Thời Không Lụi Tàn

Chương 63: Rỉ sét



Thuốc Nổ thở ra từng hơi nặng nề, nói ngắt quãng:

“Này nhóc, không muốn bước ra đây chào ta đàng hoàng à?”

Sinh vật trong chiếc bình ngập ngừng đẩy lên đẩy xuống cái nắp, vang ra từng âm thanh ma sát của kim loại. Thuốc Nổ chống tay đứng dậy nhìn quanh.

Cậu đang ở cuối một con hẻm nhỏ của thành phố nào đó trên hành tinh Nori-V. Nơi này nằm giữa một rừng những tòa kiến trúc hình lập phương và hộp chữ nhật vuông vức, không có cửa sổ, lơ lửng trên những lớp đệm từ trường. Từ đằng xa vang lên những tiếng cười nói nhộn nhịp của người Latem đang trao đổi buôn bán những thứ hàng hóa gì đấy.

“Hóa ra là một khu chợ!” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.

Khác với không khí ác liệt của chiến trường phía bên kia, nơi này vẫn có cảm giác bình yên đến kỳ lạ. Thuốc Nổ cất bước, định hòa vào dòng người thì từ đằng sau, cậu nghe có tiếng leng keng của vật gì rơi trên mặt đất. Khi cậu quay đầu nhìn lại, xuất hiện trong tầm mắt là một sinh vật nhỏ thó, đen đúa, có hình dáng con người nhưng toàn thân đều là kim loại.

Thay vì đều đặn và chỉn chu như những người Latem khác mà cậu thấy trước đây, trên người nó đều là rỉ sét, mỗi chân, mỗi tay cấu thành từ một loại kim loại khác nhau. Nếu ở Latem có khái niệm về người ăn mày, thằng nhóc này chính là điển hình phù hợp nhất chứ không còn là ai khác nữa.

Nó đang dùng một ánh mắt tội nghiệp nhìn cậu mà van nài:

“Xin ngài, làm ơn làm phước. Mấy ngày nay cháu đã không có gì bỏ vào bụng rồi. Cơ thể của cháu sắp không chịu nổi mất.”

Peaky vang lên tiếng thông báo:

[Phát hiện nhiệm vụ mới]

[Tên nhiệm vụ: Trái tim con người. Được giao bởi: Kng Rthr. Phân loại nhiệm vụ: Chuỗi nhiệm vụ cấp E, dự đoán. Hệ số độ khó: 0,1. Đang tiến hành]

Thuốc Nổ nhướng mày, không ngờ là một thằng nhóc ăn mày thật. Còn cái tên nhiệm vụ này nữa, trái tim con người là có ý nghĩa gì đây. Dùng đạo đức đè lên lý trí, muốn ép người ta làm nhiệm vụ sao? Lại còn là cấp E, hoàn thành xong có thể được bao nhiêu Tưởng Tệ chứ. Cậu xua xua tay:

“Được rồi nhóc, tôi biết cậu sống vất vả. Nhưng tôi không giống người Latem các cậu, cũng không có ăn kim loại để tồn tại, lấy đâu ra thức ăn mà cho cậu bây giờ? Thế này đi. Cậu cứ tiếp tục trốn trong cái bình của cậu, tôi tiếp tục đi trên đường của tôi. Xem như chúng ta chưa từng gặp nhau. Thấy thế nào? ”

Thằng nhóc tiến lên từng bước dặt dẹo, mỗi lần nó nhấc chân lên là cơ thể lại vang một tiếng kêu kẹt kẹt, làm Thuốc Nổ nhớ tới tiếng động cơ của máy móc cũ bị thiếu dầu nhớt. Nó ôm lấy chân cậu, tiếp tục lải nhải:

“Xin ngài, làm ơn làm phước. Mấy ngày nay cháu đã không có gì bỏ vào bụng rồi. Cơ thể của cháu sắp không chịu nổi mất.”

