Thời Không Lụi Tàn

Chương 73: Konponketa



Thuốc Nổ nhìn vào trong bóng tối không có tiêu cự, giọng nói đều đều:

“Liễu Nhu này, cô đã từng bao giờ nghĩ tới, bộ não con người có thể bị đầy hay không?”

Từ phía bên kia của bóng tối có một âm thanh nữ tính đáp trả lại:

“Chuyện này tôi chưa hề để ý, vậy có thể hay sao?”

“Trên lý thuyết là không thể!” – Thuốc Nổ lắc đầu.

Cậu giả vờ như không nghe thấy những lời Liễu Nhu đang càm ràm trong miệng, tiếp tục nói:

“Hyperthymesia là một loại hội chứng đặc biệt. Trí não của những người mắc nó thực sự giống như một quyển nhật ký vậy, tự động ghi lại chi tiết tất cả các sự việc xảy ra hàng ngày trong suốt một đoạn thời gian cực kỳ dài. Vấn đề là họ có thể truy xuất vào bất kỳ một ngày nào trong quá khứ, nhưng vẫn nhớ rõ chính xác từng sự kiện diễn ra theo thứ tự trong ngày đó, với độ chi tiết tới đáng ngạc nhiên.”

“Nghe anh miêu tả thì có vẻ giống với tình trạng của lão Shintaro thật.”

“Người mắc phải hội chứng này là những người sống trong quá khứ. Họ dành hàng giờ đồng hồ liền chỉ để ngồi nghĩ lại những gì mình đã làm vào mười, hai mươi năm trước, đặc biệt là những ký ức mang lại cảm xúc mạnh mẽ cho họ, cực kỳ hạnh phúc hoặc cực kỳ khổ đau.”

Liễu Nhu nhìn vào lão già Shintaro, tự nhận ra mình đã có thể đồng cảm hơn một chút với tính tình điên điên tưng tửng của lão già này. Thuốc Nổ hỏi Liễu Nhu:

“Ở Namuh, tuổi của một người được tính như thế nào?”

“Tất nhiên là lấy năm hiện tại trừ năm sinh ra trên lịch Namuh rồi.”

Thuốc Nổ gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu:

“Tính như vậy, đúng mà cũng sai. Sự có mặt của Tưởng Giới đã tạo ra những con người với trải nghiệm sống vượt quá xa so với độ tuổi thật của cơ thể. Lão Shintaro chính là một ví dụ. Nhưng lão đặc biệt hơn hết thảy, vì lão mắc phải Hyperthymesia. Chỉ riêng việc lão đếm tuổi của mình bằng tổng tuổi ở Tưởng Giới và tuổi ở Namuh đã khác biệt hẳn so với mọi người.”

Liễu Nhu giật mình:

“Rút cuộc trong đầu lão chứa tổng cộng bao nhiêu hồi ức về cuộc sống lão đã trải qua? Làm sao con người ta có thể sống mà trong đầu luôn gánh tới chừng đó suy nghĩ cứ luôn chực chờ để bùng nổ ra kia chứ?”

Thuốc Nổ trả lời:

“Làm sao lão có thể sống tới tận bây giờ, tôi không biết. Đây là bộ não con người có máu có thịt chứ đâu có phải mấy nhân vật trong tiểu thuyết, sống hàng vạn hàng triệu năm nhưng nói trắng ra là giống y chang người bình thường. Con người rồi sẽ thay đổi. Cả thể chất lẫn tâm tính. Tự nhiên sinh ra đời người ngắn ngủi, không hẳn là không có lý của nó. Chà, nói sao nhỉ? Trong cuộc sống, đôi khi được quên đi tất cả hẳn là một loại hạnh phúc.”

Hai người rơi vào trầm mặc. Khi con người tự gặm nhấm nỗi đau khổ của mình thì cảm giác như mình chính là kẻ đáng thương nhất thế giới. Nhưng hóa ra ngoài kia, còn không ít người cũng âm thầm chịu đựng những điều như thế.

