhiên, tất nhiên.

Có mà ta muốn nàng ấy giơ cao đánh khẽ thì đúng hơn, tiểu thư Hàn gia a, không phải ai cũng có thể trêu vào.

Từ trước đến nay, ta chẳng phải đều bị nàng ta ức hiếp sao? Thật quá khổ, nếu có bọn người Vương Lam ở đây thì thật tốt, chỉ có Vương Lam mới có thể chế ngự tính cách của Hàn Nguyệt.

Tể tướng bên này không hề biết được, nữ nhi của ông hiện tại có bao nhiêu lợi hại nha.

Tuy xét về công lực hay võ công nàng đều thấp kém, nhưng so về trí tuệ thì chỉ có hơn so với trước kia.

Không bao lâu sau, bọn họ đã được dẫn đến một khuôn viên rộng lớn, nơi đây chính là một phần của hậu hoa viên trong cung.

Lãnh Hiên nhận biết trừ hoàng thượng và quý phi ra, thời điểm này còn có vài người lạ mặt khác.

Tể tướng dẫn đầu hành lễ, hai người Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên mau chóng học hỏi, y theo mà làm.

Hoàng thượng rất từ tốn mà bảo họ miễn lễ, có điều Lãnh Hiên nhạy bén cảm nhận được, sự từ tốn đó chỉ là che đậy, ông ta hiện đang nôn nóng.

Sau khi bọn họ đã an tọa ở chỗ ngồi được sắp xếp từ trước, khi vẫn chưa kịp uống một ngụm nước trà nào, liền bị hoàng thượng chỉ mặt điểm tên hỏi chuyện. Đầu tiên chính là Lãnh Hiên.