“Xin ngài, làm ơn làm phước. Mấy ngày nay cháu đã không có gì bỏ vào bụng rồi. Cơ thể của cháu sắp không chịu nổi mất.”

Thuốc Nổ hết sức kinh ngạc. Không phải thằng nhóc này thực sự là một cỗ máy đấy chứ, hay là Tưởng Giới từ lần con Không Gian Hỏa Thú kia thức tỉnh thì đã bị lỗi, nhũn hết cả nếp nhăn trên não rồi? Làm sao cứ có một câu mà nó lặp đi lặp lại thế kia. Cậu đang định dứt người thằng nhỏ ra, từ phía đầu con hẻm, hai tên người Latem cao khoảng hai mét đùng đùng xuất hiện. Chúng đều cầm trên tay vũ khí, khuôn mặt chẳng rõ có biểu cảm gì nhưng đôi mắt thì chắc chắn là đằm đằm sát khí nhìn hai người.

Thuốc Nổ còn đang đờ người ra, thằng nhóc phía sau đã phi thân bỏ chạy, nào có bộ dáng cực nhọc, vật vã, bước không ra hơi nãy giờ. Một trong hai tên kia thấy thế liền lập tức phát ra tràng âm thanh dài:

“Yrh rtsm, ppts thgor rrrht, rrrhw rrs ipy gnopg?”

Lòng Thuốc Nổ đánh cái bộp, vội vàng rờ ra sau vành tai, cái máy dịch thuật, vốn đã đi cùng với cậu từ lúc tới Namuh cho đến tận bây giờ, đã không cánh mà bay. Cậu chửi thề một câu, bật người chạy đuổi theo thằng nhóc kia.

Nào ngờ, khi nó vừa nhảy qua khỏi bờ tường phía đằng sau con hẻm, một cái lưới sắt từ trên đó đã giăng ngang ra rồi chụp xuống. Chiếc lưới không bắt được thằng nhóc nhưng lại trở thành vật cản đối với Thuốc Nổ, khiến cho cậu không thể xông qua ngay được, mà bắt buộc phải lùi lại.

Cậu vừa chậm vài giây, hai tên Latem phía sau đã đuổi kịp:

“Tshw so ripy pohsnpotslrr htow rht ypb?”

“Lải nhải cái gì, nhức cả đầu!” – Thuốc Nổ ca thán.

Bọn chúng vừa giáo giác nhìn hướng thằng nhỏ đã chạy đi phía xa, vừa chỉ vào một thứ treo ở trên hông vách nhà bên cạnh, liên tục cất tiếng không dừng. Thuốc Nổ chỉ cần lướt Tổ nhãn của Lausiv qua cấu tạo của thứ đó, đã biết ngay nó thuộc dạng một cái camera, có khả năng ghi lại và truyền hình ảnh cho người từ khoảng cách xa. Lòng cậu vang lên một câu nói duy nhất:

“Bị thằng nhỏ kia chơi một vố rồi!”

Không biết nó có mâu thuẫn gì với đám người Latem này nên phải trốn tránh ở nơi đây nữa. Đúng lúc, nó gặp phải Thuốc Nổ, bản lĩnh nào không đưa, đưa ngay cái bản lĩnh vu oan giá họa lên đầu cậu. E là lúc này, bọn người kia thấy hai người trò chuyện, ôm ấp thân thiện như thế, đã mặc định cậu và nó là một nhóm người rồi.

Một nhóm thì một nhóm, cậu cũng chẳng quan tâm hai tên Latem này lắm. Có điều, nếu thông tin cậu ở đây bị chính quyền Latem để ý, không chóng thì chày, họ cũng sẽ liên hệ cậu với tên gián điệp họ tự tưởng tượng ra kia.

