Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 63



Sau đó thì họ bắt đầu kêu một ít rượu vào uống, tửu lượng ai cũng không tệ nên uống qua mấy vòng vẫn chưa có dấu hiệu say một tí nào.

Rượu mà họ gọi vào thật ra có đến vài loại, Vương Lam là người không thích rượu cay nồng, nên nàng luôn cố tình bỏ qua nó, Lạc My và Hàn Nguyệt thì trêu ghẹo nàng.

Hàn Nguyệt với tay đưa qua đưa lại sang phía Vương Lam để nàng uống, Lãnh Hiên cũng tham gia kéo ly rượu trở về, y định lấy uống nhưng quá trình đó… đã vô tình hất ly rượu vào người Vương Lam.

Lạc My: “A… hai người làm cái gì vậy hả.”

Vương Lam: “Y phục của ta… ướt rồi.”

Hàn Nguyệt vẫy tay: “Không sao, ta lập tức kêu người mang y phục vào cho muội thay.

Muội mau ra phía bình phong trước đi.”

Tiếng la thất thanh khi nãy của Lạc My, đã thành công thu hút những vị khách của phòng kế bên, nói kế bên cũng không phải là hoàn toàn sát vách.

Bởi vì phòng ở giữa chính là căn phòng trước đó của Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên, hiện tại bên đó là nơi tụ hội của bọn người A Doanh và Thanh Liên cùng Mặc Lương.

Người di chuyển đầu tiên chính là Mặc Lương, hắn bước qua kiểm tra tình hình, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, nên đóng cửa định quay về, thì có vài người lạ mặt tiến đến, ánh mắt hướng thẳng vào phòng.

“Xin lỗi, ta có chút việc cần gặp qua vị khách trong căn phòng này.”

“Chủ nhân của ta, không phải ai muốn gặp là gặp, nhìn ngài đây ăn mặc quý phái, chắc chắn thuộc gia đình giàu có hoặc gia thế không tệ.

Nhưng có điều… chủ nhân của ta cũng sẽ không gặp.”

“Vị huynh đài này, chưa thông báo mà đã chắc chắn như vậy, chủ nhân của ngươi có thể muốn gặp chúng ta thì sao?”

“Ta đã nói chủ nhân không thích gặp người lạ, ngươi nghe không hiểu?”

“Ta thật sự đang tìm người quen mà thôi, khi nãy nghe có tiếng nói quen thuộc vang lên ở đây, nên ta muốn vào chào hỏi.”

Mặc Lương lắc đầu, tiếp tục canh chừng: “Không được.”

Bên trong Lãnh Hiên nghe tiếng cãi nhau qua lại ồn ào, liền nói vọng ra: “Có chuyện gì?”

Mặc Lương: “Chủ nhân có người muốn gặp ngài.”

Lãnh Hiên suy nghĩ, gặp thì gặp thôi cũng không mất gì, hơn nữa nếu đã là khách ở cùng tầng hai, thì chắc cũng là nhân vật không tầm thường.

Hàn Nguyệt và Lạc My dường như có chút dửng dưng, các nàng quan tâm đến chuyện phím của mình nhiều hơn, ai đến cũng không quan trọng.

Mặc Lương đợi một lát, thì bắt đầu hỏi lại: “Chủ nhân, người có cho phép bọn họ vào hay không?”

“Ngươi báo với ngài ấy là bọn ta là người Cảnh gia, thuộc thành Thuyết Nhã, gia tộc chuyên về mua bán.”

Mặc Lương: “Họ là người Cảnh gia, đến từ thành Thuyết Nhã, họ…”

Lạc My lúc này đang cầm đũa gắp thức ăn, nghe đến danh hiệu của Cảnh gia thì bất ngờ cầm đũa không nổi nữa, thức ăn trên tay đều rơi xuống, nàng chưa kịp phản đối, thì Lãnh Hiên nhanh chóng ra lệnh: “Cho vào đi.”

