Thời Không Lụi Tàn

Chương 102: Lạc lối



Thuốc Nổ vừa mới dứt lời thì Suối Nguồn ở bên cạnh đột ngột nổi bọt bong bóng khí tựa hồ sôi lên sùng sục. Mỗi khi bong bóng vỡ ra, từng dòng nước đen ngòm, đặc quánh và kinh tởm gớm ghiếc bắn thẳng ra tứ phía xung quanh.

Thuốc Nổ và Liễu Nhu phải rút ra xa khỏi bờ suối hơn 20 mét mới có thể tránh được hoàn toàn chúng. Cỏ cây nằm sát ven bờ vốn đã bị nhuốm màu đen héo tàn, giờ càng không thể nhận ra hình dáng ban đầu được nữa. Mikhail thấy vậy cũng chẳng còn muốn dây dưa với Thuốc Nổ thêm nữa:

“Chuyện ở đây xem như xong, chúng ta rồi sẽ còn gặp lại.”

Nói đoạn, hắn bám người vào trên chiếc vòng. Bốn cánh quạt của nó xoay xoành xoạch, nhanh chóng đưa Mikhail bay cao lên trên bầu trời, hướng về góc bốn giờ so với chiều chảy của dòng suối, khuất đằng sau những rừng cây vô cùng vô tận nơi đây.

“Chuyện này là thế nào” – Liễu Nhu thì thầm.

Thuốc Nổ cũng chẳng rõ đầu mối. Cậu chỉ cảm giác được rằng, thế giới này đang có một thay đổi lớn nào đó. Họ không hẹn mà đột ngột cùng nhìn vào một cái cây bụi đằng sau lưng.

Nó đang ngọ nguậy và phát ra những âm thanh xào xạc, xào xạc.

Trời không hề có gió, nó cũng là cái cây duy nhất đang rung động ở nơi này.

Thuốc Nổ dùng tay của mình vẹt nó ra.

Ở bên trong lùm cây chẳng có bất cứ thứ gì cả.

“Cái bụi cây này, nó đang tự động di chuyển?”

“Anh xem, thứ nhựa gì đang chảy ra từ trên thân của nó thế kia?”

Thuốc Nổ thấy một chất lỏng có màu đỏ sậm vô cùng quen thuộc. Nó đang chảy ra từ phần tiếp xúc giữa thân chính với một nhánh cây lớn nhất, kéo dài xuống, nhỏ tong tong thành tiếng ở trên mặt đất mà nếu lắng tai chú ý một chút, con người có thể nhận ra được.

Thuốc Nổ theo bản năng dùng tay quệt một ít thứ chất lỏng đó, đưa lên mũi ngửi:

“Đây là máu?”

“Cái cây này, nó đang chảy máu ư?”

“Là Mộc Giới đang chảy máu!”

Hiện tượng quái dị này xuất hiện càng lúc càng nhiều, không chỉ những thân cây mà tới bây giờ, từ trong mặt đất cũng bắt đầu chảy ra từng dòng máu đỏ tươi. Ở những tầng đất mà lá rụng tương đối ít, chúng thậm chí còn thấm đẫm hết cả mặt lá, kéo chúng trôi thành từng đường rãnh nhỏ theo đủ mọi loại phương hướng khác nhau.

“Peaky?”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

[Tôi nhắc lại, không hề có biến cố nào đang xảy ra ở trong Mộc Giới cả]

“Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ những biến cố đang xảy ra trước mặt là do chúng tôi tự tưởng tượng ra?”

[Tôi không biết. Rất có thể là một loại hiệu ứng khúc xạ quang học nào đó. Tôi hoàn toàn không ghi nhận được biến đổi bất thường nào.]

Thuốc Nổ gần như có thể ngay lập tức phủ nhận điều này. Chẳng có bất cứ một hiệu ứng quang học bình thường nào có thể lọt qua được Tổ Nhãn người Lausiv của cậu cả, bởi nó có khả năng phóng đại vật chất tới tận mức độ hạ nguyên tử.