Thuốc Nổ lăn người, tránh hai cú chém ác hiểm của bọn Latem. Ở tầm quan sát gần, cậu mới thấy được sự khác biệt của họ với Tjn Prw hay những tay chiến binh Latem cậu gặp trước đây. Cơ thể họ vẫn chủ yếu là sắt nhưng ở những bộ phận quan trọng đã có thêm cả những kim loại quý như vàng, bạch kim, Rhodi với số lượng không hề nhỏ, dù ở xứ kim loại đầy đất này vẫn ra dáng đại gia của đại gia.

Khả năng điều khiển sắt của họ kém hơn chiến binh Latem thông thường khá nhiều, nhưng tốc độ chuyển đổi các dạng trạng thái và khả năng chuyển động cơ thể linh hoạt hơn. Dù họ là kim loại, nhưng cận chiến đã biến hóa không kém gì những lính Namuh tinh nhuệ trong Quân Đoàn.

Thuốc Nổ không muốn dây dưa chiến đấu lâu dài ở nơi này. Lợi dụng một đòn chém hụt lỡ trớn của tên tấn công cậu phía bên phải, Thuốc Nổ bật lùi về sau, nhắm thẳng vào vũng nước trên mặt đất lao tới.

Hai tên kia thấy vậy, đồng loạt sử dụng khả năng điều khiển sắt để bít kín vũng nước lại, nhằm ngăn Thuốc Nổ thoát đi vào không gian năm chiều. Lúc dải sắt mới được nhấc lên từ mặt đất lấp kín hết một nửa vũng nước, Thuốc Nổ chỉ mới đưa được đúng một tay vào trong. Với tốc độ này, nếu cố gắng đưa cả người vào tiếp, cậu sẽ bị dải sắt kia cắt làm đôi.

Hai bên lúc này đều nở ra một nụ cười khải hoàn. Vậy nhưng đến cùng, chỉ có một là chiến thắng thật sự.

Ngay từ đầu, Thuốc Nổ đã chẳng có ý định trở lại chiến trường phía bên kia của Nori-V. Nơi đó nguy hiểm gấp hàng ngàn lần hai tên đứng trước mặt cậu đây. Cậu lại một lần nữa cảm nhận thứ sức mạnh kỳ diệu đến từ những vi sinh vật nằm ở không gian năm chiều, lẩm bẩm trong miệng:

“Hetsmunrd Rot!”

Đòn sét đánh này của cậu có nguyên lý hoàn toàn không khác gì cú đánh trực diện của cậu vào tên chiến binh Latem tinh nhuệ ở trại huấn luyện. Nó được tạo thành từ phía bên kia của vũng nước, đi xuyên qua ranh giới không gian bốn và năm chiều, rồi lao thẳng vào người đối phương.

Hai người Latem chỉ cảm giác thấy một thứ sức mạnh lạ lùng bùng lên trong cơ thể họ, tất cả các electron đã bị cưỡng ép định hướng. Trước khi hai thỏi nam châm vĩnh cửu vừa tạo thành này kịp hút sắt ở dưới mặt đất, họ đã lần lượt bị những tòa nhà lớn nhất xung quanh con hẻm hút chặt vào, giãy giụa cách nào cũng không thể thoát ra được.

Thuốc Nổ nhìn cảnh hoạt kê trước mắt, vội vàng ba chân bốn cẳng, nhằm hướng thằng nhóc ban nãy, lách qua tấm lưới, chạy khỏi nơi đây. Cậu cũng chẳng muốn tốn thời gian vô ích đi giết người diệt khẩu, dù sao cũng thấy hết trên camera cả rồi, trước sau gì quân đội Latem cũng sẽ đánh hơi tới đây.

Khi Thuốc Nổ đến được nơi thoáng đãng hơn, một khung cảnh hùng vĩ khổng lồ hiện ra trước mắt cậu. Thành phố của người Latem là cái đảo bán cầu cực kỳ to lớn, nổi hờ hững trên một dòng dung nham nóng chảy của Magma. Thứ Magma này đang đẩy nó trôi dọc theo một kẽ nứt dài tới vô tận, vách được cấu thành chủ yếu bằng sắt.