Hành động nhanh nhất của nàng, chỉ có thể là đeo lại khăn che mặt.

Chỉ cần ba từ này vang lên, Cảnh Dật đưa tay đẩy cửa bước vào, mà không cần đợi Mặc Lương mời.

Bước vào đầu tiên là Cảnh Dật, theo sau là Cảnh Mẫn, Kha Chân và vài người theo hầu.

Ánh nhìn của Cảnh Dật bao quát khắp phòng và dừng lại ở người Lạc My, thái độ suy tư của Cảnh Dật, làm Lạc My không hiểu sao run sợ.

Lãnh Hiên đúng là, ta còn chưa kịp nói gì, huynh ấy đã nhanh lẹ hơn cả ta, làm sao đây, Vương Lam đang ở bên trong.

Nhưng là tại sao ta phải lo sợ… Lạc My không hiểu lý do, nhưng nàng đã hoang mang vô cùng.

Cảnh Dật: “Xin chào các vị ta tên Cảnh Dật, người Cảnh gia ở thành Thuyết Nhã.”

Lãnh Hiên cười cười: “Thì ra là đại gia tộc Cảnh gia, nắm giữ kinh tế giao thương của Dương Thiên Quốc. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt.”

Hàn Nguyệt: “Cảnh công tử, không rõ hôm nay ngài nóng lòng muốn gặp chúng tôi là có chuyện gì?”

Cảnh Mẫn: “Khi nãy chúng ta ở phòng đầu tiên, nhưng nghe được giọng nói quen thuộc của bạn hữu, nên muốn qua đây xem thử.”

Hàn Nguyệt gật đầu nhìn đến Cảnh Mẫn: “Vậy cô nương đã tìm được người quen hay chưa?”

Cảnh Mẫn thì nhìn đến Lạc My, vì nàng cảm thấy dáng người của Lạc My rất đỗi quen thuộc, như chờ cô xác nhận, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên nhìn theo hướng của Cảnh Mẫn, thì đích đến là Lạc My.

Lãnh Hiên làm tròn trách nhiệm giải thích: “À… nàng ấy là đường muội của ta họ Tô.

Còn đây là Hàn Nguyệt bạn hữu của ta.”

Cảnh Dật đáp lời: “Ta biết nàng ấy, đã gặp mấy lần tất nhiên không sai, nàng ấy là thiên kim phủ tể tướng.

Người ta muốn nói đến, chính là vị đường muội này của ngài.”

Lãnh Hiên bực mình, y không thích ánh mắt mà Cảnh Dật nhìn Lạc My chút nào: "Cảnh công tử, tuy đường muội của ta rất đẹp nhưng ngài đây nên tự trọng.

Con cháu thế gia, không lẽ tầng lễ nghĩa này còn cần ta dạy ngài ư?

Lãnh Hiên đã quên một điều gương mặt Lạc My thế nào Cảnh Dật còn chưa thấy, nói gì đến tự trọng hay không a.

Cảnh Dật vẫn chăm chăm nhìn vào Lạc My: “Ta với tiểu thư có quen biết, không phải sao?”

Biết không trốn tránh được nữa, Lạc My cười nhẹ nhàng: “Cảnh thiếu gia lâu rồi không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?”

Hàn Nguyệt: “…”

Lãnh Hiên: “…”

Bọn họ có quen biết nhau, chẳng trách tên Cảnh Dật này lại tự tin như vậy.

Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên là một bộ hóng chuyện, hiện tại đều dồn chú ý về hai người họ.

Vương Lam lúc này đang ở sau bình phong vừa bất ngờ vừa lo sợ, nhưng vẫn cố gắng im lặng đợi diễn biến của sự tình.

Cảnh Mẫn đột ngột nổi giận: “Khỏe gì chứ, chúng ta ngày nào cũng bận rộn, vì tìm kiếm hai người mà nhị ca ta đã bỏ bao nhiêu công sức.

