Thời Không Lụi Tàn

Chương 67: Vô tận chi chiến



Từng viên đạn sắt bắn ra liên hoàn.

Một tay chỉ huy trưởng người Latem đang liên tiếp gào thét:

“Tjn Rfg, tập trung hỏa lực vào góc mười giờ. Còn cậu, Qwf Vbm, sao cậu bắn yếu thế, quân đội không phát đủ kim loại cho cậu ăn hay sao? Mạnh tay lên. Cậu nữa!...Tên gì?”

“Trần Ngọc, thưa sếp!”

“Quả cầu phép của cậu đâu?”

“Mất rồi, thưa sếp! Nhưng nếu ông phát vũ…”

“Ra phía trước! Đi! Nhanh cái chân lên!”

Giọng ông ta thét vừa cao lanh lảnh vừa to điếc cả tai. Thuốc Nổ bị đẩy dồn ra phía trước, chen lấn qua một rừng cơ bắp bằng kim loại tới nghẹt thở. Cuối cùng, họ chèn cậu ngang khỏi cái cửa hông nối với buồng lái. Thuốc Nổ chỉ thấy ở đó có một tên người Latem lái xe đang ngồi dáng cà tàng, gác hẳn chân lên phía trước.

Xe của người Latem không có vô lăng, chỉ có một tấm bảng kim loại được gắn vào nơi mà bình thường là cần sang số của xe. Tên lái xe đặt một tay lên trên đó, ung dung điều khiển. Thuốc Nổ thấy ghế lái phụ bên cạnh còn trống thì cũng mặc kệ việc chào hỏi với gã tài xế, ngồi xuống, gác chân lên phía trước, động tác không khác gì hắn ta.

Phải hơn một phút sau, tay chỉ huy trưởng ban nãy mới nhô đầu vào trong khoang lái. Hắn thấy dáng ngồi của Thuốc Nổ thì khẽ nhíu mày nhưng không phê phán gì, chỉ quay lại nói với tay tài xế cà tàng:

“Tướng quân, giao cho ông đấy!”

Đoạn đóng sập cửa lại. Thuốc Nổ liếc tay tài xế từ trên xuống dưới, nhìn kiểu gì cũng không ra nổi tên này thành chỉ huy cao cấp của quân đội. Cậu thử bắt chuyện:

“Ông là tướng quân?”

“Cựu.”

“Sao lại lưu lạc tới mức trở thành lái xe thế này?”

Cậu vừa dứt lời thì kính của xe vang lên tiếng rít chói tai, trước mặt nhảy ra một chiếc hộp chân máy. Thuốc Nổ có thể thấy rõ từng hàng dầu máy còn tươi mới của nó chảy dài chắn khuất cả tầm nhìn. Nó đang liên tục cào cấu vào trong cửa kính như muốn đâm thủng qua, tấn công hai người trong khoang.

Gã tài xế biến tay mình thành một khẩu súng lập dị, đầu trước có tới sáu cái nòng, xếp thành hình tròn như ổ xoay. Hắn nhắm thẳng về phía cái hộp chân máy, vừa nổ đạn vừa la lớn:

“Liên quan gì tới cậu! Liên quan gì tới cậu! Liên quan gì tới cậu!”

Giống như gã không phải đang bắn cái hộp chân máy mà đang bắn Thuốc Nổ vậy. Khẩu súng của gã không bắn ra đạn mà bắn ra một hiệu ứng điện từ nào đó tác động vào cái xe. Sau khoảng mười lần bắn thì cái hộp chân máy rít ra một tiếng kêu hoảng loạn, cả cơ thể nó bất thình lình bị đẩy văng ra xa, giống hệt cảnh tượng khi người ta đột ngột đặt hai đầu nam châm cùng dấu lại gần nhau.

Nó rơi từ độ cao khoảng hơn bốn mươi mét xuống mặt đất, rồi nằm yên thành một đống không nhúc nhích nữa. Thuốc Nổ bật thốt lên:

“Phía trước, lão già, phía đằng trước!”