Gọi là nổi chứ thực tế vì khối lượng không thể tưởng tượng của thành phố, biên độ dao động của nó cực kỳ nhỏ, gần như không nhận ra được. Thuốc Nổ có cảm tưởng như, đang được nhìn hình ảnh trực quan của một mảng kiến tạo của Mẫu Tinh, theo Thuyết Trôi Dạt Lục Địa vậy.

Đáy của thành phố này lớn tới nỗi nó tạo thành nhiều vòng tuần hoàn khép kín cỡ nhỏ. Tại đó kim loại dưới chỗ tiếp xúc với Magma nóng chảy ra, bị lớp kim loại rắn, nặng hơn phía trên đè vào thay thế, khiến chúng nổi lên phía trên rồi cô đặc lại. Tới lượt mình, những kim loại rắn đè xuống kia lại bị nóng chảy ra và bị phía trên chiếm chỗ, liên tục xoay vòng như vậy.

Các tòa nhà cao tầng bên trên là tập hợp của vô số hình khối lập phương nằm xếp chồng theo chiều đứng. Chúng không dính liền với nhau mà cách nhau ra một khoảng hở nhỏ áng chừng một mét, trôi lơ lửng bởi từ trường, mỗi tầng lại nằm xiên xẹo theo đủ hướng khác nhau.

Phía cao tận cùng là một khối vòm thủy tinh vĩ đại, bao trọn lấy toàn bộ không gian bên trong. Thuốc Nổ có thể trông thấy rõ ràng tòa nhà cao nhất thành phố nằm ở chính giữa tấm vòm thủy tinh, gần như chạm được sát vào nó. Nhìn cấu tạo, hẳn cái đàn tế mà cậu tỉnh giấc lúc ban đầu, quan sát được những cơn mưa sắt, chẳng đâu khác mà chính là nơi này, không ngờ lại cao tới mức như vậy

Mưa sắt ở chính giữa vẫn còn giữ được màu xám, chứ càng ra phía ngoài rìa thành phố, chúng càng có một màu nóng chảy rực đỏ. Thuốc Nổ nhìn chúng mà không khỏi hình dung bức tranh sử thi, nơi từng giọt, từng giọt rơi ra từ lò rèn trên bầu trời của vị thần thợ rèn Hephaestus trong thần thoại của người Hy Lạp cổ. Cậu lắc đầu, cười giễu chủ nghĩa lãng mạn bất chợt này:

“Nếu Hephaestus rèn vũ khí cho người Latem, có phải xem như ông ta sẽ lấy chính người Latem làm nguyên liệu để rèn?”

Tuy vậy mới thấy, nửa bán cầu bên này của hành tinh, tuy đã nguội hơn nửa bán cầu bên kia rất nhiều, nhưng để mưa sắt giữ được dạng lỏng, nhiệt độ khí quyển của nó hoàn toàn không phải chuyện đùa. Thuốc Nổ nhìn quanh quất hồi lâu, tới bóng của thằng nhóc người Latem kia cũng chẳng thấy, chán nản ngồi xếp bằng xuống dưới đất.

Từ khi vào Kim Giới, ngoài việc vô tình phát hiện ra được một cách mới, sử dụng ma pháp trong không gian năm chiều, còn lại chẳng thứ nào đi theo đúng ý cậu. Bây giờ cậu phải vừa đi làm nhiệm vụ, vừa trốn tránh sự truy đuổi của những người “đồng minh” Latem này.

“Hay là cứ đăng xuất đại ra cho rồi!”

Thuốc Nổ cũng không có thói quen thấy việc khó thì đâm đầu vào làm. Dù sao cậu vẫn còn nhiều cơ hội lặn tới Kim Giới sau này. Với tình huống bất lợi bây giờ, việc lãng phí thời gian tiếp tục mà chẳng có mục đích cụ thể, rõ ràng là không khôn ngoan.