Tinh cầu Nori vốn không hề có khái niệm ngày và đêm, chỉ có khái niệm mưa rơi cùng với mưa tạnh. Trong nhà ngục này, họ càng không thể biết được thời gian bên ngoài đã trôi qua như thế nào nữa. Ba con người nơi đây vốn mỗi kẻ một cảnh ngộ, tập trung lại tại chỗ tối tăm chật hẹp này.

Thuốc Nổ phát hiện ra được nhiều chuyện thú vị trong hoàn cảnh ấy. Những lời kể lể tưởng như vô nghĩa của lão Shintaro Nakamura hóa ra lại mang đến cho cậu những thông tin bổ ích về cách mà xã hội Namuh đã và đang vận hành. Trong khi đó, cậu cũng nhận thấy Liễu Nhu có thói quen tám chuyện với Peaky, những chuyện mà các cô gái hay nói với nhau. Không ngờ ma pháp này lại có thiên hướng giới tính rõ rệt như vậy.

Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa của nhà ngục Hoàng Gia Latem lại mở ra một lần nữa.Cũng nhờ lần này không bị bịt mắt nên Liễu Nhu và lão Shintaro Nakamura mới có thể quan sát được cảnh vật xung quanh. Sự thật cho thấy, trong thời kỳ chiến tranh, bắt giữ tù nhân chính là thứ xa xỉ. Ngoại trừ một vài ngục giam có rải rác vài tên lính Latem trong đó, phần lớn còn lại đều trống không.

Liễu Nhu chợt thấy Thuốc Nổ dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía sâu tận cùng trong nhà giam Hoàng Gia Latem, đôi mắt không có tiêu cự. Cô hỏi nhỏ:

“Anh làm sao vậy?”

Trong đáy mắt của Thuốc Nổ đang là hình ảnh của một khu giam giữ kiên cố nhất ở Latem này. Nó được kết cấu từ thép đặc pha với Chromium, xung quanh có bốn người lính Hoàng Gia Latem và bốn chiến binh Latem bình thường túc trực bảo vệ. Chính giữa là một kết cấu làm lạnh khiến cho nhiệt độ của nó luôn đạt tới xấp xỉ 0 độ Kelvin.

Thuốc Nổ có thể nhìn ra bên trong đang giam giữ một người Orcim, bị giữ chặt từ tứ phía bởi một mạng lưới gồm các hạt điện tích trái dấu khiến cho kẻ này cả cựa quậy cũng không thể cựa quậy nổi. Chẳng biết người Latem có thể thu được tin tình báo hữu dụng nào từ thứ vô cùng nhỏ này, song riêng việc bắt giữ được nó đã là một kỳ tích.

Thuốc Nổ lắc lắc đầu với Liễu Nhu:

“Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi.”

Họ bị áp giải tới khu vực ngoại vi của thành phố. Tuy Thuốc Nổ chưa từng đến nơi này bao giờ, vậy nhưng theo logic thông thường về cách đánh số thứ tự thì hẳn đây chính là Nori-I, thủ đô của nền văn minh Latem.

Đến nơi, cậu không khỏi nhíu mày vì quy mô khổng lồ của sự kiện này. Trên một khu đất trống nằm sát với vòm kính bao bọc thành phố, người ta đã dựng lên một khán đài cực kỳ hùng vĩ với sức chứa tới gần 40,000 người. Đủ thứ loại thành phần xã hội của Latem đều có mặt ở nơi đây.

Bọn họ được dành hẳn một khu vực riêng biệt ở phía trước để làm chỗ quan khán. Tuy nói tầm mắt ở đây khá rộng rãi, nhưng cảm giác bị hàng chục ngàn người cả phía đằng sau lẫn đằng trước nhìn chằm chằm vào mình đúng là không khỏi lạnh gáy.

Thuốc Nổ bình tĩnh sờ sờ tay trên vòm kính thủy tinh bao bọc lấy thành phố này. Nó tỏa ra một nhiệt lượng tương đối lớn, cũng là nơi duy nhất ngăn cách người Latem với khí hậu khủng khiếp của tinh cầu Nori ở phía bên ngoài kia.

