Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 61



Vậy điều này… thật đúng là có liên quan không nhỏ, vị tướng quân tính tình lạnh nhạt đó, mà lại dùng đến sính lễ hỏi cưới, thì có nghĩa ngài ấy rất yêu thích Cảnh Nghi công chúa.

Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên lúc này mới hiểu được nguyên do, nhưng đây là việc của nguyên chủ, dính dáng gì đến Thiên Nhi đâu.

Nợ tình của nguyên chủ, thì cứ để trôi theo quá khứ đi, hiện tại Thiên Nhi mới là Cảnh Nghi công chúa, Lý tướng quân quên đi nàng, tìm được hạnh phúc mới là chuyện tốt.

Hàn Nguyệt lại có thắc mắc mới: “Lý tướng quân bày tỏ với muội hay Cảnh Nghi công chúa?”

Thiên Nhi: “Muội xác định hoàn toàn là với muội.”

Lãnh Hiên thẳng thắn nói, mà không sợ người ta buồn lòng: “Vậy liên quan gì đến muội, hắn nghĩ muội chính là Cảnh Nghi thanh mai trúc mã kia của hắn, cho nên hành động theo cảm tính thôi.

Chắc hẳn bây giờ y đã nhận ra muội không giống trước kia, hắn không yêu nữa là chuyện thường tình thôi.”

Hàn Nguyệt đạp nhẹ chân Lãnh Hiên dưới bàn ngầm ra tín hiệu, bảo y nên im miệng lại đi.

Lãnh Hiên, huynh ấy là đang chê tình hình không đủ phiền lòng hay sao?

Hàn Nguyệt: “Muội đừng để tâm quá nhiều, nàng ấy chính là người thân của ngài ấy, yêu thương là chuyện hiển nhiên mà. Đừng suy nghĩ nhiều, mau ăn đi.”

Lãnh Hiên nhìn Hàn Nguyệt khó hiểu, Hàn Nguyệt lắc đầu bảo Lãnh Hiên cũng ăn nhanh đi, nàng còn cố tình lôi vài chuyện hài hước ra nói, nhằm để xua tan bầu không khí tẻ nhạt này.

Hàn Nguyệt hiểu Thiên Nhi là đang buồn điều gì, tâm tình của nữ nhân rất phức tạp, người ta yêu mình, bày tỏ với mình thì tìm cách từ chối, đến khi họ đi yêu thương nữ nhân khác, thì lại không hề vui vẻ.

Nhưng đây cũng không phải vì yêu, vì ghen tuông mà là… họ không muốn người kia thích người khác ngoài họ.

Trong tình huống chúng ta muốn đẩy họ ra, giữ khoảng cách, cố gắng ngăn chặn họ đến gần, thì rất khó để một người luôn thích chúng ta hay mãi mãi thích một người là điều không thể, trừ phi người nam nhân đó đã quá si tình với nữ nhân ấy.

Mặt khác là do Thiên Nhi tự mình cảm thấy, phía Lý tướng quân có thể là vẫn nghĩ cô ấy là nguyên chủ thì sao?

Lãnh Hiên: “Thiên Nhi đã hồi cung, chúng ta bàn chuyện chính đi.”

Hàn Nguyệt: “Được thôi.”

Hai người họ không phải muốn giấu giếm gì Thiên Nhi, mà chỉ là Thiên Nhi có lòng hướng về triều chính quá lớn, họ cũng không rõ nàng ấy đang chọn ủng hộ cho thái tử hay vị hoàng tử vương gia nào, vì vậy mọi người cẩn thận vẫn hơn.

Hàn Nguyệt: “Có tin gì mới không?”

Lãnh Hiên thở dài: “Tin của mọi người thì ta không có, nhưng lại điều tra thêm được một bí mật.

Chính là thượng thư đại nhân, không phải là chủ mưu của vụ việc ở Bạch Cốc, mà là một người khác.”

Hàn Nguyệt bất ngờ không thôi: “Vậy là ai?”

Lãnh Hiên lắc đầu: “Ta cũng không biết, khi điều tra đến đây thì mọi manh mối đều như biến mất không dấu vết.”

Hàn Nguyệt nghiêm túc: “Tiếp tục lặng lẽ điều tra, chắc hẳn phía đối phương biết chúng ta vẫn còn điều tra, nên đã xóa hết dấu vết.”

Lãnh Hiên: “Ta sẽ cố gắng.”

Hai người sau đó còn bàn thêm vài chuyện quan trọng khác, từ lúc Lý tướng quân về lại kinh thành, thì tình thế triều chính luôn có thay đổi.

