Thời Không Lụi Tàn

Chương 111: Tàn nhẫn



Phạm Quang đưa đôi mắt vô hồn nhìn theo hướng miếng thịt bay ra khỏi miệng.

Hắn liền ngạc nhiên nhận ra sự có mặt của Thuốc Nổ đang quằn quại trong đau đớn, cứ như thể việc Thuốc Nổ đang ở đây hoàn toàn không có nửa xu nào quan hệ với hắn vậy:

“Ồ, anh bạn già thân mến của tao. Hãy đợi tao một chút nhé!”

Hắn vẫy vẫy tay ra hiệu. Người quản lý của khu giải trí này lại một lần nữa xuất hiện. Trái với không khí khác lạ của cả khu vực này, tên quản lý vẫn giữ cái bộ mặt nịnh hót và luồn cúi chẳng sai biệt chút nào so với lần cuối Thuốc Nổ gặp hắn.

“Thủ tướng đại nhân, ngài không hài lòng với nhà bếp của chúng tôi sao? Để tôi khiển trách họ nhé? Không biết ngài muốn đổi món nào khác. Trong thực đơn của chúng tôi vẫn còn vô số món ăn đa dạng đủ các thể loại. Chắc chắn một trong số chúng sẽ khiến ngài hài lòng. Hoặc giả nếu như ngài muốn một thực đơn tự chọn…”

“Đủ rồi!”

Phạm Quang vừa nói vừa ra hiệu với Yukie. Cô lập tức hỏi tên quản lý:

“Chỗ các ngươi có Herzee không? Còn sống thì càng tốt!”

“Phu nhân, ngài cũng biết nuôi sống các loài động vật ở bên ngoài Vách Tường chính là trái với luật lệ Quân Đoàn đề xuất ra. Đây chính là vi hiến…”

Yukie nhướng mày:

“Ta chỉ hỏi có hay không mà thôi. Còn thứ Hiến Pháp ghê tởm được số đông tạo thành kia đã sớm không còn giá trị gì rồi. Ngươi lải nhải về nó có phải là còn nhung nhớ chế độ cũ?”

Tên quản lý mướt mồ hôi:

“Nào dám, nào dám, hai vị khách quý đợi tôi một chút. Một chút thôi.”

Tên quản lý cũng chẳng biết Phạm Quang đang ăn uống bình thường như vậy đột nhiên đòi Herzee sống làm cái gì. Có điều, đó cũng chẳng phải là chuyện của hắn ta quản được. Quản ai chứ quản lên đầu người đang cầm súng dí vào mình thì chỉ có đường chết.

Chỉ chưa đầy hai phút sau, một cái lồng nhỏ đã được mang lên, bên trong chứa bốn con Herzee đang chạy nhung nhúc. Thuốc Nổ tới bây giờ mới biết hóa ra bọn Herzee này trông chẳng khác mấy với một con chuột con. Ai ngờ được thứ sốt đuôi hào nhoáng trước kia cậu thưởng thức là trích ra từ thứ này.

Phạm Quang gật đầu, cũng chẳng nói chẳng rằng một lời, trước ánh mắt kinh ngạc tới phát khiếp của đám bồi bàn quanh đây, trực tiếp lấy ra một con Herzee sống, bắt đầu bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm.

Một thứ chất lỏng xam xám chẳng biết có phải là máu hay không xịt ra tứ tung về phía đằng trước, dính cả vào trong áo của tay quản lý. Song hắn bây giờ đã run như cầy sấy, chết trân tại chỗ, nào có dấu hiệu gì là sẽ phản ứng trước điều này.

“Hương vị này, thật là hoài niệm.”

Chẳng có bất kỳ ai dám đáp lời hắn ta ngoại trừ Thuốc Nổ:

“Làm sao mày lại ra nông nổi này?”

Phạm Quang cười nhe nanh ra, trên đó bám đầy những thứ màu xám xin xỉn:

“Nếu như mày phải sống bên ngoài Vách Tường mấy tháng trời thì cũng sẽ sớm trở thành giống như tao mà thôi. Thực ra nể tình quen biết của chúng ta bấy lâu nay, mày cũng có thể thử một chút, khi quen rồi thì sẽ thấy nó không hề tệ tới mức đó đâu.”

