Thời Không Lụi Tàn

Chương 48: Kết nối



Khác với các trung tâm tôn giáo ở Liên Bang hay Namuh, điện thờ của người Lausiv thực chất trông giống như một người Lausiv khổng lồ, được đính lên bầu trời. Con mắt phía trước của nó trong veo và thuần khiết, không nhiễm bụi tạp trần, khác nào của một đứa trẻ con mới sinh ra đời vậy. Hai kết cấu hình ống đại diện cho đôi tay thì đang chắp lại với nhau cầu nguyện.

Thuốc Nổ cũng không biết rõ tại sao, chính mình lại nhận ra ngay đây là một cái điện thờ, từ lần đầu nhìn vào, dù cho đám người xung quanh chẳng hề nói với cậu. Có thể do hình dáng của nó, cũng có thể là bầu không khí thành kính mà uy nghiêm đang bao phủ, hoặc giả là vì trước đó ZV có nhắc tới việc tế cậu cho Tổ Nhãn của họ. Hoặc cũng có thể vì tất cả các lý do trên.

Bên trong điện thờ tối lờ mờ. Nguồn sáng duy nhất chính là ánh sáng ở bên ngoài chiếu xuyên qua con mắt phía trước điện thờ, rồi hội tụ lại tại một thứ gì đó nằm ngay ở trung tâm gian phòng lớn.

Từ trong bóng tối, hai sinh vật nhẹ nhàng bước ra. Chúng cũng là người Lausiv nhưng toàn bộ thân hình phía dưới bị bao phủ bởi một lớp mây mờ mờ, làm Thuốc Nổ không khỏi liên tưởng ngay tới những tên thần linh của Nogard. Hai tay chúng chắp lại, xoay tròn một vòng khiến cho chiều của hai bàn tay ngược nhau, sau đó rút ra. Những kẻ đang áp giải Thuốc Nổ cũng làm động tác tương tự.

Thuốc Nổ đang đoán già đoán non xem đây có phải là cách mà người Lausiv chào hỏi nhau hay không thì một trong hai tên kia đã lên tiếng:

“Tổ nhãn đã chờ đợi rất lâu để có một kết nối mới rồi.”

Tên còn lại thì làm động tác hướng dẫn cho đám người kia.

Thuốc Nổ bị đem lên một cái bậc thang lớn, đặt đằng sau cái bục, nơi duy nhất ánh sáng có thể rọi chiếu vào. Cả người cậu rệu rã vô lực nhưng sức quan sát vẫn còn sắc bén lắm. Cậu đã nhìn rõ hình thù của thứ nơi mà ánh sáng được hội tụ kia.

Đó là một con mắt được đặt trang trọng lên trên kết cấu hình nón úp, không khác gì những totem mà cậu đã thấy trong các khoang nghỉ ngơi của thành viên phi hành đoàn con tàu ma. Có điều con mắt này hết sức sống động, giống như thuộc về một sinh vật vô hình nào đó vậy.

Nó có dạng lồi hao hao cái kính lúp không có gọng, dù nhìn từ đằng trước hay đằng sau đều có thể thấy đầy đủ con ngươi và kết mạc. Con mắt hết sức đẹp và cân đối. Thuốc Nổ cảm giác nó được thiết kế hoàn hảo theo đúng tỉ lệ vàng, từ chiều dài chia chiều rộng của kết mạc, cho tới vị trí đồng tử bên trong con ngươi.

Bọn hộ tống Thuốc Nổ bây giờ mới lui ra bên ngoài. Trong cả một gian phòng âm u như vậy chỉ còn lại mỗi ba người. Thuốc Nổ cố hít lấy hơi lên tiếng trước:

“Các ngươi định làm gì với ta?”

Từ hai tên kia lại phát ra những âm thanh khặc khặc. Kẻ đã nói chuyện lúc ban đầu, lần này lại đáp lời Thuốc Nổ:

“An tâm, ngươi sẽ sớm trở thành một người Lausiv sau khi bị gắn Tổ Nhãn lên người. Bây giờ thì hơi sớm một chút, nhưng chào mừng ngươi trở thành công dân của Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung.”