Liễu Nhu nhớ tới những câu Mikhail nói cũng góp lời vào:

“Liệu đây có phải là một nhiệm vụ hay không? Nhiệm vụ thế giới chẳng hạn?”

[Không hề, giống như trước đây, sóng não của Tưởng Giới chưa bao giờ có phản ứng đối với sự việc xảy ra trong Mộc Giới.]

Thuốc Nổ theo thói quen lại dặn dò Peaky một lần nữa:

“Nếu như có chuyện gì xảy ra khiến chúng tôi dừng lại một chỗ quá năm phút, cô hãy đăng xuất chúng tôi ra khỏi Mộc Giới ngay nhé.”

[Đã rõ!]

Hai người Thuốc Nổ tìm cách tránh xa ra khỏi Suối Nguồn, đi về phía nơi nằm trong bản đồ Mộc Giới được gọi là Vách Núi Tinh Linh. Đây chính là điểm tập kết lớn nhất của tất cả mọi người Namuh ở Mộc Giới. Họ có thể đến đây để nhận phân phối nhiệm vụ khám phá bản đồ, trao đổi thông tin về các Hệ Cường Hóa, đồng thời nhận viện trợ từ những người Namuh khác nếu họ vô tình chọc giận phải một loài thú dữ nào đó ở trong khu rừng khổng lồ vô tận này.

Thuốc Nổ rất may mắn vì ở lần xuất hiện đầu tiên, cậu đã nằm ở ngoài phạm vi bản đồ hiện tại của người Namuh. Nếu không phải đứa trẻ người Lausiv kia giúp cậu, Thuốc Nổ chẳng còn cách nào khác ngoài hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục lang thang và chờ vận may đưa cậu trờ lại phạm vi bản đồ, hoặc là đăng xuất.

“Vậy là cô chẳng đạt được gì?”

Thuốc Nổ vừa leo lên một cái rễ cây chắn ngang đường có chiều cao gấp hai lần cậu, vừa chật vật giúp đỡ Liễu Nhu leo qua. Cô nàng chẳng mấy giỏi cho những việc liên quan tới vận động chân như thế này nên bọn họ vô cùng tốn thời gian:

“Lần đầu tiên lặn vào Mộc Giới rất quan trọng. Chắc chắn sẽ có được Hệ Cường Hóa nào đó. Còn có được những hệ xịn xò hay không thì tùy vào may mắn của mỗi người. Phần lớn người Namuh đều chỉ nhận được những Hệ Cường Hóa vất đi. Lúc đó, đa số họ sẽ chuyển sang Hệ Cơ Giáp bởi nó chẳng có yêu cầu gì cả. Một số khác hi vọng vào lần tiến vào Mộc Giới tiếp theo. Chỉ có rất ít người dám vào Kim Giới để tìm Hệ Ma Pháp mà thôi…”

“Lần này đã là lần thứ ba tôi tiến vào Mộc Giới rồi, không đạt được thứ gì là hết sức bình thường…”

“Từ từ đã” – Thuốc Nổ nói, ra dấu im lặng.

Liễu Nhu đưa mắt sang nhìn cậu. Thuốc Nổ chỉ trỏ nhẹ vào lỗ tai của mình, ý bảo cậu đã nghe thấy tiếng gì đó.

Quả nhiên, khi Liễu Nhu tập trung cao độ để lắng nghe, cô cũng lờ mờ nhận ra được âm thanh đó, hình như là tiếng của ai đang kêu la thảm thiết lắm. Hai người nhẹ nhàng trườn lên theo thân cây, vượt qua tầng lá thấp để tiến vào trong tầng lá cao hơn.

Họ khẽ vạch nhẹ tán lá ra. Xuyên qua những kẽ hở màu xanh pha lẫn lốm đốm những đường nét màu đỏ sậm, họ hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ở trong đó, một trong những nụ hoa khép lại mà Thuốc Nổ nhìn thấy ban đầu đang liên tục di động. Nó không có dấu hiệu gì là sẽ nở ngược ra trở lại thành bông hoa mà cứ phập phồng lên xuống như thể có thứ gì đó đang ở bên trong đang muốn thoát ra vậy. Tiếng động họ nghe thấy chính là phát ra từ bên này.