Thuốc Nổ đút tay vào trong túi áo trùm, định bụng lấy ra quyển số tay hướng dẫn Kim Giới đặt ở ngăn trong, cậu được phát trước khi vào đây, xem thử có điều gì hay ho gợi ý cho mình không.

Đột nhiên, phía ngăn ngoài của túi, cậu lại phát hiện có một mảnh giấy nhỏ, vẽ nghuệch ngoạc một tấm bản đồ, trông dáng dấp thì đúng là thành phố này rồi. Ngoài ra, nó còn vẽ một số cột mốc và đánh dấu một vị trí màu đỏ.

Thuốc Nổ nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có khả năng duy nhất là thằng nhóc Latem lúc ban nãy, đã nhân lúc cậu không chú ý, bỏ vào trong túi áo trùm. Rõ ràng với kỹ năng lấy cắp của nó, làm việc này chẳng khó khăn gì cả. Chính cậu cũng không ngờ, một người Latem lại sử dụng thứ nào đó như giấy để nhắn lại thông điệp, nên ngay từ đầu đã không có để tâm đề phòng.

“Hoặc cũng có thể mình đã quá ỷ y vào việc học được ma pháp hồi phục Ovyercry nên gan bất giác lớn hơn.” – Thuốc Nổ tự nhủ.

Nếu bình thường, chắc chắn cậu sẽ không để một kẻ không rõ lai lịch tiến sát lại người như thế. Thuốc Nổ mở bung tờ giấy ra, đọc qua một lượt ghi nhớ kỹ, rồi vò nát nó thành từng mảnh vụn nhỏ, bay lả tả, tán loạn trong không khí.

Nơi được đánh dấu tuy gần nhưng hành trình tới đó của Thuốc Nổ cũng thật không dễ dàng gì. Bộ dáng có da có thịt, lại thêm chiếc áo trùm màu đen đặc trưng của cậu nổi rõ lên mồn một trong thế giới chỉ toàn kim loại nơi đây. Mất đến gần hai giờ để Thuốc Nổ hoàn thành được quãng đường mà đáng lẽ ra bình thường, cậu chỉ mất tầm hơn hai mươi phút.

Đích đến là một bãi rác phế liệu khổng lồ của thành phố. Gần như tất cả những thứ làm bằng kim loại trên tinh cầu Nori-V này, ngoại trừ bản thân người Latem, đều tìm thấy ở đây. Cái mùi rỉ sét khó chịu có thể ngửi được trong không khí từ khoảng cách tít tắp. Thuốc Nổ khịt khịt mũi, đạp lên từng núi kim loại đi vào bên trong.

Trong tầm mắt cậu, thứ sinh vật đông đảo nhất nơi này là trực khuẩn Clostridium Tetani, một loài nguy hiểm gây các cơn trương lực cơ và co cứng người, tương đối phổ biến ở Mẫu Tinh trước kia. Với nhân loại, chúng có thể là nỗi ám ảnh chứ chúng chẳng có chút nguy hiểm nào với người Latem nơi đây.

Chính giữa bãi phế liệu là một cái hồ nước ngoại cỡ, với đường kính cũng phải gần một km, lớn hơn rất xa những hồ nước khác mà Thuốc Nổ gặp ở Nori-V.

Cậu đang đảo mắt nhìn ngó xung quanh thì đột nhiên một thứ có kích thước nhỏ xé gió lao thẳng về phía huyệt thái dương trên đầu. Thuốc Nổ theo thói quen bật người, lộn hai, ba vòng về phía trước, kết thúc bằng một cú tiếp đất tiêu chuẩn, cơ thể đã cách xa chỗ vật nhỏ kia rơi tới gần mười lăm mét.

Có tiếng đánh kim loại vào nhau nghe lạo xạo.