Hàn Nguyệt chứng kiến rõ nhất chính là phụ thân của nàng, gần đây ngày ngày lo lắng thở dài, cuộc chiến tranh giành quyền lực, có vẻ dường như chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Lãnh Hiên phong tước là hầu gia, là cháu trai của quý phi, mà quý phi lại muốn hỗ trợ cho tam hoàng tử, không biết tên tam hoàng tử đó là người như thế nào đâu.

Thái tử và nhị hoàng tử ta đã gặp qua ở buổi tiệc chiêu đãi lần trước, khi vừa trở về từ Bạch Cốc, theo ta quan sát thì thái tử có nhiều toan tính, nhị hoàng tử bộp chộp, tự cao.

Ngoài ba người họ ra thì còn có một vị hoàng tử được hoàng thượng phong làm vương gia, còn lại các hoàng tử khác không cần nhắc tới, đa số họ không có hậu thuẫn cũng không quá nổi bật.

Nhưng gia đình hoàng triều luôn là tranh giành kịch liệt, chưa đến lúc đăng vị, thì cho dù là ai cũng có khả năng.

Vài ngày lại trôi qua, cả Lý phủ mỗi ngày đều rất thú vị, Lạc My luôn bày trò để chơi đùa, nếu không thì muốn Vương Lam nấu món gì đó cho nàng.

Lúc nào bọn họ cũng sẽ để phần cho Lý Tiêu Minh và Khiêm Sinh, đợi họ ở chỗ luyện binh trở về thì đều có món ngon.

Lâu dần, việc hồi phủ của hai người họ lại trở thành chuyện vô cùng gấp gáp, cũng không trách họ được, các món mà Vương Lam nấu qua đều là các món ăn vừa ngon vừa lạ miệng, ăn không muốn ngừng nghỉ.

Khiêm Sinh từ ghét bỏ hai người bọn họ, hiện tại cũng đã bắt đầu yêu mến hơn rất nhiều, bất kể là Vương Lam và Lạc My có yêu cầu gì, hắn ta cũng cố gắng hoàn thành, đôi khi còn nhiệt tình hơn cả việc chủ nhân giao cho hắn. Đúng là sức hút của đồ ăn thật lớn nha.

Đến nỗi… hai người Vương Lam và Lạc My còn lấy được vài thông tin hữu ích từ phía Khiêm Sinh nha, chẳng hạn như người mà Lý Tiêu Minh thích là ai.

Theo như Khiêm Sinh tiết lộ, thì nàng ấy chính là Cảnh Nghi công chúa, y đã thích cô ấy ngay từ khi còn niên thiếu, đến tận bây giờ chắc hẳn tình cảm còn nhiều hơn như thế.

Chỉ là lần trước y cố tình nhắc đến sính lễ, liền bị nàng ấy khéo léo từ chối, tính ra Lý tướng quân nhà ta cũng không tệ, vậy có thể trong lòng cô nương ấy, đã có người khác tốt hơn ư.

Hôm nay sau khi dùng xong cơm trưa, Vương Lam và Lạc My cũng giống như mọi khi ngồi ở vườn hoa uống trà ăn điểm tâm tán dóc, câu chuyện đều xoay quanh các vấn đề mua sắm trên phố, hay những câu chuyện đặc sắc gần đây ở kinh thành.

Thời gian trôi qua thật nhanh mới đó đã đến buổi chiều, thấp thoáng từ xa có một người hầu vệ tiến đến, thông báo rằng chiều nay hai vị tiểu thư cứ dùng cơm trước, tướng quân đang bận việc ở quân doanh.

Vương Lam gật đầu cho hắn lui xuống, ngày thường y và Khiêm Sinh luôn về đúng giờ, xem ra hôm nay có việc quan trọng cần xử lý rồi đi.

Nếu hai người đó chiều nay không về, vậy ta và Lạc My có được một chút tự do a, ta không cần vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

Vương Lam: “Chiều nay hai người họ bận việc, vậy chúng ta ra ngoài chơi thế nào?”

Lạc My: “Muội rất thích ra ngoài chơi, nhưng là trước nay đều quay về trước buổi tối, hôm nay đi tối muộn thế này liệu có ổn không?”

Vương Lam tràn đầy tự tin: “Yên tâm đi, ở đây là kinh thành, cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể dưới sự cai quản trực tiếp của hoàng thượng, mà sinh ra nhiều chuyện quá đáng.

Hơn nữa, chúng ta còn có người đi theo bảo vệ, tất nhiên không có vấn đề gì.”

Cảm thấy Vương Lam nói rất đúng, Lạc My hoàn toàn bị thuyết phục, vì vậy cả hai người quyết định ra ngoài vào buổi tối, để tránh bị người ta dòm ngó Vương Lam và Lạc My lựa chọn phục trang đơn giản nhất, là loại mà chỉ cần bước ra đường sẽ bắt gặp ngay. Không có gì đặc biệt và khác thường.