Giống như những sự kiện lớn được tổ chức ở Liên Bang, nơi này cực kỳ ồn ào và mất trật tự. Cũng chẳng có ai đi quản lý hay giữ ổn định mọi người làm gì, chỉ cần không có phát sinh xung đột dẫn tới đánh nhau là được. Phải gần nửa tiếng đồng hồ sau mới có người đứng ra dẫn dắt đám đông. Hắn trùng hợp thay lại là một gương mặt Thuốc Nổ quen biết.

“Mọi người, mọi người, hãy nghe Cát Chắp ta đây nói một lời.”

Tjn Prw vẫn luôn giữ được dáng vẻ nghiêm túc và đạo mạo của hắn ta. Tuy nhiên, so với lần này, ấn tượng của Thuốc Nổ về lần đầu tiên gặp hắn bỗng trở nên xuề xòa và luộm thuộm. Quanh người hắn đang nổi lơ lửng những vật trang trí làm bằng Nickel và Cobalt, trên đầu đội một cái mũ bạc có hình dáng như một chiếc mũ Bicorne. Hắn đang nâng trong tay một khối kim loại to bản, khuôn mặt đầy vẻ sùng kính.

“Điềm lành đản sinh trên bầu trời Latem, vòng tuần hoàn đã dẫn lối cho những con dân chúng ta đều tập trung ở nơi này. Tôi biết mọi người đều mong chờ tới nghi thức truyền thống. Tuy nhiên, chúng ta hãy dành một ít thời gian tưởng nhớ tới những người lính đã khuất trong chiến tranh. Nguyện cho họ sau khi chết đi, sẽ trở lại trong vòng tuần hoàn của những cơn mưa sắt.”

Những Cát Chắp khác đứng phía đằng sau Tjn Prw bắt đầu lẩm nhẩm gì đó bằng một thứ ngôn ngữ mà máy dịch thuật của Thuốc Nổ không thể dịch ra được. Mặt đất ở nơi họ đứng bắt đầu nứt ra làm đôi, từ đó tràn ra một dòng sắt lỏng nóng chảy, nhanh chóng lấp thành một hồ sắt lớn.

“Đồng bào của tôi! Nếu một người nào đó mà các vị quen biết đã ra đi trong khoảng thời gian giữa hai ngày Frrm vừa rồi, xin hãy gửi lời cầu chúc lên đường bình an tới họ.”

Một cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện ngay trước mặt bọn Thuốc Nổ. Khoảng 95% những người trên khán đài đồng loạt đứng lên, khoét một mảng kim loại nhỏ ở nơi chính giữa vai trái của mình, sau đó đồng loạt hướng nó về phía hồ sắt ở bên dưới kia. Trên không trung xuất hiện chi chít kim loại trôi nổi nhờ từ trường, nhác trông không khác gì vô số chiếc đèn trời, đẹp tới huyễn hoặc.

Những người Latem thiểu số còn lại phần lớn đều khá mới, chưa bị thời gian làm cho rỉ sét. Họ không khoét vai của mình nhưng cũng đứng lên hơi nghiêng người, nhìn về phía hồ sắt.

Những mảng kim loại kia lần lượt, lần lượt tan vào bên trong hồ, biến mất không để lại một chút tung tích. Khi từng phần cuối cùng tan đi, hồ sắt bắt đầu sủi ra bọt khí, từ thưa thớt cho tới dày đặc dần dần.

Đến lúc bọt khí đạt tới đỉnh điểm, giống như cả cái hồ sắp bốc hơi tới nơi, một ánh sáng rực rỡ chói lên bên dưới lòng hồ, rọi thẳng vào lồng kính của thành phố mà tán xạ khắp nơi. Từ bên trong bước ra một chiến binh Latem rực rỡ, giống như xuất hiện từ bên kia của thiên đàng giáng xuống nhân gian.

Cơ thể nàng trắng xóa màu của tuyết, không vấn vương tới một hạt bụi trần. Tay phải nàng cầm ngọn giáo bạch kim chói lọi, tay trái cầm một tấm khiên được đúc bằng vàng ròng. Ở phía xung quanh nàng, dòng sắt lỏng chảy trôi, uốn lượn trong không khí, tạo hình thành một sinh vật hung dữ tựa rắn hổ mang, đang đưa đôi mắt đe dọa nhìn về phía xung quanh.