“Trò tẩy não rẻ tiền” – Thuốc Nổ tặc lưỡi.

“Ngươi không hiểu được đâu. Mỗi người Lausiv đều bị gắn chặt với tổ nhãn bằng cách này hay cách khác. Đó là lý do ngươi không thực sự ở nơi đây mà kết nối với nó thông qua nhãn cầu của một người Lausiv đã chết. Chậc! Chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Khi ngươi nhìn thế giới dưới con mắt của người Lausiv, ngươi sẽ hiểu. Lúc đó ngươi sẽ là một phần của sự kết nối thôi.”

Những lời này hết sức quen thuộc, cứ như là Thuốc Nổ đã từng được ai đó nói cho biết. Họ chuẩn bị một bể nước trong suốt ngay bên cạnh, đặt Thuốc Nổ vào. Đoạn họ cực kỳ nhẹ nhàng mà trang trọng, nâng con mắt ở trên bục kia thả trôi ở trên bể nước. Từ phần rìa con mắt mọc ra những chiếc đuôi nhỏ xíu như đuôi nòng nọc, bơi về phía Thuốc Nổ.

Cậu theo bản năng mà nhắm chặt đôi mắt lại nhưng nó không hề tiến vào trong mắt của cậu mà từ từ dán lên chính giữa trán, điểm ngay phía trên mi tâm. Tên Lausiv đã im lặng từ đầu tới giờ chợt lên tiếng:

“Bao lâu thì quá trình rửa tội sẽ hoàn tất? Chúng ta không thể lãng phí quá nhiều năng lượng của Tổ Nhãn cao quý cho một dạng sinh vật sống bậc thấp như vậy được.”

“Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi.”

Thuốc Nổ đang chìm vào trong một giấc mơ kỳ lạ. Cậu nằm chính giữa một tảng băng đá lớn, ở trong bóng tối vô tận. Cậu cứ yên vị như vậy không biết bao nhiêu lâu thì cảm giác được, cả tảng băng đang chuyển động đi lên. Bóng tối thay dần bằng ánh sáng lờ mờ. Những loài sinh vật với đủ các hình thù kỳ lạ lướt ngang qua trước mặt cậu. Trên mỗi con đều có một bộ phận cơ thể nào đó phát sáng.

Khi tảng băng đi lên cao hơn nữa, bóng tối lại trở về. Cậu có thể lờ mờ trông thấy những loài khác nữa đang tò mò nhìn mình. Có điều, chúng lại không phát sáng.

Cuối cùng khi lên tới một giới hạn, thụ thể trong võng mạc cậu thu được ánh sáng le lói. Nó càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chiếm trọn lấy không gian, sau cùng khỏa lấp hoàn toàn tầm nhìn của cậu. Thuốc Nổ cảm thấy cơ thể bỗng nhiên nhẹ hẫng đi, toàn thân truyền lại một dao động bập bềnh. Bên ngoài tảng băng vang lên những tiếng ai đó đang đục đẽo.

Thuốc Nổ khom người lại, theo bản năng co ro tự bảo vệ mình. Tiếng động kia càng lúc càng gần tới cậu. Rồi bỗng nhiên!

Rắc một cái!

Không gian trước mặt cậu trở nên rộng lớn mênh mông chứ không còn chỉ là một nhà tù chật hẹp tù tùng như trước. Ở phía ngược sáng đang đứng một nhân loại thân cao vĩ ngạn, dáng dấp oai hùng, trên người đang mang một bộ đồ du hành vũ trụ tiêu chuẩn của cơ quan hàng không vũ trụ Hoa Kỳ ở thời kỳ tiền Liên Bang.

“Ngươi là ai thế?” – Thuốc Nổ thều thào.