Thuốc Nổ nhớ tới người đàn ông nhảy vào trong một bông hoa tương tự mà cậu trông thấy lúc trước, lòng đang nảy lên nỗi hồ nghi thì Liễu Nhu đã xác nhận:

“Không thể nào! Bên trong cái bông hoa ký ức này không phải là một người Namuh đấy chứ?”

“Quả nhiên là thế!” – Thuốc Nổ tự nhủ.

Xem ra những bông hoa này cũng có tác dụng như Suối Nguồn, là một nơi có thể cung cấp các trải nghiệm cho người Namuh và thưởng cho họ các Hệ Cường Hóa tương ứng. Hèn gì mấy tên kia lại nhiệt tình lao vào trong lòng chúng đến như vậy.

Nụ hoa đang khép dường như cảm nhận được bên này có mùi hơi người. Nó khẽ vươn phần chóp ra về hướng hai người Thuốc Nổ và Liễu Nhu đầy tính khiêu khích. Thông qua khe hở nhỏ xíu ở phía bên trên, hai người bọn Thuốc Nổ đã nhìn thấy được hình dáng của người bên trong.

“Carl béo!”

Không ai khác đây chính là kẻ định bán thông tin cho Thuốc Nổ lúc cậu chuẩn bị lặn vào Mộc Giới. Hẳn nhiên là cái kinh nghiệm năm sáu mươi lần lặn vào Tưởng Giới gì đó của hắn chẳng có chút tác dụng nào trong trường hợp này cả. Hắn đang liên tục vẫy vùng, đưa cánh tay phải cuối cùng còn sót lại cố gắng vươn ra khỏi nụ hoa.

Hắn loáng thoáng thấy hai người Thuốc Nổ thì lòng hơi mừng rỡ, đôi mắt không nhịn được mà ánh lên, ra chiều định kêu cứu. Chỉ là khi hắn vừa nhận thấy Thuốc Nổ là ai thì tâm trạng vui vẻ khi có người xuất hiện lập tức tan thành mây khói. Xem ra hắn cũng tự biết lấy mình đã làm điều gì. Cái nghề bán thông tin cho người mới này của hắn đôi khi cũng kết được bạn nhưng trong phần lớn các trường hợp là gây thù chuốc oán không ít.

Thuốc Nổ vốn còn đang do dự không biết có nên ra tay hay không thì Liễu Nhu đã định làm “ mỹ nữ cứu anh… béo” mà xông lên.

“Khoan đã! Đừng tới đó.”

Một giọng nói đầy nữ tính hô vang. Thuốc Nổ cũng chẳng cần biết nó là đúng hay sai, đã theo bản năng, trước hết vươn tay kéo Liễu Nhu lại cái đã.

Lực tay của cậu rất mạnh, chỉ cần giật một cái là Liễu Nhu đã ngã bổ nhào ngược vào trong lòng cậu khiến mặt mũi cô nàng đều đỏ ửng hết cả lên.

“Ai đấy!” – Thuốc Nổ hỏi.

Từ trong một tán lá gần đó có một người phụ nữ khác bước ra.

“Là cô!”

“Là cậu!”

Liễu Nhu nghe tới đây thì ngay lập tức cảnh giác hẳn lên. Chỉ nghe Thuốc Nổ tiếp tục:

“Không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được Vương Mẫn cô nương đây. Chuyện này không khỏi làm cho tại hạ cảm thấy vạn phần kỳ thú.”

Cô gái kia bật cười:

“Được rồi, cậu cũng đừng làm trò mèo nữa. Đây cũng chẳng phải là Thủy Giới. Xưng hô cô nương, tại hạ này nọ thì chắc thôi đi. Có điều cậu cũng thật là tay sát gái có hạng. Lần trước gặp là có một cô bé nhỏ nằm ở trong lòng. Lần này thì lại là một cô bé lớn. Không lẽ lần tiếp theo gặp cậu, tôi sẽ được thấy một bà cô nào đó nằm trong lòng cậu cũng nên.”