“Mày bây giờ đã khác tới mức tao không còn có thể nhận ra được nữa.”

“Thay đổi là tốt, thay đổi là tốt chứ! Thay đổi giúp con người ta trưởng thành hơn, hoàn thiện hơn. Mày xem, mái tóc đen của tao bây giờ. Tao đã nghe lời mày mà nhuộm nó lại cho đàng hoàng rồi. Có phải chính mày cũng không nhận ra được tuổi thực của tao qua mái tóc nữa phải không?”

Thuốc Nổ lắc lắc đầu:

“Mày hoàn toàn có thể sống khỏe với cái danh anh hùng Thổ Giới của mình nhưng mày lại cố tình quy đổi năng lực ra ngoài. Để làm gì chứ? Trả lời tao đi. Mày hận tao tới mức đó sao?”

Phạm Quang đập bàn:

“Mày đã làm gì với tao và Min Lee còn không tự biết hay sao mà dám ngang nhiên hỏi câu đó?”

Thuốc Nổ không ngờ Phạm Quang dám nhắc tới Pearl Min Lee trước mặt Yukie nhưng cô chỉ cười khẩy nhìn lại cậu, ra chiều chẳng hề để tâm chút nào.

Phạm Quang nghiến răng nghiến lợi:

“Mày vẫn luôn như vậy. Tao chẳng có cảm giác mày là bạn với tao mà giống như mày là bố của tao vậy. Ừ, thì đúng, mày đứng đắn hơn tao, trưởng thành hơn tao, mày hiểu biết hơn tao…Cô ấy cũng thích mày hơn tao rất nhiều.”

Nói tới đoạn cuối thì giọng điệu Phạm Quang đã biến thành căm hận:

“Tao đã chúc phúc cho mày, chúc phúc cho hai tụi mày thật lòng. Nhưng mày xem! Mày xem mày đã làm thứ quái quỷ gì. Chuyện tốt mày đã gây ra không lẽ mày còn không muốn nhận sao?”

Yukie bên cạnh liếm môi đắc ý, dường như đã không còn có thể kiên nhẫn chờ đợi được bài phát biểu dài dòng của Phạm Quang nữa mà muốn báo thù ngay.

Thuốc Nổ lắc đầu:

“Tao xin lỗi. Nhưng đó là số phận, tao chỉ có thể nói tao sẽ hết sức bù đắp, vậy thôi.”

Phạm Quang cười cợt:

“Số phận? Số phận? Đừng chọc cười tao như vậy chứ? Kể từ khi mày khởi động cỗ máy đó. Lúc cái tay mày nhấn vào cái nút đó, mọi chuyện đã là do mày. Là do mày rồi! Chứ không phải do bất cứ thứ gì gọi là số phận cả! Mày biết cái gì là số phận không? Đây mới gọi là số phận này!”

Phạm Quang chỉ tay về phía màn hình chiếu, trên đó xuất hiện một đoạn camera ghi hình lại. Đúng là cảnh ngày hôm đó Thuốc Nổ và Liễu Nhu hẹn ăn tối với nhau. Chẳng biết Thuốc Nổ nghĩ như thế nào chứ nhìn vào ánh mắt đắm đuối trước sau như một của Liễu Nhu nhìn cậu thì ai cũng biết rõ mười mươi là cô nàng đang mê cậu như điếu đổ.

Thuốc Nổ bình tĩnh nói:

“Đừng làm gì để tao phải hối hận vì đã quen mày.”

“Vậy cơ á? Tao vẫn cứ thích làm điều đó đấy, thì đã làm sao nào!”

Màn hình lại chuyển qua cảnh ở chỗ bãi đậu xe trước lối vào khu giải trí. Lúc này một đám người mặc giáp màu trắng đang đè Liễu Nhu, Thạch Hào và Andrey xuống sát mặt đất. Bọn họ đều bị bịt mắt, chỉ từ hình ảnh mà thấy thì trên người đều bầm dập nhiều chấn thương cả.