Từ trên bộ đồ của hắn vang lên một giọng nói xa lạ mà quen thuộc:

“Ngươi không biết ta nhưng ta biết ngươi rất rõ. Ta đã đuổi theo truyền thuyết về ngươi từ rất lâu rồi. Hãy phục vụ cho Diệp Gia của chúng ta đi hỡi Người Bất Tử. Đây chính là định mệnh của ngươi, là lý do duy nhất ngươi sinh ra trên cõi đời này.”

“Ta không biết ngươi!”



“Kẻ nô lệ cho chúng ta đã hơn 180 năm mà lại không biết ta sao, Lưỡi Liềm Đỏ?” – Người đàn ông liếm liếm môi.

Khung cảnh đã hoàn toàn đổi khác. Thuốc Nổ đang ở trên một Mẫu Hạm tiêu chuẩn của Hỏa Tinh, xung quanh hoàn toàn được che lấp bởi một viên thiên thạch, chỉ có họng pháo khổng lồ đang hướng thẳng về một vị trí ở trên Trái Đất. Người đàn ông kia rít lên từng tiếng:

“Bắn đi, cái nút này phải do chính ngươi bắn chứ không thể là ai khác. Số phận của 50 triệu người ở thủ đô của Mẫu Tinh là cái giá rẻ mạt để kết thúc cuộc chiến tranh này. Từ bao giờ mà tên đồ tể nhà ngươi trở nên mềm yếu như vậy?”

“Ông là ai? Ông đang nói tới điều gì? Tôi không muốn, tôi không muốn nghe nữa!” – Thuốc Nổ ôm đầu bịt chặt hai tai lại.



“Anh không muốn nghe em nữa sao? Sau khi em đã đợi chờ anh chừng đó năm tháng?”

Đứng trước Thuốc Nổ là bóng hình của một người con gái. Giọng nói của cô vang lên từ nơi xa xăm không thể chạm tới được. Thuốc Nổ lắc lắc đầu:

“Em là ai? Tôi chỉ biết em là một người cực kỳ quan trọng đối với tôi. Nhưng tôi không thể, không thể nhớ ra được. Đừng đi! Nói cho tôi biết đi! Em là ai?”

Hình bóng kia hoàn toàn biến mất. Thuốc Nổ đưa tay quệt lên má, thấy khuôn mặt mình đã thấm đẫm hai dòng lệ máu. Trái tim cậu quặn lại gào thét:

“Tại sao?”



“Tại vì mỗi người trong cuộc đời này đều có một lý do để sinh ra, Nam Trung ạ.”

“Mẹ?”

“Con làm ta thấy xấu hổ đấy. Tuy về mặt sinh học, ta không phải là mẹ của con nhưng ta rất vui sướng khi nghe được con gọi ta một tiếng mẹ này.”

Thuốc Nổ ôm chầm lấy người phụ nữ, òa khóc nức nở:

“Mẹ, mẹ ơi!”

“Ta biết con mệt mỏi Nam Trung ạ. Ta biết chứ. Dù cho ta không thể đặt mình vào trong vị trí của con nhưng ta có thể cảm nhận được từng đó gánh nặng lên đôi vai gầy nhỏ bé này.”

“Con… Con đang lạc lối. Con không biết phải làm gì nữa.”

“Con rất đặc biệt Nam Trung ạ. Đặc biệt hơn hết thảy mọi người trên thế giới này. Chỉ là con đang sống trong quá nhiều câu chuyện, quá nhiều thân phận, quá nhiều giấc mơ. Con lạc lối bởi vì con không chọn cho mình một hiện thực, không chọn cho mình một lý tưởng, không chọn cho mình một mục đích để đeo đuổi tới cùng. Khi con sống vì những giấc mơ của người khác, con sẽ chẳng là một ai cả.”

Bà cầm tay của Thuốc Nổ đặt lên trên trái tim nơi ngực của mình, giọng ấm áp:

“Ta biết con đã mất lòng tin vào thế giới. Khi mọi người lựa chọn kết nối vào nó thì con lại lựa chọn chối bỏ. Ta không phán xét con nhưng hãy giữ lấy trong lòng những điều quý giá nhất, quan trọng nhất với bản thân mình. Ta chỉ mong con trai ta được sống tốt và hạnh phúc, không có điều gì hơn được cả.”