Liễu Nhu đỏ bừng vội vàng rời khỏi người Thuốc Nổ.

“Vẫn chưa có dịp cảm ơn cô Vương Mẫn vì đã giúp đưa tôi tới Tử Cấm Thành lần trước. Nếu không nhờ có cô, tôi cũng không có cơ hội để được thức tỉnh ra khỏi Thủy Giới.”

Vương Mẫn ngạc nhiên:

“Không ngờ chuyện ngày đó lại là một phần nguyên nhân giúp đỡ cậu thức tỉnh. Cảm ơn gì đó thì thôi đi. Dù sao Hiến Quốc đang thiếu nhất là nhân lực. Nếu có thêm được người nào chính là hay người nấy.”

Liễu Nhu chỉ tay qua bên kia:

“Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính được không? Ông ta sắp bị ăn thịt tới nơi rồi kìa.”

Vương Mẫn lắc lắc đầu:

“Chúng ta không làm được gì cho ông ta đâu.”

“Tại sao thế?”

Trả lời cô nàng lần này lại là Thuốc Nổ. Cậu đã loáng thoáng nhận ra được nguyên nhân, bẻ hai nhánh cây con phóng thẳng xuống tán lá um tùm ngay bên dưới, trước mặt bọn họ. Từ trong đó lập tức mọc ra bảy tám bông hoa tương tự như bông hoa kia, chỉ có cái là chúng đang nở rộ ra chứ không phải khép chặt. Song, một vài trong số chúng vẫn còn vương lại vết máu tươi của bữa ăn vừa hoàn thành cách đây không lâu.

Cả hai người con gái thấy vậy đều có cảm giác muốn nôn ọe. Vương Mẫn ráng nhịn xuống, tiếp tục nói:

“Có phải hai người đang định đi về phía Vách Đá Tinh Linh để tìm kiếm thêm thông tin về những biến đổi bất thường đang diễn ra tại đây?”

Liễu Nhu liền gật đầu. Vương Mẫn lại tiếp tục:

“Đường này không thông đâu, đoạn phía trước có vô số cây hoa ăn thịt như vậy chắn đường. Nếu cố gắng tiến lên, không cẩn thận chính là bỏ mạng như chơi. Chúng ta đi vòng lên phía Bắc, vượt qua Hẻm Núi Ngủ Gật để tới Vách Đá Tinh Linh thì an toàn hơn.”

Thuốc Nổ lật mở bản đồ ra, quả nhiên nhận thấy con đường đó có thể đi thông được. Chỉ có điều, cậu vẫn thắc mắc:

“Trên bản đồ cũng không có ghi nơi đây có nhiều Hoa ký ức như vậy, cô làm cách nào để có thể biết được phía trước toàn là bọn nó?”

Vương Mẫn không nói gì, móc từ trong túi không gian nhỏ đeo đằng sau ra hai tấm áo trùm màu đen bê bết máu khác, đưa ra trước mặt Thuốc Nổ:

“Anh xem, ban đầu nhóm chúng tôi có ba người, chính là từ con đường phía bên đó chạy về nơi đây.”

Liễu Nhu hơi rùng mình, không dám nhìn thẳng vào chúng. Ở một trong hai tấm áo trùm có một chất nhầy đen đen dính dính, không biết là do thứ gì tạo ra đang đính chặt một miếng thịt đỏ hỏn vào bên trên áo. Nếu chỉ nhìn bình thường thì rất khó biết được đây là thịt của con gì, nhưng kết hợp với câu chuyện của Vương Mẫn thì kết quả đã rõ ràng hơn khá nhiều.

Thuốc Nổ lại chẳng mấy để tâm. Cậu suy nghĩ một chút rồi nói:

“Được, chúng ta cùng đi qua Hẻm Núi Ngủ Gật.”

