Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 54



Vương Lam cũng là có nghĩ qua việc này, nhưng nàng cũng làm được gì khác hơn.

Tất cả đều do y tự nguyện, ta còn biết thế nào a, nói về tình cảm kết giao bằng hữu ta sẽ vui vẻ đáp ứng.

Tuy nhiên, nếu y muốn là tình cảm nam nữ, xin phép ta không thể dối lòng.

Đợi lâu không nghe Vương Lam trả lời, Lạc My nghĩ bản thân đã tìm được đúng nhược điểm của Vương Lam, mà tiếp tục nói luyên thuyên không dứt.

Đột nhiên Vương Lam giơ tay lên, ra hiệu nàng dừng lại: "Tình ý của Cảnh Dật công tử, ta không phủ nhận chỉ là…

Lạc My nóng lòng: “Chỉ là cái gì…?”

Vương Lam nghiêm túc nói: “Chỉ là… Người ta gia thế giàu có, soái khí ngút ngàn, ta nghĩ phụ mẫu ở nhà tất có chọn người thích hợp rồi đi.

Mặt khác về thời gian ta thua muội rồi a, ta phải dùng thời gian gần hai tháng.

Trong khi muội, đã làm cho thiếu chủ Ngọc Linh các kia, yêu thích ngay từ lần đầu tiên gặp.

Muội nói xem, ai có mị lực hơn đây.

Đừng suy nghĩ nữa, theo người ta về làm thiếu chủ phu nhân đi.”

Nghe đến đây, Lạc My đã hướng Vương Lam mà đuổi đến, Vương Lam nhanh chân chạy nhanh quanh phòng.

Người đuổi người chạy, vừa rượt đuổi nhau, vừa cười đùa không ngớt.

Tiếng động truyền ra bên ngoài cửa, khiến hầu cận của Ngọc Linh các vội vã gõ cửa, hỏi vọng vào bên trong, xem hai người kia đang có chuyện gì.

Hai vị cô nương này rất được thiếu chủ quan tâm, vì vậy bọn họ không thể bảo vệ qua loa được. Mọi thứ đều phải được đảm bảo tuyệt đối.

Để làm yên lòng hai người bên ngoài, Vương Lam liền lên tiếng, bảo với họ là nàng và Lạc My chỉ đang đùa giỡn, không có chuyện gì to tát.

Khi nghe được sự xác minh của Vương Lam, hai người hầu nữ mới yên tâm mà canh gác tiếp, còn hai người bên trong cũng gác lại chuyện rượt đuổi nhau, lên giường đi ngủ, ngày hôm nay đã trải qua khá vất vả rồi.

Đến hừng sáng ngày kế tiếp, Vương Lam và Lạc My được mời xuống lầu, dùng bữa sáng cùng thiếu chủ của Ngọc Linh các.

Vừa gặp, thiếu chủ nhà đó lại nhiệt tình tốt vô cùng, y đã gọi khá nhiều món, tất cả đều bày muốn chật bàn.

Nhìn qua một lượt, Vương Lam cũng khá là bất ngờ, bất ngờ vì y có vẻ rất yêu thích Lạc My a, cố gắng nhịn cười, nhưng nàng không thể làm được, bất giác cười nhẹ thành tiếng.

Lạc My đứng bên cạnh tất nhiên nghe thấy, nàng quay người nhích qua, kéo tay Vương Lam, ý là đang trách Vương Lam cố tình chọc ghẹo nàng.

Hai vị cô nương đứng sánh vai nhau, nhưng lại chậm chạp không có ý ngồi xuống bàn ăn, làm thiếu chủ Ngọc Linh các cảm thấy bất an.

Thiếu chủ Ngọc Linh các: “Hai vị mời ngồi, ta đã gọi một ít đồ ăn, mong là hai người sẽ không chê.”

Vừa nói, y vừa lén quan sát thái độ của Lạc My, y muốn biết Lạc My có nhận thấy được chân tình của y hay không?

Vương Lam: “Đa tạ thiếu chủ đã khoản đãi.”

Lạc My tiếp lời Vương Lam: “Không làm phiền gì thiếu chủ đây chứ?”

Thiếu chủ Ngọc Linh các ngượng ngùng: “Không có, không có.”

Hai người ngồi vào bàn bắt đầu ăn, cả một bàn thức ăn, y lại nói là một ít, vậy không biết nhiều của y là như thế nào?

Vương Lam ăn được một lát, thì đã thấy khá no, nàng bắt đầu tìm chuyện để nói: “Chúng ta hôm qua tình cờ gặp nhau, mặc dù huynh có ý định trao đổi bọn ta với Cảnh gia, nhưng từ cách chăm sóc chu đáo của huynh, ta nghĩ chắc chắn huynh cũng không phải người xấu.