Thuốc Nổ quay lại, chứng kiến thằng nhóc mà cậu gặp ban nãy đang cầm một mảnh kim loại dưới đất chà chà vào tay. Thuốc Nổ không hiểu hành động này, nhưng ý tứ cười cợt pha lẫn chút hả dạ trong đáy mắt của nó thì cậu có thể thấy rõ ràng.

Cậu quay lại, lượm vật nhỏ kia, đeo lên đằng sau tai. Nó không gì khác chính là chiếc máy dịch thuật thằng nhóc đã chôm của cậu. Thuốc Nổ lắc lắc cổ, rề rà nói:

“Vật cũng quy nguyên chủ cũ, tôi đi nhé!”

“Này đứng lại đó, tôi đã tốt bụng trả lại cho anh cái thứ ban nãy rồi. Xem như là anh nợ tôi một lần. Còn không mau lại đây nghe tôi yêu cầu?”

“Tưởng cậu chỉ lặp đi lặp lại được có mỗi một câu chứ, hóa ra cũng biết nói chuyện. Có điều, tôi chẳng hiểu cậu đang nói vớ vẩn gì cả. Trong văn hóa của nơi tôi sống, ăn cắp phải trả lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tôi chẳng rỗi hơi đâu mà nghe cậu phàn nàn. Vậy nhé!”

Thuốc Nổ đứng lên cất bước rời đi thật. Thằng nhóc đối diện cậu hoảng hốt dậm chân, vội vàng nói với theo:

“Đợi đã, cháu có thể chỉ cho ngài một khu vực của mộ phần này, nơi có rất nhiều thứ mà những sứ giả của Eguh các ngài gọi là vũ khí. Chúng vốn được các chiến binh Latem tịch thu được như chiến lợi phẩm từ phía Orcim rồi dồn hết vào cả đây. Bảo đảm sẽ có thứ nào đó hữu dụng cho ngài.”

“Hóa ra đây là một cái mộ phần chứ không phải bãi phế liệu à?” – Thuốc Nổ ngẫm nghĩ.

Cậu nhìn vào thằng nhóc đối diện, lòng cảm thấy hơi buồn cười. Lúc nó khệnh khạng thì xưng là tôi – anh, lúc nó ở thế yếu thì lại đổi cách gọi là cháu – ngài, lung tung lộn xộn. Thuốc Nổ cho rằng đi nhìn thử nơi đó một cái cũng chẳng mất gì, chỉ là lòng đề phòng với mục đích của thằng nhóc là không thể không có:

“Cậu tốt bụng vậy à? Dùng máu thịt của đồng bào cậu mà cho tôi sử dụng làm vũ khí?”

“Đám người Cát Chắp luôn luôn cho rằng là như vậy. Cháu lại cho rằng, người Latem không chỉ là những thứ kim loại vô tri. Bên dưới bộ dáng đó, chúng cháu còn có một thứ gì khác nữa, ở tầng sâu hơn, đại diện cho bản ngã của người Latem, mà chỉ kim loại không thể tạo ra được.”

“Tôi rất thích suy nghĩ của cậu, nhưng cậu không đáng tin cho lắm.”

Thằng nhóc như biết ẩn ý của Thuốc Nổ mà trả lời:

“Cháu có một ít kẻ thù ở khu vực này, vốn muốn dẫn dụ đám người đuổi theo kia, tới đây triệt hạ bọn nó. Tuy nhiên, ngài có thể thoát khỏi tay đám người đó, hẳn khả năng chiến đấu cũng không kém chút nào, nhờ ngài giúp cũng được vậy.”

Thuốc Nổ chờ mãi không thấy tiếng thông báo có nhiệm vụ mới xuất hiện của Peaky. Xem ra, đây là một nhiệm vụ có điều kiện hoàn thành đặc biệt, không phải cứ làm đúng theo những gì người giao bảo là được. Lòng cậu giờ mới yên tâm hơn chút. Cậu nhìn sâu vào mắt thằng nhóc hỏi:

“Tên cậu là gì?”