“Chà thêm một chút âm thanh cho sống động nhỉ? “ – Phạm Quang cười cười.

Hắn bấm nút, trên màn hình liền hiện ra tiếng nói của mọi người đang ở hiện trường.

“Trần Ngọc là bạn của chúng tôi, dù cho anh có đánh chết tôi cũng không khai ra cậu ấy ở đâu đâu!”

Đây là lời nói của Andrey. Anh ta vừa dứt lời thì ngay lập tức ăn ngay hai vả trời giáng vào mặt khiến cho quai hàm bị lệch qua cả một bên.

Liễu Nhu vừa khóc lóc vừa nói:

“Xin các anh, xin các anh! Chúng tôi cũng chỉ là những người bình thường, sống và làm việc theo Hiến Pháp mà thôi. Chúng tôi đâu có tội lỗi gì mà phải chịu hình phạt như thế này? Tôi muốn khiếu nại. Peaky! Peaky!”

Tất nhiên, chẳng có bất kỳ tiếng nói từ trong không khí nào đáp lời Liễu Nhu hết cả. Chỉ có giọng lạnh lùng của đám người kia cất lên:

“Chà, con què này cũng lớn gan phết. Peaky á? Cô có gọi khản cả giọng cũng chẳng có bất kỳ một Peaky nào xuất hiện để cứu cô đâu. Anh em đâu, lên đạp nó cho tao!”

Cả đám người xung quanh đều như hổ đói mà xông lên, bắt đầu liên tục đạp vào người của Liễu Nhu. Bọn chúng còn độc ác hơn nữa khi những đòn xuống tay nặng nhất đều giáng thẳng vào đôi chân tàn tật của cô khiến cho cô đau đớn ứa nước mắt, liên tục gào lên thê thảm.

Thuốc Nổ nghiến răng rít lớn:

“Phạm Quang!!!”

Phạm Quang cười cười, vừa ngắm nghía Liễu Nhu ở trong màn hình vừa nói:

“Chậc, chậc, nhìn kỹ lại thì con bé này cũng có một chút ít nét giống với Min Lee đấy. Hèn gì mày lại mê nó như vậy. Thật là, mày đúng là mù rồi. Thứ què quặt giẻ rách này thì có điểm nào xứng với Min Lee kia chứ? Để tao cho mày thấy bản chất thật sự của nó nhé.”

Phạm Quang nói vào trong bộ đàm:

“Chơi con bé đó cho ta, đứa nào chơi nhiệt tình nhất ta sẽ cho một ghế bộ trưởng trong chính quyền mới.”

Những kẻ ở bên ngoài đều hú lên một tiếng như mãnh thú.

Thuốc Nổ cố vớt vát lại hi vọng cuối cùng:

“Mày cũng có một đứa em bị dị tật cơ mà? Mày nghĩ sao nếu người ta làm thế với thằng bé? Dừng lại ở đây…”

“Thằng bé không bị dị tật!...” – Phạm Quang hét lớn cắt lời.

“Chỉ có mày! Mày mới là kẻ bị dị tật! Mày mới chính là kẻ bị dị tật nhất xã hội này! Thứ như mày không nên tồn tại.”

Sau đó bằng một giọng điệu còn chưa hết bực mình, hắn quay sang nhìn Yukie:

“Cô nhiều chuyện quá đấy!”

Yukie chỉ đáp lại bằng một cái nhún vai.

“Chúng ta vẫn có thể tái lập lại dự án TT. Chúng ta vẫn có thể cố gắng du hành về quá khứ, trở về thời điểm trước kia, gặp lại em của mày! Cùng nhau, chúng ta có thể làm được. Bởi vậy, làm ơn!”

Phạm Quang nhếch mép, tỏ ra hoàn toàn không quan tâm.

Ở bên bờ sông Xyts lúc này, Thạch Hào tuy không hiểu tình hình trong bộ đàm, nhưng nhìn ánh mắt háu đói của đám người kia đang xông lên, cậu đã nhanh chóng vùng dậy, đưa người ra cản trước người của Liễu Nhu:

“Tôi xin các anh! Nếu các anh muốn đánh muốn giết thì hãy làm với tôi đây này, đừng có đối xử với phụ nữ như vậy. Mada vĩ đại sẽ trao thưởng cho các anh vì điều đó.”