Bọn ta chỉ biết huynh là thiếu chủ của Ngọc Linh các, nhưng chưa biết cao danh của huynh đây.”

Lạc My đang ăn ngon lành, cũng vì câu nói này của Vương Lam mà dừng lại, nhìn đến người đối diện, ánh mắt tràn ngập tò mò.

Không để hai người chờ đợi quá lâu, người đối diện liền lên tiếng: “Ta họ Lý, tên gọi Miên Di, là thiếu chủ của Ngọc Linh các.”

Lạc My bất chợt lặp lại tên của y: “Lý Miên Di, tên nghe rất hay.”

Nhận được lời khen của Lạc My, Lý Miên Di mừng rỡ, vui cười xán lạn.

Không bỏ lỡ cơ hội, Lý Miên Di cũng hỏi tên họ của hai nàng: “Vậy quý danh của hai vị cô nương đây gọi là gì, để ta tiện xưng hô.”

Vương Lam nắm thế đi trước: “Ta tên Vương Lam, muội ấy là Lạc My, Lý thiếu chủ cứ gọi bọn ta như thế.”

Lý Miên Di: “Tên của hai người… rất hay, ngoại trừ việc ta biết hai người đang đi cùng tên Cảnh Dật kia, ngoài ra không biết gì thêm.

Chẳng hay hai vị đến từ đâu?”. Truyện Linh Dị

Thiếu chủ Ngọc Linh các này, thật biết tính toán, hỏi tên họ, sau đó còn không quên hỏi thêm xuất thân. Cao thủ không phải dạng tầm thường.

Lạc My tỏ ra tự nhiên mà đáp: “Có nói, huynh cũng sẽ không biết.

Nơi chúng ta ở trước đó là một thế giới yên tĩnh thanh bình, không tranh với đời.

Mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái trôi qua, tuy trưởng bối trong nhà có chút khắt khe, nhưng đều yêu thương bọn ta.”

Vương Lam gật đầu hài lòng với câu trả lời của Lạc My, lần này xuyên đến đây quả là không sai, góp phần giúp cho Lạc My học được cách tranh luận và ứng phó với người khác.

Điều mà trước đây nàng hơi vụng về trong cách xử lý a. Bởi vì so với các thiếu gia và tiểu thư ở gia tộc khác, thì Lạc My là người ít khả năng tranh luận nhất, đây cũng là điểm yếu của muội ấy.

Lý Miên Di cười dịu dàng: “Đúng là ta thật không biết về nơi đó.

Hai vị cô nương luôn phải đeo khăn che mặt như vậy sao? Có phải là hơi bất tiện?”

Vương Lam cảm thấy mệt mỏi với tên này quá rồi đi, ra hiệu cho Lạc My giải quyết, nhưng đáp lại nàng là sự tập trung ăn uống của Lạc My, không hề quan tâm tình hình xung quanh.

Do đó, Vương Lam đành phải ứng phó: “Chuyện này… thuộc về gia quy trong nhà, cho nên xin Lý thiếu chủ đừng quá bận tâm đến.”

Lý Miên Di có chút thất vọng: “Ta chỉ tò mò thôi.”

Người ta nói, đang sống dưới mái hiên nhà ai, phải nhìn sắc mặt của người đó, Vương Lam nhạy cảm hơn Lạc My ở những việc này.

Vì vậy chỉ cần nhìn qua đã biết Lý Miên Di không vui cùng thất vọng, để giảm bớt nỗi buồn cho y, sẵn tiện tạo thiện cảm cho hai người họ, sau này mỗi ngày có thể trôi qua dễ dàng hơn. Vương Lam liền giải thích vài việc: “Từ khi bước chân ra bên ngoài đến giờ, tỷ muội chúng tôi luôn tuân thủ quy tắc, vì thế huynh muội Cảnh gia, cũng chưa từng nhìn qua diện mạo của chúng tôi.”

Vừa nghe đến đây, Lý Miên Di cảm thấy rất hài lòng, ánh dương quang xán lạn đã quay về với hắn a.

Lạc My gật đầu phụ họa: “Đúng a, Cảnh Mẫn nhiều lần muốn biết, đều bị chúng tôi khéo léo từ chối.”

Lý Miên Di hào sảng: “Rất tốt.”

Lạc My nhăn mày: “Rất tốt, tại sao bọn họ chưa nhìn qua thì lại rất tốt?”

Lý Miên Di kiềm chế lại nỗi niềm của mình, mà tiếp tục dùng bữa. Y còn không quên nhiệt tình mời mộc hai người Vương Lam, trong khi hai người họ đã ăn từ khá lâu trước đó.