Lúc này cơ thể của Thuốc Nổ bên ngoài đang dần bị thay đổi. Chân của cậu tiêu biến đi, cổ thu ngắn lại và dần dần biến mất vào bên trong thân mình, sau đó tới đầu. Phần thân dưới của cậu cũng co hẹp lại tới vô hạn, biến thành một phần đầu chóp nhọn của hình nón. Tên Lausiv thứ hai lúc nãy sốt ruột:

“Đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa kết nối được với Tổ Nhãn nữa. Rút cuộc là chuyện gì đang xảy ra, làm sao lại có một thứ sinh vật bậc thấp có thể chống chọi kiên cường tới mức như thế.”

Tên thứ nhất nhíu nhíu mày:

“ZV đã kiểm tra hắn rồi. Sự liên kết của hắn đối với chủng tộc nơi hắn sinh ra cực kỳ yếu ớt. Đáng lẽ ra Tổ Nhãn phải dễ dàng xâm chiếm được tâm trí của hắn mới phải. Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra nữa.”

Đột nhiên, Tổ Nhãn của người Lausiv ở trên trán Thuốc Nổ giãy giụa kịch liệt, giống như đang cố thoát ra nhưng không thể. Một bộ phận bên tay phải của nó tan chảy rồi dán chặt lên trán của cậu. Hai người Lausiv kia đều điếng người trước biến đổi quá đột ngột như vậy. Tên thứ hai vội vàng lên tiếng:

“Mau! Mau rút tổ nhãn ra khỏi người của hắn đi.”

“Từ từ đã! Ngươi không thấy tình huống này rất quen thuộc sao?”

“Quen thuộc cái gì? Đây không phải lúc để nói nhảm.”

“Cố gắng nhớ đi, rất quan trọng đấy.”

Tên thứ hai gấp đến đấm vào ngực, nào có vẻ gì là đang nghiêm túc suy nghĩ. Tên thứ nhất lúc này mới giải thích:

“Là lúc thí nghiệm mô phỏng.”

“Ngươi nói là cái thí nghiệm mô phỏng kia?”

“Nhỏ tiếng thôi” - Tên thứ nhất rít lên.

“Đúng là cái thí nghiệm mô phỏng kia cùng với tên nhà khoa học tới từ Ángelos. Chẳng phải hắn đã bảo chúng ta thử dùng Tổ Nhãn để khống chế ngược lại một vị thần sao? Hứa hẹn cái gì mà lật đổ sự thống trị của Nogard? Chúng ta không tin hắn nên tạo ra hai mô hình giả lập để thí nghiệm, kết quả là thần linh mạnh mẽ tới nỗi đồng hóa ngược lại Tổ Nhãn, đúng như những gì đang diễn ra ở đây. Thành ra hắn mới không cam lòng mà bỏ đi.”

“Ngươi nói tên này là một vị thần?” – Tên người Lausiv kia đã tái hết cả mặt mày.

“Cái này thì không hẳn. Ta đã xem số liệu mô phỏng của thí nghiệm kia. Chỉ cần tuổi của ngươi lớn hơn số tuổi của Tổ Nhãn thì lượng tri thức ngươi sở hữu sẽ vượt hơn được giới hạn xóa bỏ của Tổ Nhãn. Lúc đó chính Tổ Nhãn mới bị đồng hóa ngược.”

“Này, này, ngươi đùa ta đúng không? Cái Tổ Nhãn này ai mà biết nó đã tồn tại mấy tỷ năm rồi. Tại sao một sinh vật bậc thấp lại có thể sống lâu như thế?”

“Ai mà biết được? Cái này cũng chỉ là giả thuyết của ta thôi. Có điều đây là cơ hội hiếm hoi để chúng ta thoát khỏi người Nogard. Chúng ta cũng là một trong những trí tuệ đầu tiên tồn tại trong vũ trụ này cơ mà. Nogard chẳng qua chỉ đem lại cho các sinh vật cảm nhận về thế giới mà thôi. Bọn chúng cũng chẳng sáng tạo ra chúng ta, hà cớ gì chúng ta phải làm tay sai cho chúng kia chứ?”