“Cháu là Fjn Flwrp.”

Thuốc Nổ cười nhếch miệng nói lớn:

“Dẫn đường đi!”

Nơi thằng nhóc dẫn cậu tới hóa ra cũng chẳng xa xôi gì cho cam, chính là một cái núi rác khác nằm ngay bên cạnh hồ nước. Nó ngắm nghía một lúc, chọn một vị trí nằm ở sát mép hồ, bắt đầu đào vào bên trong.

Tiếng kim loại rơi xuống nước gây ra những âm thanh bì bõm. Thằng nhóc lôi từ đống kim loại ra từng chiếc, từng chiếc hộp lớn có kích thước khoảng 1 x 1 x 2 mét. Thuốc Nổ thấy chúng đều in một cái logo có hình tròn hơi dẹt, bên trong là lít nha lít nhít những cái chấm và con giun, chẳng hiểu có ý nghĩa gì.

Thuốc Nổ thử mở một chiếc hộp ra quan sát. Thứ đầu tiên cậu vớ được là một cái ống dài, bên ngoài nối với một quả bóng cao su, như kiểu người ta hay dùng để đo huyết áp. Cậu quan sát một hồi thì lạ lùng nhận ra công dụng thực sự của nó.

Thuốc Nổ gắn cố định cái ống dọc theo cẳng tay, lòng bàn tay khẽ bóp quả bóng một cái. Từ đầu ống vang lên một tiếng nổ điếc tai, phần núi rác trước mặt cậu bị bắn bay tung tóe. Thằng nhóc giật mình, quay đầu lại lườm lườm cậu. Thuốc Nổ không để ý lắm, khẽ quan sát cái ống trong tay, thật chẳng ngờ nó lại có kết cấu như một khẩu súng. Sức công phá thậm chí không kém mấy khẩu pháo vác vai cỡ nhỏ là bao.

Thuốc Nổ tiếp tục lục tung đống hộp lên. Vũ khí trong đó đa dạng, thiên kỳ bách quái, hoàn toàn không có thiết kế giống với vũ khí của Liên Bang nhưng những nguyên tắc động lực học trong đó, Thuốc Nổ vẫn có thể hiểu được dễ dàng. Chỉ là “cò” của chúng phần lớn đều cực kỳ nhạy, cứ như được chế tạo cho những thứ cứng đờ dạng robot, chứ không phải con người sử dụng.

Cậu đang mân mê một khẩu súng phóng lựu kết cấu cực kỳ thú vị, có thể cùng lúc phóng ra cả phía trước và phía sau, tích hợp cơ chế định hướng. Đột nhiên, cậu đưa nó chĩa thẳng về phía bờ hồ, lên giọng:

“Này nhóc, đi đâu đấy? Có phải là muốn tránh mặt những vị khách sắp tới đây?”

“Đó chính là kẻ thù của tôi. Anh đã hứa lúc nãy rồi mà? Nhất định phải đuổi bọn nó ra khỏi địa bàn của tôi.”

“Kng Rthr!” – Thuốc Nổ nhấn mạnh từng chữ.

“Làm… Làm sao anh biết tên tôi?”

Thực ra Thuốc Nổ nhấn âm như vậy là do cậu không thể phát âm chuẩn xác được tiếng Latem, không ngờ lại gây ra hiệu quả khiến thằng nhóc sợ hãi. Cậu cười cười, cũng không giải thích, tiếp tục nói:

“Cậu cũng đừng nghĩ có thể chơi khăm tôi lần nữa. Ngoan ngoãn mà đứng lại đây. Sau khi đám kia đi hết rồi hãy làm gì thì làm.”