Chắn ngay trên đường đi cách họ khoảng hơn 900 mét là bốn cái hộp chân máy đang dàn hàng ngang, trên mỗi con nhô ra một cái nóng đại liên dài đen nhẻm. Sáu cái trục trên chân bọn chúng duỗi thẳng, biến thành giá súng. Thuốc Nổ nhác trông, ngoại trừ miếng ngắm hồng tâm thì chúng không khác gì những khẩu DShK kiểu cũ ở Liên Bang.

Tiếng đầu nòng súng kêu đành đạch. Ngay lập tức, trong tầm mắt hai người xuất hiện một dãy hoa lửa chói mắt đang ép sát vào chiếc xe, càng lúc càng gần. Gã tài xế đánh ngang hướng lái về phía bên phải, bánh xích của xe phát ra những tiếng kêu rin rít khi chúng ma sát mạnh với mặt đất.

Lập tức, Thuốc Nổ nghe thấy tiếng la hét của lính trong khoang sau đang giao chiến dữ dội với đám người Orcim chặn đường. Thành xe bị đạn bắn trúng rung lên mãnh liệt nhưng không bị xuyên qua. Thuốc Nổ nhoài người hét vào tai gã tài xế:

“Lái cẩn thận đi lão già!”

Nào ngờ, khi chiếc xe quay ngang đủ chín mươi độ, họ liền thấy một con robot của người Latem đang lăn người trên mặt đất về phía họ. Chính giữa thân của nó có một lỗ thủng khủng bố, không biết là bị thứ gì bắn trúng, e là người điều khiển ở đó cũng đã bốc hơi theo rồi. Gã lái xe thấy thế thì không những không tránh còn tăng tốc độ của động cơ.

Cái xe lách mình, chui qua khoảng hở giữa phần bụng con robot và mặt đất, phía trên đầu trần khoang vang lên tiếng cọ xát dữ dội. Gã lái xe hú lên một tiếng phấn khích như sói tru, từ phía sau vang lên tiếng chửi rủa của tay chỉ huy trưởng:

“Mẹ nó chứ! Lái cẩn thận đi lão già!”

Gã lái xe đắc ý:

“Đồng nát thì sao hiểu được ý chí của Sắt Tây, lái xe như tụi bây, tới nơi, quân thù đã đè bẹp phe ta rồi, còn đánh đấm gì nữa.”

Chả biết nghĩa gốc của câu ông ta nói là gì, nhưng Thuốc Nổ không khỏi bội phục người làm ra cái máy dịch thuật này, dịch được cả thành ngữ. Thuốc Nổ cười cười:

“Thôi đi lão già, rõ ràng tình huống ban nãy có thể tránh được dễ dàng, lão lại màu mè thích biểu diễn đấy chứ.”

Gã lái xe phát ra một chất giọng eo éo:

“Thôi đi chính là đám người các người ấy, rõ ràng có thân có phận đàng hoàng, lại cứ thích giả làm cái gì mà sứ giả của người Eguh. Nói người khác, không nghĩ lại chính bản thân mình, thật buồn cười.”

“Lão nói như vậy là có ý gì?”

Thuốc Nổ kinh ngạc khi nghe lời nói này. Tuy nhiên nếu ngẫm lại thì không phải nó không có lý. Người Namuh chỉ lặn vào Kim Giới do Tưởng Giới giả lập nên thôi, họ cũng không thể lặn vào chính thế giới thực nơi chiến tranh Latem – Orcim từng xảy ra được.

Bởi vậy, nếu đã tồn tại một khái niệm là sứ giả của Eguh thì khả năng rất cao trong thực tế xa xưa đã từng tồn tại chủng tộc Eguh và những sứ giả đích thực của họ. Chỉ là không biết vì lý do gì họ chưa từng xuất hiện ở Kim Giới mà thôi.

Gã lái xe có vẻ chẳng phải người biết giữ mồm giữ miệng gì, gã đang thao thao bất tuyệt:

“Mọi người đều bảo ta điên, bệ hạ cắt chức ta ra khỏi Bộ Quân Quản. Nhưng ta tin là ta vẫn luôn luôn đúng. Ta đã tìm được những tư liệu cổ về sứ giả của Eguh. Các người là ai thì ta không biết nhưng chắc chắn không phải là họ.”