“Ngươi muốn hoàn thành lời tiên tri kia?”

Tên người Lausiv thứ nhất chỉ tay về phía Thuốc Nổ giọng chắc nịch:

“Đúng vậy, chỉ cần hắn hòa nhập lại với Tổ Nhãn, cũng không khác gì Tổ Nhãn có được ý thức của riêng mình. Như thế, Lausiv sẽ có một vị vua đích thực chứ không phải được đứng đầu bởi bọn chó săn của Nogard – Hộ vệ giả - như bây giờ.”

“Ngươi không sợ hắn trở thành một Nogard thứ hai à?”

“Zibo Varx, bạn của ta, ngươi không thể cứ làm mọi việc theo đúng y cái cách ngươi vẫn thường làm và cầu nguyện cho kết quả khác đi được. Ta đã sẵn sàng để đánh cược, còn ngươi đã sẵn sàng chưa?”



Khi Thuốc Nổ tỉnh lại từ nghi lễ thì đã là ngày hôm sau. Trong suốt cả khoảng thời gian dài đó, không có bất kỳ người Lausiv nào ra hay vào điện thờ này cả. Cậu nhấc người lên khỏi mặt nước, đầu hơi quay mòng mòng, miệng thở dốc, nhưng lại không có hậu quả tím tái cả người khi bị thiếu khí oxy. Cậu mở mắt ra nhìn xung quanh, gian phòng yên tĩnh như chết.

Thuốc Nổ cảm giác thấy thế giới có điều gì đó khang khác. Khi cậu nheo mắt nhìn kỹ lại thì không gian chung quanh có một loại sống động không nói nên lời. Ánh mắt cậu quét tới đâu thì những vật thể ở đó như được phóng đại lên vô hạn lần.

“Đây là nguyên tử ư?”

Thuốc Nổ tập trung quan sát một điểm cụ thể, chỉ thấy hằng hà sa số hạt nhân nguyên tử cùng với những cơn bão bụi electron di chuyển với tốc độ nhanh không tưởng xung quanh chúng. Cậu gõ gõ vào đầu hai cái mới xác nhận mình thật sự không bị ảo giác. Cậu nhìn sâu vào bên trong hạt nhân, thấy chúng được cấu tạo từ các hạt Quark vô cùng nhỏ liên kết lại với nhau.

Cậu phóng đại vị trí của orbital nguyên tử, cố gắng xác định chính xác chiều dịch chuyển của các electron, vậy mà chỉ cảm thấy chúng như một lúc tồn tại ở nhiều vị trí khác nhau, chẳng thể định nghĩa được cái nào mới là bản thể của electron cái nào không phải. Chưa bao giờ cậu được nhìn thấy Nguyên lý bất định Heisenberg ở một mức độ trực quan tới như vậy, còn trực quan hơn cả sử dụng Alterealm.

Trái tim Thuốc Nổ run rẩy lên vì phấn khích. Cậu quay trở lại nhìn lên cánh tay của mình, thấy ở trên đó là vô số tế bào đang lúc nhúc. Cậu có thể phóng đại ra từng nhiễm sắc thể ở trong nhân tế bào, trên đó là từng dạng cấu trúc đóng xoắn ở các cấp độ khác nhau, nhìn tới tận cùng chính là các chuỗi protein. Chúng không hề dễ nhận dạng và phân loại nhưng lại cực kỳ sinh động.

Khi Thuốc Nổ tập trung tới tận cùng, cậu có thể nhìn rõ được một lớp “màng” kỳ lạ bao phủ lên tất cả vật chất của thế giới này. Cậu không thể miêu tả được nó bằng ngôn từ hạn chế của nhân loại nhưng nó vẫn luôn tồn tại nơi đó. Ở những nơi có nguyên tử, phân tử tồn tại, lớp màng này bị “đè” lên và có xu hướng tụ lại tại một điểm chính giữa. Mật độ vật chất càng lớn, hiệu ứng này càng rõ ràng.