Vương Lam suy nghĩ một lát, thì nắm lấy cơ hội hỏi han tình hình hiện tại phía Cảnh gia.

Lý Miên Di không hề giấu giếm, y thuật lại toàn bộ thông tin mật báo đem về, đại khái là bọn người Cảnh gia bây giờ vẫn chưa tìm được hai người họ đang ở đâu, đi cùng ai, tình huống hiện tại ra sao?

Cho nên, cả bọn người đó, lâm vào tình thế cuống cuồng đi tìm, không có phương cách. Nói xong hắn ta còn cười lớn đầy khoái chí.

Vương Lam và Lạc My cả hai đều đồng loạt ngừng ăn mà suy nghĩ, đầu tiên là Vương Lam nàng bất an vô cùng. Nếu bởi vì hai người họ mà làm Cảnh gia bận lòng, thì lỗi này bọn họ phải gánh.

Về phía Lạc My có vẻ đơn giản hơn một chút, nàng đang suy tư về giao dịch mà tên Lý Miên Di đã nói, liệu phía Cảnh gia chấp nhận hay không?

Vương Lam nhanh chóng hỏi hắn, khi nào thì bắt đầu giao dịch với Cảnh gia, Lý Miên Di liền im lặng, sau đó bảo là sáng nay đã gửi tin cho Cảnh gia, tin chắc không lâu họ sẽ tìm đến đây.

Chỉ là… sau một khắc nữa, hắn bắt đầu đưa hai người Vương Lam rời khỏi khách trọ này, di chuyển đến nơi khác, Lý Miên Di hắn ta, thường ngày thích nhất là chơi trò trốn tìm, hơn nữa hắn cũng muốn giữ Lạc My ở bên cạnh một khoảng thời gian.

Lạc My cảm thấy sự phiền phức của bản thân đang ồ ạt kéo đến a, lúc trước hay cười đùa chọc ghẹo Vương Lam, thời điểm này, khi bản thân ta gặp chuyện tương tự, mới nhận ra mấy việc yêu thích đơn phương này, quá rối rắm và phiền lòng.

Dùng xong buổi sáng, đoàn người Lý Miên Di dẫn theo hai người Vương Lam tiếp tục lên đường, hướng mà bọn họ đang đi chính là thành Thuyết Nhã.

Trước sau gì cũng phải thực hiện giao dịch, vì vậy tất nhiên mục tiêu sẽ là thành Thuyết Nhã, trên đường đi kín tiếng bí mật, đảm bảo tên Cảnh Dật kia không dễ gì phát hiện.

Vương Lam và Lạc My hiện tại đi cùng Ngọc Linh các không xem là tuyệt đối an toàn, nhưng vẫn đỡ hơn là bị bọn người đối lập với Cảnh gia mang đi.

Khác với bên này an tĩnh chậm rãi di chuyển, thì Cảnh gia lúc đang rối như tơ vò, từ lúc hai người họ mất tích, Cảnh Dật cùng mọi người đi tìm không ngừng nghỉ, sau khi nhận được tin thông truyền từ Ngọc Linh các, bọn họ mới tạm thời ổn định trở lại.

Bây giờ nơi họ đang ở chính là khách trọ mà Ngọc Linh các ở trước đó, khi đến nơi Cảnh Dật lại nhận thêm một bức thư từ chưởng quầy, trong thư nói là Cảnh Dật đã đến trễ, người… hắn sớm đưa đi rồi, còn không mau đuổi theo, cuối thư hắn cũng không quên dặn dò về vật phẩm hắn đang cần.

Cầm thư trên tay mà Cảnh Dật vô cùng tức giận, cái tên Lý Miên Di đó, ngày thường đi náo loạn không ít nơi, giao dịch làm ăn với Cảnh gia không ít lần, vậy mà hiện tại lại muốn gây chuyện?

Không phải hắn nói vật phẩm đó rất quan trọng? Vậy thì tại sao muốn kéo dài thời gian giao dịch?

Cảnh Dật đứng phắt dậy, định bước đi, Cảnh Mẫn nhanh hơn kéo y lại, không nói thì nàng cũng biết y muốn làm gì.

Nhưng mà ca ca à, ta đã sức cùng lực kiệt, hiện tại cũng xác định tạm thời họ được an toàn, do đó ta muốn được nghì ngơi nha.

Cảnh Dật đăm đăm nhìn Cảnh Mẫn, Cảnh Mẫn cũng không né tránh nhìn lại, nàng phân tích vài vấn đề, giúp Cảnh Dật bình tâm trở lại.

Haiz… đúng là mỗi ngày khi yêu vào thì đều kì lạ hết cả rồi