Hai người thì tốt rồi, sống rất là nhàn nhã đi.”

Cảnh Dật kéo tay Cảnh Mẫn lại: “Lạc My tiểu thư, cô đừng để tâm lời của Cảnh Mẫn.

Hiện tại cô nương đang ở đây, vậy Vương Lam muội ấy, chắc chắn cũng phải ở đây đúng không?”

Lãnh Hiên định nói nhưng lại ngập ngừng, vì y phát hiện mối quan hệ giữa hai người Vương Lam với những người này có chút gì đó khó nói, và dường như không muốn gặp nhau. Truyện Hot

Suy nghĩ cho lắm vào, nhưng đến khi nói ra thì hoàn toàn khác: “Vương Lam tiểu thư cô ấy…”

“Muội ấy thế nào?”

Bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, anh tuấn tiêu soái, tràn ngập khí tức nguy hiểm.

Hàn Nguyệt bất ngờ, người này lại là ai nữa đây, hôm nay chỉ là đơn giản ra ngoài đi ăn một bữa, vậy mà có thể gặp được hai người Vương Lam và Lạc My, không những vậy còn có cả bọn người này…

Mọi người: “…”

Lý Tiêu Minh: “Muội ấy đâu?”

Lãnh Hiên: “Ngài là ai, đến đây tìm ai, muội muội của ngài lại là người nào?

Ở đây là đại hội tìm người ư?”

Cảnh Dật lập tức nhận ra Lý Tiêu Minh: “Huynh không phải là người lần trước, chỉ dẫn cho ta tìm được Lạc My và Vương Lam à?”

Lãnh Hiên và Hàn Nguyệt bây giờ mới nắm được mấu chốt, thì ra đi một vòng lớn, bọn họ lại đều là người quen sao?

Nhưng quen với hai người Vương Lam và Lạc My bọn họ, thì đúng hơn.

Lý Tiêu Minh nghiêm túc nhìn Lãnh Hiên: “Hầu gia đây lại nói đùa rồi, tôi là ai ngài không nhận ra thật ư?

Bớt tìm trò tiêu khiển đi, muội muội của ta đâu?”

Lãnh Hiên thật muốn nói ra nỗi oan này, y làm gì biết người trước mắt là ai, nói gì đến muội muội của hắn a.

Lãnh Hiên e ngại: “Chuyện này… muội muội của ngài là người nào, ở đây chỉ toàn bạn hữu và đường muội của ta.”

Hàn Nguyệt chịu không nổi, cũng đành lên tiếng: “Đúng thế, ngài muốn tìm người nào thì cứ báo danh tính, cứ như vậy làm sao bọn ta biết ai là ai được chứ?”

Lý Tiêu Minh dời ánh mắt qua nhìn Lạc My, lúc này Lạc My chợt giật mình run sợ, như bản thân làm điều gì sai phạm lớn: “Bọn muội xin lỗi, hôm nay chỉ có ý đi dạo, không ngờ đến trường hợp này.”

Lý Tiêu Minh: “Rất tốt, trong lúc ta không có ở phủ đệ, hai người liền chạy ra bên ngoài…”

Thời điểm này mà Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên còn không biết y là ai, thì thật uổng công là con cháu gia tộc lớn, học kĩ năng quan sát và phán đoán từ nhỏ.

Lãnh Hiên: "Lý tướng quân, là Lý tướng quân thật thất lễ, không phải ta cố tình không nhận ra ngài.

Mà khi trở về từ Bạch Cốc, ta dường như trí nhớ không được tốt, haha… "

Lý Tiêu Minh: “Khỏi phải giải thích, các người dẫn dắt muội muội ta đến đây là có ý đồ gì?

Không giải thích rõ ràng, đừng trách ta xử theo quân pháp.”

Hàn Nguyệt: “Lý tướng quân có cần ta nhắc cho ngài nhớ không? Ở đây không phải quân doanh của ngài, quân pháp có đem ra cũng không giúp ích được gì.”