Lớp màng này không phải liên tục mà có nhiều điểm được vặn xoắn lại, trong đó có chứa liên kết tới những cấu trúc sâu xa hơn. Thuốc Nổ đưa tay vung vẩy qua chúng nhưng cậu chỉ làm cho lớp màng bị nén lại chứ không thể mở ra được các nút vặn xoắn kia. Dù là vậy thôi cũng đã khiến cho cậu kích động:

“Lý thuyết dây là sự thật!”

Dù cho sự thành công của phương trình Skeeme đã chứng minh cho sự tồn tại của chiều không gian thứ 5 nhưng đôi mắt Thuốc Nổ lúc này đã nhìn thấy bằng chứng cho những chiều không gian còn cao hơn cả con số đó nữa. Thoạt nghe ý tưởng không gian chúng ta đang sống có tới mười hay mười một chiều nghe có vẻ điên rồ và lý thuyết nhưng Thuốc Nổ lại đang nhìn thấy bằng chứng trực quan cho điều đó.

Thuốc Nổ như một đứa trẻ con lần đầu tiên thực sự nhìn ngắm thế giới này, thấy cái gì cũng thú vị, cái gì cũng hết sức lạ lẫm. Cậu khám phá một lúc lâu thì mới sực nhớ ra là bản thân mình còn đang ở trên lãnh thổ của kẻ địch. Tiêu cự của mắt cậu trở lại mức độ bình thường. Lúc này cậu mới để ý tới hai tên người Lausiv đang nằm úp người bên cái bể nước.

Cậu lật người chúng lên thì thấy chúng đã chết từ bao giờ, từ trong hai mắt chảy ra hai dòng chất dịch lỏng hòa vào trong nước cậu đang nằm. Trên thành bể còn in hằn một dòng chữ Lausiv được viết vội vàng màu đỏ sẫm và đặc quánh. Thuốc Nổ chỉ hơi đưa mũi vào ngửi đã thấy một mùi ẩm mốc ngai ngái tràn vào phổi.

Cậu quay đầu lại, tự để thiết bị dịch thuật làm việc. Ý nghĩa của hàng chữ này hết sức đơn giản:

“Xin người, một ngày nào đó hãy trở về Lausiv dẫn dắt chúng tôi.”

Thuốc Nổ cũng chẳng biết dòng chữ này có phải viết cho cậu hay không. Có điều, nếu cậu trốn thoát được khỏi đây thì cậu cũng không điên gì mà trở lại chốn quái quỷ này. Hầu như hết một nửa những gì cậu chứng kiến ở Lausiv chẳng thể lý giải nổi bằng khoa học. Cậu biết là do nhận thức của nhân loại là chưa đủ nhưng cảm giác không nắm chắc này làm cậu bất an.

Thuốc Nổ nhíu mày, thầm chửi tên gàn dở nào để lại một câu nói mà lại không đề tên người gửi, người nhận đàng hoàng, đến cả lý do cũng không viết nốt. Cậu bước ra khỏi cái bể nước, giống như có linh tính mách bảo mà quay đầu nhìn lại ảnh phản chiếu của mình.

Lần này thì cậu giật mình thực sự.

Ở trên trán của cậu đang in hằn một cái dấu ấn hình con mắt, cực kỳ sống động, từ trên đó có những đường kết nối dẫn thẳng vào dây thần kinh thị giác của cậu. Cậu quan sát kỹ, phát hiện ra đây không phải chỉ là một cái hình xăm thông thường mà là xác chết khô của một loại sinh vật nào đó, bị ép bẹp dí vào trong trán.

Sinh vật này có kết cấu cực kỳ phức tạp. Các mối nối của nó với dây thần kinh của cậu là một tập hợp dày đặc các cổng Na+ và K+ có khả năng dẫn truyền lượng thông tin khổng lồ. Phần thân thì giống như một kiểu thấu kính nào đó được cấu tạo từ một loại hạt cơ bản hết sức lạ lẫm mà Thuốc Nổ cũng chẳng rõ là hạt cơ bản nào. Thậm chí chúng nhỏ tới mức cậu nghi ngờ đây là một loại hạt hạ cơ bản.