Nhìn trên bản đồ thì cực kỳ gần nhưng để tới được đó, họ cũng đã phải mất thêm một ngày đi bộ ở trong đường rừng nữa. Những lằn máu ở trên mặt đất cũng có điểm tích cực của riêng chúng. Đó là chúng đã đẩy đám lá rụng dày đặc của nơi này tán loạn ra khắp nơi, giúp cho bọn Thuốc Nổ có thể dễ dàng quan sát và đánh dấu đường đi của mình hơn.

Trên suốt cả chặng đường đó, không có bất kỳ loài động vật nào xuất hiện trước mặt họ, không biết là chúng đều đã lẩn trốn đi đâu mất hết.

Sở dĩ có tên là Hẻm Núi Ngủ Gật là bởi vì bình thường nơi này tồn tại rất nhiều con khỉ mà Thuốc Nổ thấy được lúc trước. Trong quá trình chúng di chuyển và chơi đùa trên các Vách Đá hai bên, chúng liên tục chuyển đổi trạng thái giữa cơ thể bình thường và trạng thái khí. Bởi vậy mới tạo ra một bản hòa ca vô cùng sống động của gió.

Bản hòa ca này kết hợp với độ vọng của các vách đá nơi đây tạo ra một thứ âm thanh có kiểu tần số tựa như những tiếng ồn trắng, giúp cho đầu óc con người thư giãn và khiến những ai đi qua vô cùng dễ buồn ngủ, thế mới ra tên gọi Hẻm Núi Ngủ Gật.

Chỉ là nơi này bây giờ chẳng có bất kỳ một con khỉ nào cả.

Vậy nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều không đồng nghĩa với việc nơi đây chẳng có gì.

Khi họ đã băng qua được tới non nửa Hẻm Núi Ngủ Gật, họ đã gặp phải một người Namuh khác trong tầm mắt. Hắn đang ngồi trên một cái ghế nhỏ bằng gỗ, chắn ngang chính giữa đường, mặt nhìn về hướng Vách Đá Tinh Linh phía xa. Trông số sao trong cái tấm kim loại đính trên áo thì hẳn là thuộc về cấp lớp 4 – tức đám Người Nhái Chuyên Nghiệp ở Học Viện.

Tuy cái đánh giá này đôi khi cũng chẳng chính xác nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, họ tìm cách thân thiện tiến lên chào hỏi:

“Anh bạn này, ở nơi đây đã xảy ra chuyện gì thế? Sao anh lại ngồi ở đây?”

“Đây là nơi hai con người Namuh dũng cảm nằm xuống.”

Thuốc Nổ khựng lại giữa chừng. Không phải chứ người này…

Trong khi Liễu Nhu vẫn tiếp tục lên tiếng hỏi:

“Ồ, thật như vậy sao? Không biết là những bậc tổ tiên danh tiến nào của Namuh đã ngã xuống ở đây, anh bạn có thể nói cụ thể hơn để chúng tôi được biết tới mà tưởng nhớ.”

“Ai bảo họ là tổ tiên của người Namuh?”

Liễu Nhu nghi hoặc. Nếu không phải tổ tiên nào đó nổi tiếng từng lặn vào Mộc Giới, không lẽ gần đây có người chiến sĩ xuất sắc nào của Hiến Quốc đã lại ngã xuống. Liễu Nhu còn định hỏi han thêm thì Thuốc Nổ đã đứng chắn trước mặt cô nàng. Người kia cũng cùng lúc này đứng lên xoay mặt lại:

“Hôm nay, tại nơi này, sẽ… có hai người phải nằm xuống.”

Hắn cố ý kéo dài chữ “sẽ” ở trong câu nói này ra. Liễu Nhu bật thốt lên:

“Tưởng đại nhân của Chấp Chính Giả. Sao ngài lại ở đây?”

Tưởng Viễn Hà nghe thế chỉ bình lặng nói:

“Cô làm tốt lắm Vương Mẫn. Dù cho hai tên thuộc hạ của ta đi theo cô đã chết nhưng cô vẫn có thể tuân thủ đúng giao ước của chúng ta mà tìm được và dẫn thằng nhãi này về đây.”