Khán đài đang im ắng đột ngột bùng lên tiếng la hét dữ dội của người Latem:

“Công chúa điện hạ!”

“Công chúa điện hạ!”

“Công chúa điện hạ!”

Nàng nhẹ nhàng quay đầu, bước đi về phía lồng kính bảo vệ thành phố. Lúc đi ngang qua Thuốc Nổ thì nàng nhẹ nhàng cuối đầu chào cậu một cái, thân hình con rắn che mất một bên mắt. Thuốc Nổ ngẩn ra đáp lễ lại. Lão Shintaro Nakamura cười thích thú:

“Ồ! Con nhóc đang chào cậu với lễ nghi rất cao quý của người Latem. Chỉ khi người Latem gặp phải trưởng bối họ cực kỳ tôn trọng thì mới có cách chào này thôi. Che bớt một mắt ở đây là ý chỉ, việc nhìn chằm chằm người kia bằng đôi mắt thôi đã là một sự xúc phạm rồi. Nó làm ta nhớ tới khi ta…”

Có vẻ như ngoại trừ lão Shintaro đang lảm nhảm thì không có ai để ý tới động tác này của Kng Rthr. Tên Cát Chắp Tjn Prw đang tiếp tục với vai trò người dẫn dắt nghi lễ của mình:

“Latem vĩ đại! Vòng tuần hoàn đã sinh ra những người không may mắn chính là các Akatsa. Tuy nhiên, vòng tuần hoàn cũng tạo cơ hội cho bọn họ thay đổi vận mệnh đó. Một trận đấu tay đôi Konponketa (*) giữa một Akatsa và một người Latem được cả xã hội thừa nhận là truyền thống cổ xưa nhất còn được lưu giữ bởi Latem chúng ta. Nó cho thấy rõ được dân tộc Latem đều là những đứa con của vòng tuần hoàn, không phân biệt…”

Lời nói của hắn ta bị cắt ngang bởi một tiếng hú rung trời chuyển đất. Kng Rthr lúc này đã rời khỏi lồng kính, đặt chân của mình ở bên ngoài sự bảo hộ của thành phố Latem. Hình ảnh phản chiếu từ những lớp Magma dày đặc trên tinh cầu Nori khiến cho cơ thể của cô nhóc ánh lên một màu đỏ rực hung hãn của chiến tranh và lửa. Con nhóc đang ngửa đầu lên trời, thét ầm vang âm thanh xung trận.

Tjn Prw tỏ vẻ khó chịu ra mặt vì bị ngắt lời nhưng có vẻ như chẳng ai là quan tâm tới hắn. Những tiếng hô vang công chúa điện hạ ngày càng rõ rệt hơn. Mặc dù vậy, tiếng ồn ào náo động của gần 40,000 người cũng không át được tiếng hú ngoài kia.

Trong số những người ở đây, Thuốc Nổ là người đầu tiên nheo mắt nhìn thẳng lên bầu trời. Càng lúc, càng có nhiều người làm động tác giống như cậu.

Ngay phía trên đỉnh đầu của Kng Rthr, cơn mưa sắt bị vẹt ra làm đôi, ánh sáng chói lòa ở phía trên cao phát ra vượt trội hơn hẳn so với ánh sáng của lớp Wykium đang bao bọc cơ thể của Kng Rthr. Nó tạo cảm giác giống như, sau không biết bao nhiêu đêm tối mưa rơi tầm tã, cuối cùng Mặt Trời đã trở lại với thành phố này.

Xuyên qua tầng mây, một người Latem đang chậm rãi bước xuống. Ông ta đi tới đâu thì những hạt mưa sắt xung quanh ngay lập tức tập trung lại phía dưới chân, đông cứng rồi trở thành một bậc thang trời hùng tráng, hướng thẳng về phía Kng Rthr treo xuống. Kỹ thuật phi thường này không còn đơn giản chỉ là điều khiển từ trường nữa mà là sự kết hợp của từ trường, nhiệt độ, trạng thái vật lý, trọng lực,… đạt tới độ cân bằng tuyệt đối.