Từ trên đó đang bắn ra những đường tơ mỏng hư ảo đi về khắp bốn phía xung quanh. Thứ này không phải vật chất mà ở một trạng thái tồn tại tương tự như lớp màng không thời gian. Cuối cùng, Thuốc Nổ cũng lờ mờ nhận ra được hình như cái vật trên trán cậu chính là Tổ Nhãn của người Lausiv nói tới. Chẳng hiểu sao nó lại nằm chết ở đó nữa.

Những đường tơ mỏng kia chỉ e không phải là cái gì tốt lành, mà đích xác sự liên kết của người Lausiv theo lời lải nhải của đám kia. Thuốc Nổ chẳng có bất kỳ một lý thuyết nào giải thích bản chất của đám tơ. Song, ưu tiên của cậu lúc này không phải điều đó mà là làm sao chạy ra khỏi chốn đẹp đẽ, lại ẩn tàng nguy hiểm chết người này.

Năng lực mới cậu cực kỳ yêu thích, tưởng như chỉ có trong những giấc mơ hoang đường, có thể từ từ khám phá sau vậy. Thuốc Nổ sau nhiều nỗ lực cũng đã định vị được thứ gắn kết cậu với mảnh không gian này. Đó là hai đường tơ mỏng kéo thẳng lên trên bầu trời hướng về vô định. Lớp màng không thời gian ở đó bị kéo dãn ra như bả kẹo cao su, điểm cuối chính là thân người của cậu.

Dọc theo con đường đó chính là chuỗi các bóng mờ cậu đã thấy khi trước. Cậu cũng chẳng giải thích được tại sao chuỗi bóng mờ này lúc đầu nằm ngang, giờ lại dựng thẳng đứng lên trời, có lẽ là liên quan tới vận động tự quay của hành tinh cậu đang đứng. Thuốc Nổ tìm cách giật lùi lớp màng không thời gian kia, song cậu chỉ có thể thấy được chứ không có cách gì tương tác với nó.

Cậu ngẫm nghĩ một hồi, tập trung tư tưởng vào trán, tìm cách cắt đứt sợi dây liên kết giữa con mắt với hai đường tơ mỏng. Cậu đổi bảy tám cách khác nhau, thậm chí suýt nữa là niệm ra cả thần chú nhưng không có cách nào là có hiệu quả. Thuốc Nổ hết sức chán nản, theo bản năng đưa tay lên day day trán.

Nào ngờ điều này lại thật sự có tác dụng, hai đường nối kia lập tức đứt lìa. Cảm giác đảo lộn không gian lúc đó lại một lần nữa xuất hiện. Chỉ là lần này Thuốc Nổ không còn đầu óc choáng váng nữa mà cậu có thể tập trung quan sát mọi thứ trên đường đi. Chúng vụt qua cậu quá nhanh, chỉ đọng lại trong đáy mắt những dư ảnh vô nghĩa.

Não bộ của cậu dù mạnh mẽ tới mấy cũng không dịch được đống bùi nhùi này ra những thông tin mạch lạc và rõ ràng. Chưa được bao lâu, chuyến hành trình đã kết thúc, trở lại vị trí lúc ban đầu. Hai con sinh vật tấn công cậu bây giờ đang nằm gục ở trên sàn, không còn bất cứ dấu hiệu sống. Cửa sập của con tàu thì đã đóng lại từ lúc nào.

Tới tận bây giờ, cơn đau của hai cánh tay trật khớp cùng với lưng bị xé rách một đường mới truyền vào trong đại não của cậu. Thuốc Nổ nghiến răng, nghiến lợi, ngồi bệch xuống sàn tàu thở dốc. Phải hơn mười lăm phút sau, cậu mới quen dần với cảm giác khó chịu mà lê lết đi giải thoát cho hai người kia