Cả đám nghe tới đây thì đều phá cười lên.

Một trong số đó đột ngột làm động tác giật giật như một con robot bị lỗi. Sau đó hắn quay đầu về phía Thạch Hào, cúi gập ngang người 90 độ, nói với giọng điệu vô cùng sùng kính:

“Xin tuân theo ý chí của Mada.”

Thạch Hào thấy vậy liền vui mừng:

“Đúng rồi, Mada vĩ đại luôn dạy con người làm theo điều tốt và lẽ phải. Các anh nhận ra…”

Cậu không thể thốt lên bất kỳ một lời nào nữa bởi tên kia đã nhẹ nhàng bước tới, găm thẳng một nhát dao vào vị trí trái tim của Thạch Hào sau đó ném thẳng cậu xuống dòng sông Xyts. Hắn từ tốn quay trở lại vị trí cũ, làm y nguyên động tác cúi đầu như ban nãy. Tuy nhiên với vị trí của mọi người lúc này, ý nghĩa lại đột nhiên hoàn toàn khác. Cứ như hắn đang cúi đầu với một thực thể vô hình trong không khí vậy:

“Ý chí của Người đã được hoàn thành thưa Mada vĩ đại.”

Cả đám người mang giáp trắng đều phá cười lên.

Liễu Nhu cũng chẳng còn bất kỳ hi vọng nào nữa. Bằng ánh mắt căm thù sâu sắc, cô buông lời nguyền rủa:

“Chúng mày! Tất cả chúng mày rồi đều sẽ phải xuống địa ngục. Sẽ chẳng có Mada nào chào đón chúng mày ở thiên đường đâu. Món nợ máu này, anh ấy rồi sẽ trả cho bọn tao! Chúng mày không thể ngăn được anh ấy. Anh ấy là hiện thân cho thần chết và sự báo thù. Chúng tao cũng sẽ trở về, ám ảnh bọn mày trong những giấc mơ đen tối nhất. Hãy nhớ lấy lời tao!”

Nói đoạn, cô định cắn lưỡi tự tử.

Nào ngờ từ phía bên kia, Andrey bằng một cách nào đó đã cắt đứt được dây trói, đột ngột bật người lên, kéo theo cả người bê bết máu của Liễu Nhu nhảy ùm thẳng xuống sông Xyts. Khi đám người giáp trắng hoàn hồn lại thì tất cả đã quá muộn, hai người kia đã chìm nghỉm đâu đó dưới lòng sông mất rồi.

Phạm Quang ném bay cái điều khiển vào trong màn hình, bực dọc hét:

“Bọn vô dụng!”

Hắn cố gắng nhìn lên phía cửa kính trên cao, hi vọng có thể xuyên qua làn nước trong suốt có thể định vị được vị trí của hai người kia. Nhưng cố gắng của hắn là vô ích. Hắn chỉ đành quay lại móc xỉa:

“Chậc! Thôi đành vậy. Cũng may là món chính vẫn còn ở nơi đây. Hiện thân cho cái chết và sự báo thù kia á? Nghe được đấy! Nhưng có vẻ không giống lắm với tình trạng hiện tại của mày nhỉ.”

Thuốc Nổ chỉ thản nhiên nhìn Phạm Quang, đã không còn muốn nói bất cứ một lời thừa thãi nào với hắn nữa.

Phạm Quang thấy vậy cũng không lấy làm muộn phiền mà giống như càng vui thích hơn:

“Tao cũng muốn tự tay xẻ thịt lóc da mày lắm. Nhưng mọi thứ thì đều phải có thứ tự trước sau. Yukie xem ra đã không thể chờ lâu hơn được nữa. Tao đành giao lại mày cho cô ấy trước vậy. Hi vọng mày có thể chịu đựng được lâu lâu một chút. Tao đã chuẩn bị rất nhiều phần quà thú vị chờ mày khám phá lần lượt rồi đó.”