Tiếng gào thét của đám đông lúc này còn dữ dội hơn ban nãy gấp cả vạn lần. E rằng nếu không phải họ đang đứng phía bên ngoài lồng kính thì khán đài nơi này đã vỡ trận, chẳng kiểm soát nổi nữa rồi.

Kng Rthr quẹt hạt sắt lỏng rơi trên mặt, cảm thán:

“Mưa sắt không hề nóng mà ấm áp hơn cháu tưởng rất nhiều. Hóa ra, đây chính là cảm giác ở trong vòng tay của đại gia đình chủng loài Latem.”

Ở trên cao, Kng Mrln đáp lại:

“Bé con. Hãy thôi trò nổi loạn này đi trước khi quá muộn. Có lẽ cháu không muốn xấu mặt trước bao nhiêu người ở đây đâu nhỉ? Ta đã sai lầm khi thả cháu ra ngoài Hoàng Điện. Cháu vốn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà.”

“Ông ngoại à, muốn cháu đầu hàng cũng được, nhưng cháu có thể cầu xin ông điều này được không?”

“Nếu là về những sứ giả Eguh kia thì…”

Ầm! Ầm! Ầm!

Khán giả ở bên trong không thể nghe được cuộc đối thoại của họ nhưng ba âm thanh pháo nổ điếc đặc thì vang lên rất rõ ràng. Kng Mrln bị bắn văng thẳng vào trong lồng kính, cạ lên một tiếng rít chói tai và bùng ra những tia hoa lửa do ma sát.

Kng Rthr hoàn toàn không để cho Kng Mrln có bất cứ một khoảng lặng chờ đợi nào đã lập tức xông lên tấn công. Bên cạnh nơi Kng Mrln rơi xuống xuất hiện một kết cấu ngoại cỡ kỳ lạ, hình dáng là sự lai tạp giữa dàn khoan dầu và máy đóng cọc bê tông. Nó bắt đầu nhắm thẳng về cơ thể của nhà vua Latem mà nện xuống.

Từ bên trong lồng kính, những chấn động này vẫn có thể cảm nhận hết sức rõ ràng. Đám khán giả đều nhìn nhau nghi hoặc:

“Này, không phải công chúa điện hạ là một Akatsa à? Akatsa nào lại có thể điều khiển kim loại thuần thục như thế kia?”

“Ngươi ngớ ngẩn à? Việc công chúa điện hạ là Akatsa chỉ là lời đồn thôi. Lời đồn thổi bên ngoài thì có mấy phần có thể tin là thật?’

“Ngươi mới ngớ ngẩn. Ngài Cát Chắp đã chính miệng gọi đây là một trận Konponketa. Nếu công chúa điện hạ không phải là Akatsa chẳng nhẽ bệ hạ lại là Akatsa? Ngươi có thấy Akatsa nào có thể chống lại trọng lực của Nori mà bay lên trời như ban nãy không?”

Song, những lời bàn tán nhanh chóng bị khỏa lấp bởi tiếng trầm trồ kinh ngạc. Đằng sau lưng của Kng Rthr nhanh chóng hiện hình nên hai con Robot Latem khoảng 20 mét. Chúng nhỏ hơn phiên bản thật một chút nhưng cùng một lúc tạo thành hai con thì còn khó hơn chỉ tạo một con 30 mét.

“Tấn công đi, thiết lập khai triển Jxl!”

Ngay khi cái máy nện kia vừa nện tới khoảng cái thứ mười lăm thì nó ngay lập tức rã ra, tạo thành một dòng thác kim loại đổ xuống mặt đất. Thay thế vị trí là hai con Robot đã kích hoạt đầu đạn của mình. Chúng bắt đầu dội bom vào khu vực đó bằng loạt tên lửa mini.

Ngay khi hai quả tên lửa đầu tiên va chạm nhau, Thuốc Nổ đã nghe được hàng loạt tiếng la hét thảm thiết của những người Latem ngồi đằng sau cậu. Những âm thanh này vang lên theo nhịp độ cố định, đúng bằng với tần số va chạm của dàn tên lửa mini đầu xa kia.

“Ồ! Là cộng hưởng điện từ à!”