Vương Mẫn khẽ đưa một ánh mắt áy náy nhìn Thuốc Nổ và Liễu Nhu, không do dự một giây mà bước lại gần phía Tưởng Viễn Hà. Liễu Nhu quay sang nhìn phản ứng của Thuốc Nổ nhưng miệng lại hỏi Vương Mẫn:

“Chuyện này là sao hả chị Vương Mẫn?”

Vương Mẫn mặc kệ lời này chỉ chăm chăm vào Tưởng Viễn Hà:

“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi. Giờ thì nói cho tôi biết đi. Tung tích của em gái tôi đang ở đâu. Ngài đã hứa rồi mà phải không?”

Trong chất giọng của Vương Mẫn có một sự yếu đuối và tủi thân tới lạ thường, không giống với giọng hằng ngày của cô.

“Lời hứa của Chấp Chính Giả nặng tựa ngàn cân. Nói ra tất yếu sẽ cho cô biết. Có điều, cô không phiền nếu như ta có thể thỏa mãn chút ham muốn nhỏ nhoi của lão già này để báo thù cho đứa cháu hư đốn của ta trước chứ?”

“Chuyện này tuyệt đối là không dám làm phiền Tưởng đại nhân. Ngài cứ thong thả.”

Liễu Nhu dường như không tin được vào tai mình nữa:

“Tưởng đại nhân. Chấp Chính Giả vốn nổi tiếng là công bằng và liêm chính. Ở trong phiên tòa ngày hôm đó trước sự chứng kiến của không ít người Namuh, toàn bộ Hiến Quốc đã thông qua quyết định sẽ tha bổng cho Trần Ngọc nếu như anh ấy thắng trận Đạo Kỳ rồi kia mà? Chẳng lẽ quyết định của toàn bộ người Namuh chẳng có giá trị gì với ngài hay sao?”

Thuốc Nổ cười xuề xòa:

“Nếu như ông ta thực sự tôn trọng những gì luật pháp Namuh quyết định mà nói, ông ta đã không kích động người bạn thân của tôi và người bạn thân của cô đi truy sát tôi như vậy.”

Liễu Nhu phải tốn một lúc mới có thể hiểu được ý trong lời nói của Thuốc Nổ:

“Alfred ư? Lần đó ở trong lều của tôi anh không nói một lời đã xông lên đánh cậu ấy là do cậu ấy được cử đi ám sát anh?”

Thuốc Nổ vẫn chỉ nhìn đăm đăm vào Tưởng Viễn Hà, ngỏ ý rằng chính ông ta mới có câu trả lời. Tưởng Viễn Hà dường như bây giờ mới nhận ra được sự có mặt của Liễu Nhu, người ở trong mắt ông ta e rằng còn chẳng khác gì một con ruồi cả, không hơn không kém:

“Công bằng ư? Liêm chính ư? Nói lời hay ho sáo rỗng thì Chấp Chính Giả bọn ta là cánh tay hành pháp bảo vệ cho trật tự và công lý của Hiến Quốc. Lời nói thẳng khó nghe chính là, chúng ta chẳng khác gì nô lệ cho ý chí của toàn bộ dân chúng Namuh. Thật nhảm nhí, cô có biết được nỗi đau đớn của con người khi kẻ thù giết đứa cháu duy nhất cứ nhởn nhơ ở trước mặt mà không thể tự tay băm hắn ra làm trăm mảnh được không? Thay vào đó ta phải mỉm cười, làm như không có gì xảy ra với hắn!”

“Xem ra ông cũng đã bỏ ra không ít công sức để lén lút vào trong Tưởng Giới lần này đuổi theo tôi nhỉ?” – Thuốc Nổ nói móc.