Yukie rời khỏi ghế, bước từ từ tới Thuốc Nổ. Cô ta liếm môi, sờ dọc theo bờ má của Thuốc Nổ:

“Chà, khuôn mặt đầy góc cạnh và nam tính này. Lại còn từng bó cơ lực lưỡng này nữa. Ai mà biết có một con quái vật như thế ẩn giấu dưới lớp áo bình thường này chứ. Hi vọng sau khi ngươi chết, cậu bé ấy còn có thể hoạt động được trong một khoảng thời gian…”

Cô ta làm ra vẻ đỏ mặt, thì thầm vào tai của Thuốc Nổ:

“Ngươi biết đấy, phụ nữ cũng có những nhu cầu khó nói ra mà.”

Cô ta cắn nhẹ vào đó một cái, rồi lại rời xa ra khỏi tai cậu, rút từ trong thắt lưng ra một con dao plasma, vừa liếm đầu lưỡi dao vừa nói:

“Chà, trước hết chúng ta lột da con vật ra trước đã nhỉ? Nhà bếp chắc chắn không muốn xử lý thứ da hôi hám này đâu.”

Tên quản lý vốn phải giấu hai bàn tay run lẩy bẩy ở phía sau lưng, giờ đang từ từ đưa tay phải vào trong túi áo, rút ra một cái khăn mùi xoa lau đi dòng mồ hôi đang chảy dài trên trán. Hắn thật sự không biết là câu này có phải đang nói tới hắn hay không? Hắn thậm chí còn chẳng biết là nên trả lời như thế nào mới tốt.

Từng mảng thịt lưỡi của Yukie rơi xuống trước mặt Thuốc Nổ vô cùng gớm ghiếc. Dao bình thường đã chẳng có bao nhiêu người dũng cảm dám liếm chứ đừng nói tới dao plasma như Yukie đang làm. Có điều nhờ năng lực phục hồi khủng bố của cô ta mà phần đầu lưỡi cứ thế hồi phục như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra.

Cô ta bắt đầu đưa dao kề sát vào mặt của Thuốc Nổ, khoảng cách chỉ còn lại chưa tới 2 phân. Từ đó cô ta bắt đầu kéo xuống thành một đường thẳng ở trong không khí:

“Đúng vậy, đúng vậy! Những giọt máu đỏ tươi chảy ra như thế này. Quả là thứ da mặt cực phẩm. Đem đi đắp lên dưỡng da chắc chắn là tuyệt vời hơn mấy thứ đồ công nghiệp rất nhiều. Đúng rồi, đúng rồi! Chính là tiếng la hét đó. Rên lên nữa đi, rên lớn lên nữa đi. Thật là sướng tai, sướng tai quá!”

Thuốc Nổ ngẩn người.

Yukie không phải là bị thần kinh đấy chứ? Con dao vẫn cứ cách mặt cậu khoảng cách y như cũ là 2 phân. Nó rạch trong không khí mà không đụng vào da thịt cậu thì có tác dụng gì đâu? Làm sao cô ta lại có vẻ tỏ ra thích thú và nói mấy lời ngớ ngẩn như vậy?

Có phải là Yukie đang cố giúp cậu?

Thuốc Nổ nhìn lên trước mặt. Có vẻ không đúng cho lắm, biểu cảm của Yukie lúc này vô cùng chân thực, chẳng khác gì những mụ phù thủy độc ác trong các câu chuyện dân gian xưa. Nếu Yukie cố giúp cậu thì cũng chẳng cần diễn thật tới như thế. Dù sao cô ta đang quay lưng với Phạm Quang và tên quản lý, nếu diễn thì lại diễn cho ai xem?

Thuốc Nổ còn đang đắn đo không có lời giải thích thì cửa phòng phía sau đã bật mở ra, bước vào trong đó chỉ có một người duy nhất, bộ dáng vô cùng lười biếng và mơ ngủ, chẳng hề hợp chút nào với bầu không khí chết chóc nơi đây.

“Vlare ngủ gật!” – Thuốc Nổ kinh ngạc.