Kể cả cách xa nguồn phát và nấp đằng sau một lớp màng phản xạ sóng rất tốt, hiệu ứng của nó gây ra lên người Latem vẫn rất rõ rệt. Thế mới thấy, Kng Mrln ở trung tâm đợt va chạm này đang chịu áp lực lớn tới mức như thế nào. Kng Rthr lúc này đang đứng trong một cái lồng lớn bằng đồng, từ từ quan sát. Đây chính là một trong những kiến thức mà Thuốc Nổ đã dạy cô nhóc, một chiếc lồng Faraday để cản trường điện từ.

Liễu Nhu ngồi bên cạnh Thuốc Nổ hỏi nhỏ:

“Anh nói xem, đợt tấn công bất ngờ này sẽ có hiệu quả như thế nào.”

Tổ Nhãn Lausiv của Thuốc Nổ nãy giờ vẫn được dùng để quan sát khắp mọi góc cạnh của chiến trường. Cậu từ tốn trả lời:

“Chỉ e một chút tác dụng cũng chẳng có.”

Kng Rthr giật mình quay đầu nhìn lại. Đằng sau cô nhóc, Kng Mrln hiện ra không một vết xước, đang khẽ cân nhắc, đánh giá hai con Robot ở đằng xa kia:

“Thật kỳ diệu, một Akatsa có thể làm được điều này sao. Chuyện gì đã xảy ra với cháu trong thời gian qua vậy?”

“Ông không cần phải biết!”

Kng Rthr thét lên một tiếng, hai con robot phía đằng sau cô nhóc nhanh chóng sụp đổ vào trong không khí. Hai bên cô nhóc nhanh chóng dâng lên hai hàng ụ pháo hình cầu to lớn, kiểu dáng được thiết kế như ở trên các tàu hải chiến của Liên Bang. Toàn bộ khối kiến trúc được tạo hình trong chưa đến năm giây.

Dù tốc độ này đã đạt tới mức siêu phàm so với tất cả người Latem Thuốc Nổ đã gặp, năm giây vẫn là quá dài trong một trận chiến như thế này. Có điều, Kng Mrln còn đang mải ngắm nhìn thay vì tấn công.

“Bắn!”

Các ụ pháo đồng loạt chĩa thẳng hướng về phía Kng Mrln, hệ thống bên trong pháo nhanh chóng hút và tổng hợp vị trí các kim loại cần thiết cho viên đạn. Chúng được cấu tạo cực kỳ tỉ mỉ và tinh tế từ hỗn hợp Chì và Antimon và phụ gia thêm lượng rất nhỏ các kim loại khác. Ngay sau khi vào vị trí, đạn được đẩy đi bởi sức nén khủng bố của trường điện từ bên trong pháo, đạt tới tốc độ không tưởng Mach 6 khi rời nòng.

Đôi mắt của Thuốc Nổ hoàn toàn không thể bắt kịp với chuyển động này, nhưng Kng Mrln thì khác. Ở trước mặt ông ta gần như ngay lập tức xuất hiện một bức màn chắn vô hình. Những viên đạn va vào chúng thì đẩy lõm thêm một khoảng rất ngắn trước khi động năng bị triệt tiêu hoàn toàn.

Kng Rthr rút từ trong người ra ba thanh bạch kim lớn, nhanh chóng ăn vào. Thuốc Nổ có thể thấy bên trong người cô nhóc, các liên kết phân tử này nhanh chóng bị bẽ gãy, giải phóng ra lượng năng lượng bổ sung để vận chuyển các hạt Marvé hoạt động. Cô nhóc nghiến răng xoen xoét, tiếp tục các đợt pháo kích vào người của Kng Mrln.

Kng Mrln chỉ đơn giản là làm động tác giật lùi người lại. Những viên đạn trên không trung đồng loạt phát nổ, tạo ra một khoảng trống to lớn mênh mông giữa hai người. Vị vua của Latem khẽ vẫy tay, đằng sau ông ta, hai hàng pháo với dáng vẻ bên ngoài giống hệt xuất hiện, chĩa thẳng về phía hai hàng pháo của Kng Rthr.