Thuốc Nổ nhìn góc nghiêng khuôn mặt gã, lòng cân nhắc một chút rồi trả lời:

“Thật vậy, chúng tôi không phải là những sứ giả của Eguh gì cả.”

“Cậu là người bên ngoài đầu tiên dám ở trước mặt ta thừa nhận điều này đấy.” – Lão cười ha hả, chẳng hiểu có ý thế nào.

Thuốc Nổ đã từng thử nghiệm ma pháp bậc năm Tehatoh nên đoán được, sự việc người Namuh đều nói dối có khả năng liên quan tới thứ ma pháp thệ ước này. Nếu không, phần lớn người Namuh sau khi nhận bốn loại ma pháp, đã thoải mái đăng xuất hết cả rồi, còn ở lại đây chiến đấu làm cái gì.

Chỉ có cậu là trường hợp đặc biệt, không hiểu vì sao Tehatoh chẳng có tác dụng gì lên cậu cả, cậu vẫn có thể thản nhiên giết người Latem mà chẳng bị trừng phạt.

Peaky đột ngột phát ra tiếng nói:

[Phát hiện nhiệm vụ mới]

[Tên nhiệm vụ: Bí mật Hoàng Gia. Được giao bởi: Scf Gmc. Phân loại nhiệm vụ: Chuỗi nhiệm vụ cấp S-, dự đoán. Hệ số độ khó: 1,2. Đang tiến hành]

“Không ngờ ông ta lại là đầu mối cho một nhiệm vụ bậc cao” – Thuốc Nổ thầm nghĩ.

Nếu không phải cậu thì khó mà có ai nhận được nhiệm vụ này. Cậu đằng hắng một cái, chuẩn bị đem người Namuh ra bán:

“Nếu ông muốn biết về nguồn gốc…”

“Ta chẳng hứng thú!”

Ông ta đáp cụt lủn một câu, đoạn than thở như tự nói với mình:

“Người ta quan tâm chỉ có bệ hạ. Bệ hạ đã từng là một vị hoàng tử trẻ anh minh thần võ, trái ngược hẳn với tiên đế, luôn tràn đầy tham vọng chấm dứt hoàn toàn cuộc chiến tranh không hồi kết này. Ngài là kẻ đầu tiên chứa trong người tới hơn 90% kim loại hoàng gia, là kẻ thuần huyết nhất của Latem trong hàng vạn năm trở lại đây.”

“Bên phải, về bên phải lão già! Kể lể thì cũng đừng quên lái xe chứ!”

Ngay từ khoảng cách hơn năm mươi mét, công nghệ dò mìn của Latem trên xe đã đẩy tất cả mìn của người Orcim lộ thiên ra khỏi mặt đất. Thuốc Nổ nhìn đống mìn chôn dày đặc thành một mạng lưới hình bàn cờ, mướt cả mồ hôi, may mà gã lái xe này tránh kịp lúc. Ông ta không bình luận gì hết, vẫn chỉ than vãn:

“Vậy mà, sau khi lên ngôi, ngài lại trở nên ham muốn những thú vui trần tục, hoãn lại tất cả những tham vọng xây dựng hạm đội tinh vệ để trực tiếp chống nhau với người Orcim trên vũ trụ. Thậm chí, cấm đoán người Latem chúng ta không được tìm cách rời khỏi 7 hành tinh Nori. Suốt bấy lâu, dù là chiến lực mạnh nhất của Latem, bệ hạ cũng chưa bao giờ thân chinh ra trận lấy một lần.”

“Từ từ đã, lão nói người Latem bị cấm không được bay ra vũ trụ?”

Gã lái xe chẳng có vẻ gì là nghe câu hỏi của Thuốc Nổ:

“Chính là từ cái ngày đó. Từ cái ngày mà tiên đế tiết lộ cho bệ hạ nghe về bí mật của hoàng gia đã lưu truyền qua mấy thế hệ. Ta chỉ thắc mắc mãi không hiểu, tại sao người lại trở nên như vậy. Tại sao người không muốn chấm dứt chiến tranh? Tại sao người Latem chúng ta cứ phải liên tục sinh ra và chết đi trong những vòng tuần hoàn vô nghĩa?”