Không ngờ một trong những người được xếp vào hàng đầu têu của chế độ cũ như Vlare Papenhuyzen lại có mặt ở đây. Hắn biếng nhác nhìn quanh một vòng căn phòng, cuối cùng nhìn thẳng vào Thuốc Nổ:

“Cậu là Trần Ngọc, người đã hoàn thành Mộc Giới?”

Câu hỏi này ngớ ngẩn tới mức, tưởng như Vlare Papenhuyzen và Thuốc Nổ chưa bao giờ gặp nhau lần nào vậy. Còn nhớ lúc cậu mới rời khỏi Kim Giới, hai người đã căng thẳng với nhau như nước với lửa, xém nữa là đánh nhau tới nơi.

Thuốc Nổ nhíu mày, nghi ngờ không lẽ tên Vlare Papenhuyzen này cũng có vấn đề về thần kinh?

Càng đáng ngạc nhiên hơn là không có bất kỳ ai ở trong căn phòng này ngoại trừ cậu có phản ứng với sự xuất hiện của tên thần kinh này.

Tuy nhiên cậu buộc phải đáp:

“Chính là tôi.”

“Tốt lắm, tôi tới cứu cậu. Còn dong dài làm gì, mau đi thôi.”

Thuốc Nổ chẳng rõ tên này nổi cơn dở hơi gì. Có điều xét về chiến tuyến hiện nay, cậu là kẻ thù của Phạm Quang còn chính quyền mới lại là kẻ thù của chính quyền cũ của Vlare ngủ gật, bởi vậy họ có thể coi như đồng minh cũng không có gì sai.

Nhưng mà cậu vẫn có cảm giác hoang đường, giống như có gì đó thật sự sai sai ở đây.

Thuốc Nổ chống hai tay đứng lên, theo bản năng mà tránh xa con dao plasma vẫn cứ đang không ngừng vung vẩy trong không khí của Yukie. Tuy nhiên, động tác của cậu chỉ dừng lại được một nửa, cậu đã ngã sấp xuống mặt sàn.

Chấn thương của Thuốc Nổ ở chân là quá sức nghiêm trọng, cậu không thể đứng dậy di chuyển được như người bình thường lành lặn ngay.

Vlare Papenhuyzen nhíu mày:

“Tôi quên mất cậu bị chấn thương ở chân. Đợi tôi một lát!”

Thuốc Nổ đột nhiên cảm thấy đôi chân mình nhẹ hẫng đi, những vết thương cứ như hoàn toàn tan biến. Cậu chống tay, lại làm một động tác đứng dậy lần nữa, không gặp bất kỳ một trở ngại gì.

Tuy nhiên khi Thuốc Nổ nhìn xuống đôi chân của mình thì chẳng có gì thay đổi cả, những vết thương vẫn còn y nguyên ở đó. Từng vết bầm tím, từng vết xước cho tới nhỏ nhất, tất cả đều giữ nguyên hình ảnh Thuốc Nổ đã quan sát lúc trước. Cậu nhìn lại Vlare Papenhuyzen:

“Ông có thể can thiệp vào hệ thần kinh của con người?”

“Cậu hiểu vấn đề nhanh đấy. Không hổ danh là kẻ đã chinh phục Mộc Giới.”

Y vừa nói vừa ngáp một cái rõ to, cứ như là chẳng quan tâm mấy tới những diễn biến điên rồ của Hiến Quốc Namuh của y trong thời gian vừa rồi vậy.

Thuốc Nổ có thể nhận ra thứ Vlare ngủ gật truyền cho cậu là một dang kích thích thần kinh có tác dụng như thuốc giảm đau tạm thời khiến cho cơ bắp của cậu có thể bỏ qua hoàn toàn đau đớn mà tiếp tục di chuyển. Đây chính là một con dao hai lưỡi điển hình. Cậu sẽ không còn cảm thấy những hành hạ mà người bình thường phải chịu nhưng ngược lại cậu cũng mất đi hệ thống cảnh báo đối với nguy cơ của cơ thể.

Bởi vậy, nếu bây giờ cậu tiếp tục làm những việc vượt qua giới hạn, chắc chắn đôi chân của cậu sẽ bị phế hoàn toàn.

Thuốc Nổ quay đầu lại.