Lý Tiêu Minh phất tay, ý nói cho người vào bên trong lục soát, người chưa bước vào phòng, thì Vương Lam đã nhanh hơn, vội vàng đi ra từ tấm bình phong.

Vương Lam nhẹ nhàng hành lễ: “Biểu ca, muội ở đây.”

Lạc My cũng nhanh chân chạy đến cùng đứng với Vương Lam, biểu hiện của cô nàng không khác gì đứa trẻ đang chuẩn bị tâm lý, vì trưởng bối sắp mắng đến nơi rồi.

Cảnh Dật vui mừng ra mặt, vì y đã gặp được người mà mình thương nhớ bao lâu nay: “Vương Lam tiểu thư.”

Vương Lam hành lễ đáp lại: “Cảnh công tử, đã lâu không gặp.”

Cảnh Dật dịu dàng nhìn Vương Lam đáp lễ: “Đã lâu không gặp, gần đây muội sống như thế nào?”

Lý Tiêu Minh thầm nghĩ tất nhiên là tốt, phủ tướng quân của ta cái gì cũng có, muội ấy mỗi ngày đều vui tươi mà trải qua.

Không giống đi chung với ngươi, suốt ngày toàn bị bắt đi mất, chịu khổ không ít. Hơn nữa ở chỗ ta, không ai có thể bắt nạt muội ấy, ngoài trừ ta ra, muội ấy là người có quyền lực nhất phủ đệ.

Vương Lam cười nhẹ: “Tất cả đều tốt.”

Cảnh Dật: “Như vậy thì ta yên tâm rồi.”

Cảnh Mẫn chen vào: “Không giống nhị ca ta, ngày ngày ăn ngủ không yên, nếu không vì đi tìm hai người, bọn ta đã không bỏ lỡ chuyện kinh doanh của gia tộc.

Lúc về đến nhà, còn bị trưởng bối trong nhà la mắng đâu.”

Cảnh Dật liếc Cảnh Mẫn một cái, nàng liền ủy khuất không nói nữa, nhưng lại đầy tủi thân a.

Vương Lam tỏ ra có lỗi, đúng là việc này nàng và Lạc My không biết đến.

Vương Lam: “Thật xin lỗi… ta không hề biết phía sau, đã gây ra phiền phức cho mọi người.”

Lạc My cũng e dè lên tiếng hỏi: “Vậy chuyện làm ăn kinh doanh đó, tổn thất có nhiều không?”

Cảnh Mẫn: “… tất nhiên là…”

Cảnh Dật: “Tất nhiên là không có vấn đề gì lớn, trưởng bối trong nhà chỉ là có chút khó tính mà thôi.

Vương Lam, Lạc My hai người đừng lo lắng.”

Mọi người ở đây đều là người thông minh, ai nấy đều nắm rõ tình hình. Để tránh mọi chuyện nói mãi không dứt, Lý tướng quân của chúng ta liền ra mặt.

Lý Tiêu Minh đầy tự tin: “Tổn thất bao nhiêu, Cảnh gia các người cứ việc đưa đến phủ tướng quân, ta sẽ thay hai muội ấy hoàn trả.”

Vương Lam: “Cứ theo lời huynh ấy, Cảnh gia mau chóng làm sổ sách gửi đến.”

Lạc My: “…”

Lãnh Hiên: “…”

Hàn Nguyệt: “Cảnh Mẫn tiểu thư, cô nương đứng ra lo việc này đi, nếu phía phủ tướng quân không đủ, thì lấy thêm từ phủ tể tướng và hầu phủ đi.

Cảnh tiểu thư xem như vậy đã ổn chưa?”

Cảnh Dật tất nhiên không thể để chuyện đền bù này được xảy ra, bằng không, sau này y đừng mong có được cơ hội nào để thăm hỏi, gặp gỡ Vương Lam.

Do đó, y vừa định lên tiếng từ chối, thì Lý Tiêu Minh lại lên tiếng trước.