Chưa đầy một phút, những tiếng bước chân nhộn nhạo lớn dần ở đằng xa, cuối cùng đã xuất hiện trong tầm nhìn của bọn Thuốc Nổ. Đó là một nhóm năm người Latem, trên người cũng toàn là hỗn hợp đủ thứ kim loại và rỉ sét, đen đúa, dặt dẹo chẳng kém gì thằng nhóc Kng Rthr bên cạnh cậu. Kẻ cầm đầu đang nhìn chằm chằm không dứt vào khẩu súng trên tay Thuốc Nổ:

“Khá lắm, còn dám cả gan cấu kết với người ngoài, dùng máu thịt của đồng bào để vui đùa nữa. Lúc nãy nghe tiếng nổ, ta đã nghi nghi rồi. Fjn Flwrp! Xem như Tjn Zlm ta đã nhìn nhầm cô, đúng là không thể tin những kẻ mới tới được mà.”

“Ồ! Cô? Là con gái à.” – Thuốc Nổ nhìn khắp một lượt trên người “thằng nhóc” kia lẩm bẩm.

“Còn ngươi, sứ giả của Eguh! Ngươi đã vượt qua ranh giới cuối cùng của người Latem chúng ta rồi đấy. Dù xuất thân ngươi cao quý tới mức nào cũng vô dụng. Ta sẽ giao nộp ngươi cho Cát Chắp Viện, chắc chắn sẽ được thưởng rất nhiều kim loại quý.”

Hắn đang đưa chiếc lưỡi không tồn tại của hắn liếm liếm môi. Thuốc Nổ vân vê mặt nước hồ, hỏi vu vơ Kng Rthr một câu:

“Nhóc này, tại Latem của nhóc, cụm từ máu thịt đồng bào này có ý nghĩa như thế nào?”

“Này… Sao lúc nào rồi anh còn hỏi những câu vô nghĩa thế?”

“Cứ trả lời tôi đi.”

Kng Rthr hơi suy nghĩ một chút, thở dài nói:

“Người Latem vốn là nguyên liệu chế tạo vũ khí của không ít nền văn minh. Nếu họ thật sự quan tâm, họ đã đi tìm các nền văn minh đó tính sổ từ lâu rồi. Đối với nhiều người Latem, chỉ cần đem lại lợi ích cho họ, họ sẽ sẵn sàng treo câu máu thịt đồng bào vô nghĩa đó ra ngoài cửa miệng, lừa những kẻ ngu dốt, ít chữ nghe theo. Số người thật lòng nghĩ cho vận mệnh của giống nòi, vận mệnh của Vương Quốc Latem, e rằng chẳng có bao nhiêu.”

Thuốc Nổ cười phá ra:

“Có lẽ chúng ta có nhiều điểm giống nhau hơn tôi tưởng đấy. Được rồi, xem như nể mặt lời này, tôi sẽ giúp nhóc.”

Thuốc Nổ quay sang đám người kia, bỏ lại một câu:

“Muốn đánh nhau cũng được. Có gan thì theo ta sang không gian bậc cao mà đánh.”

Đoạn cậu nhảy ùm xuống hồ.

Ở phía trên, tên cầm đầu kia đang nhìn với điệu bộ khinh bỉ:

“Hừ, lừa ai chứ? Kế sách thấp kém như vậy, ta có họa bị ngu mới đi xuống đó theo ngươi. Ai mà biết được ngươi đã giăng thiên la địa võng gì phía đầu bên kia. Anh em, mau tới bắt con ả lại, chúng ta rời khỏi nơi đây.”

Hắn chưa nói dứt câu, từ dưới hồ đã phát ra một từ trường cực kỳ to lớn. Cả bọn người đứng trên bờ, cùng không ít núi rác, kim loại nằm gần đó, lập tức nghiêng ngả lảo đảo rồi bị hút theo, đồng loạt chìm vào bên trong nước. Phía dưới còn đang vang vọng lên tiếng cười cợt nhả của Thuốc Nổ.