Thuốc Nổ lặng im không đáp. Nếu bản thân gã lái xe còn chẳng có câu trả lời thì cậu lại càng không có. Trên đài liên lạc xe vang lên tiếng kêu bíp bíp, gã lái xe đấm cả nắm đấm vào, giọng bực tức:

“Chuyện gì?”

“Xem lại cách ăn nói đi, tướng quân hết thời. Ta chỉ gọi để thông báo cho ngươi biết, khu vực 4RC3 mà ngươi sắp đi ngang qua được cảnh báo có sao băng tử thần. Mau thay đổi lộ trình thành đường vòng, đừng để đồng đội ngươi chết vô ích. Hết!”

“Chết tiệt”

Thuốc Nổ ngạc nhiên:

“Sao băng tử thần là gì vậy?”

Chính cậu cũng chưa nghe tới điều này bao giờ. Trong cuốn sổ tay giới thiệu về Kim Giới cũng không ghi chép khái niệm sao băng tử thần. Gã lái xe nhăn nhó:

“Thứ này rất hiếm thấy, cậu không biết cũng chẳng có gì lạ. Latem vẫn luôn tìm cách giải thích bản chất của nó nhưng không có cái nào thuyết phục, có người cho nó là một loại vũ khí của Orcim, có người lại cho rằng nó là một hiện tượng tự nhiên bí ẩn nào đó ngoài vũ trụ tiến vào Nori. Nói chung, thuyết âm mưu nhiều lắm, cậu cứ xem là biết.”

Khu vực chiến trường mà họ đi qua đã được xem là lãnh thổ đồng minh, tiếng súng ở phía đằng sau xe giảm bớt đi hẳn. Gã lái xe quẹo nó đi theo một đường vòng vèo kỳ cục, hướng xa ra khỏi lộ trình ban đầu. Khi họ đi lên một ngọn đồi thấp, gã mở miệng đếm:

“Ba…Hai…Một!”

Thuốc Nổ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xám xịt. Đột nhiên, nó phát ra từng hàng chùm sáng chói lòa, bay lung tung theo đủ mọi góc từ bên trái sang phải, ban đầu thì đúng là không khác gì mưa sao băng thông thường. Có điều, một lúc sau, mọi chuyện nhanh chóng đổi khác, dọc theo từng tia sáng trong đó bắt đầu bùng lên những ánh lửa nổ tưng bừng.

Thuốc Nổ phải lấy bàn tay che bớt mắt lại. Những ánh sáng trong dải mắt người nhìn thấy được, đang liên tục chớp ra kia, chẳng là gì so với lượng bức xạ Gamma khổng lồ, đang phát xạ từ điểm trung tâm những vụ nổ. Chúng cứ như vậy tiếp diễn tận cho tới khi đám mưa sao băng này rơi xuống tới mặt đất.

Đường chân trời phía xa ánh lên rực rỡ. Trung tâm vụ va chạm bốc lên một cột khói và nguồn sáng khổng lồ, không khác gì nổ bom nguyên tử. Điều này không chỉ xảy ra một lần mà sau đó cứ liên tục lặp lại, mỗi khi một phần mưa sao băng kia chạm được tới mặt đất. Cuối cùng, sau bao nỗ lực quan sát, Thuốc Nổ đã nhìn thấy được mảnh sao băng rơi ở gần cậu nhất.

“Cái này nào có phải sao băng gì!”

“Nó…!”

“…Nó là phản vật chất!”

Không biết chúng được bao bọc bằng thứ gì trước khi rơi xuống bầu khí quyển của tinh cầu Nori nữa, chỉ là sau khi lớp bảo vệ tan biến đi, vật chất tiếp xúc trực diện với phản vật chất, chúng liền bắt đầu phát nổ. Lượng năng lượng được giải phóng ra từ va chạm này quá kinh khủng, tuân theo công thức năng lượng bằng khối lượng nhân với bình phương tốc độ ánh sáng của Einstein.