Đôi mắt Tưởng Viễn Hà lóe lên cái nhìn sắc bén. Liễu Nhu rầu rĩ:

“Vậy mà khi còn nhỏ đã có lúc tôi mơ ước được làm Chấp Chính Giả để bảo vệ cho pháp luật của Hiến Quốc. Tôi còn tự ti cho rằng vì hai chân không lành lặn nên mình không xứng làm Chấp Chính Giả. Đúng là không xứng. Nhưng là Chấp Chính Giả không xứng với tôi.”

Tưởng Viễn Hà khịt mũi:

“Con nhóc như cô thì biết cái gì chứ. Nếu cô biết người tiền nhiệm của ta bốn mươi năm trước đã bị ép phải tham gia một trận Đạo Kỳ bất bình đẳng, để đến nỗi sau đó bị treo cổ, chỉ vì trả thù cho người thân, cô sẽ không ham hố địa vị này như vậy đâu. Mà thôi, chẳng sao cả, ta còn phải nhanh chóng trở lại Vách Đá Tinh Linh. Để ta tiễn các người đi một đoạn vậy.”

Hắn nói song thì giơ cao tay lên trời.

Một loạt những người không mặc áo trùm và khoác lên mình vô số các lớp ngụy trang khác nhau bằng cây cối nhô đầu ra từ phía bên trên các sườn dốc của hẻm núi. Trên tay của họ lăm lăm súng hỏa mai, chĩa thẳng vào hai người Thuốc Nổ. Ước chừng một vòng cũng phải có tới bốn, năm mươi người đang có mặt xung quanh đây.

Súng được thiết kế vô cùng thô sơ và đơn giản, gần như toàn bộ nguyên liệu đều được làm từ gỗ, chú trọng vào dễ dùng và tiện dụng hơn là độ chính xác và hiệu quả sát thương. Hẳn là toàn bộ số vũ khí này đều được người Namuh tự tay chế tác sau khi vào trong Mộc Giới.

Vương Mẫn cau mày:

“Tưởng đại nhân, Vách Đá Tinh Linh là căn cứ trọng yếu nhất của nhân loại Namuh chúng ta ở trên Mộc Giới. Ngài đem một số lượng lớn quân bảo vệ ở đó đi tới nơi này như vậy. Nếu lỡ xảy ra biến cố gì, chúng ta làm sao có thể kịp xử lý.”

“Mộc Giới thì có thể có biến cố gì?”

Vương Mẫn đã chính mắt thấy những bông hoa ký ức đột ngột chuyển sang chế độ ăn thịt người nên chẳng thể đồng tình với Tưởng Viễn Hà được. Tuy nhiên, cái uy của ông ta quá lớn, hơn nữa mình đang có chuyện nhờ ông ta nên cô chẳng dông dài thêm một lời nào.

“Chuẩn bị, lên đạn!”

Thuốc Nổ nói nhanh với Liễu Nhu:

“Khi hiệu lệnh của họ vang lên, chúng ta chạy tới tảng đá ở góc 10 giờ nhé… Khoan, đừng đưa đồng tử của cô liếc nhìn nó vội! Đó là góc chết của vòng vây đối phương. Nếu cô trúng đạn cũng không sao, an tâm, tôi có thể cầm cự với họ qua năm phút để chúng ta rút lui khỏi Mộc Giới an toàn.”

Liễu Nhu không biết Thuốc Nổ lấy tự tin này ở đâu ra, họ đang bị áp đảo hoàn toàn về mặt vũ khí so với đối phương. Nghĩ tới đây, cô chỉ thở dài:

“Vậy thì nghe anh vậy, giá như không ở địa phương trống trải này mà ở trong rừng cây, họ cũng chẳng thế vây chặt chúng ta như thế này.”

Phía đối diện, Tưởng Viễn Hà vẫn chưa ra hiệu lệnh cuối cùng, sau một phút do dự, đắn đo, ông ta hỏi Thuốc Nổ:

“Thằng bé…"

"...Nó đã chết như thế nào?”

Thuốc Nổ cười khẩy:

“Như một kẻ hèn nhát!”

“Bắn nó!” – Giọng giận dữ của người đàn ông vang lên. Hàng loạt những viên đạn gỗ rít qua không khí lao vào vị trí của hai người.