Không hề có hiệu lệnh đồng nhất, hai người cùng không hẹn mà khai hỏa. Tất cả khán giả đều nín thở, chờ đợi một cuộc so tài cân sức. Vậy mà chỉ thấy, một vạt mưa sắt cực kỳ to lớn bị thổi vạt về phía Kng Rthr, kéo theo đó là luồng không khí nóng bỏng rực. Kng Rthr bị hất văng ra xa, các khẩu pháo bên phía cô nhóc đều hư hại ít nhiều cả.

Thuốc Nổ hơi lắc đầu:

“Mạnh quá! Cùng một nguyên lý vận hành pháo chung, nhưng độ hoàn hảo của pháo do từ trường của người Latem tạo ra vượt xa pháo do ma pháp Frogcitem Cean (*Magnetic Field) tạo ra, bởi vậy mới có hệ quả này. Cũng không thể nói là ma pháp Frogcitem Cean (*Magnetic Field) yếu hơn từ trường của người Latem được. Chỉ có thể nói, vua của Latem là một chiến binh quá xuất sắc.”

Bỗng nhiên, ẩn trong làn khói bụi do cơn mưa sắt tạo ra, một cái bóng dài nhanh như chớp chui vào trong người của Kng Mrln. Đó chính là con rắn bằng sắt hóa lỏng đã cuộn quanh người của Kng Rthr lúc trước.

Khuôn mặt của Kng Mrln chỉ hơi nhíu lại nhăn nhó vài giây đồng hồ. Tay ông ta chỉ thẳng lên trời. Từ phía phần đầu của tay, sắt lỏng bắt đầu chảy ra nhỏ giọt, cuối cùng hội tụ lại thành đầy đủ hình hài của con rắn. Có điều, nó không nghe lời của Kng Rthr nữa mà chuyển sang quấn quanh người của vị vua Latem. Ông ta nói bằng giọng cao nhã bất biến của mình:

“Dừng lại được chưa? Bất kể cháu sử dụng cách gì để điều khiển kim loại, cháu cũng không thể chiến thắng được ta. Kim loại của Nori chỉ tuân theo lệnh của một chiến binh đích thực chứ không phải là một đứa nhóc. Trận chiến tẻ nhạt này thật vô nghĩa.”

“Đúng vậy!” – Từ phía đối diện vang lên tiếng trả lời của Kng Rthr

“Dù thế nào, cháu cũng không thể thắng được ông trong việc điều khiển kim loại. Nhưng điều đó thật sự là không cần thiết. Kể cả khi không thể điều khiển được kim loại, Akatsa vẫn là một người Latem đường đường chính chính. Thế nhưng, đã bao giờ người Latem chúng ta thôi đánh giá người khác thông qua khả năng điều khiển kim loại này chưa?”

“Những người lính cận vệ Hoàng Gia của ta cũng đâu có giỏi giang gì trong việc điều khiển kim loại. Cháu nói vậy…”

“Không đúng! Những người lính Hoàng Gia không phải sinh ra vốn đã như vậy, mà họ cố ý được tạo ra như vậy để khắc chế những kẻ không trung thành với Hoàng Gia. Câu chuyện cuối cùng vẫn xoay quanh năng lực điều khiển kim loại kia. Ngay tại nơi này, tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Akatsa mà cả xã hội Latem khinh thường, có thể làm được những gì!”

Tiếng thét của Kng Rthr hòa trộn với những tia sét chói lòa trên bầu trời của hành tinh Nori-I. Chúng đồng loạt nhắm hướng cô nhóc mà tập trung lại, loằng ngoằng như hằng hà sa số những con rồng điện bay xuyên qua bầu trời mà hội tụ một nơi.

Lần đầu tiên từ lúc bắt đầu cuộc đấu tới giờ, khuôn mặt thản nhiên của Kng Mrln đã biến sắc:

“Chuyện này! Không thể nào!”

(*) Tên gọi lấy cảm hứng từ tiếng Basque, một ngôn ngữ độc lập hiếm hoi ở lục địa già - phổ biến ở vùng biên giới Pháp và Tây Ban Nha - không có chung nguồn gốc Latinh với các loại ngôn ngữ châu Âu hiện đại. Trong thứ tiếng này, Akatsa có nghĩa là “lỗi”, “không hoàn hảo” còn Konponketa có nghĩa là “sửa chữa”.