Nếu không phải lượng phản vật chất bên trong đó thực sự rất ít, chỉ có vài gram thôi, cái sao băng tử thần này đã quét sạch toàn bộ người Orcim và người Latem ra khỏi chiến trường rồi. Kể cả có là như vậy, sức công phá của nó cũng chẳng kém gì so với hàng chục quả bom nguyên tử của Liên Bang liên tiếp giội xuống, thậm chí có phần hơn. Hèn gì người Latem tránh nó như tránh tà.

Thuốc Nổ còn chưa thấy phản vật chất tồn tại trực tiếp trong tự nhiên như thế này. Theo những gì được người Liên Bang giả định, toàn bộ phản vật chất trong vũ trụ đã bị tiêu diệt hoàn toàn do tỷ lệ bất đối xứng giữa vật chất và phản vật chất của Big Bang. Nếu là thế, cậu thiên hơn về khả năng, đây là một loại vũ khí đánh bom rải thảm của người Orcim.

Tuy nhiên, nó cũng không khỏi quá thiếu chính xác. Sức công phá nó rất lớn, nhưng phần lớn người Latem được cảnh báo đã rời khỏi điểm va chạm từ lâu. Xe của bọn Thuốc Nổ hơi nghiêng đi chừng năm độ vì sóng va chạm, cũng lập tức trở lại bình thường sau đó. Từ khoang lính, tay chỉ huy trưởng một lần nữa đá phăng cửa xe quát hỏi:

“Tướng quân, đã liên lạc được với phía bên doanh trại chưa?”

“Vẫn nhiễu sóng, có vẻ như họ đã bị bao xung quanh bởi một vòm sóng điện từ rồi!”

Chỉ huy trưởng đột ngột gõ đầu hai cái vào cạnh cửa. Chiếc cửa xe tội nghiệp bị móp cả lại. Hắn cũng mặc kệ điều đó mà ra lệnh:

“Tướng quân, cứ vậy thì không kịp mất, chúng ta đi qua hẻm núi Mt Vpr.”

“Được, cậu ra lệnh đi!”

“Xác nhận lộ trình!”

Gã lái xe tiếp tục hú lên một tiếng như sói tru nữa, hơi rẽ xe lệch sang phải, tăng tốc chạy như bay.

Khi bọn họ tới được khu vực này, Thuốc Nổ mới hiểu tại sao gã lái xe lại phấn khích như vậy. Cái hẻm núi Mt Vpr này là một con đường mòn phi thường chạy kẹp giữa hai ngọn núi lửa khổng lồ của tinh cầu Nori. Nhìn chúng dưới không gian bốn chiều hùng vĩ tới siêu thực, không thể miêu tả nổi ra lời.

Phía đối diện Thuốc Nổ, một dòng thác cao chót vót xuyên qua những tầng mây đổ xuống bên dưới cứ như thác trời. Nó có màu lai giữa đen, xám và đỏ, không phải là nước mà là một dòng kim loại nóng hừng hực. Cậu đoán nó là kim loại ở phần đỉnh của núi lửa, bị nhiệt độ nung chảy ra, rồi đổ xuống thành dòng thác. Khả năng cao, con đường mòn này cũng không phải do người Latem xây mà là dòng dung nham chảy xuống rồi khô lại.

Gã lái xe đang đánh lái liên tục trên những cung đường gấp hình khuỷa tay của Mt. Vpr, cảm giác như mỗi lần chỉ cần chậm một phần mười giây thôi là cả chiếc xe sẽ rơi xuống Taluy âm của bờ vực. Thuốc Nổ quệt mồ hôi, không khỏi lo lắng cho dạ dày của đám lính Latem đang ngồi đằng sau khoang chứa.

Hơn nửa giờ, chiếc xe đã đi ra được tới nơi thoáng đãng. Từ đây, bọn họ có thể trông ra được cái doanh trại Tesseract đang nằm ở phía đằng xa. Doanh trại này rất lớn, mặt trước cũng đã to gấp bốn lần doanh trại của Thuốc Nổ tới ban đầu. Nếu theo suy luận bình thường, nó có nghĩa là doanh trại này có thể chứa được lượng quân đông gấp mười sáu lần.