Chỉnh trang xong là đến việc đeo kĩ mạn che mặt, từ lúc vào phủ tướng quân đến giờ, vẫn chưa có ai thấy được gương mặt thật của họ ra sao, kể cả Lý Tiêu Minh.

Nhưng so với những người khác tò mò về nhan sắc phía sau mạn che mặt của họ, Lý Tiêu Minh chưa từng hỏi qua lý do, hay khó chịu với hai người họ.

Có lần cô mẫu y thấy không hề hài lòng về việc này, đã yêu cầu hai người họ gỡ khăn che mặt, bên ngoài ra sao bà ấy không cần biết, nhưng chí ít bên trong phủ đệ, hai người phải gỡ bỏ.

Vương Lam và Lạc My không phải quá chấp nhất về vấn đề này, vì từ đầu lúc ở trấn Hoài Niên là lo cho an toàn bản thân, hiện tại đã có chỗ dựa vững chắc, dĩ nhiên họ không lo sợ, chuyện tiếp tục đeo đơn giản là thói quen khó thay đổi mà thôi.

Một phần họ cảm thấy có mạn che mặt rất tiện lợi, tránh được vài phiền toái và thoải mái thể hiện nét mặt, mà không cần lo sợ ai đánh giá.

Hai người hầu của họ là A Doanh và Hoa Liên cũng đã quá quen thuộc, bên cạnh đó công việc hầu hạ của hai người họ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi vì mỗi ngày đều không có công đoạn trang điểm tốn nhiều thời gian.

Chuẩn bị xong tất cả, bốn người bắt đầu bước ra cửa, hầu vệ canh cửa liền hỏi họ muốn đi đâu, Vịnh Thanh cũng không giấu giếm, chỉ bảo là mọi người cùng nhau dạo phố, nếu tướng quân có về đến, thì cứ việc thông báo cho y là được.

Bốn người thướt tha xuống đường đi dạo, phố xá hôm nay cũng không có gì đặc biệt, muốn đặc biệt thì rất khó, bởi vì đường phố ở đây họ đã đi không biết bao nhiêu lần… do đó sau khi dạo gần mười vòng, họ đã bắt đầu chán ngán.

Lạc My cảm thấy hơi đói, nên Vương Lam quyết định đến Vạn Ly Các dùng cơm, đây là tửu lâu nổi tiếng nhất nhì kinh thành, món ăn đại khái rất ổn, dĩ nhiên phải xứng đáng với danh tiếng như vậy.

Vừa bước vào đại sảnh, không khí quả nhiên khác hẳn bên ngoài, nhộn nhịp và gấp gáp vô cùng, quán ăn nổi danh chắc hẳn phải chờ khá lâu.

Vương Lam và Lạc My nhanh chóng tiến đến gặp chưởng quầy, họ muốn lấy một bàn, chưởng quầy ngồi trên ghế khinh khi nói là đã hết chỗ.

Hiện tại chỉ còn phòng dành cho khách trên lầu, mà những phòng này rất đắc, chỉ dành cho giới quý tộc giàu có và hoàng thất, không tùy tiện phục vụ người lạ.

Nhìn bọn người trước mắt, bốn cô nương trẻ tuổi, y phục cũng không phải loại đắc tiền gì, không tiền không quyền quý, muốn ăn ở đây đúng là mơ tưởng.

Ánh mắt đầy vẻ xua đuổi như kiểu họ còn nấn ná ở đây chưa chịu đi, thì sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tửu lâu ông ta không bằng.

Thấy tình hình này, dường như hôm nay bọn họ nên đi tìm nơi khác thì tốt hơn, lúc Vương Lam quay người đi, thì A Doanh lấy ra một tấm kim bài, vừa nhìn thấy kim bài, chưởng quầy đã nhanh chóng thay đổi thái độ.

Lập tức đứng dậy nghiêm túc nói chuyện giữ người lại: “Xin lỗi các vị, ta không biết các vị đây là người quen của tướng quân, ta sẽ cho người sắp xếp và dẫn đường.”

Vương Lam: “…”

Lạc My: “Chưởng quầy, không phải ông nói hết chỗ rồi ư?”

Chưởng quầy lo sợ, chống chế: “Đúng là tửu lâu thật sự đã hết chỗ, chỉ còn những phòng hạng sang dành cho khách đặc biệt, ngày thường đều không dám mở bán.

Các vị đây có quen biết với Lý tướng quân, tất nhiên có đủ bối cảnh để đi vào.”