Xem ra tên quản lý, Phạm Quang và Yukie đều đã bị ảnh hưởng bởi năng lực can thiệp vào hệ thần kinh của Vlare Papenhuyzen. Quả là một năng lực đáng sợ, cậu và hắn đang đứng sờ sờ ở đây nhưng bọn họ lại tập trung vào một thứ không hề tồn tại đang nằm ở trên sàn nhà.

Thuốc Nổ ghì chặt nắm tay, định lợi dụng thời điểm này để lên cho Phạm Quang và Yukie mỗi người một đòn chí mạng nhưng đã ngay lập tức bị Vlare ngủ gật dùng năng lực ngăn lại.

Trải nghiệm qua cụ thể, Thuốc Nổ mới nhận ra bọn họ bị ảnh hưởng bởi một thứ ảo giác giống như heroine khiến cho hình ảnh thật và hình ảnh ảo chồng lên nhau, sau đó dần dần cho rằng hình ảnh ảo là hình ảnh thật còn hình ảnh thật là hình ảnh ảo. Tâm trí của Thuốc Nổ có kháng tính rất mạnh đối với những loại ảo giác như thế này vì đã từng trải qua huấn luyện bài bản.

Song, e là cậu cũng chẳng chịu đựng nổi nó được bao lâu. Vũng nước đục Namuh này quả nhiên rất sâu, chẳng có một ai là có thể khinh thường được cả.

Thuốc Nổ thầm nuốt nước bọt đánh giá lại trận đối đầu có thể xảy ra ngày hôm đó với Vlare Papenhuyzen trên Tưởng Giới trạm. Nếu tính ra, cậu tung đòn sấm sét đủ nhanh để kết liễu hắn, cậu vẫn có khả năng cao chiến thắng. Tất nhiên là chỉ với những năng lực Vlare Papenhuyzen thể hiện ra lúc này thôi. Ai mà biết hắn có giấu đi một hai khả năng kỳ cục gì không chứ.

Thuốc Nổ nhướng mày:

“Sao anh không để tôi giết bọn họ?”

Vlare Papenhuyzen đã nhắm tịt cả đôi mắt:

“Sao cậu nhiều chuyện thế? Nếu năng lực này của tôi vô địch tới độ thích giết ai thì giết, vậy thì cái cuộc đảo chính này đã chẳng thành công rồi. Mau đi thôi, tôi không kiểm soát được họ lâu hơn nữa đâu.”

Thuốc Nổ đành quay đầu rời đi.

Tuy Vlare ngủ gật không nói rõ ràng nhưng cậu có thể đoán được năng lực này có hạn chế gì đó. Ví dụ như khi bị tấn công, đối tượng sẽ tỉnh lại. Hoặc là tấn công kẻ bị thao túng sẽ gây hại gì đó cho Vlare Papenhuyzen. Dù là trường hợp nào đi nữa, hai người họ đang tạm thời cùng hội cùng thuyền. Cậu cũng chưa điên đi đánh nhau với hắn trong điều kiện thân tàn ma dại như thế này.

Vlare Papenhuyzen giục:

“Lão Adam, mau tới dìu cậu ta đi! Giảm bớt áp lực cho hai chân của cậu ta.”

Thuốc Nổ thấy từ đằng sau góc khuất của cánh cửa lớn, trí giả Adam đang từ từ bước ra. Râu tóc của ông ta đã bị đốt trụi hết trông vô cùng chật vật. Cậu vội vàng chào:

“Ồ, lão Adam, không ngờ lại gặp lão ở đây.”

“Thằng nhóc cậu thiệt là phiền phức, lão còn đang muốn đi tìm đứa cháu gái. Thế mà đứa cháu rể lại bị bắt thế này. May mà có Vlare ng… Vlare đại nhân ở đây đấy. Còn không mau cảm ơn đại nhân.”

Thuốc Nổ đổ mồ hôi hột, lão già này cái gì cũng có thể nói được. Cậu bị hiểu nhầm thì chẳng sao nhưng cháu gái của lão mà bị hiểu nhầm thì chắc cô bạn Izumi kia sẽ lột da cậu mất.