Cũng không ngạc nhiên bởi dù sao, tên Chấp Chính Giả luôn tìm cách giết Thuốc Nổ kia, đã là người trụ được tới cuối cùng trong cả đám. Doanh trại hắn được phân vào to lớn nhất chẳng có gì lạ. Từ trên nhìn xuống, họ có thể thấy được hơn mười cái hộp chân máy Orcim đang kéo một khẩu pháo trọng lực khổng lồ, gấp rưỡi thứ Thuốc Nổ từng đối đầu, hướng về phía doanh trại.

Vì đường hành quân này nằm khuất sau một quả đồi nhỏ nên có vẻ như người Latem trong trại hoàn toàn không hay biết gì cả. Thuốc Nổ có thể thấy được đám tàn tích, hẳn từng là một trại giám sát của người Latem phía sau quả đồi, đã bị quân Orcim đánh sụp thành mảnh vụn.

Gã tài xế thoáng quan sát tình hình, nhíu bộ lông mày không tồn tại của hắn nói:

“Không kịp rồi, với tốc độ này chúng ta không thể tới được đó trước khi khẩu pháo kia bắn mất.”

Ông ta còn chưa kịp bàn luận gì với tay chỉ huy trưởng, từ đằng sau đã vang lên mệnh lệnh giao chiến:

“Vào vị trí, nhắm thẳng vào khẩu pháo trọng lực, bắn tự do!”

Có vẻ như tay chỉ huy trưởng cũng đã nhận ra tình hình nhanh không kém gì so với gã lái xe. Hắn chỉ còn cách tấn công trực diện vào người Orcim bên dưới, hi vọng những âm thanh và tia sáng phát ra từ đợt giao tranh có thể gây chú ý đối với những người Latem ở trong trại.

Thuốc Nổ quay sang bảo gã lái xe:

“Được rồi, cảm ơn đã cho tôi đi nhờ nhé, tôi sẽ tạt qua doanh trại kia, báo động họ cho.”

“Stiingprioeon!”

Trước ánh mắt ngạc nhiên của gã lái xe, cơ thể của Thuốc Nổ biến mất hoàn toàn, giống như nãy giờ không có bất kỳ ai ngồi bên cạnh hắn vậy.

Từ chỗ cậu xuất hiện tới doanh trại Tesseract kia còn cách nhau một khoảng nhất định nữa. Thuốc Nổ quay đầu nhìn lại, áng chừng được phạm vi tối đa của ma pháp này là khoảng trên dưới 5 km. Bởi vậy, dù cậu xác định điểm tới là doanh trại Latem nhưng nó chỉ đưa cậu được tới đây là hết.

Thuốc Nổ ghi nhớ vị trí của khẩu pháo trọng lực phía sau quả đồi. Tốc độ di động của nó cực kỳ chậm, bởi vậy cậu vẫn còn một ít thời gian nữa. Khi cậu tiến sát tới gần, hai tên lính bảo vệ cổng doanh trại lên tiếng:

“Sứ giả Eguh, ngươi thuộc đơn vị nào? Tới đây làm gì?”

“Tôi có chuyện khẩn cấp, cần báo cáo với chỉ huy các anh. Quân đội Orcim đã tiến tới phía sau ngọn đồi đằng kia rồi. Họ mang theo một thứ vũ khí có sức công phá rất lớn. Toàn bộ doanh trại phải cảnh giới và tiến quân ra ngăn chặn nó ngay, nếu không sẽ không còn kịp thời gian nữa.”

Hai tên lính người Latem nhìn nhau mỉm cười một cái. Thuốc Nổ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị họ đưa thẳng hai cánh tay chỉ vào người:

“Chà quân Orcim hả, rồi còn vũ khí có sức công phá cao kia đấy. Câu chuyện càng ngày càng sáng tạo, càng ngày càng hấp dẫn. Nhờ có các ngươi mà công việc gác cổng này không đến nổi nhàm chán.”

Thuốc Nổ ngạc nhiên sững sờ:

“Sao, các anh không tin?”

Tên Latem còn lại đánh tay chỉ về phía một cái gò đất nhỏ nằm gần cửa doanh trại lên tiếng:

“Người như ngươi mấy tháng gần đây, chúng ta gặp nhiều rồi. Ta chỉ nói một lần thôi. Tốt nhất là ngươi nên rời khỏi nơi đây, nếu để sĩ quan chỉ huy bắt gặp được, kết cục của ngươi chắc chắn chẳng tốt đẹp gì đâu.”

Thuốc Nổ bước lại gần cái gò đất kia. Cậu lúc này tập trung tầm nhìn mới rõ ra được là nó không phải là một cái gò đất mà là một đống xác chết nằm chất chồng lên nhau. Bọn họ không ai xa lạ mà toàn là người Namuh, mặc áo trùm màu trắng, ở đây cũng phải có đến hơn hai mươi người bị chôn lại một chỗ.

Thuốc Nổ lật người đầu tiên lên, khuôn mặt của hắn hết sức quen, làm cho cậu sững lại một giây. Hắn không phải ai khác mà chính là một trong đám người ăn xin cậu đã gặp, khi lần đầu tiên tới thành phố Namuh trung tâm. Sở dĩ họ nổi bật lên với cậu, cũng là do họ gầy ốm trơ xương và có một làn da trắng bệch cực kỳ đặc trưng.

Trong đầu cậu chỉ cần ngẫm nghĩ đôi chút, đã mường tượng được toàn bộ kế hoạch của chính quyền Namuh đối với những người này. Sau đợt tấn công của Hỏa Giới, Namuh đã mất đi một lượng năng lượng địa nhiệt trân quý để nuôi sống cư dân của nó. Nếu tình trạng này tiếp diễn, toàn bộ cơ cấu xã hội sẽ sụp đổ.

Bởi vậy, họ sẵn sàng đưa tất cả những người không có đóng góp trực tiếp với Namuh vào trong Tưởng Giới dưới danh nghĩa của kế hoạch tái thiết Namuh. Nếu những người này kiếm được Tưởng Tệ thì tốt, còn khả năng rất cao là sẽ chết mất xác ở nơi đây. Như vậy, Namuh đỡ phải tốn năng lượng nuôi sống một phần không nhỏ dân cư.

Thuốc Nổ cũng chẳng dậy lên nổi chút bi ai, cậu đã quá quen với những chiêu trò chính trị kiểu này. Cậu khẽ rạch xác của tên kia ra, bên trong không phải là nội tạng thối rữa mà là một đống dây nhợ kim loại chi chít, chằng chịt, rất giống với kiểu ở trong chiếc hộp lập phương của người Orcim, hẳn là đã được cấy vào sau này.

Thuốc Nổ lắc lắc đầu, đang định đứng lên thì từ phía đằng sau, hai lưỡi gươm kim loại lạnh căm căm đã kề vào cổ cậu:

“Còn chưa cút khỏi đây? Muốn có số phận giống với đồng bạn của ngươi à?”

Thuốc Nổ nghĩ về tên Chấp Chính Giả năm lần bảy lượt làm hại cậu đang sống phủ phê trong doanh trại này, tay gạt gạt đi lẩm bẩm:

“Thôi vậy.”

Cậu đứng lên, theo hướng ngược với doanh trại và khẩu trọng lực pháo quay đầu bước đi. Đột ngột, cậu nghĩ tới một cái gì đó, vội hỏi Peaky:

“Này Peaky, cô có thể xác định được danh sách những người Namuh ở trong doanh trại này không?”

[Dĩ nhiên!]

Thuốc Nổ lật ngược áo trùm, nhìn phần phía trên lưng của nó. Ở đó đang xuất hiện liên tục những khuôn mặt của người Namuh. Một trong những kẻ đầu tiên không ai khác chính là tên Chấp Chính Giả kia, tên của hắn là Alfred Merkel. Thuốc Nổ kéo đến cuối cùng, thấy một gương mặt quen thuộc khác làm cậu không khỏi nhíu mày:

“Liễu tiểu thư, cô cũng ở đây!”